Đọc truyện GV Ký Sự – Chương 107
“Van, tôi đi ra ngoài một chút, giữa trưa không trở về dùng cơm!” Brant để điện thoại xuống, hô một tiếng.
Tiếp nhận giáo huấn của Lori, Brant lần này ra tay rất nhanh, sau khi xác thực cảm giác của mình đối với Van, liền cùng Lori đổi phòng, dù sao Lori cũng muốn chuyển ra ngoài ở.
Mà làm như vậy hiệu quả cũng không tệ, Van mới đầu còn không thèm để ý Brant sau đó là nhìn hầm hầm mà bây giờ không cách nào bỏ qua sự hiện hữu của y, cá nhân Brant cảm giác, vẫn là rất tiến bộ!
“Là điện thoại của Lori a?” Van đi tới, biểu tình trên mặt cười như không cười, “Cũng chỉ có điện thoại của cậu ấy mới có thể khiến anh nhiệt tâm như vậy!”
“Đám yêu kia nói bậy đấy!” Brant xem xét thần sắc Van liền biết chắc có người cùng hắn nói gì đó, thấp giọng mắng một câu, sau đó ngẩng đầu, rất chân thành nhìn Van, “Nếu em muốn biết tôi có thích Lori không, tôi có thể nói cho em biết, đã từng thích, nhưng đó là chuyện trước kia, chính miệng tôi nói cho em biết thời khắc này tôi thích em, người tôi thích cũng chỉ có em!”
“Ai hỏi anh cái này hả?” khuôn mặt Van thoáng đỏ lên, vừa thẹn vừa giận, quay đầu về phòng của mình.
“Tôi buổi tối sẽ về, nhớ chờ tôi ăn cơm.” Mỗi lần nói hơi thân mật một chút Van sẽ là cái dạng này, Brant đã rất quen, y vừa đến cửa trước đổi giày vừa dặn dò một câu.
Nghe thấy thanh âm cửa đóng, Van cảm giác nội tâm có chút hỗn loạn, vì sao nghe được người khác nói Brant đã từng lưu luyến Lori trong lòng mình sẽ không thoải mái, vì sao vừa rồi khi Brant nói vậy mình lại vui sướng như vậy? Không thể nào, chẳng lẽ mình thật sự đối với cái tên du côn kia động tâm?
Van ghé vào mặt bàn, vô cùng phiền muộn mà dùng nắm đấm nện vào đầu mình.
Nhưng nếu bàn về tâm tình, hiện tại so Van, Lori còn bết bát hơn.
“Sao vậy? Sắc mặt kém như vậy?” khi mở cửa, Brant đã bị Lori làm hoảng sợ, thật sự Lori hôm nay chủ động gọi điện cũng đã khiến cho Brant kinh ngạc.
“Brant, tôi có phải đã làm sai rồi không?” Lori không để ý vấn đề của Brant, chán nản đảo về phía ghế sô pha.
“… Là việc rời khỏi sao?” Lo nghĩ, Brant hỏi như vậy, gần đây cũng chỉ có chuyện này có thể làm cho Lori phiền lòng a?
“Ừm, Brant tôi hiện tại cảm thấy mình rất ngây thơ, như một đứa bé, muốn ăn quả táo, vì vậy mỗi ngày canh giữ ở gốc táo, quả táo cuối cùng cũng hình thành, lại đợi không được quả táo chín rơi xuống, nên tự mình leo lên hái.” Lori cúi đầu, khóe môi nhếch lên dáng tươi cười như tự giễu, “Còn vì thuyết phục người khác thuyết phục chính mình, bịa ra rất nhiều lý do, như vậy rất buồn cười phải không?”
“Lori, thả lỏng chút!” Brant ngồi bên người Lori, thấy cậu gắt gao nắm chặt hai bàn tay khiến nó trở nên tái nhợt, nhịn không được nhíu mày, “Chuyện này có gì thay đổi sao?”
