Bạn đang đọc [ H++ ] Ảnh Đế Khó Theo Đuổi – Chương 31: Đối Diễn
Khi bộ phim chính thức bắt đầu, đoàn phim lập tức trở nên bận rộn.
Là sủng phi được yêu thích nhất trong cung, vai diễn Lệ phi của Phương Niên được trang điểm tinh tế và lộng lẫy. Không chỉ mỗi lần vào cung trang phục đều khác nhau, ngay cả đồ trang sức và búi tóc cũng được thay đổi liên tục và đẹp mắt.
Hai ngày liền, cô thức dậy lúc sáu giờ sáng, sau đó bắt đầu trang điểm, hoàn thành xong tạo hình thường đã là mười giờ.
Hai ngày đầu đều là cảnh diễn trong hậu cung, chiều nay cô có cảnh ân ái riêng tư với hoàng đế.
Đó là một cảnh trên giường, nhưng thật sự cũng không quá phù hợp.
Tình tiết này chủ yếu là do cô bị bệnh, sau khi hoàng thượng nghe tin liền từ biệt hoàng hậu, vội vàng đến gặp cô.
Đang ốm đương nhiên không thể làm được gì, nhưng trong chiếc màn gấm màu đỏ thấm, lại là một phen triền miên.
Phương Niên vội vàng trang điểm đến phim trường, khi bước vào phòng quay, cô cảm thấy không khí không ổn.
Xung quanh có vẻ vô cùng áp lực, mọi người đều rất thận trọng.
“Có chuyện gì vậy?” Tuệ Tuệ cũng nhận ra điều đó, vội vàng nắm lấy một bậc thầy bên đạo cụ ngày thường quen thuộc với cô ấy để hỏi.
“Hai cô mới tới à? Bảo Phương Niên hôm nay cẩn thận một chút. Đạo diễn Thạch vừa mắng Tô Yên, nói rằng ánh mắt và trạng thái của cô ấy trong cảnh quay với thầy Giang là không tốt, cô ấy thậm chí còn NG* liên tục hơn chục lần.”
(*) NG là viết tắt của từ no good hoặc not good. NG có nghĩa không tốt hay chúng ta có thể hiểu theo nghĩa khác như chưa đạt yêu cầu.
“Cảm ơn vì đã nhắc nhở, tôi hiểu rồi.”
Sau khi hỏi thăm xong, Tuệ Tuệ chuyển những lời này cho Phương Niên. Đột nhiên, cả hai người đều trở nên căng thẳng.
Ở cảnh trước, cô chỉ cần ngồi trong kiệu bày ra tư thế cao cao tại thượng là được, nhưng cảnh hôm nay thì khác, phải quay cận cảnh. Cô phải làm sao bây giờ?
Trong sự lo lắng, đèn đạo cụ đã nhanh chóng đến vị trí.
“Lệ phi đâu? Mau nằm xuống giường đi!”
Phía sau máy quay, giọng nói của đạo diễn Thạch thật sự nghiêm túc, mang theo sự cáu kỉnh không che giấu được.
Tới rồi.
Phương Niên đáp lại, vội vã chạy nâng váy chạy vào tẩm cung.
“ACTION!”
Khi máy quay bắt đầu, trong cung vốn đang ồn ào lập tức hoàn toàn yên tĩnh.
Nóng.
Nóng quá.
Lệ phi nằm ở trên giường, cảm thấy toàn thân nóng như lửa đốt.
“Nương nương, đã đến giờ người uống thuốc rồi.” Nha hoàn thân cận đứng gần quỳ xuống trước giường bưng bát thuốc.
“Cút!” Môi mỏng của người bệnh khẽ mở, mí mắt cũng lười nhấc lên.
“Nương nương,” giọng nói của nha hoàn mang theo sự lo sợ, nàng quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy nói: “Uống thuốc thân thể người mới có thể khỏe hơn, sau đó mới có thể chờ thị tẩm.”
“Bổn cung bảo ngươi cút, ngươi điếc sao?”
Lệ phi rất tức giận, đột nhiên nhấc chân đạp một cái, trong tích tắc, nước thuốc trong bát rơi vãi khắp sàn.
“Nương nương tha tội, nương nương tha tội …” Cung nữ sợ tới mức quỳ rạp xuống đất không ngừng cầu xin.
Lệ phi nhíu mày, thật phiền phức, thật ồn ào, bên cạnh còn có đám nô tài vô dụng này, chẳng trách hoàng đế đã mấy ngày rồi không tới.
Đúng lúc đang suy nghĩ, giọng nói của thái giám từ bên ngoài đột nhiên truyền đến: “Hoàng thượng giá lâm!”
Hoàng thượng!
Lệ phi vui mừng khôn xiết, vội vàng từ trên giường ngồi dậy.
“Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không đỡ bổn cung tiếp giá!”
“Vâng, nương nương.”
Tốc độ của hoàng đế rất nhanh, ngay khi Lệ phi quỳ xuống, ngài đã sải bước đi vào.
“Ái phi, không phải nàng đang bệnh sao? Tại sao còn quỳ?”
Vào cung đã mười năm rồi, hoàng đế triều Đại Dận vẫn tuấn mỹ, dịu dàng như vậy.
