Bạn đang đọc [ H+ ] Bao Nuôi [lichaeng] – Chương 43: Trừng Phạt
“Không phải đâu, em đi nhầm phòng thật mà.” nàng cố gắng dùng ánh mắt chân thành nhất để giải thích.
Mặc dù lý do này có hơi gượng gạo.
“Cậu ta không mở cửa cho em thì sao em có thể vào nhầm phòng được chứ?”
“Sao em biết được cậu ta đi tắm mà không thèm khóa cửa! Em còn tưởng rằng là chị đặc biệt chừa cửa cho em nữa.” Nhớ tới mấy lời nói nhảm lúc sáng bị cô nghe được, Rosé có cảm giác dù bây giờ nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan.
“Không lẽ em đần dữ vậy sao.”
Nàng cũng chẳng biết là cô có tin hay không nữa.
Cánh tay bị đè lên của nàng đã có chút tê, nàng nhúc nhích sửa lại tư thế, do cổ áo quá thấp nên hai luồng trắng nõn mềm mịn trước ngực cũng lộ ra ngoài.
Khi nãy nành ăn mặc như vậy đứng trước mặt M.
Lisa lạnh lùng nhìn nàng một cái, cô xoay người ra khỏi phòng ngủ, lúc quay trở về thì trong tay cầm theo hai cái cà vạt.
“Cục cưng à, hay là để em về phòng đi, trong khoảng thời gian sinh hoạt cùng đoàn làm phim chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.”
Cô cúi người, đưa tay nắm lấy chân của nàng, dùng sức nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng dứt khoát tách chúng ra hai bên: “Em đúng là rất biết suy nghĩ cho chị ha.”
“Chị muốn làm gì?”
“Đêm nay cứ ngủ ở đây đi.”
“Nhưng mà…”
Bàn tay của cô tiến sâu vào bên trong váy, chậm rãi cởi chiếc quần lót màu hồng bé bé xinh xinh ra, sau đó vo nó lại thành cục, nhét vào miệng nàng, há miệng ngậm lấy nơi non mềm giữa hai chân nàng.
Nàng trốn tránh, xoay đầu nhìn đi chỗ khác.
Chỗ đó dơ lắm! Nàng sắp bị ép cho phát điên rồi!
Một lát sau nàng mới biết được tác dụng thật sự của hai cái cà vạt kia.
Cô gấp chân nàng co lại, buộc cà vạt quanh phần bắp đùi và bắp chân, sau đó bắt nàng mở rộng chân ra, hoa huyệt cứ thế bị ép phải phơi bày lõa lồ trước mắt cô.
Hơi thở của cô dần trở nên nặng nề hơn, đưa ngón trỏ ra nhẹ nhàng đụng vào u cốc. Hai cánh hoa màu hồng phấn như thẹn thùng co quắp lại, lỗ nhỏ nằm bên trong run rẩy phun ra một giọt sương trong suốt.
Nàng cố gắng kềm nén không để mình bật ra những âm thanh kỳ quái, hoảng hốt nhắc nhở cô: “Cục cưng ơi hôm nay là ngày 31…”
Hai mắt của cô vẫn dán chặt vào cảnh đẹp phía trước, nhẹ nhàng vuốt ve phần thịt non bên trong bắp đùi, gục đầu xuống thổi một hơi vào nơi mẫn cảm kia: “Thì làm sao?”
“A… Đừng có nói chuyện với chỗ đó…” nàng xấu hổ muốn chết, định khép hai chân lại thì bị cô trừng mắt cảnh cáo.
Ở khoảng cách gần như vậy cô có thể ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ tiểu huyệt, mùi hương như liều thuốc kích dục làm cho bụng dưới khô nóng muốn bốc cháy.
Hầu kết của cô di chuyển, đẩy một ngón tay vào trong lỗ nhỏ mê người kia.
“Cục cưng à đừng dùng tay…”
“Im miệng.”
“Nhưng mà em không có tiền trả cho chị…”
“Đây là trừng phạt.”
Ngón tay của cô cứ thong thả đâm vào rút ra, một lát đã mang theo một vệt nước dính dấp ra ngoài.
“Trừng phạt gì chứ? Em thấy chị đang trừng phạt túi tiền của em thì có.”
“Hôm nay không phải là M còn xin em bao nuôi cậu ta hay sao?”
“Em nào có thừa tiền…”
“Vì vậy em không bao nuôi M là vì em không có tiền?”
Những chữ cuối câu dường như đang nghiến răng nghiến lợi.
Trong lòng nàng đánh thót một cái, hết sức căng thẳng, giơ ba ngón tay lên trời thề rằng nàng chỉ xem M như một đứa em trai mà thôi.
Nhưng mà nửa chữ Lisa cũng chẳng tin.
Cô mạnh bạo bóp chặt lấy bắp đùi của nàng, vùi đầu vào giữa hai chân, môi lưỡi nóng bỏng kịch liệt tấn công, liếm láp nơi riêng tư, hai cánh hoa non mềm mập mạp bị cô ngậm vào miệng, bú mút đến khi chúng nó sưng đỏ thì mới tạm thời được buông tha, ba ngón tay chụm lại cắm vào bên trong, đưa đẩy nhanh chóng phối hợp với tuần suất liếm láp của môi lưỡi.
