Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi

Chương 66: Nhặt được tiểu động vật


Đọc truyện Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi – Chương 66: Nhặt được tiểu động vật

Sau khi trở về từ kỳ nghỉ Quốc khánh, Ôn Liễm càng bận rộn hơn. Bởi vì sắp tới kỳ thi cấp 4 tiếng anh rồi, đây quả thực là muốn lấy mạng của Ôn Liễm.

Tiếng Anh cái gì ghét nhất, cô là người Trung quốc tại sao phải đọc tiếng Anh… Cô thường xuyên một bên luyện đề thi cấp 4, một bên không ngừng tự nhủ phải cố gắng nhét hết kiến thức vào đầu trước ngày thi.

Thật may là có Cố Tiện Khê ở bên luôn luôn thúc giục và hướng dẫn, vào sáng sớm một ngày hè, cô đã nhớ xong hết các từ vựng tiếng Anh cần thiết, nếu không bây giờ áp lực nhất định sẽ lớn hơn, đầu óc cũng căng thẳng hơn.

Các nàng đã dọn đồ từ phòng ngủ tới nhà trọ mà Ôn Liễm thuê ở ngoài trường. Ngôi nhà này cách trường học khoảng mấy trăm thước, đứng ở trên ban công là có thể thấy được tòa nhà cao tầng trong trường học, nếu đi bộ sẽ đi đường nhỏ, mười mấy phút là tới, cho nên những chuyện ban đầu Cố Tiện Khê lo lắng cũng được giải quyết.

Quá trình hai người dọn ra ngoài rất nhanh chóng, đệ trình đơn xin với phụ đạo viên, sau khi nhận được sự cho phép các nàng liền dọn ra ngoài. Những người trong phòng ngủ trừ Thường Lạc thừa dịp Ôn Liễm tới dọn đồ liền kéo Cố Tiện Khê lại khuyên lần nữa ra, những người khác cũng không có ý kiến gì. Lâm Tuyết Tuệ, Cao Tĩnh Kỳ, Từ Nhã Khiết các nàng còn hỗ trợ khuân đồ xuống.

Thời điểm ở nhà thuê, các nàng mặc dù có phòng bếp, dụng cụ nấu ăn đầy đủ, Ôn Liễm còn mua mua một bộ chén đũa mới tinh, nhưng mà các nàng lại không thường tự mình nấu ở nhà.

Bởi vì nếu phải nấu cơm, không chỉ phải mua thức ăn, nấu nướng, còn phải rửa chén nữa, hết sức toái cùng rườm rà, hơn nữa mua nguyên liệu nấu so với ăn ở canteen cũng không hơn kém là bao, các nàng dứt khoát ăn ở canteen.

Chỉ những lúc có hứng thú, cộng thêm Ôn Liễm rãnh rỗi, cô sẽ phụng bồi Cố Tiện Khê đi siêu thị mua thức ăn, sau đó trở về làm hai ba món, điều hòa cuộc sống.

Tất cả mọi chuyện đều đi theo chiều hướng tốt đẹp.


Đến tháng mười một là lúc trong phòng thí nghiệm cần phải đổi áo blouse trắng ngắn tay thànhblouse trắng dài tay.

Ôn Liễm đang dùng kiềm cầm máu kẹp lá gan của con chuột nhỏ đã được giải phẩu lên quan sát, bởi vì trước kia nó bị ngâm trong dung dịch, nên trong khoang bụng đều là màu tím xanh, ngay cả màu sắc của lá gan cũng có biến hóa. Ôn Liễm trầm ngâm một chút, ở trong đầu tìm kiếm ngôn từ thích hợp để ghi chép.

Đột nhiên không biết từ nơi nào truyền đến chuông điện thoại reo, mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng ở một nơi yên tĩnh như phòng thí nghiệm, ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể tạo ra tiếng vang lớn, thanh âm này rất rõ ràng truyền vào tai Ôn Liễm.

Ôn Liễm phản xạ sờ túi áo khoác tìm điện thoại di động, cũng không phải là của cô, tò mò thả lá gan của chuột xuống, ngẩng đầu lên đi tìm nguồn gốc âm thanh.

Ở trước một cái bàn khác Tống Nguyên Câu đúng lúc lấy điện thoại di động ra, tiếng chuông chấm dứt, ông ấy đem điện thoại di động áp vào tai, thấp giọng hỏi: “Ai vậy?”

Điện thoại bên kia truyền đến tiếng vang nhỏ xíu, đại khái là nói tên ai đó, Tống Nguyên Câu gật đầu một cái nói: “Nguyên lai là các người à, tôi có chuyện gì không?” Ôn Liễm thấy không có chuyện gì, lại cúi đầu, dùng bít mực viết hai chữ “Thâm hồng” lên báo cáo.

