[ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ

Chương 28: Nhìn Gương


Bạn đang đọc [ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ – Chương 28: Nhìn Gương

Cô gái này. . .

Đình Hy dùng khóe mắt quét sang Hoàng Vân Anh bên cạnh, biểu tình rất bình thản, qua nửa ngày, mỗi một phút trôi qua, chị ta đều cảm thấy người phụ nữ này có điểm kỳ quái, nhưng lại không thể chỉ rõ cụ thể chỗ nào không đúng. Nhưng, hiện tại chị ta muốn giải quyết không phải vấn đề này.

“Có mang tiền không?”

“Ừh?” Hoàng Vân Anh nghĩ nghĩ, lấy ví tiền ra. Không đợi cô hỏi gì, Đình Hy đã đem xe dừng ở ven đường.

“Hoàng tiểu thư, tôi vừa định nói, tôi còn có chút việc, cô tự bắt xe về được không? Hoặc là tôi giúp cô gọi xe?”

“. . . Không cần, cám ơn Đình tỷ tỷ.” Hoàng Vân Anh tháo dây an toàn ra, hướng Đình Hy cúi đầu, mở cửa xe xuống xe.

Cô không phải người mù, cô nhìn ra được. Từ khi còn ở khách sạn, Đình Hy vốn đã không còn nhìn cô nữa, không hề tươi cười, vẫn lễ tiết như trước không soi mói gì, nhưng dù lễ tiết thì cũng đã sớm không còn hai chữ “Tôn trọng” nữa. Chị ta đại khái thật không ngờ. . . Cô sẽ không biết liêm sỉ như thế đi. Ở trước ánh mắt bàng quan của người khác, bị phụ nữ lấy ngón tay vô cùng đơn giản làm cho cao trào. Cô cũng không nghĩ ra. . . Cô không thể khống chế được thân thể của chính mình, dù là Trương Tuệ Minh hay là Nguyễn Ân Nhi, dù cô có cố gắng kháng cự đi chăng nữa, mỗi lần mỗi lần, đau đớn cùng khuây khoả đan vào nhau, cô cứ như lần lượt bồi hồi ở thiên đường và địa ngục . . .

Như vậy, còn hơn hai tháng nữa, chính xác mà nói, còn có bảy mươi bảy ngày nữa.

Nhìn ví tiền trong tay, còn nửa tháng nữa mới nhận tiền lương, mà cô đã sắp không còn tiền. Ngày thường mua đồ ăn đều dùng thẻ tín dụng của quản lý, trên tay cô căn bản không có tiền mặt. Nhìn thời gian, chưa đến chín giờ , bình thường Nguyễn Ân Nhi mười giờ mới về nhà trọ. . . Hẳn là về kịp.

“Tinh Tinh Tinh. . .” Số lạ.


“Xin chào, xin hỏi ai vậy ạ?”

“. . . Ở đâu?” Nguyễn Ân Nhi thanh âm.

Một giờ sau.

Nhà trọ, lầu 5, trong phòng tắm.

Nguyễn Ân Nhi từ từ nhắm hai mắt nửa nằm trong bồn tắm lớn, trên thân hình mảnh mai không có một vết sẹo lồi, đường cong vừa phải, cảnh đẹp ý vui, nhưng giờ phút này người đang ngồi trên thắt lưng chị, giúp chị ta gội đầu không có nửa điểm tâm tư muốn thưởng thức thân thể hoàn mỹ này.
“Ừh. . .” Thân thể khó nhịn làm cho Hoàng Vân Anh khống chế không được sức lực trên tay, nhận thấy được bản thân dùng quá lực, cô nhanh chóng buông tay xin lỗi, “Xin, xin lỗi, tôi. . .”

“Tiếp tục.”

Hoàng Vân Anh nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận gãi đầu Nguyễn Ân Nhi, xoa nắn mái tóc tràn đầy bọt xà phòng, “Nguyễn tỷ tỷ, không thể . . . Trước, trước. . .”

Nguyễn Ân Nhi mở nửa mắt, một bàn tay nắm lấy eo nhỏ của Hoàng Vân Anh khẽ đem cô nâng lên rồi mới vừa nặng vừa trọng ấn xuống.

“Ừ a ── “

“Trước cái gì?”

“Không, không có, a. . .” Hoàng Vân Anh đã cố gắng đem toàn bộ tinh thần tập trung lên hai tay, tập trung lên mái tóc của người phụ nữ trước mắt, nhưng mà, nhưng mà ── thân thể ngâm ở nước ấm phá lệ mẫn cảm, còn có cảm giác tồn tại trong cơ thể kia không thể bỏ qua, vật to lớn kia chậm rãi quét qua tầng tầng huyệt thịt mang đến mãnh liệt xúc cảm, tới tới lui lui cọ rửa thần trí cô, làm cho tầm mắt cô không thể ngắm nhìn, hai tay lại không chịu theo khống chế của bản thân.
Đã muốn, đã muốn gần nửa giờ, chị ta gọi cô lên giúp chị ta gội đầu, chị ta cứ như vậy chậm rãi cắm cô. . . Chị, chị ta hôm nay tâm tình không tốt sao?

Nhìn vẻ nghi hoặc trên mặt cô, Nguyễn Ân Nhi nhìn chằm chằm ánh mắt cô một hồi lâu, hai tay đột nhiên nắm thắt lưng cô đem cô xoay vòng “Tại chỗ”.

