Bạn đang đọc [ H++ ] Ảnh Đế Khó Theo Đuổi – Chương 19: Nhìn Em Đạt Khoái Cảm
Phương Niên giật mình kêu lên.
Giọng nói của Tuệ Tuệ ở bên ngoài vang lên: “Chị Phương Niên, buổi tối chị muốn ăn gì? Chúng ta ra ngoài ăn hay gọi giao đến?”
Phương Niên không nổi tiếng lắm, nơi này là phim trường, mặc dù tin tức của Giang Ngộ rất xôn xao nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến các cô.
“À, chị không ăn, em tự ăn đi, nhân tiện ra ngoài nhớ khép cửa giúp chị.”
Cô cần duy trì vóc dáng, kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống, cho nên Tuệ Tuệ cũng không cảm thấy kỳ lạ, cô bé gật gật đầu: “Vậy em về phòng trước, chị có việc cần thì gọi em.”
Lúc hai người nói chuyện, Giang Ngộ vẫn luôn giữ im lặng.
Sau một lúc, anh mới mở miệng: “Cô ấy đi rồi?”
“Dạ.”
“Đi lên giường.” Anh mỉm cười ra lệnh.
Trong phòng vệ sinh rất bất tiện, điện thoại đặt ở trên bồn rửa tay, anh rất khó nhìn thấy toàn bộ cơ thể cô.
Phương Niên nghe lời ra ngoài, trước tiên khóa trái cửa lại, kéo cửa sổ và rèm cửa thật chặt, sau đó mới lên giường.
Cô nhìn vào điện thoại, chỉ có nửa thân trên gọi video với anh, bên dưới xương quai xanh là nhũ thịt trắng trắng mềm mềm, Giang Ngộ nhìn thấy chỉ muốn cắn một miếng.
“Cởi đồ lót ra đi, nâng lên cho anh xem.”
Ý tứ của anh rất rõ, vì vậy Phương Niên cởi bỏ đồ lót, đưa đến trước camera.
“Ướt.” Anh cười khẽ.
Quả thật là ướt đẫm.
Khuôn mặt Phương Niên đang phát sốt, nhưng cô cũng không phủ nhận.
“Nâng chân của em lên, mở ra, đưa điện thoại tới.”
“Dạ…”
Cô làm theo, dời điện thoại xuống dưới, để camera soi rõ nơi đó của cô.
Âm mao màu đen, hạt đậu nhỏ trắng múp, cửa huyệt lộ ra một khe nhỏ. Tất cả đều có thể nhìn thấy trong màn ảnh, ướt át lại dâm mị.
Vật nóng của Giang Ngộ ngày càng sưng lên, sau khi nhìn thấy nhục huyệt của cô lập tức bắt đầu bồn chồn không chịu nổi.
Có vẻ như nó không hiểu tại sao chủ nhân không chịu thả nó ra ngoài, không để nó cắm vào.
Cố gắng kiềm chế sự kích động của mình, giọng nói Giang Ngộ khàn khàn: “Lấy tay xoa hạt đậu nhỏ của em đi.”
Lúc nãy ở trong phòng tắm, Phương Niên đã bắt đầu ướt át vì ham muốn.
Giờ phút này nghe được mệnh lệnh của anh, cô không chút do dự thò tay lướt xuống vùng đất phình to phía dưới, thăm dò hạt đậu nhỏ đang nhô ra của mình, xoa nắn chơi đùa.
“A…”
Trong phòng không có ai, cô không còn kiềm chế nữa, lớn tiếng rên rì.
“Nhanh chút nữa.”
Ngón tay thon dài trắng trẻo tăng tốc, trong giọng nói của người đàn ông, Phương Niên không ngừng tăng tốc tự chơi mình.
Lúc đầu, giọng nói của cô quyến rũ đến tận xương tủy, mang theo khao khát mãnh liệt.
Ngay cả khi anh không nhìn thấy, Giang Ngộ cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh lúc này.
Đôi môi của cô nhất định đang hé ra, đôi mắt mờ đi, bộ ngực lớn đang không ngừng nhấp nhô, núm vú cũng sẽ cứng ngắc mong đợi được môi lưỡi anh làm dịu.
“Muốn không?”
“Muốn.” Phương Niên gật gật đầu.
“Em muốn gì?”
“Muốn anh.”
Ngoan lắm.
Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời như thế, Giang Ngộ quyết định dạy dỗ cô thật tốt, để cô tự thỏa mãn mình trong tầm mắt của anh.
“Cắm ngón tay vào đi.”
“A…”
Phương Niên run rẩy duỗi ngón trỏ ra, cắm vào hoa huyệt đã ngập ngụa mật dịch từ lâu.
May là cô vừa cắt móng tay, nếu không nhất định sẽ không thoải mái.
“Tự mình đút vào.”
