[ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ

Chương 11: Nha Đầu Thông Phòng


Bạn đang đọc [ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ – Chương 11: Nha Đầu Thông Phòng

Ngày thứ tư.

Bốn ngày nay, mỗi buổi sáng mở mắt ra, việc đầu tiên Hoàng Vân Anh làm đó chính là nhìn chằm chằm vào trần nhà trong chốc lát, bởi vì liên tục bốn ngày khi tỉnh lại cô đều có cảm giác như mình đã trải qua một đời. Nếu không phải trên người mình vẫn còn dấu vết còn sót lại vì bị hai người phụ nữ chà đạp, cô nhất định sẽ nghĩ bản thân chỉ vừa mới gặp ác mộng mà thôi.

Bốn ngày trước cô tỉnh lại trong phòng khách lầu 5, cả người đều nát, cô ngay cả khóc cũng không khóc được, chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt lại nặng nề ngủ cho đến khi đói tỉnh.

Bốn ngày sau đó, cả Trương Tuệ Minh và Nguyễn Ân Nhi đều không trở về, ngay cả 3 vị chủ nhà khác cũng không thấy, giống như cả nhà trọ này vốn dĩ chỉ có một mình cô tồn tại . Mỗi ngày canh giữ ở nhà trọ, làm chuyện nhà xem tivi đọc sách lên mạng, cô cảm thấy bản thân mình càng ngày càng bình tĩnh, một người phụ nữ cũng được, hai người phụ nữ cũng thế, nếu không thể phản kháng, việc duy nhất cô có thể làm chính là làm cho bản thân đừng để ý. Dù cho sau này. . . Ngay cả hôm nay cô cũng không thể hối hận, tự mình giải thoát cho bản thân, còn nói gì đến chuyện sau này?

Trời vẫn chưa sập, cô vẫn chưa chết, cha mẹ khỏe mạnh, cô đã nên vô cùng hạnh phúc rồi, chờ chết, còn cả một đống thời gian để khổ sở, việc gì phải sốt ruột.

Tuy nói công việc của cô là 24/24 giờ đợi lệnh, nhưng cũng không có nói cô không thể ra cửa, nếu cả 5 vị chủ nhà đều không có ở đây, cô cũng có thể tạm thời rời khỏi nhà trọ, nhưng buộc phải trở về trong vòng một tiếng đồng hồ. Dưới gara có một chiếc xe đẩy, bình thường ra cửa mua đồ ăn hoặc mua đồ dùng thiết yếu cho cuộc sống, nửa giờ vẫn dư dả. Mua thứ khác. . . Cô không có tiền, cũng không cần.

Gọi điện thoại về nhà báo bình an, cha mẹ còn dặn dò cô ở công ty phải giúp đỡ mọi người, dù có thiệt thòi cũng đừng so đo, chịu thiệt là phúc ── Hoàng Vân Anh cười cười, nhất nhất đáp lời. Giải thích qua loa với Linh Vũ, cũng nói mình không từ chức, Linh Vũ cật lực khuyên cô, cô cũng không nói nhiều. Cô không thể nói, bạn thân của cô, người sư phụ mà cậu ngưỡng mộ nghĩ ra một phần hợp đồng mà tớ không thể hủy được. Cô càng không thể nói, bạn thân của cô, công việc mà cậu tìm cho tớ là giúp việc kiêm kỹ nữ.


Đúng rồi, ở thời cổ đại, nha hoàn được đưa tới hầu hạ cuộc sống của nam chủ nhân bao gồm cả việc thỏa mãn sinh lý dục vọng gọi là cái gì nhỉ? . . . Hoàng Vân Anh suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nhớ tới cái danh từ kia .

“Nha đầu thông phòng”.

Cô hiện tại chả phải chính là một nha đầu thông phòng sao chỉ khác ở một điểm người cô phục vụ là phụ nữ? Hay nên gọi là ” người công cộng” cho đám phụ nữ trong nhà trọ này.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có lẽ sẽ có nhiều người nghĩ rằng cô đang kiếm lời đi? Chưa nói đến địa vị của Trương Tuệ Minh và Nguyễn Ân Nhi trong giới nghệ sĩ, chỉ cần xét tới bề ngoài của bọn họ, “Tiền vốn” đó, đại khái chắc là có vô số, đàn ông, phụ nữ khóc lóc muốn leo lên giường của bọn họ đi. Nếu không phải bởi vì công việc này có nhiều mục khác, bọn họ sao lại thèm để mắt tới cô? Một kẻ vô cùng bình thường như cô chứ.
Cô rất rõ ràng, giá trị tồn tại của cô, chính là khi bọn họ ở nhà trọ, là một người khi cần liền có mặt, còn là một phụ nữ có thể tùy ý leo lên.

