Bạn đang đọc [ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ – Chương 179: Băng Vệ Sinh (tampons)
Mơ hồ cảm thấy hạ thể không khoẻ, Hoàng Vân Anh từ từ tỉnh lại, hai mắt đau đớn, đầu đau như muốn nứt ra, cổ họng giống như lửa thiêu vừa đau lại vừa rát…
Nhìn bốn phía xung quanh, Hoàng Vân Anh có chút run run từ trên giường ngồi dậy. Nếu như nói lúc trước cô cố gắng làm cho bản thân không hận Tiểu Nhã, bây giờ, cô thật sự không oán hận Tiểu Nhã như vậy nữa!
Một người chỉ gặp mặt có một lần cũng không có thù hận gì là có thể tùy ý đùa bỡn mạng người như vậy… so sánh với người như thế, còn có người nào không thể tha thứ chứ!
Cảm giác thống khổ do hít thở không thông ở trong biển lại một lần nữa bao phủ thân thể cô, Hoàng Vân Anh nắm chặt chăn đơn che lại thân thể trần trụi, cố gắng tìm lại hơi thở.
“Tỉnh rồi?” Phạm Tư Nghị hạ thân còn được khăn tắm, trên tay còn bưng ly rượu đi đến, da thịt trần trụi màu đồng, cơ ngực cùng cơ bụng rõ ràng, mà hắn hình như cũng rất vừa lòng với dáng người của bản thân, giơ tay nhấc chân cũng lộ ra vẻ tự đắc kiêu ngạo.
1
Hoàng Vân Anh mặt không chút thay đổi nhìn Phạm Tư Nghị, “Máy chụp ảnh đâu?”
Phạm Tư Nghị ngoài ý muốn cười cười, cô gái này thật sự không ra bài theo lẽ thường mà. “Nước vào rồi, tôi giúp cô ném xuống biển.”
Cắn chặt răng, Hoàng Vân Anh cố gắng ổn định cảm xúc, “Như vậy, anh muốn như thế nào? Tôi có thể đi được chưa?”
“Đi?” Phạm Tư Nghị một hơi uống cạn ly rượu trong tay, để ly rượu lên thành giường, chìa tay kéo chăn cô đang che trên ngực xuống, ánh mắt soi mói tuần tra trên hai vú mềm mại của cô. “Cô không biết là, chúng ta còn rất nhiều chuyện có thể làm sao?”
Hắn vừa dứt lời, Hoàng Vân Anh xốc chăn đơn trên người ra, liếc mắt nhìn nơi riêng tư của bản thân, khẽ cau mày, duỗi tay ra, quả nhiên ở giữa hai chân đụng phải sợi bông tinh tế.
Phạm Tư Nghị sờ sờ mũi, hắn không biết cô đang trong thời gian hành kinh, vì thế sau khi ôm cô về liền giao cho quản gia của biệt thự hỗ trợ xử lý.
“Muốn tôi lấy ra sao? Hay là cứ như vậy mà làm?” Cô cũng không nghĩ tới tình huống bản thân lần đầu tiên sử dụng tampons… không chừng là có người bỏ vào giúp cô đi!
Phạm Tư Nghị kinh ngạc, ý của cô là gì?
Không đợi Phạm Tư Nghị phản ứng lại, Hoàng Vân Anh lôi kéo sợi bông xả ra tampons đầy máu ném trên sàn.
“Cô ──” Phạm Tư Nghị không hiểu như thế nào, vừa quay đầu lại đã phát hiện cô đứng trước người hắn, kéo khăn tắm bên hông hắn! “Này! Cô, cô…” Cô muốn làm gì vậy?
Một phen đẩy Hoàng Vân Anh ra, vẻ mặt Phạm Tư Nghị quái dị che chở khăn tắm bên hông nhảy lên giường.
Cô gái điên này!
Kinh nguyệt từ dưới thân trào ra, theo đùi trượt xuống, làm hoen ố sàn nhà trắng, làm đỏ mắt Hoàng Vân Anh. “Không phải anh nói có rất nhiều chuyện có thể làm sao? Trừ chuyện này, tôi thật sự không nghĩ ra chúng ta có thể làm chuyện gì khác.”