Khẩu giao mang đến sự kích thích vượt xa giới hạn cơ thể mà Rosé có thể chịu đựng, đặc biệt là những lúc cô thô lỗ xoa nắn liếm láp châu hoa, trên mặt nàng đầy nước mắt, nàng không ngừng vặn vẹo cơ thể, giọng nói nức nở nghẹn ngào pha lẫn tiếng khóc thút thít cầu xin cô buông tha cho nàng.
Khoảng hơn hai chục phút sau, nàng đã rên la khàn cả giọng, chút sức lực cuối cùng cũng bị rút đi mất, chỉ có cơ đùi đang không ngừng co rút.
Cô chậm rãi ngẩng đầu rời khỏi nơi lầy lội giữa hai chân nàng, hai cánh môi hồng hào nhẵn bóng, từ sóng mũi thẳng tắp kéo dãi xuống cằm đều dính đầu dâm thủy của nàng.
Nàng vừa nhìn thấy gương mặt của cô thì vô cùng căng thẳng: “Từ bỏ…”
Biểu tình trên mặt cô vô cùng bình tĩnh, ung dung ngồi thẳng người dậy, vô cùng dứt khoát cởi thắt lưng ra, lôi cự thú ra khỏi quần, nhắm thẳng vào hoa huyệt lầy lội đã bị chà đạp trông vô cùng thê thảm không nỡ nhìn kia.
“Cục cưng, không được… Cái này không được… Mắc lắm…”
Cô định xài hết tiền tiêu vặt tháng sau của nàng luôn sao?
————-
Sáng hôm sau, mặt mày nàng xanh xao hệt như trẻ bị suy dinh dưỡng.
Nàng sâu sắc cảm thấy mình làm kim chủ đúng là chẳng còn chút mặt mũi nào nữa rồi.
Nàng giận nhưng lại không dám nói ra.
Lisa cái đồ xấu xa này!
Nàng càng nghĩ lại càng thấy tức, nàng đưa mắt nhìn người phụ nữ đẹp rạng ngời mà không chói lóa đang ngủ say bên cạnh, cố gắng lết cái mông ê ẩm ngồi vào máy tính, biến tức giận thành sức mạnh, hăng say cào phím.
Mang theo tâm trạng u oán hì hục gõ xong chương 1, nàng mở một trang web có giao diện khiến người khác nhìn thấy cũng phải mặt đỏ tai hồng, đăng ký một tài khoản tác giả, đọc sơ qua lại một lần, sau đó sửa chữa lần cuối, không quên chém gió ngay phía cuối chương rằng bàng là em gái tay mơ lần đầu tiên viết h văn 18+.
【Văn án: Đại tỷ tài lực kinh người thời tận thế, không tiếc bỏ ra một số tiền khổng lồ chuộc một con sói con vô cùng đẹp từ phòng đấu giá ngầm về.
Người phụ nữ kia tính tình kiêu ngạo lạnh lùng, sờ tay cô ta một cái cũng làm cô ta cau có nhíu mày, mỗi lần lăn giường đều hét giá trên trời.
Nhưng oái oăm thay nữ phụ lại thích kiểu cá tính này của cô ta.
Lần đầu tiên của hai người, nàng trần trụi cưỡi trên người Pranpriya, tiểu huyệt bị gậy thịt sưng to lấp đầy, từng nếp gấp co rút như muốn tra tấn cô ta, gân xanh hai bên thái dương của cô ta nổi gồ lên.
Hai bầu ngực đẫy đà trắng như tuyết cứ lắc lư trong không trung, lắc đến cô ta nhìn hoa cả mắt lên, bực tức cô ta ngẩng đầu ngậm lấy một bên cao vút, cắn mút thật mạnh hệt như muốn mút cho ra sữa vậy.
“Nhẹ một chút.”
Sau này khi cô ta hại nàng bị bắt nhốt vào tù, dù đã ở thế bại, nhưng khí thế trên người nàng vẫn mạnh mẽ như cũ. Đối mặt với người phụ nữ đang ra sức cày cấy trên người mình lúc này bị khoái cảm mãnh liệt bao vây, khóe mắt của nàng ửng đỏ: “Trước kia tôi phải trả rất nhiều tiền mới có thể lên giường với cô một lần, bây giờ vô lại tự mình dâng tới tận cửa, không phải là để tôi được lợi một cách trắng trợn hay sao?”
Pranpriya nham hiểm liếc mắt nhìn nàng, động tác bên dưới vẫn không ngừng, gậy thịt hung ác đánh vào nhụy hoa non mềm, từng đợt tấn công mạnh mẽ đánh tan sự ương ngạnh của nàng: “A…”
Nàng hoành hành ngang ngược nhiều năm như vậy, đương nhiên là thế lực trong tay cũng cây lớn rễ sâu, chẳng bao lâu sau đã Đông Sơn tái khởi.
Nếu người phụ nữ này đã không biết phấn đấu, có lòng phản bội vậy thì nàng cũng không ngại đổi một con thú cưng ngoan ngoãn trung thành khác biết vị trí của mình ở đâu.
Dù sao thì chỉ cần có tiền là được, nàng chẳng sợ mình không tìm được người vừa lòng. 】
———–
Đăng chương mới xong, Rosé thở ra một hơi buồn bực nghẹn trong lòng.
Đây mới là quan hệ bao nuôi lý tưởng trong suy nghĩ của nàng.
“Em đang làm gì đó?” Giọng nói của cô vang lên ngay phía sau, nàng nghe ra được trong đó có chút lười biếng sau khi được thỏa mãn.
⭐