Bạn đang đọc [ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ – Chương 22: Chủ Nhân Của Năm Tầng Lầu
Đêm nay cả Nguyễn Ân Nhi lẫn Trương Tuệ Minh đều không ở đây, thật tốt. Hoàng Vân Anh được tự do, thỏa mãn ngâm mình tắm rửa, bây giờ đang ở trên giường xem tin tức cùng với những thông tin tuyển dụng trong thời gian gần đây, cô cũng đã nghĩ đến công việc sau này của mình rồi, có lẽ sẽ không có vấn đề gì quá lớn cả.
Mười một giờ, Hoàng Vân Anh nhìn đồng hồ, chuẩn bị đi nghỉ ngơi, lúc máy tính sắp bị gập xuống thì bất thình lình một khung cửa sổ lại bật ra. Hoàng Vân Anh theo thói quen muốn nhìn nhanh một tí, nhưng khi ba chữ “Trương Tuệ Minh” đập vào mắt mình, cô liền ngẩn người, sau đó lộ ra một tia cười khổ bất đắc dĩ.
Trương Tuệ Minh – người được mệnh danh “Ảnh hậu dịu dàng” trong showbiz – – đã tham gia phim 《 Một đời một kiếp 》- một bộ phim kinh điển về bách hợp.
Dịu dàng?… bất chấp cô đang ở đâu, đang làm gì, chỉ cần chị ta muốn, chị ta sẽ kéo rèm cửa sổ lại, tắt đèn, kéo quần áo cô ra, trực tiếp đưa ngón tay đâm vào thân thể của cô, ép cô trong thời gian ngắn nhất phải ướŧ áŧ, rồi mới quăng cô lên giường, đẩy cô lên trên bàn, đặt cô lên tường, hoặc là tùy tiện ở bất cứ chỗ nào cũng được ── trên cô.
Đúng vậy, “Trên”, dùng từ này để hình dung hết sức chính xác. Từ trước đến nay Trương Tuệ Minh chưa giờ làm chuyện gì vô nghĩa cả, từ vẻ mặt, lời nói, động tác của chị đều biểu đạt ý tứ ── chị ta muốn phát tiết, việc cô phải làm chính là ngoan ngoãn để cho chị ta phát tiết, để cho chị ta làm, để cho chí ta cắn, hướng chị ta cầu xin tha thứ. Sự thô bạo của chị ngay từ đầu đã làm cô rất khó chịu, nhưng chỉ sau một tuần … Mỗi lần đầu ngón tay của chị ta tiến vào trong cô, cô đều nhanh chóng ướt đẫm, sau đó chỉ cần chị đừng làm liên tục quá nhiều lần, thì cô vẫn có thể chịu được.
Cô biết rất rõ, cho dù cho cuộc sống khó có chấp nhận đến thế nào đi nữa, một khi đã trở thành thói quen rồi, thì thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.
Sáu ngày trước, khi Đình Hy – chủ nhân cuối cùng của cô xuất hiện ở nhà trọ, tuy rằng cô đã dùng hết khả năng để tỏ ra mình rất bình tĩnh, nhưng sự thật … dưới đáy lòng cô vẫn luôn sợ hãi. Cô không biết sau này năm người phụ nữ kia sẽ còn đưa ra những loại yêu cầu như thế nào nữa, không biết bọn họ sẽ sử dụng cô ra sao, sợ hãi… chỗ thiếu hụt của cô một khi bị bọn họ phát hiện, cô sẽ bị họ tùy tiện cười nhạo, bị coi như một kẻ đáng buồn đáng chê cười như thế nào.
Nhưng sự thật đã chứng minh, cô lo lắng quá nhiều.
Cả năm ngừời rất ít khi xuất hiện cùng một lúc, trên thực tế, bọn họ hình như đều rất ít khi cùng nhau ở nhà trọ. Cô có thể hiểu nguyên nhân của chuyện này, bởi vì, hình như Nguyễn Ân Nhi đang lập kế hoạch quay một bộ phim điện ảnh, kế hoạch này có Trương Tuệ Minh làm nữ chính thứ nhất, Tuệ Minh vì chuyện này vẫn đang liều mạng diễn xuất, gần đây cảnh diễn ban đêm có vẻ nhiều, Trương Tuệ Minh thường xuyên trở về lúc ban ngày, ăn một chút gì đó liền lên lầu ngủ, trước khi ra cửa mới… Muốn cô một lần.
Lầu hai, ca sĩ thần tượng Tần Mạn Ân này, một tuần chỉ xuất hiện có hai lần, lần đầu tiên là khi chị ta đem xe của nhà trọ trở về, cô thấy mặt một lần, lần đó sắc mặt của chị ta rất nhợt nhạt, trên khuôn mặt nhu hòa bao phủ vẻ bi thương nồng đậm, bóng dáng kia thoạt nhìn tràn ngập áp lực tuyệt vọng. Chị ta ở trong nhà trọ ngây người hết một ngày, cô có vài lần đem đồ ăn lên cho chị, chị cũng không chịu mở thang máy, cuối cùng cô không có cách nào khác đành phải nói với Nguyễn Ân Nhi, rồi Nguyễn Ân Nhi cho cô số điện thoại của Quý Tiết, bởi vì Tần Mạn Ân đúng là người của Quý Tiết .
