[ H+ ] Bao Nuôi [lichaeng]

Chương 49: Mẹ Không Muốn Sao


Bạn đang đọc [ H+ ] Bao Nuôi [lichaeng] – Chương 49: Mẹ Không Muốn Sao

Cảnh quay cuối của hôm nay là: Hai ngày sau khi trải qua chuyện bị cưỡng bức vào buổi sáng, ngày ngày phải ở cùng Lệ Sa, cuối cùng thì Thái Anh cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, tối đó nàng đã thu dọn mọi thứ xong xuôi dự định sáng mai sẽ im hơi lặng tiếng lái xe rời khỏi khu cắm trại.

Nhưng Lệ Sa vẫn biết.

Cô đuổi theo, kéo nàng ra khỏi xe, sau cơn mưa nước trong hồ dâng cao, cỏ cây ven đường cũng lầy lội và trơn trượt hơn, lúc hai người đang tranh chấp thì Lệ Sa bị trượt chân, vô tình té xuống hồ.

Cũng may là cô còn chút tính người, lúc té xuống nước thì buông tay không kéo nàng theo cùng.

Thái Anh hô hào kêu cứu, nàng cởi giày và vớ ra nhảy vào hồ, nhờ vào sự giúp đỡ của hai du khách khác kéo cô lên.

Dạo này dự báo thời tiết khá chuẩn, tối qua ông trời cũng nể mặt cho một trận mưa to.

Mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, bắt đầu diễn.

Lisa ngửa người ra sau ngã vào hồ, bọt nước văng tung tóe khắp nơi, K lại đột nhiên đứng yên không động đậy.

“Cut cut cut! K cô đứng đơ ra đó làm gì?”

“Xin lỗi đạo diễn, khi nãy em bị dọa.”

Lần thứ hai.

“Xin lỗi, nước bắn vào mắt em.”

Lần thứ ba.

“Aizz, sáng nay em chưa ăn gì nên bị hạ đường huyết vì vậy phản ứng không được nhanh nhạy cho lắm.”

Nguyên một buổi sáng K cứ lặp đi lặp lại tình huống như vậy rất nhiều lần, lấy kinh nghiệm đóng phim trong khoảng thời gian qua của cô ta, căn bản là không thể nào phạm những lỗi cơ bản như vậy được.


Mặc dù đang hè nhưng sau cơn mưa, độ ấm trong núi cũng giảm đi không ít.

Lại bị cut thêm một lần nữa, đạo diễn I bị cô ta quay cho chóng mặt chẳng còn sức mà tức giận nữa, anh ta nói vào bộ đàm cho phép mọi người tạm nghỉ 10 phút.

Lisa khó nhọc bò ra khỏi hồ, cả người cô ướt đẫm, sắc mặt trắng bệch, vì cứ phải diễn ngã hồ liên tục nên tốn rất nhiều thể lực, khí quản cũng bị sặc nước, cô che miệng ho sặc sụa.

Chuyên gia phục trang chạy tới dẫn cô đi thay quần áo.

Lần này nữa đã thay năm bộ rồi.

Rosé đi theo phía sau cô, nàng quay đầu lại hung ác liếc K một cái: “Lần này cô còn diễn không xong nữa, tôi sẽ viết thêm mười cảnh rơi xuống nước cho cô nhảy.”

K ngượng ngập nhìn sang chỗ khác.

Cuối cùng thì lần quay kế tiếp cũng thông qua, đoàn phim thu dọn vật dụng chuẩn bị đến nơi khác lấy cảnh.

“Cô đừng trách tôi, là do Jisoo mớm lời tôi mới làm vậy. Hôm qua chị ta nhìn thấy cảnh diễn giường chiếu của cô thì dường như rất tức giận đó.”

“Chị ta chẳng bao giờ nghĩ ra loại thủ đoạn bỉ ổi vụng về như vậy đâu.”

“Vậy thì cô đúng là không hiểu chị ta rồi.”

————-

Sau khi trở về Lisa lập tức phát sốt, đến bệnh viện tiêm thuốc, truyền dịch xong xuôi thì cố gắng quay trở lại đoàn phim diễn cho xong suất diễn trong ngày hôm đó của mình.

Mãi đến lúc cô chẳng thể đứng vững được nữa, trên trán túa mồ hôi lạnh ra liên tục, hít thở nặng nhọc, mỗi lần đều thở ra khí nóng.

Đạo diễn cũng thương tình cho cô một ngày nghỉ, quay những cảnh diễn của nữ phụ trước.