Cô những bộ phận khác của con chuột, liền nghe được giọng nói có phần mất kiên nhẫn của Tống Nguyên Câu: “Không phải đã nói với mấy người rồi sao, tôi bây giờ chỉ muốn dạy học, không muốn đụng vào dao mổ nữa.”

“Mấy người đi tìm người khác đi, tôi không muốn động!”

Không biết đối phương nói cái gì, mặt Tống Nguyên Câu liền biến sắc nhanh chóng đứng dậy “Cái gì?” cái ghế bị ông ấy đứng lên làm ngã, lúc va chạm vào sàn nhà phát ra thanh âm to lớn vang vọng khắp phòng thí nghiệm.


Ôn Liễm sợ hết hồn, bả vai cũng run rẩy, nhưng dù có như vậy, tay cầm kiềm cầm máu vẫn vững như thái sơn, ruột của chuột trắng nhỏ cũng không có bị cô kéo ra ngoài một phần.

Đến khi Tống Nguyên Câu cúp điện thoại, cô vội vàng đặt dụng cụ trên tay xuống, đi tới quan tâm hỏi: “Lão sư, thế nào?”

Sắc mặt Tống Nguyên Câu hết sức nặng nề, nghe được câu hỏi của Ôn Liễm, cũng không có trả lời ngay, mà là đan tay lại trầm mặc hồi lâu.

Ôn Liễm chưa từng thấy qua ông như vậy, đứng ở bên người quan sát biểu tình của ông, không dám nói thêm lời nào.

Tống Nguyên Câu suy tư rất lâu, rốt cuộc trong lòng quyết định, định nói gì đó với Ôn Liễm, lời đến khóe miệng lại bị thu về, quay lại giao phó nói: “Em ở đây chờ, tôi ra ngoài một chuyến.” Vừa nói vừa khom người dựng cái ghế lên, đặt lại ngay ngắn.

“Lão sư có việc gì à? Em có thể giúp một tay không?” Ôn Liễm thấy ông đi gấp như vậy, cho là nhà ông ấy xảy ra chuyện, chủ động đề nghị.

Ông liếc mắt nhìn trên bàn của mình vô cùng bừa bộn, nói tiếp: “Không cần đụng vào đồ trên bàn của tôi, trước khi đi điện nước phải kiểm tra lại, ký tên của tôi lên sổ ghi chép đang sử dụng, sau đó khóa kỹ càng cửa phòng thí nghiệm.” Vừa nói liền bước nhanh ra ngoài.

Ôn Liễm gật đầu tỏ ý đã biết, những chuyện này mỗi ngày cô đều làm, hiển nhiên nhớ.

Tống Nguyên Câu trước khi đi, vẫn không yên lòng liếc mắt nhìn phòng thí nghiệm, đại khái là bởi vì thời giàn quá gấp, cuối cùng vẫn vội vã đi.


Tống Nguyên Câu đi rồi, trong phòng thí nghiệm chỉ còn lại một mình Ôn Liễm. Cô cho là Tống Nguyên Câu không bao lâu sau sẽ trở lại, cho nên liền an tâm ngồi xuống tiếp tục thí nghiệm.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cô trong thí nghiệm ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ, đã hơn giờ ăn tối rồi, Tống Nguyên Câu vẫn chưa trở về. Bên ngoài sắc trời đã tối, nhưng màu đen lại thêm mấy phần u ám so với mọi hôm, bởi vì đèn trong phòng thí nghiệm vẫn luôn mở, Ôn Liễm ngược lại không có phát giác.

Không biết gió lớn từ đâu thông qua cửa sổ vù vù chui vào trong phòng thí nghiệm, cả phòng thí nghiệm vắng vẻ, cho nên chũng cũng không có lưu lại bao lâu liền theo đường cũ bay ra ngoài. Ôn Liễm đi tới cửa sổ nhìn bầu trời một chút, ngay cả một vì sao cũng không có, trăng sáng cũng không biết núp chỗ nào rồi.

Xem ra tối nay mưa lớn lắm. Cô do dự một chút, quyết định sớm về nhà, không có chờ Tống Nguyên Câu trở lại, nhưng mưa lập tức đổ xuống như thác cho nên bị mắc kẹt ở trong trường học.

Mỗi lần mưa lớn như thác đổ, trường học có vài chỗ trũng sẽ tích đầy nước, chỉ có thể dẫm qua. Hôm nay mặc Ôn Liễm mang giày vải, nếu dẫm phải nước thì phải về giặt giày, mà cô lại không muốn.