Xin lỗi vì cô rườm rà… nói đúng ra, là vì cô không muốn cùng với hoa hoa tiểu thư kia có chút liên hệ nào cả. Sau cái hôm hoa hoa tiểu thư mang cô đến Ân Kỳ cũng không quay lại, đối với chuyện ấy, cô cảm thấy rất may mắn, bây giờ kêu cô chủ động liên hệ với chị ta, cô thật tình rất rất không muốn, nhưng… Không còn cách nào khác, Tần Mạn Ân là chủ, cô quản lý của nhà trọ , cô không thể không quan tâm.
Quý Tiết về nhà trọ liền mang cô vào lầu hai, lúc ấy Tần Mạn Ân đang gục ở phòng khách, làm cô sợ tới mức thiếu chút nữa không nói nên lời, còn tưởng rằng đã có mạng người, kết quả Tần Mạn Ân bị Quý Tiết đi lên trực tiếp đá tỉnh… Quý Tiết trao quyền ra vào lầu hai cho cô xong liền bỏ đi, mà Tần Mạn Ân sau khi tỉnh lại tùy tiện ăn một chút xong cũng lấy xe máy trong gara đi ra ngoài. Nhìn khí chất chị như trúc diệp, như hoa đào, thật sự rất khó liên hệ đến hình ảnh cưỡi xe máy phóng đi bây giờ. Kết quả… Tần Mạn Ân và Quý Tiết đều không về nhà trọ nữa. Bây giờ bọn họ đang ở đâu, làm cái gì? Cô không biết, cũng không quan tâm.
So với ba vị này, tính ra nghỉ ngơi của Nguyễn Ân Nhi có vẻ bình thường hơn. Chị ta cách một ngày sẽ về nhà trọ một đêm, đúng tám giờ, mười một giờ, hai giờ, năm giờ lại ăn cơm. Bình thường từ hai giờ đến năm giờ chính là thời gian nghỉ ngơi của chị ta, còn vào lúc mười một giờ và năm giờ, sau khi ăn xong đều có khả năng muốn… Sử dụng cô.
Vừa nghĩ đến Nguyễn Ân Nhi, Hoàng Vân Anh không khỏi đỏ mặt âm thầm ai thán một tiếng ── chị ta, chị ta… Chị ta tại sao lại không thể giống như Trương Tuệ Minh muốn làm thì làm ngay là tốt rồi? Cô chả sợ thô bạo một chút, hay phóng túng một chút, cũng chẳng sợ bị chị tùy ý ép buộc thân thể của cô, dù sao chị ta đối đãi với thân thể cô như thế nào cô cũng rất biết thân biết phận mà nhẫn nại, nhưng chị ta… Chị ta luôn dùng bàn tay giống như mang theo ma lực kia trêu chọc cô, công kích từng điểm mẫn cảm trên thân thể cô , bắt cô chủ động bày ra một vài động tác dâʍ đãиɠ , bức cô nói ra những lời tục tiễu, rồi lại hung ác làm cô ngất xỉu … lần trước chị ta cảnh cáo nếu cô còn dám ngất xỉu chị ta sẽ cho cô thử nghiệm một vài thứ mới mẻ, có thể… chẳng lẽ chị nghĩ cô muốn ngất xỉu sao? Còn có những đoạn phim kia, chị ta hình như rất thích muốn cô giống như những cảnh trong phim, chị ta không ngán sao? Chị ta sao có thể biếи ŧɦái như vậy?
Nhưng, cô nên cảm thấy may mắn, toàn bộ nhà trọ, cô chỉ cần làm búp bê tìиɧ ɖu͙c cho Trương Tuệ Minh và Nguyễn Ân Nhi là được rồi.
Sau khi thở dài một hơi, Hoàng Vân Anh giật nhẹ khóe miệng, đóng máy tính, chui vào ổ chăn. Cứ theo bọn họ đi, ảnh hậu cũng được, giám chế cũng thế, chẳng cần quan tâm bọn họ là người hay là biếи ŧɦái, cô chỉ cần sống ở đây ba tháng, nhà trọ này sẽ không còn liên quan gì đến cô nưã đoạn phim trong tay Nguyễn Ân Nhi … Cô sẽ nghĩ cách. Cho dù là cách nào đi nữa… Cô cũng chỉ có thể nhìn về phía trước, dù có thế nào, cũng phải sống qua ba tháng này đã.
Ngủ đi, sáng mai Trương Tuệ Minh có thể sẽ trở về, buổi tối Nguyễn Ân Nhi cũng sẽ trở về, nếu hai người đều hưng trí …
“reng reng reng…” điện thoại nội bộ vang lên …
“… xin chào, chị cần phục vụ sao?”
“Hoàng tiểu thư phải không? Làm phiền cô lên lầu 7, có chút việc muốn nhờ cô.”