Nàng ghi hận K, nàng kè kè bên cạnh, không rời một tấc khỏi giường bệnh của cô, mỗi lần nhìn đôi môi trắng bệch của cô nàng xót xa muốn nhào vào hôn an ủi đều bị cô đẩy ra.

“Sẽ bị lây bệnh.”

Ngủ được vài tiếng thì cuối cùng nhiệt độ cơ thể của cô cũng bình thường trở lại nhưng cơ thể vẫn còn yếu.

“Cục cưng, chị có đói không? Muốn ăn cái gì, em đi mua cho chị.”

“Cháo hải sản.”

“Cháo? Ồ được.” nàng đứng lên, đợi shipper mang tới lâu lắm vì vậy nàng định tự mình đi mua cho nhanh.

“Chị muốn em nấu cho chị ăn.”

“Như vậy chị phải đợi lâu lắm đó.”

“Bây giờ chị không muốn ăn, chờ đến khi em nấu xong chắc cũng đói rồi, lúc đó ăn là vừa.”

“…Cũng được.”

Nàng chạy ù đến siêu thị mua nguyên liệu, về nhà nấu cháo cho cục cưng của mình, sau đó bỏ vào bình giữ nhiệt rồi lại vội vội vàng vàng bắt xe đến bệnh viện.


Vừa mở cửa ra thì thấy cô đang nằm trên giường bệnh, cô tung chăn ra, phơi bày dáng người thon gầy, cổ áo mở rộng lộ ra xương đòn gợi cảm, dáng vẻ lúc này là kiểu mỹ nữ bị bệnh, đẹp kiểu ốm yếu mỏng manh.

Tại sao cục cưng có thể mặc đồng phục của bệnh nhân một cách đẹp như vậy cơ chứ?

“Em tới rồi.”

“Đói lắm hả chị?”

“Hơi hơi.” cô bưng chén cháo, nhấp một ngụm.

“Ăn ngon không chị?”

“Ăn rất ngon.”

Vậy là tốt rồi.

Nàng ngồi bên cạnh đưa đôi mắt trông mong nhìn cô uống hết cháo trong chén, nàng vui vẻ nói: “Còn rất nhiều.”

“Em ăn chưa?”

“Trong lúc nấu cháo em có ăn mấy lát sandwich rồi.”

“Ừm.”

Nàng còn nhớ rõ bộ dạng mệt mỏi ỉu xìu có thể sẽ té xỉu bất cứ lúc nào của cô hồi ban chiều, lúc đó nhìn thấy cô như vậy tim nàng cứ như bị ai bóp chặt lấy: “Bây giờ chị đã có sức lại chứ?”

“Muốn hả?”

“?”

“Đóng cửa lại đi.”

Không, nàng không có điên đến mức mà ngay cả người bệnh cũng không buông tha đâu.

Thấy nàng không cử động, ý cười trên mặt cô ngày một nhiều: “Không đóng cũng chẳng sao.”


Cô đẩy cổ áo của nàng ra, ánh mắt sâu thẳm dán chặt vào cảnh đẹp bên dưới lớp áo: “Mẹ ơi, con lạnh quá, có thể ôm con không?”

Trái tim và đầu óc của Rosé lúc này đang bị oanh tạc.

…Muốn chơi cosplay mẹ con trong bệnh viện sao.

Mặc dù nàng đợi trò này lâu lắm rồi… Nhưng mà trong lúc này thì… Không tốt cho lắm đâu!

“Cũng muộn rồi, em về nhà trước, sáng mai tới đây đón chị nha.”

Không chạy là không xong đâu, lúc này nàng chẳng dám nhìn thẳng vào cô nữa rồi.

“Có thể ở lại chăm sóc cho chị không?”

Do vừa mới khỏi bệnh nên giọng nói của cô có vẻ nghẹn ngào, âm lượng cũng nhỏ hơn bình thường, lúc này cô dịu dàng ngoan ngoãn đến không ngờ.

Nội tâm nàng đang kịch liệt đấu tranh giãy dụa.

“Mẹ không muốn sao?”

Mỗi lần nghe thấy cô gọi “Mẹ” nàng đều đỏ mặt: “Em…”

“Vậy hôn con một cái rồi hẵng đi.”

“…”

Cô bất mãn vì nàng hôn lấy lệ, cô chỉ vào môi mình, hơi thở nóng bỏng gần trong gang tấc: “Muốn hôn chỗ này cơ.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.