“Vừa rồi chị Michelle gọi đến, nói việc kia định vào tối nay.” Từ khi tiếp cú điện thoại kia, Lori đã cảm thấy rất không yên, tuy đã chuẩn bị tốt vì rời khỏi nhất định trả một cái giá lớn, nhưng khi chân chính lâm trận rồi, Lori lại nhịn không được bắt đầu hoài nghi mình làm như vậy chính xác không.
“Lori, quả táo chỉ có một, nếu cậu không hái có khả năng không đợi được nó rơi xuống cũng sẽ bị người khác hái đi, việc này cũng giống vậy, tôi có thể khẳng định mà nói cho cậu biết, nếu không vì chuyện của công ty SK công ty ra quyết sách sai lầm…, cậu dù tranh thủ thế nào, công ty cũng không thể khinh địch như vậy mà thả cậu!” Brant đỡ trán, Lori hiếm thấy để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy, thật ra bất luận kẻ nào ở vào góc độ của Lori, chắc cũng sẽ lựa chọn giống vậy, dù sao cái này xem như dùng tổn thất nhỏ nhất đổi lấy lợi ích lớn nhất, “Cậu cũng đừng quá khẩn trương, coi như cùng một cái người xa lạ quay phim, thế nào?”
“Không giống, giữa tất cả đồng nghiệp mọi người là ngang hàng, nhưng mà đêm nay…” Lori dừng một chút, “Mặc dù nghe nói ông ta không có đặc biệt háo sắc, nhưng tôi vẫn rất không thích loại cảm giác phải hoàn toàn phục tùng một người, vì sao người có tiền có thế tự nhiên sẽ muốn hơn người? Hơn nữa Brant, dù cho tôi bỏ ra, chẳng lẽ nhất định có thể có được kết quả lý tưởng sao?”
“Lori, lòng của cậu đang rối loạn, bình thường cậu không phải như vậy.” Brant lấy tay xoa nhẹ đầu Lori, “Có một số việc thử qua mới biết được kết quả, không thử cậu sẽ hối hận cả đời, lúc ấy hối hận mình vì sao không có dũng khí thử, lời này lúc trước cậu nói cho tôi biết.”
“Xin nhờ, nói lời này là vì để anh buông tay theo đuổi Van, với chuyện này hoàn toàn không liên quan, được không?” Lori nghe xong Brant…, dở khóc dở cười nói.
“Tôi cảm thấy giống nhau. Trước kia, cậu sẽ không cảm thấy nghi ngờ quyết định của mình, bởi vì cậu rõ ràng trước kia là không có lựa chọn, dù thế nào cũng đều là kết quả này, nhưng lần này, cậu cảm thấy cậu có lựa chọn, cho nên cậu do dự.” Brant lấy thuốc, hít một hơi thật sâu, “Nhưng, lần này thật sự lựa chọn của cậu có đường sống không? Cuối cùng khẳng định là sẽ rời khỏi, dù cho cậu nhẫn đến thời điểm rời khỏi, chẳng lẽ thật sự có thể sẽ không trả giá sao? Lori, chúng ta đều bị vận mệnh trêu đùa, cho nên tới bây giờ tôi đều chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất!”
“Hơn nữa,” Nhả khói thuốc, Brant cuối cùng đem chuyện cậu luôn hoang mang hỏi, “Việc này cậu nên đi tìm Edgar nói chuyện, không phải sao?”
“Tôi không muốn,” Lori lấy tay ôm chặt hai chân, đặt cằm trên đầu gối, “anh ấy bên kia cũng có chuyện, tôi không muốn làm phiền anh ấy.”
“Thật sự chỉ là như vậy sao?” Brant khiêu mi, nếu chỉ như vậy biểu tình của Lori cũng sẽ không mờ mịt như vậy.
Trầm mặc thật lâu, Lori mới do dự mà thấp giọng nói ra: “Ngày đó tôi nói cho Edgar chuyện này, vốn tưởng rằng cho dù anh đồng ý cũng sẽ rất không vui, nhưng anh ấy đồng ý rất dứt khoát. Brant, tôi làm như vậy có phải lại khiến Edgar thất vọng không? Tôi không muốn chuyện này thêm phiền cho anh ấy, tôi sợ anh ấy sẽ… sẽ không quan tâm tôi nữa!”
