Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi

Chương 23


Đọc truyện Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi – Chương 23

Sau một hồi xột soạt, một con rắn màu xám đen dài chừng một thước từ trong bụi cỏ chậm rãi bò ra ngoài. Mới vừa rồi lúc Cố Tiện Khê lăn xuống đã kinh động đến nó. Nó men theo nhiệt độ phát ra từ trên người Cố Tiện Khê bò qua chỗ nàng.

Đến lúc Cố Tiện Khê chú ý tới nó, nó đã bò lại bên cạnh Cố Tiện Khê. Cố Tiện Khê mặt trắng bệch, đầu óc trống rỗng. Bởi vì chân bị gãy nên dù cho nàng muốn chạy cũng không thể chạy. Thật may nàng còn giữ được một chút trấn định, hết sức duy trì thân thể không dám cử động để tránh chọc giận rắn và bị nó cắn.

Chỉ có thể không ngừng an ủi bản thân, con rắn này chẳng qua là đi dạo qua thôi, chỉ cần nàng bất động thì nó sẽ rời đi, tự thuyết phục bản thân phải bình tĩnh. Càng về sau, rắn không chỉ không rời đi, hơn nữa càng lúc càng bò lại gần Cố Tiện Khê. Cố Tiện Khê chỉ có thể đem an ủi chuyển thành cầu nguyện, cầu nguyện con rắn này mau biến khỏi đây hoặc là Ôn Liễm mau chóng quay lại cứu nàng.

Nhưng mà con rắn kia giống như cố ý muốn đối nghịch với Cố Tiện Khê vậy, càng lúc càng leo lên trên. Cố Tiện Khê chỉ có thể trơ mắt nhìn con rắn kia bò từ chân lên trên cánh tay.

Trên cánh tay đột nhiên lạnh như băng làm cho Cố Tiện Khê không thể bình tĩnh được nữa. Lý trí hoàn toàn tan vỡ, thất thanh thét to “Ôn Liễm!! Ôn Liễm!! Ôn Liễm em đang ở đâu! Có rắn! Mau tới cứu chị!” Trong tiếng kêu còn mang nức nở, thiếu chút nữa là khóc lớn lên.

Ôn Liễm đã tìm được nhánh cây thích hợp để cố định chân, nghe Cố Tiện Khê hoảng sợ la lên cho là nàng đã xảy ra chuyện gì. Nhanh chóng ôm nhánh cây xuyên qua đám cỏ, ngay cả khi lá cây vạch một đường lên má cô cũng không biết.

Cô xuyên qua đám cây, sau khi không còn bị lá cây che mất tầm nhìn thì thấy con rắn bò lên người Cố Tiện Khê, hãi nói “Học tỷ, đừng sợ, em tới đây.” Vừa nói liền ném nhánh cây đang ôm xuống rồi vọt tới.

Cố Tiện Khê nghe được thanh âm Ôn Liễm, tựa như thấy được hy vọng, nghiêng đầu kêu cứu “Ôn Liễm cứu chị!”

Ôn Liễm đi tới trước mặt Cố Tiện Khê, không biết dũng khí đến từ nơi đâu, không thèm phòng vệ đưa tay bắt lấy đầu con rắn. Động tác của cô hoàn toàn chọc giận rắn, rắn nhanh nhẹn trốn khỏi tầm tay cô, lắc thân một cái há miệng to như chậu máu ra cắn một phát lên cánh tay Ôn Liễm. Răng trực tiếp cắn rách quần áo Ôn Liễm, đâm thật sâu vào da cô.

Ôn Liễm cảm giác bị cắn, trên đầu toát ra mồ hôi lạnh, lanh tay lẹ mắt vung tay lên, quăng con rắn ra ngoài. Sau đó nhanh chóng dùng sức đè cùi chõ xuống ngăn cản máu có độc chảy về tim.


Cố Tiện Khê thấy cô bị cắn một khắc kia lòng như lửa đốt nói “Ôn Liễm em mau xử lý vết thương đi!”

Ôn Liễm cẩn thận bảo Cố Tiện Khê đừng lên tiếng, mà cô vẫn nhìn chằm chằm vào con rắn sau khi rơi xuống đất liền lắc lư thân thể bỏ trốn, sau đó mới ngồi vào bên cạnh Cố Tiện Khê xử lý vết thương.

Cô cởi áo khoác ra, một tay đè cánh tay một tay với vào trong túi tìm dao nhỏ. Cô còn tưởng rằng khi đó sau khi đánh ký hiệu xong thì đã bỏ nó vào túi xách, như vậy nhất định phải leo lên trên sườn núi để lấy. Trùng hợp là mới vừa rồi đánh ký hiệu xong liền quên mất là đã tiện tay bỏ nó vào trong túi áo khoác mỏng, lúc này vừa vặn lấy ra dùng.Trước tiên cô cắt một bên tay áo rồi buộc lên trên cùi chõ một chút để thay thế cho cái tay đang đè lên đó.

Cố Tiện Khê ở một bên hỏi “Nghiêm trọng lắm không? Có độc không vậy?” Trong lòng nổi lên tự trách, nếu không phải tại mình thì Ôn Liễm cũng sẽ không bị cắn.

