Bạn đang đọc [ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ – Chương 192: Tuyệt Đối Không Thể Có Thể
Sẽ không, tuyệt đối không có khả năng… Trùng hợp.
Kiên trì đi tiếp, nhưng mới đi vài bước Hoàng Vân Anh vẫn không có cách nào lừa mình dối người, quay người trở lại đi về phía chiếc xe mô tô ──
“Hi, chủ nhân của mi sao lại ném mi ở chỗ này rồi?” Nhìn chiếc xe mô tô trước mắt với vẻ cam chịu, Hoàng Vân Anh tự lẩm bẩm vui đùa.
“Chờ em a.” Phía sau, một giọng nói vang lên.
Như gió xuân ấm áp, như dòng suối mát mẻ, cô nghĩ, khi cô gặp lại một người trong bọn họ nhất định sẽ có khả năng sợ hãi kháng cự đến mức run rẩy, nhưng mà, lại không có.
Xoay người nhìn về phía nữ nhân phía sau, quần áo màu đen bó sát lãnh khốc mười phần, trên vai đeo một cái balo du lịch khá cũ, mỹ mạo vẫn làm người ta động tâm như trước, nhưng đôi mắt khóe miệng chứa đầy ý cười lại làm cho người ta say mê.
“Chị…” Sao chị lại ở chỗ này? Tìm tôi sao? Sao chị lại biết tôi ở chỗ này? Đình Hy nói cho chị biết sao?
Rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng Hoàng Vân Anh nhìn quanh bốn phía, lời cũng chưa nói hết, đi lên cầm lấy nón bảo hiểm của chị, rồi mới lôi kéo cánh tay của chị vội vàng đi lên lầu.
Tên này rốt cuộc có tự giác đang là thần tượng hay không vậy! Lúc trước ở tỉnh nhỏ chạy loạn cũng thôi đi, người ta nhìn thấy cũng chỉ nghĩ là dáng vẻ giống nhau, còn ở trong thành phố lúc nào cũng có thể bị người ta nhận ra! Huống chi nơi này còn là khu vực gần bên trường đại học, chị ngại fan sinh viên của chị quá ít hay sao?
“Chị ──” Hoàng Vân Anh vừa muốn mở miệng.
“Toilet ở đâu?” Tần Mạn Ân tùy tiện đem balo để ở bên cạnh tường, nhìn xung quanh một chút, liền đi về phía toilet.
“Haiz!”
Thở dài, Hoàng Vân Anh đem balo của Tần Mạn Ân đặt ở trên bàn nhỏ, đến phòng bếp nấu nước, nghe tiếng tạp âm của bếp điện, đầu cô càng đau hơn.
Bụng vừa đau vừa trướng, ngực cũng thấy hơi tức tức, nhịn không được phải nôn khan hai cái, Hoàng Vân Anh đánh đánh mấy cái vào ngực để kiềm cảm giác buồn nôn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tần Mạn Ân vừa ra tới chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, đấm đấm ngực.
“Không sao, chị… tìm tôi???”
“Ừ, chị có thể chuyển tới nơi này không?”
Hả??? A?
Tần Mạn Ân vẻ mặt vô tội đến gần Hoàng Vân Anh, giữa đôi mi là vẻ thản nhiên lo lắng với không buông bỏ, “Em phải rời khỏi chị sao?”
Một câu, nghe như dao cắt vào tim.
Sắc mặt Hoàng Vân Anh trắng nhợt, đẩy Tần Mạn Ân ra chạy thẳng đến toilet, gục ngay bồn cầu nôn khan không ngừng.
“Vân Anh, em… Có em bé hả?”
Lại thêm một câu, làm người ta sợ hết hồn.
Tần Mạn Ân rút khăn tay lau miệng giúp Hoàng Vân Anh, kéo bàn tay nhỏ bé của cô đi về phía cửa. “Chị dẫn em đi bệnh viện.”
“Không, không!” Hoàng Vân Anh hoảng sợ lùi về sau.
“Vân Anh.” Tần Mạn Ân nhẹ nhàng ôm Hoàng Vân Anh, “Đừng sợ, không có việc gì.”
“Không, không phải!! ” Hoàng Vân Anh nuốt nuốt nước miếng, cố gắng tỉnh táo lại. Cô vẫn đúng lịch uống thuốc tránh thai, hơn nữa mười ngày trước kinh nguyệt của cô vừa mới hết, không có khả năng mang thai, cho dù là nôn nghén cũng không có khả năng sớm như thế! Vì thế ── tuyệt đối không có khả năng!
Tự trấn an bản thân thiếu chút nữa bị chị doạ đến tim ngừng đập, Hoàng Vân Anh thở phào một hơi, hơi hơi đẩy Tần Mạn Ân ra, không động đậy.