Nghe vậy, cô bắt đầu cắm vào trong mình.
Ban đầu còn có chút khoái cảm, nhưng sau vài chục cái, cô lập tức cảm thấy không đủ.
Ngón tay của cô gầy như vậy, sau khi chạm vào bên dưới, bởi vì vấn đề góc độ cho nên cắm vào không được nhiều, chẳng qua là gãi không đúng chỗ ngứa.
Miễn cưỡng ra vào thêm mấy lần, cô bắt đầu làm nũng: “A… Mỏi…”
Ngón tay mỏi, tay kia cầm điện thoại cũng mỏi.
Hoàn toàn không dễ chịu như được anh chạm vào.
Đôi mắt Giang Ngộ đỏ lên.
Người yêu mở rộng chân ra, hoa huyệt xinh đẹp bị chọc mở ở trước mắt anh, mời gọi anh, mà anh lại chỉ có thể nhìn không thể ăn, thật sự giày vò.
Có lẽ, anh nên chuẩn bị cho cô một số dụng cụ, ví dụ như gậy rung, trứng rung các thứ.
Nhưng hôm nay không kịp rồi.
Vì vậy anh nói: “Tìm vị trí cao đặt điện thoại lên, dùng hai tay chơi.”
Thêm một tay, sự kích thích của Phương Niên mãnh liệt hơn một chút.
Không cần anh ra lệnh, cô tự mình lấy tay xoa xoa bộ ngực lớn, tay kia xoa nắn âm đế, giống như một đứa trẻ dâm đãng dục cầu bất mãn mà quyến rũ kêu lên.
“A… Ưm…”
Phương Niên trần truồng nằm trên giường, cơ thể trắng như tuyết không ngừng uốn éo, hình ảnh khiến người xem muốn phụt máu.
Hai mắt Giang Ngộ đỏ ngầu, lúc đầu anh chỉ muốn trừng phạt cô, nhưng bây giờ mới phát hiện người bị giày vò hóa ra lại là mình, chỉ có thể kết thúc màn tra tấn ngọt ngào này một cách nhanh chóng.
“Ngực cao như vậy, dâm thật!” Anh bắt đầu nói ra những lời thô tục.
“A…” Phương Niên bị anh nói khiến cho run rẩy, cô ưỡn ngực, nâng hai quả bóng vừa trắng vừa mềm hướng về anh, nũng nịu: “Cho anh ăn nha…”
“Hừ, em gái dâm đãng.”
“A… Giang Ngộ…”
Ngứa quá, nóng quá, rất muốn.
Chỉ cần nghe anh nói sẽ muốn anh, muốn gậy thịt lớn của anh.
“Đổi tư thế, nằm sấp xuống.”
Đúng, chính là như vậy, nghe mệnh lệnh của anh, để cảm thấy anh đang ở bên cạnh.
Phương Niên đứng dậy khỏi giường, nâng mông hướng về phía màn hình điện thoại.
Hai cánh mông mật ong cứ thế xuất hiện trên màn hình, cúc huyệt như ẩn như hiện, phía trên đều là dâm thủy, ướt sũng.
Trong một khoảnh khắc, Giang Ngộ bị kích động muốn chạy đến phòng cô ngay bây giờ.
Tiểu yêu tinh này, lúc có người ngoài còn giả vờ không quen anh, vừa lên giường đã lẳng lơ như vậy.
“Chơi tiếp đi, anh muốn nhìn thấy em cao trào.”
“Ưm…”
Ở tư thế nằm sấp, Phương Niên phải dùng tay chống đỡ cơ thể mình, nên chỉ có một tay nhàn rỗi.
Nhưng cũng đủ rồi.
Cô duỗi tay đưa tới giữa chân mình, nhanh chóng vân vê tiểu hạch đã sưng đỏ.
“A… Giang Ngộ… A… Muốn anh…”
Cô uốn éo eo, đôi chân thon thả cân đối, cặp mông trắng như tuyết trên màn hình lúc ẩn lúc hiện, khiến anh chỉ muốn lập tức đặt dưới thân làm tới chết.
Hai tay Giang Ngộ siết chặt ga giường, nhưng vẫn không thể kìm chế thôi thúc muốn cắm vào cơ thể cơ.
Anh không nói gì nữa, chỉ nhìn Phương Niên trong điện thoại.
Sau khi duy trì tư thế này một lúc, cô rất nhanh không chịu được nữa.
“A… Giang Ngộ… A…”
Chân cô ngày càng run rẩy, tiếng rên rỉ ngày càng quyến rũ, từng tiếng từng tiếng, giống như móng vuốt của con mèo nhỏ đang cào vào ngực anh.
“Giang Ngộ… A… Đến nhanh đi…”
_________
Phương Niên: Giang Ngộ, đến nhanh đi.
Giang ảnh đế: Tác giả đâu? Ra đây chúng ta nói chuyện.