Ôn Liễm cẩn thận kiểm tra vết thương, không thể chắc chắn con rắn cắn cô là có độc hay không. Cánh tay in hai dấu răng sâu, nhìn có chút kinh người. Nhưng cô không cảm giác được đau đớn, chẳng qua là vết thương có chút tê tê.

Cô cũng không có vì vậy mà buông lỏng cảnh giác, vì để cho Cố Tiện Khê yên tâm, nàng vẫn là nói “Hẳn là rắn không có độc, vì lý do an toàn nên phải loại trừ một chút máu độc đi.”

“Làm sao để loại trừ?” Cố Tiện Khê có chút mơ màng hỏi. Nơi này muốn thuốc khử độc không có thuốc khử độc, muốn dụng cụ không có dụng cụ, cơ hồ không có thứ gì để loại trừ máu độc.

“Trước hết phải rạch vết thương ra.” Ôn Liễm nhìn chằm chằm hai cái dấu răng, vừa suy tính vừa nói “Sau đó hút máu ra.”

“Nhưng mà em không có dao giải phẩu đã khử trùng a!” Cố Tiện Khê nói ra nghi hoặc trong lòng.


Ôn Liễm chỉ chỉ con dao trên tay nói “Đây không phải sao?”

“Em muốn dùng con dao này?” Cố Tiện Khê bị ý tưởng của Ôn Liễm hù dọa, cái này cũng quá điên khùng rồi.

“Ừ…sau khi cắt xong phải nhớ nhắc nhở em đi tiêm ngừa bệnh uốn ván đó…” Ôn Liễm cầm đao nhỏ híp mắt khua tay múa chân lên trên vết thương, không thể cắt phải động mạch, phải cẩn thận một chút. Suy nghĩ một chút hỏi “Học tỷ, rượu cồn lần trước có mang theo không?”

“Có mang.” Cố Tiện Khê lập tức trả lời “Nhưng mà không biết có bị chị đè nát hay không.” Vừa nói vừa xoay người qua lấy túi xách.

Ôn Liễm ngăn cản nàng “Để em đi lấy.” Sau khi nhận được sự đồng ý của Cố Tiện Khê, đi qua lấy rượu cồn, sau khi mờ ra thì thấy vẫn còn nguyên vẹn không đổ một giọt, trong lòng vui mừng nói “Không có đè nát.”

Lấy dao nhỏ trong tay ngâm vào rượu cồn một đoạn thời gian. Sau đó thì lấy ra lau sạch. Đang muốn hạ thủ, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt Cố Tiện Khê đang nhìn chằm chằm lên con dao trên tay cô, trên mặt hiện rõ sự sợ hãi. Ôn Liễm đẩy mặt Cố Tiện Khê sang một bên “Đừng xem, máu tanh.”

“Làm bác sĩ không thể nương tay. Nếu chần chờ một giây mạng bệnh nhân cũng không còn.” Chờ Cố Tiện Khê xoay qua chỗ khác, cô vừa nói vừa cầm dao mặt không sợ hãi rạch xuống một đường. Đau đớn trong nháy mắt hiện ra làm cho Ôn Liễm suýt nữa cắn nát môi. Trên trán toát ra mồ hôi lạnh, máu đen trong vết thương nhất thời chảy ra ngoài, trong lòng Ôn Liễm trầm xuống, con rắn này có độc.

Tay cô run run lấy một góc áo khoác nhét vào trong miệng, sau đó cầm con dao còn đang cắm trên da lại rạch xuống một đường. Một tiếng kêu đau, Ôn Liễm đau đến thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, sau khi cắt xong vết thương dao nhỏ cũng từ lòng bàn tay tuột xuống.

“Xong chưa?” Cố Tiện Khê chậm rãi xoay người. Gương mặt Ôn Liễm tái nhợt xuất hiện ở trước mắt nàng. Ánh mắt liếc xuống dưới, chỉ thấy cái tay không có bị cắn kia đang dùng sức đè cánh tay khác, cánh tay đó không ngừng chảy ra máu đen. Mà thân thể Ôn Liễm cơ hồ lảo đảo muốn ngã, nàng sợ hãi vội vàng tới đỡ cô.”Em thật sự cắt vết thương sao?” Cố Tiện Khê nâng cánh tay đang chảy máu của cô lên, tay chân luống cuống nói.


Toàn thân Ôn Liễm đau đến không còn sức lực, Cố Tiện Khê vừa đụng đến, cô liền ngã xuống vai nàng. Mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo mặc trên người, cô cắn răng nói “Bây giờ chỉ có hai chúng ta, cái gì cũng phải dựa vào bản thân, học tỷ chị hiểu không?” Cũng là bởi vì như vậy, cô chỉ có thể hạ thủ, đẩy nhanh tốc độ máu độc chảy ra, nếu không hai người các nàng thật sự có có thể chết ở chỗ này.

Cố Tiện Khê một chút cũng nghe không lọt lời của cô, khóe mắt hiện lên lệ quang tới nói “Vậy mau cầm máu! Mau cầm máu!”