“Hoàng thượng, người tới rồi sao?”
Lệ phi nói, giọng nói đã nghẹn ngào.
Nàng ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt chứa đựng sự tủi thân và tình ý triền miên, so với vẻ đẹp trước đây của nàng, lại có một chút điềm đạm đáng yêu.
“Đến rồi, trẫm giúp nàng lên giường nằm.”
Hoàng đế nói, ôm Lệ phi bước về phía giường.
“Hả, có chuyện gì vậy?”
Bước chân hắn đột ngột dừng lại, nhìn chằm chằm vào bã thuốc còn sót lại trên mặt đất.
Thân là thiên tử, một cái nhíu mày nhẹ sẽ lôi kéo những người xung quanh như lâm vào đại địch.
“Hoàng thượng,” Vẻ mặt Lệ phi có chút bối rối, đôi mắt to của nàng khẽ di chuyển, nũng nịu dựa vào lòng hắn nói: “Thuốc này đắng quá, thần thiếp…”
“Không uống được.”
“Nàng đấy…”
Hoàng đế bất lực thở dài, giọng điệu đầy cưng chiều.
“CUT! Qua!”
Khi giọng nói của đạo diễn Thạch rơi xuống, Phương Niên thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó, cô lại trở nên căng thẳng hơn.
Cảnh tiếp theo là trên giường, cô và Giang Ngộ …
Bình thường bí mật ở bên nhau, cô có to gan thế nào cũng không sao, nhưng bây giờ có rất nhiều người xung quanh đây.
Cô ngẩng đầu, vô thức nhìn về phía Giang Ngộ.
Chỉ thấy anh đã đến bên cạnh Thạch Nham, đang nhỏ giọng nói chuyện gì đó với anh ta.
Chẳng bao lâu, Phương Niên đã biết họ đang nói gì.
“Được rồi, trong cảnh tiếp theo, ngoại trừ hoàng thượng và Lệ phi, những người khác nếu đã thu dọn đồ đạc xong thì ra ngoài trước hết đi.”
Đây là?
Phương Niên ngạc nhiên.
Ngay sau đó, có người đang khe khẽ thảo luận.
“Cảnh vui này mà lại muốn thanh tràng*? Cũng đâu hẳn cảnh nóng đâu nhỉ?”
(*) Giảm số người trong trường quay.
“Đúng đấy, trước đây chúng ta còn quay những cảnh nóng bỏng hơn, nhưng có chuyện gì đâu.”
“Tôi nghe mọi người nói thầy Giang chưa bao giờ thích đóng cảnh thân mật. Tôi đoán đạo diễn làm vậy là vì ý của anh ấy.”
“Ồ, thảo nào…”
Mọi người nhanh chóng di chuyển, mười mấy phút sau, đèn đạo cụ đã được đặt đúng vị trí, tất cả mọi người đều lui ra ngoài.
Trong cung điện nguy nga chỉ có Giang Ngộ, Phương Niên, đạo diễn và máy quay.
“Khụ, bắt đầu.”
Thạch Nham nói xong, anh ta nhìn chằm chằm vào màn hình một cách nghiêm túc.
Trong máy quay, Lệ phi vừa uống thuốc xong nằm xuống, nàng nắm lấy tay hoàng đế, dịu dàng hỏi: “Đêm nay hoàng thượng sẽ đi sao?”
“Không, trẫm ở đây cùng nàng.”
“Hoàng hậu …” Nàng vừa muốn nói lại thôi.
“Hoàng hậu tự có nhóm cung nhân hầu hạ. Nàng bị bệnh, trẫm phải đích thân chăm sóc nàng.”
“Hoàng thượng, ngài đối xử với thần thiếp thật tốt.”
Đáy mắt Lệ phi đong đầy vui mừng, cánh tay ngọc duỗi ra, ôm lấy cổ hoàng đế, chủ động dâng lên đôi môi đỏ mọng.
Người bệnh trong người không còn bao nhiêu sức lực, một lúc sau hoàng đế liền chiếm thế chủ động.
Hắn nghiêng người đè lên người nàng, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ của nàng càn quấy.
Căn phòng tĩnh mịch, chỉ còn tiếng thở dốc triền miên của hai người.
“Ưm … hoàng thượng …” Lệ phi ý loạn tình mê gọi hắn.
Câu tiếp theo phải nói gì đây?
Đúng rồi, nàng nhớ lại.
“Thần thiếp còn bệnh, sợ sẽ lây bênh cho người.”
“Không sao, vậy trẫm sẽ cùng ái phi khỏi bệnh.”
Lệ phi, không, phải là Phương Niên đột nhiên mở mắt ra, nhìn anh một cách ngu ngốc.
Tại sao anh lại đột nhiên đổi lời thoại?
Trong kịch bản ghi rõ: “Vậy thì trẫm sẽ cùng ái phi ngủ một giấc thật ngon.”
…
Phương Niên: Đạo diễn, thầy Giang anh ấy dám hống hách thay đổi lời thoại của mình.
Thạch Nham: Việc đó… Tôi cảm thấy thay đổi cũng không tệ.