Bạn đang đọc [ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ – Chương 187: Cũng Không Giữ Lại
“Cốc cốc.” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. “Có ở trong không?”
Hoàng Vân Anh không khỏi sửng sốt, vội vàng đem thùng giấy bỏ vào góc tường mới tiến lên mở cửa.
Nói đến cũng không biết là buồn cười hay là đáng buồn, cánh cửa này của cô ai cũng có thể mở, vì thế… rất ít người sẽ gõ cửa.
Ngoài cửa là Đình Hy bên trên mặc chiếc áo thun trắng, dưới thân mặc một cái quần rộng thùng thình nhàn nhã, đang dùng khăn tắm lau mái tóc ẩm ướt, xem ra là tắm rửa sau khi vận động xong.
“Sắp xếp xong rồi hả?” Đình Hy đi vào phòng nhìn, nói.
“… ừ. Tôi, tôi tìm được chỗ ở sẽ gửi tin nhắn nói với chị. Tiền này, tôi nhất định sẽ trả lại cho chị.” Hoàng Vân Anh trịnh trọng nói.
Tuy rằng số tiền kia bây giờ đối với cô mà nói là con số thiên văn, nhưng nếu ngay từ đầu đã lùi bước không dám đối mặt, vậy cả đời cô cũng không có khả năng kiếm được số tiền kia!
Đình Hy mỉm cười, ngồi trên giường, vươn tay về phía cô, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cô, ấm áp dịu dàng nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn kiên cường lại xinh đẹp tuyệt trần của cô.
“Nói vậy giống như chị cho vay nặng lãi đó. Số tiền này, em muốn đưa chị cũng không cản lại, nhưng mà ── không được vì số tiền này mà vất vả quá mức. Chị tiêu tiền là vì muốn em vui vẻ, nếu như em không vui, tiền của chị đã mất trắng rồi.”
Cúi đầu nhìn đôi mắt chân thành tha thiết bao dung của Đình Hy, từng trận chua xót làm trái tim cô co rút nhanh đến khó chịu. Cô nợ chị, đâu chỉ có tiền?
“Vì…” cô không hỏi ra được.
“Vì sao đối với em tốt như vậy?” Đình Hy cười cười, kéo thân thể cô xuống, dùng cái mũi cao thẳng nhẹ nhàng chạm lên mũi cô, rồi mới in một cái hôn yêu thương lên môi cô, “Bởi vì em đáng giá, bởi vì chị tình nguyện, bởi vì… You are my angel.”
Hoàng Vân Anh khẽ cau mày một chút, rõ ràng trong lòng vừa khổ sở vừa cảm động, cố tình cô lại rất muốn cười.
“Chị nói sai gì sao?”
Hoàng Vân Anh vội vàng lắc đầu. Chị đại khái không biết “Em là thiên sứ của chị” “Là thiên sứ của nhau” mấy lời linh tinh này đã như sét đánh bên tai cô đâu.
“Thật sự cực kỳ cực kỳ cảm ơn tất cả những gì chị làm cho tôi.”
“Vinh hạnh của chị mà.”
Công ty truyền thông nghệ sỹ Ân Kỳ.
“Quý tổng, Quý tổng?”
“Ừ?” Quý Tiết giật mình tỉnh lại đã thấy mọi người trong phòng họp đang nhìn chị, vội vàng ho khụ hai tiếng, lục lọi báo cáo trong tay, “… Chương trình hội nghị như thế nào rồi?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không có người nào nói tiếp.
“Trước tiên nghỉ ngơi trong chốc lát đi, mười phút sau lại tiếp tục hội nghị.” Tần Mạn Ân nói với mọi người.
Mọi người thấy Quý Tiết đang mất hồn mất vía, im lặng không lên tiếng nối đuôi nhau mà ra.
“Xảy ra chuyện gì?” Tần Mạn Ân hỏi.
“…” Quý Tiết quay đầu nhìn về phía Tần Mạn Ân, “Cậu… Buông tha cho Đỗ Vi?”
Tần Mạn Ân cúi đầu trừng mắt nhìn, lại bình tĩnh nhìn về phía Quý Tiết, “Mặc kệ cô ấy làm cái gì, có vài thứ, sẽ không thay đổi.”
