[ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ

Chương 181: Ngành Có Tai Nạn Cao


Bạn đang đọc [ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ – Chương 181: Ngành Có Tai Nạn Cao

Một bàn tay của nam nhân đã có thể đè ép hai cổ tay của cô gắt gao trên đất, hai chân bị đầu gối của hắn chen vào bắt buộc phải mở ra không thể khép lại, dùng hết sức lực giãy dụa cũng không thể ngăn được hắn cởi quần áo của cô. Mắt thấy nam nhân nới lỏng thắt lưng, mặt tức giận cởi quần lót ẩm ướt của hắn ra, Hoàng Vân Anh đột nhiên buông lỏng sức lực toàn thân, không hề giãy dụa nữa.
2

Phạm Tư Nghị hừ lạnh một tiếng, “Thông suốt?”

Hoàng Vân Anh nhìn thẳng vào hai tròng mắt hắn, nháy mắt cũng không nháy, cho đến khi hắn quên mất động tác trong tay, nhìn thẳng bất ngờ trong lòng hắn.

Không có sợ hãi, không có oán hận, không có cầu xin, giờ phút này cô gái chỉ có thể mặc hắn xâm lược kia, trong con ngươi trong suốt chỉ có thương hại và miệt thị trắng trợn!
Cô đang miệt thị và thương hại hắn?

Cầm lấy hai cổ tay thô bạo nhấc thân thể cô lên, đem cô tựa lên trước gương trong phòng tắm, làm cho cô nhìn thấy dáng vẻ chật vật của chính mình.

“Ngẫu nhiên chơi trò cưỡng gian, có phải rất kích thích hay không?”


Cô không thèm che giấu châm chọc trong đôi mắt sáng, Phạm Tư Nghị nổi giận hết sức, cô tranh thủ đá mạnh vào cái gương trước mặt, toàn bộ người ngã nặng về phía sau.

Gương vỡ nát, Phạm Tư Nghị bị đẩy lui về sau mấy bước lấy lại thăng bằng, Hoàng Vân Anh nhân cơ hội giãy ra, nhưng cô không có trốn về phía cửa phòng tắm, mà là lao thẳng tới phía trước nhặt một mảnh gương vỡ lên, xoay người đối mặt với Phạm Tư Nghị, thong dong lấy khăn mặt trong miệng xuống.

Máu tươi từ bàn chân và trong bàn tay cô chảy ra, vậy mà cô giống như không cảm giác thấy đau đớn, vẻ mặt lạnh lùng không hề sợ hãi nhìn nam nhân mạnh mẽ cường tráng cách cô không xa.

“Hừ, cô cảm thấy cô chạy thoát hả? Cho dù hôm nay cô chạy thoát, ngày mai, ngày kia, tôi có rất nhiều thời gian có thể chơi cùng cô. Không phải lúc nào cũng có người có thể cứu cô, hay là, cô tính mỗi ngày đều chuẩn bị vật cặn bã như thế này để phòng thân?”

“Tôi sẽ không trốn.” Máu tươi từ trong bàn tay nhỏ nhắn non mịn của cô chạy ra hội tụ cùng với máu tươi dưới chân họp lại một chỗ, tràn dọc theo đường hoa văn trên gạch men tựa như bức họa yêu diễm. “Anh có rất nhiều thời gian để lãng phí, nhưng anh không đáng để tôi phải lãng phí một chút thời gian nào. Anh có thể làm chuyện anh muốn, mà tôi… chỉ cần còn chưa chết, tôi chắc chắn sẽ làm cho anh phải trả giá! Chuyện mua bán không có lời như vậy, tôi xem Phạm tiên sinh suy nghĩ như thế nào!”