“A. . .” Trời ạ! ma sát, vách hang đang bị ép chặt bất thình lình bị lực xoay tròn sinh ra tê dại tận xương, không chờ cô sống quá trận tê dại này, người phụ nữ đã muốn nắm eo nhỏ của cô, tận tình dùng thân thể cô tới kiểm tra tính khí của chị ta.

“A. . . Ha a. . .” Bị người phụ nữ cầm giữ, cao thấp lắc lư chập chùng, Hoàng Vân Anh muốn nắm lấy hai cạnh bồn tắm lớn, nhưng vì bọt xà phòng trên tay trơn trượt mà không thể nắm chặt, chỉ có thể lần lượt hung hăng ngã ngồi trên eo chị, bị chị ta xỏ xuyên qua thật sâu, long đầu cực đại kia khéo leó đưa đẩy, mãnh liệt xuất nhập ở chỗ sâu trong miệng huyệt, làm cho cô không thể nhấc lên dù là nửa điểm khí lực. . .
“Nguyễn, Nguyễn tỷ tỷ. . .” Như vậy, quá sâu, cô rất nhanh sẽ không được!

Có lẽ là nghe được tiếng lòng của cô, Nguyễn Ân Nhi rút ra long hành, đứng lên, rửa sạch bọt xà phòng trên đầu cùng thân thể. Cúi người từ phía sau ôm cô đem đến mặt gương trước bồn rửa tay.


“Không!” Trong gương phản chiếu ra hình dáng một người phụ nữ đang xấu hổ, thẹn thùng ── hai chân mở lớn, bị chị ôm ngược vào trong ngực, mật viên hồng hồng giữa hai chân không hề bị ngăn cản thản nhiên lộ ra trước mắt chị ta, đóa hoa sung huyết liên tục mấp máy, cúc lôi gần bắp đùi như bị chấn kinh đang co rụt lại ──

“Đừng!” Hoàng Vân Anh từ từ nhắm hai mắt lắc đầu, liều mạng giãy dụa, nhưng cô làm sao có thể đẩy ra cánh tay cứng như sắt thép của Nguyễn Ân Nhi.

“Mới rút ra trong chốc lát, liền lập tức khép lại, không muốn sao?” Nguyễn Ân Nhi từ phía sau dùng sống mũi cao thẳng vuốt ve kỹ càng da thịt mỏng manh mẫn cảm sau tai cô , giọng điệu lại lạnh như băng đến thần kỳ.
“Tôi. . .” Cô có thể nói đừng không? Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác nói cho cô biết, chỉ cần cô có nửa điểm phản ứng nghịch ý chị ta, cô chỉ sợ rất khó có thể hoàn hảo đi ra khỏi tầng của chị ta!

“Tôi, tôi muốn!” Xuất phát từ cảm giác nguy hiểm, cô cuối cùng bỏ qua ngượng ngùng, nói ra lời thỉnh cầu , trước đây cô sẽ không bao giờ nói ra.

“Tự làm.”

Hai tay run run đưa đến dưới thân, do dự mà không dám đụng vào, nhưng cuối cùng, vẫn một mạch, vạch ra hai cánh hoa.

“Nhìn gương.” Nguyễn Ân Nhi ra lệnh , “Không nghe àh?”

Không dám cãi lời mở mắt ra, kinh hồn táng đảm nhìn trong gương, cự long màu đỏ kia đối diện với u huyệt của cô, đôi môi anh đào khép mở vài lần vẫn là không thể ra tiếng.

Cự long hơi lui về phía sau, để ở cúc huyệt.” Nơi này, hẳn là còn chưa có phụ nữ chạm qua đi.
“Không! Đừng! Xin chị! Không!”

“Vậy xin tôi làm cô! Xin tôi cắm cô, xin tôi cho cô ăn no đi!”

“Không. . . Không! Tôi nói! Tôi nói! Xin, xin chị, xin chị làm tôi ── a!” Người phụ nữ đột nhiên đẩy vào, cấp bách thẳng lưng, lửa nóng thô to như muốn đem hoa huyệt chống đỡ đến nứt, mỗi một lần đều là nhợt nhạt rút ra rôì lại hết căn mà vào, va chạm làm cho thân thể cô không ngừng lay động, tiếng rêи ɾỉ tự động thoát phá.


“. . . cô cũng như thế cầu xin Trương Tuệ Minh?”

“A a a. . . Không, tôi, tôi không có. . .” Từ phía sau, góc độ làm cho mỗi một lần đều dễ dàng đụng vào vị trí ngay phía trước khu vực cực lạc của cô, kɧoáı ©ảʍ bén nhọn theo u huyệt chạy thẳng vào ngực, chồng chất làm trái tim không thể chịu nổi!

“Không có? Tôi còn chưa chạm vào cô, cô cũng đã ướt đẫm. . . Ở bên kia Trương Tuệ Minh vẫn chưa cho cô ăn no đúng không? Hửm?”
“Ừ. . .” Rất khổ sở. . . Nhưng là thân thể lại tốt, tốt. . .

“Ừ?” Động tác đột nhiên ngừng.

Cảm giác áp bức tăng lên, “Không, không phải! Tôi không có, không có! A a ──” tiết tấu cuồng loạn , tiếng nước dâʍ ɭσạи dã man vang lên. . . Hết thảy cũng không cắt đứt được cảm giác của thân thể , từng chút một bức cô đến cực hạn, mang cô đến nơi có tên là địa ngục.

“Tôi là ai.”

“Nguyễn Ân, Nguyễn Ân Nhi!”

“Nhìn gương, ai đang làm cô.”

“A. . . là, là chị! Là chị! Nguyễn Ân Nhi, a a a a. . .”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.