“Cậu!” Quý Tiết chán nản, “Vậy cậu đối với Hoàng Vân Anh là như thế nào? Vừa muốn Đỗ Vi, vừa ở trên Vân Anh?”
“Không giống với nhau.”
“Cái gì không giống với nhau?” Quý Tiết truy vấn.
“Cô ấy cùng Đỗ Vi.”
“A, ” Quý Tiết cười lạnh, “Có cái gì khác nhau? Một người cho cậu làm một người không cho cậu làm?”
Tần Mạn Ân không nói, im lặng nhìn Quý Tiết.
Một hồi lâu, Quý Tiết mới khẽ vuốt khuôn mặt thanh tú, “Thực xin lỗi.” Thở dài thật sâu, chị cũng cảm thấy xấu hổ vì dáng vẻ của bản thân. Chị chưa bao giờ từng như vậy ── trước khi gặp cô.
Quý Tiết đa tình, phong lưu phóng khoáng, dịu dàng soái mỹ, chói lọi như hoa sen… Ba tháng này không biết đã chết đi đâu rồi! Một khi gặp được chuyện liên quan đến cô, chị giống như một con nhóc lỗ mãng vô lễ chanh chua chưa biết mùi đời, tu dưỡng vốn có đều là chó chết!
Tiếp tục như vậy, chính chị cũng ghê tởm bản thân, còn nói gì đến việc chiếm được lòng của cô!
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
“Mạn Ân, Vân Anh ngày mai sẽ rời khỏi nhà trọ.”
“… Hợp đồng hết hạn?”
“Không có, nhưng kế hoạch cô ấy chỉ làm ba tháng.”
“…”
“Cậu chuẩn bị làm sao?”
“Ừ?”
“Cậu thích cô ấy? Cậu đã cho cô ấy cứ như thế mà đi?”
“… ừ.”
Thấy Tần Mạn Ân giống như không làm gì cả, trái tim Quý Tiết vừa nãy mới cố gắng bình phục lại bắt đầu nôn nóng. Cứ nghĩ đến việc cô sẽ lập tức rời đi, chị không có lập trường gì mong cô ở lại, chị liền…
Vì cái gì! Vì sao cô yêu Nguyễn Ân Nhi! Nếu như người cô yêu là chị, chị sẽ lập tức mang cô đi vòng quanh thế giới! Ngắm cảnh đẹp ăn mỹ thực! Rồi sẽ mang cô đi gặp cha mẹ già! Để cho cô trở thành cô dâu xinh đẹp nhất thế gian! Mà không phải ──
Năm phút sau.
Nguyễn Ân Nhi vạn năm vẫn diện đồ đen dời đôi mắt ra khỏi tài liệu, nhìn Quý Tiết ngồi trước bàn làm việc, “Cậu nói cái gì?”
“Cậu giữ Hoàng Vân Anh lại đi. Cô ấy vì cậu mà đến, chỉ cần cậu mở miệng, cô ấy nhất định sẽ ở lại.” Quý Tiết vừa áp lực vừa đau lòng nói ra yêu cầu.
Nguyễn Ân Nhi nhìn chằm chằm biểu cảm của Quý Tiết một hồi lâu, đôi mắt đen như thủy tinh lộ ra biểu tình người ta nhìn không thấu.
“Mình biết cậu sẽ không giữ lại bất kỳ người nào, nhưng lần này, coi như mình cầu xin cậu.” Quý Tiết gian nan nói xong.
“Ở lại… Rồi sao? Hầu hạ cậu, hầu hạ tôi, hay là vẫn cùng nhau chơi?”
Quý Tiết cắn răng, không thể trả lời.
Quay lại xem tài liệu một lần nữa, Nguyễn Ân Nhi chậm rãi mở miệng: “Nói yêu mình, chỉ là cái cớ để cô ấy từ chối cậu mà thôi.”
“Cái gì?”
Lái xe như bão táp một đường vượt đèn đỏ về nhà trọ, Quý Tiết cũng không rõ tâm trạng của bản thân là gì! Bởi vì cô không yêu Ân Nhi mà mừng thầm? Bởi vì bản thân bị cô đùa giỡn mà tức giận? Vì bản thân rối rắm lâu như thế mà nghẹn khuất?
Chết tiệt! Rốt cuộc cô muốn tra tấn bản thân chị tìm dáng vẻ như thế nào!