Ân Kỳ không hổ là tập đoàn truyền thông lớn nhất cả nước, phúc lợi của viên chức nòng cốt thật tốt.

– “Bíp bíp ──” bên ngoài nhà trọ truyền đến tiếng còi ô tô .

Hoàng Vân Anh thu hồi suy nghĩ, liếc nhìn ngoài cửa sổ một cái, sửa sang lại quần áo liền vội vàng chạy ra ngoài.

Trước nhà trọ đỗ lại một chiếc xe thể thao, hai vị soái tỷ đứng phía trước ── trong đó một có một soái tỷ hai mắt nhắm nghiền tựa lên người còn lại, cả người tản ra mùi rượu nồng nặc.

– “Quản lý mới ah?” soái tỷ còn thanh tỉnh hỏi.

– “Đúng vậy. . . tôi đỡ giúp chị.” – Trả lời chị ta xong, Hoàng Vân Anh đưa bàn tay hướng về mỹ nữ đang say.

Soái tỷ tỉnh táo ── Ân Kỳ – người đại diện Quý Tiết theo bản năng vung tay lên, đẩy người phụ nữ trước mắt sang một bên, “Không cần, cô đem xe đến tiệm rửa xe, để cho bọn họ rửa sạch rồi về.” Nói xong, chị ta liền đứng dậy dìu mỹ nữ say vào nhà trọ.

Trong xe toàn là uế vật do người say rượu phun ra, Hoàng Vân Anh chịu đựng mùi hôi lái xe chạy đến tiệm rửa xe, rồi mới về nhà trọ.

– “Nấu ít cháo đem đến lầu hai.” – Vừa mới vào nhà trọ, Hoàng Vân Anh chợt nghe thấy điện thoại vang lên, bắt máy, bên trong liền truyền ra mệnh lệnh.

– “Vâng.”

Nấu cháo xong, lại bỏ thêm chút đường đỏ, lúc đưa vào lầu hai, cô theo thói quen đánh giá cách bố trí của lầu hai ── nơi nơi đều là. . . Giấy. Nhìn kỹ một chút, phát hiện ra tất cả đều là nhạc phổ, vị này là nhạc sĩ? Hoàng Vân Anh tùy ý đoán một chút.
Bưng cháo đi vào phòng ngủ, trong phòng tắm rất rõ ràng có người đang tắm rửa, còn mỹ nữ say đang để trần nửa người trên, úp mặt xuống giường, Hoàng Vân Anh đặt khay xuống chạy lại bên cạnh chị ta, quỳ gối ở mép giường đỡ người chị ta quay lại, tránh cho chị ta bị nghẹn chết.

– “Hơi hơi. . . Hơi hơi. . .” Mỹ nữ say ngủ mê nói.

– “Tỷ tỷ?” – Cô nên để cho chị ta ngủ luôn? Hay là gọi chị ta dậy ăn chút cháo rồi ngủ tiếp?


Chưa để cho cô ra quyết định gì , mỹ nữ say liền chậm rãi mở ra đôi mắt đầy sương mù, ánh mắt tựa như ảo mộng nhìn cô, hơn nữa còn có hai gò má phiếm hồng , cánh môi màu hồng phấn , dung nhan tinh mỹ tràn ngập tình sắc, hơi thở dụ hoặc ── tim Hoàng Vân Anh không khỏi run lên, vội vàng đứng dậy.

– “Đừng đi, đừng rời khỏi chị!” Mỹ nữ say đột nhiên vươn tay ra kéo cô ôm vào trong lòng rồi đặt dưới thân, cánh môi hồng nhạt lập tức ép lên môi cô.
– “A ──” sao vậy, sao lại thế?

– “Đừng rời khỏi chư. . .” – Người phụ nữ dùng sức hút cái lưỡi thơm tho của cô làm cho cô không còn sức lực để kháng cự, một nụ hôn rồi lại một nụ hôn khác dồn tới, đến khi cô nghẹn lại chuyển tới gáy, lưu lại vết hôn ngân nóng rực.

– “Tỷ, tỷ tỷ! Chị tỉnh tỉnh! Mau tỉnh lại! A ── “

Chị ta cứ như vậy cắn một cái lên ngực cô, vừa cắn vừa liếʍ ɭáρ, càng cắn càng nghiện, lại đổi sang bên kia tiếp tục cắn .

– “A. . . Đau. . . Tỷ tỷ. . .”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.