Ôn Liễm lắc đầu một cái nói “Còn chưa được, phải để máu đen chảy ra hết, nếu không…” Cô còn chưa nói hết thì dừng lại,, đại khái là không muốn để cho Cố Tiện Khê quá lo lắng. Đồng thời trên tay gia tăng lực đạo, muốn mau mau đem máu độc loại trừ hết.

“Chị giúp em hút máu ra.” Cố Tiện Khê chủ động nói. Nếu không làm như vậy thì không biết Ôn Liễm còn phải chịu đựng bao lâu nữa.

Không đợi Ôn Liễm đồng ý, nàng liền nâng cánh tay lên định hút, Ôn Liễm vội vàng ngăn cản nàng “Chờ một chút.” Cố Tiện Khê cho là cô muốn làm gì đó, ngừng lại động tác.

Ôn Liễm không biết từ nơi nào lấy ra một ly trà, đổ lên vết thương. Cảm giác nóng hừng hực làm cho cô không nhịn được khàn giọng, sau đó mới dám để cho Cố Tiện Khê giúp mình hút chất độ ra.

Cố Tiện Khê cúi người một hớp rồi lại một hớp hút máu đen từ trong vết thương bị rắn cắn của Ôn Liễm ra, phun lên mặt đất, sau đó tiếp tục hút, cho đến khi máu chảy ra từ vết thương có màu sắc bình thường mới dừng lại.

Vào thời điểm đó nàng không biết Ôn Liễm dùng ánh mắt mang chút phức tạp không rõ tên vẫn nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu nàng, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.

Sau khi nàng hút xong, Ôn Liễm lập tức đưa ly trà mới vừa rồi cho nàng súc miệng. Cố Tiện Khê nhận lấy mới phát hiện đó là ly nước của mình, ngạc nhiên.

Ôn Liễm tựa như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, nói “Em lấy nó từ trong túi xách của chị, mặc dù hình dạng thay đổi nhưng nước bên trong khong có đổ ra. Vừa vặn có thể dùng để súc miệng, nếu không chị cũng có thể bị trúng độc.”


Sau khi Cố Tiện Khê súc miệng xong thì giúp Ôn Liễm dùng ống tay áo khoác băng bó đơn giản vết thương, sau đó cởi dây buộc trên cùi chỏ cô xuống để cho máu lưu thông một hồi, hỏi “Còn đau không?”

Ôn Liễm chống lại ánh mắt còn nhiễm tầng hơi nước của nàng, tâm khẽ động. Đến khi máu vô tình dính trên tay khô đi, lấy tay giúp Cố Tiện Khê xoa xoa nước mắt nói “Đã… đã hết đau, học tỷ không cần lo lắng.”

Vì để chứng minh mình đã ổn, cô đứng lên, dưới tình huống tận lực không đụng phải vết thương, ở trước mặt Cố Tiện Khê đi mấy vòng, hất càm cười nói “Nhìn em sinh khí dồi dào không nè.” Nói xong nháy mắt một cái với Cố Tiện Khê.

Tâm tình Cố Tiện Khê vốn đang u ám, bị cô chọc như vậy tức cười nín khóc mỉm cười. Lúc này nàng mới chú ý tới gò má Ôn Liễm bị nhánh cây xước qua, hỏi “Gò má của em sao lại như vậy?”

Bàn tay Ôn Liễm lần mò lên, nãy giờ không có cảm giác có bất kỳ đau đớn nào. Lúc này chạm vào mới cảm thấy trên mặt đau rát, mà máu trên vết thương đã sớm khô, nói “Chắc vừa nãy chạy quá nhanh nên bị lá cây cắt trúng.” Trùng hợp là trên mặt hai người đều bị cắt ở cùng một chỗ.

Ôn Liễm một bên sờ sờ vết thương trên mặt mình, một bên giả bộ ưu thương nói “Ai, học tỷ, nếu khuôn mặt bị hủy thì làm thế nào đây?”

“Mặt chị cũng bị thương nè.” Cố Tiện Khê không chút nào để ý tới dung mạo mình, buông lỏng tay cười nói “Vậy thì cùng nhau để mặt xấu đi.” Cuối cùng đột nhiên lại tăng thêm một câu “Như vậy chúng ta ai cũng không được chê người kia.”

Ôn Liễm có chút không rõ những lời này của nàng, không biết có phải là bản thân quá đa nghi hay không mà luôn cảm thấy những lời này của học tỷ dường như có ý nghĩa sâu xa nào đó, không dám kết luận bừa, lập tức liền ngây ngẩn.

Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì con rắn nên cố ý lên Baidu một chút, kết quả tất cả đều là cách làm súp rắn hoặc là giá trị của các bài thuốc rắn…

Trong chương này vì để tăng hiệu quả hí kịch nên đối với việc bị rắn cắn có chút khoa trương. Ví dụ như muốn hút máu thì không thể trực tiếp hút… Sẽ trúng độc…

Cho nên, xin đừng bắt chước… Thật sự sẽ trúng độc!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.