Dọn dẹp phòng thí nghiệm xong, Ôn Liễm tự cho là có thể về trước khi mưa xuống, không nghĩ tới mới vừa đi ra khỏi tòa nhà có phòng thí nghiệm, mưa to liền đùng đùng trút xuống. Cô vội vàng bung dù ra, trong lòng vui mừng vì buổi sáng lúc đi đã ngoan ngoãn nghe lời Cố Tiện Khê mang theo dù, bây giờ mới không có bị ướt như chuột lột.

Cô chạy nhanh, mưa rơi càng ngày càng lớn, ào ào từ trên trời trút xuống, trên đất bắt đầu đọng nước. Ôn Liễm thận trọng nhảy qua vũng nước, bất quá vẫn không tránh được bị ướt giày và ống quần. Mưa to còn kèm theo gió lớn, cây dù nhỏ của Ôn Liễm không chịu nổi, bị gió thổi nghiêng ngã, nhiều lần thiếu chút nữa thì kéo Ôn Liễm theo rồi.

Lúc sắp về đến nhà, quần áo Ôn Liễm cơ hồ ướt hết, đang muốn tăng thêm tốc đi, chợt nghe tiếng kêu meo meo yếu ớt từ trong bụi cỏ ven đường truyền tới, Ôn Liễm đang cuống cuồng trở về nhà sững sốt một chút, dừng bước lại, nhìn bụi cỏ kia do dự một lát.

Mới đầu cô cho là mình nghe lầm, cuối cùng vẫn quyết định đi qua nhìn một chút. Trước tiên đi vòng quanh bụi cỏ, sau khi lần nữa nghe tiếng mèo kêu, cô mới đội mưa vạch bụi cỏ ra tìm.

Không bao lâu, ngay tại bụi cỏ cô tìm được một con mèo nhỏ màu vàng hình như mới sinh không lâu, toàn thân đều là nước mưa, bụng lõm xuống, mắt hơi híp, tứ chi run rẩy giùng giằng muốn bò dậy.


Có thể là cảm thấy sự tồn tại của Ôn Liễm, nó run rẩy bò tới chỗ Ôn Liễm, Ôn Liễm vội vàng đưa tay ra nghênh đón nó, nó liền nhẹ nhàng cà cà vào tay Ôn Liễm, có mấy phần muốn Ôn Liễm mang nó đi.

Ôn Liễm suy nghĩ một chút trên người dường như không có thứ gì có thể cho nó ăn, nhưng nếu như cứ để mặc cho con mèo nhỏ ở chỗ này dầm mưa đói bụng, cuối cùng chỉ có nước chết thôi. Lòng nhân ái của bác sĩ, Ôn Liễm không đành lòng thấy chết mà không cứu, quyết định mang con mèo nhỏ về nhà, sợ nó bị lạnh, còn cố ý từ trong bọc sách lấy ra áo blouse trắng, bọc nó lại mang về.

Nghe được tiếng mở cửa, Cố Tiện Khê đang xem ti vi vội vàng buông remote xuống, từ phòng khách chạy ra cửa đón Ôn Liễm. Vừa nhìn thấy Ôn Liễm toàn thân quần áo đều dính nước, nàng liền đau lòng hỏi: “Bên ngoài mưa lớn như vậy, sao không chờ tạnh mưa rồi về?” Xoay người chạy vào phòng tắm lấy khăn lông.

Sắc mặt Ôn Liễm có chút trắng bệch, người run rẩy, đem cây dù đi mưa bị gió lớn thổi biến hình gác lên trên tủ giày nói: “Em sợ mưa nhất thời không dừng được, liền nhanh chóng về nhà.”

Cố Tiện Khê cầm khăn lông tới, giúp Liễm lau mặt, thời tiết đã chuyển lạnh lâu rồi, cô bị ướt như vậy có thể dễ mắc bệnh lắm. “Vậy em ôm áo khoác trên tay để làm gì vậy?” Nàng thấy trong ngực cô ôm chặc áo blouse trắng hỏi.

Ôn Liễm mặc cho nàng giúp mình lau mặt, nâng mắt lên nhìn gương mặt ôn nhu của Cố Tiện Khê, khiếp khiếp hỏi: “Tiện Khê, chị có thích tiểu động vật không? Là cái loại lông dài đó.”

Cố Tiện Khê sững sốt một chút, động tác trên tay cũng dừng lại “Thứ gì?”

“Chính là a… Tiện Khê, em có đem về một thứ. Nhưng em không biết chị có thích hay không….”

Cố Tiện Khê lần nữa nghi hoặc hỏi: “Thứ gì?”

“Nếu chị không muốn nuôi, chúng ta có thể cứu sống nó, rồi đưa cho nhà nào đó cũng được…” Ôn Liễm nói trước, vừa nói vừa mở áo khoác ra….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.