Ánh mắt lạnh lùng giống hệt như Nguyễn Ân Nhi, giọng điệu cao cao tại thượng như chúa tể, thái độ coi rẻ khinh người như nhìn con kiến nhỏ không thèm để ý!
Nhìn chằm chằm Hoàng Vân Anh trước mặt, đáy lòng Phạm Tư Nghị sinh ra chút sợ hãi, nhận thấy được nao núng của bản thân, hắn thẹn quá hóa giận hùng hổ rời khỏi phòng ngủ.
“Điên!”
Nhưng không lâu trong chốc lát sau, hắn lại hổn hển chạy về phòng ngủ, bởi vì cô gái điên kia, con mẹ nó nhảy xuống biển!
Vị trí của biệt thự cách bờ có một khoảng cách, mắt thấy nam nhân phía sau chuẩn bị đuổi kịp bản thân, Hoàng Vân Anh chịu đựng đau xót ở bụng ra sức bơi về phía biển.
“Này… Gì… Đó… Cứu”
Nghe được khác thường phía sau, cô do dự trong chớp mắt, nhưng vẫn quay đầu nhìn thoáng qua ──
Có một số người bị báo ứng luôn luôn nhanh hơn so với người bình thường một chút!
Mấy phút sau.
Khi nữ quản gia của biệt thự xuống giúp đỡ, Hoàng Vân Anh đem Phạm Tư Nghị chân rút gân, hô hấp không nổi cứu lên trên biệt thự.
Nằm ở trên bờ, Phạm Tư Nghị vừa ho khan vẻ mặt vừa phức tạp nhìn cô gái trần trụi giữa hai chân đỏ tươi bên cạnh. Cô gái này… đây là cô gái Nguyễn Ân Nhi coi trọng! Nói không rõ cảm giác dưới đáy lòng giờ phút này là gì, Phạm Tư Nghị chỉ biết bản thân tự nhiên đui mù! Mà cô gái kia ──
Sau khi cứu Phạm Tư Nghị, cô cũng không thèm liếc mắt một cái, kêu nữ quản gia lấy quần áo và băng vệ sinh, liền không thèm quay đầu chạy đi.
Giữa trưa, Đình Hy và Tần Mạn Ân mang cơm trưa về biệt thự cho Hoàng Vân Anh, lại phát hiện cô tránh ở trong chăn ôm bụng đau đớn vẻ mặt đầy mồ hôi. Hai người muốn kêu cấp cứu, cô vội vàng ngăn cản, trấn an hai người chỉ là đau bụng kinh, uống nước đường ngủ một giấc là được rồi. Đình Hy vẫn rất lo lắng, kêu bác sĩ lại với hủy bỏ cả việc chụp ảnh buổi chiều, cùng với Tần Mạn Ân cùng nhau nói chuyện phiếm phân tán lực chú ý của cô, cho đến khi cô an ổn ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, thấy Hoàng Vân Anh tốt hơn nhiều, Đình Hy và Tần Mạn Ân rời khỏi tiếp tục công việc ngày hôm qua, bắt cô ở trong biệt thự nghỉ ngơi. Trước khi đi còn lo cô nhàm chán, Đình Hy còn để lại thẻ nhớ lưu trữ ảnh ngày hôm qua chụp, làm cho cô tự tìm cảm giác.
Ảnh cô chụp… Hoàng Vân Anh nhìn Tần Mạn Ân thuần khiết gợi cảm trong màn hình máy tính, dần dần có chút thất thần.
Cô còn chưa nói với Đình Hy, máy chụp ảnh đã mất. Máy chụp ảnh là bảo bối của chị… Chị từng nói với cô, máy chụp ảnh và màn ảnh tựa như tay và đôi mắt khác của chị, mỗi một cái đều là bảo bối của chị, kiêu ngạo nhớ lại, mỗi một cái đều không thể thay thế. Cô lại… làm mất của chị.
“Hoàng tiểu thư, bên ngoài có một vị là Phạm tiên sinh muốn gặp cô.” Quản gia đi vào phòng ngủ nói.