“. . .” Phạm Tư Nghị nhìn ánh sáng lạnh phản xạ trong mảnh gương, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngạo nghễ bất khuất của cô, một cảm giác thất bại vô lực lan khắp toàn thân.
Cuối cùng nhìn Hoàng Vân Anh liếc mắt một cái, Phạm Tư Nghị xoay người đi về phía cửa phòng tắm, nhưng mới vừa đi đã ngừng bước lại ── quần trượt xuống dưới. Cắn răng nhấc quần lên cài thắt lưng lại, Phạm Tư Nghị toàn thân ẩm ướt đi ra ngoài.

Quản gia Ốc Ngươi Tư mơ hồ nghe được động tĩnh chạy tới khách sạn kinh ngạc nhìn Phạm Tư Nghị đi qua bên cạnh, suy tư một lát chạy nhanh vọt vào phòng tắm ──

“Hoàng tiểu thư! Nga! Trời ơi! Hoàng tiểu thư. . .”

Ngày 8 tháng 10, mưa to đến.

“Thực xin lỗi… làm chậm trễ công việc của các chị.” Hoàng Vân Anh ngồi ở đầu giường, nhìn Tần Mạn Ân và Đình Hy ngồi bên cạnh, trong lòng trừ áy náy còn có một chút gì đó… cô không muốn đối mặt.

Ngày hôm qua sau khi Phạm Tư Nghị đi rồi, Ốc Ngươi Tư nhìn thấy bộ dáng cô đã vội vã kêu cấp cứu và báo cảnh sát. Vết thương trên tay cô không nghiêm trọng lắm, chỉ có miệng vết thương trên chân có chút sâu, nhưng hai ngày bị ép buộc cộng thêm mất máu, làm cho cô sốt cao hôn mê cả ngày, nửa đêm mới tỉnh lại.

Buổi sáng, cảnh sát đến làm ghi chép, cô rất đau đầu kể lại mọi chuyện đã xảy ra.

Ba tháng, ba lần vào bệnh viện, ba lượt ghi chép, thì ra là quản lý nhà trọ cũng là ngành có nguy cơ tai nạn lao động cao như vậy… Hoàng Vân Anh cười khổ hài hước nghĩ.

“Chuyện em nên xin lỗi không phải chuyện này.” Đình Hy cau mày, đôi môi lạnh lẽo cứng rắn buộc chặt. “Vì sao ngày đầu tiên không nói gì cả?”

Hoàng Vân Anh mím môi, cúi đầu không nói.

Hai tay vây lấy bàn tay nhỏ bé đang quấn băng gạc của cô, trong mắt đẹp của Tần Mạn Ân cũng hiện lên tia sáng không đồng ý. “Em nên nói cho chúng tôi biết.”

“Em sao lại…” Nhìn bộ dáng Hoàng Vân Anh, Đình Hy khẽ thở dài, để cho bản thân bình tĩnh lại. Chị không thể gấp, không thể gấp, cô còn chưa học được cách ỷ lại người khác, điểm đó gấp cũng không được. “Cậu ở cùng Anh Anh đi, tôi đi gọi điện thoại.”
“Ừ.” Tần Mạn Ân đáp.

“Tần tỷ tỷ ── “

Tần Mạn Ân méo mó đầu, “Chị đã nghĩ, ít nhất chúng ta đã là bạn.”

1

“. . . Mạn Ân ” Hoàng Vân Anh có chút không quen sửa miệng, “Vậy việc chụp ảnh kia làm sao đây?”

“Không sao, Đình Hy sẽ có biện pháp.” Tần Mạn Ân mỉm cười, “Ăn trái cây không?”

Hai ngày quay phim chụp ảnh đã hoàn thành một nửa tiến độ, mấy ngày nay lại còn mưa to, các nhân viên công tác chỉ có thể về nước trước để chờ sắp xếp, sau đó là một vòng luyện tập tuyên truyền rồi công bố, thời gian rất nhanh, vậy mà Tần Mạn Ân không nóng nảy chút nào, giống như căn bản không phải album của chị vậy.

“Không muốn ăn.”

“Vậy… ngủ một lát?”

Hoàng Vân Anh lắc đầu, “Có thể. . . Hát một bài cho tôi nghe không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.