“Mạn Ân ── “
“… Đừng lo lắng, không có việc gì.” Vỗ nhẹ vào lưng Hoàng Vân Anh, lần đầu tiên Tần Mạn Ân cố gắng thử an ủi người khác.
Cảm nhận được giọng nói chân thành tha thiết không hề lẫn tạp chất của chị, trong nháy mắt Hoàng Vân Anh có chút tham lam, nhưng vẫn kiên định dùng lực kêu chị buông cô ra.
“Không phải, tôi không có mang thai, tôi chỉ có chút say xe mà thôi.”
“Thật sự?”
“Ừ.”
“Vậy… chị có thể ở lại không?”
“…” Chủ đề của chị sao lại chuyển nhanh như thế chứ!
Sáng sớm, ngày hôm sau.
Tắt chuông báo di động, Hoàng Vân Anh giãy dụa đứng dậy, đầu vẫn có chút ong ong, nhưng bụng không khó chịu nữa. Chờ đến khi hơi hơi tỉnh táo, cô do dự một chút, vẫn đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu ── xe mô tô biến mất.
Cuối cùng… đã đi rồi sao?
Hoàng Vân Anh than nhẹ một tiếng. Tuy rằng rất có lỗi với Tần Mạn Ân, nhưng cô chỉ có thể dùng phương thức này để bảo vệ bản thân. Cô cũng không nghĩ tới Tần Mạn Ân sẽ đến tìm cô, còn muốn ở chung với cô bên ngoài nữa!
Lúc ấy cô đã muốn gọi điện cho Quý Tiết, kêu người đại diện Quý Tiết này đến đem chị về, nhưng lấy điện thoại ra cô mới nhớ, cô chỉ chừa lại số điện thoại của Đình Hy và Tần Mạn Ân, những người khác cô đều xoá hết cả rồi.
Gọi điện thoại cho Đình Hy?
“Em muốn đuổi chị đi sao?”
Giọng nói Tần Mạn Ân giống như mang theo ma lực, mỗi một câu đều làm lòng của cô dao động, đều làm người khác thầm nghĩ phải thoả mãn yêu cầu của chị!
“Mạn Ân, tôi… vì sao chị muốn chuyển tới nơi này?”
“… Người nhà nên ở cùng một chỗ, không phải sao?”
“Đúng, có thể nhưng mà chúng ta ── “
Nhìn đôi mắt thống khổ cùng với khát vọng thâm sâu của Tần Mạn Ân, Hoàng Vân Anh không nói nổi nửa câu sau, nhưng mà ── đầu cô đau quá, bụng cũng thật là khó chịu, tất cả đều đần độn như là ở trong mơ.
“Hôm nay tôi không thoải mái, nếu không hôm nay chị về trước đi, lần khác chúng ta nói chuyện sau được không?”
Thấy Tần Mạn Ân không nói lời nào, Hoàng Vân Anh hung hăng đi tới mở cửa ra. Hồi lâu sau, Tần Mạn Ân mới cầm balo và mũ bảo hiểm đi ra khỏi cửa ──
“Thực xin lỗi, đã quấy rầy.”
Nhẹ giọng xin lỗi, lại giống như búa tạ nặng ký gõ vào trong lòng Hoàng Vân Anh, làm cho cô suýt nữa đã mở miệng giữ chị lại.
Không! Không được! Cuộc sống của cô thật vất vả mới trở về quỹ đạo, cô không thể giẫm lên vết xe đổ. Bọn họ… không phải người cô có thể trêu chọc.
Sau khi đóng cửa lại, cô luôn luôn đứng chờ, chờ tiếng động cơ xe mô tô vang lên, nhưng không có. Cô không ngừng tìm việc làm, cố gắng để cho bản thân không thèm nghĩ đến bộ dáng mất mát kia của Tần Mạn Ân nữa, cho đến cuối cùng phải trùm chăn che kín đầu ép bản thân đi ngủ để trốn tránh!
Không nghĩ tới bản thân thực sự ngủ mất a…
Trong lòng không thể thoát khỏi áy náy, Hoàng Vân Anh vừa xoa huyệt thái dương vừa rửa mặt, tối hôm qua không dám ra khỏi nhà, đồ ăn không mua, cơm tối cũng không làm. Mặc quần áo công sở mang tất chân rất không quen thuộc vào, kẹp mái tóc dài lên gọn gàng, nhìn bộ dáng xa lạ của bản thân trong kính, Hoàng Vân Anh hé ra chút tươi cười.
Mặc kệ thế nào, có thể cười phải cười.
Sắp xếp thoả đáng, Hoàng Vân Anh mở cửa phòng ra.
Bịch bịch ── một vật thể màu đen nặng nề ngã vào chân cô.