Nghe Lori nói xong…, Brant không cười cậu quá mức lo lắng, ngược lại nghiêm mặt hỏi cậu: “Lori, nếu lúc trước Edgar biểu hiện hơi không vui, cậu sẽ không cần xem xét cự tuyệt lời đề nghị của Michelle, đúng không?”
“Yes.” Nghe được vấn đề của Brant, Lori sững sờ, rồi lộ ra biểu tình bừng tỉnh, “Anh nói là…”
“Đúng vậy, Edgar nhập hành rất sớm, cho nên đối với việc sớm giải ước khó khăn thế nào đều rất rõ ràng, đây quả thực là chuyện có thể gặp nhưng không thể cầu, nhất là cậu bây giờ đang hồng.” Brant nói xong lấy điện thoại trên bàn đưa Lori, “chuyện cậu nên làm nhất bây giờ là gọi cho Edgar, cậu dựa vào Edgar, thật ra cảm giác của cậu ta cũng không phải vậy sao?”
“Cảm ơn anh, Brant, lúc trước…” Lori còn chưa nói hết, đã bị Brant dùng ngón tay điểm ở môi.
“Cậu có thể ngàn vạn lần đừng nói lúc trước vì sao không cùng tôi một chỗ,” Brant cười đến rất tiêu sái, “sau khi buông tay, tôi mới phát hiện cậu đúng, chúng ta xác thực không thích hợp, bởi vì chúng ta thật sự là quá giống. Thật ra theo góc độ bên ngoài, rất nhiều việc tự nhiên sẽ dễ dàng hiểu rõ, quá chú ý sẽ bị loạn những lời này một điểm cũng không sai!”
Lori biết Brant không chỉ nói chuyện trước kia, mà còn cả chuyện hôm nay, cũng đã hiểu Brant không muốn mình dẫn ra chuyện trước kia cám ơn tới cám ơn lui, cho nên Lori cũng rất phối hợp mà nửa thật nửa giỡn nói: “Brant anh thật tự kỷ ah, không biết Van sau này có chịu được không?”
“Van cùng cậu không giống, thiếu sẽ không an, cho nên mặc kệ cậu ấy chịu hay không, tôi đều muốn theo bên người, bằng không thì lo lắng!” Nghĩ đến bộ dáng muốn kêu cứu của Van khi bị y cuốn lấy, dáng tươi cười của Brant càng đậm, “Được rồi, cậu gọi cho Edgar a, tôi đi trước, đã nói sẽ về ăn cơm cùng Van!”
“Thì ra là thế, tôi đây cũng không dám chậm trễ,” Lori cười làm một động tác đuổi người, “Không tiễn anh, sau này có cơ hội mời uống rượu!”
“OK, chào!” Brant phất phất tay, đi đến trước cửa đổi giày.
Trước khi ra cửa, Brant quay đầu thấy Lori đã bấm điện thoại, cuốn trôi vẻ uể oải cùng băn khoăn vừa rồi, mặt mũi cậu tràn đầy hạnh phúc vui vẻ đối với microphone nói gì đó.
Như vậy là tốt rồi, trong cuộc sống có lẽ sẽ có rất nhiều đau khổ, nhưng không nên tra tấn chính mình, Brant mang theo nụ cười nhẹ nhàng mở cửa.
Trước khi ra cửa, Brant quay đầu thấy Lori đã bấm điện thoại, cuốn trôi vẻ uể oải cùng băn khoăn vừa rồi, mặt mũi cậu tràn đầy hạnh phúc vui vẻ đối với microphone nói gì đó.
Như vậy là tốt rồi, trong cuộc sống có lẽ sẽ có rất nhiều đau khổ, nhưng không nên tra tấn chính mình, Brant mang theo nụ cười nhẹ nhàng mở cửa.