Đọc truyện Gửi Thời Đơn Thuần Đẹp Đẽ Của Chúng Ta – Chương 38
Âm nhạc đổi thành bài hát trữ tình chậm rãi, có người đang hát “Chuyện lãng mạn nhất”, nhưng bởi vì tôi vừa bị Tuyết Tĩnh đề cập đến kiến thức máy tính, vì vậy mà câu “tôi có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất, là cùng anh từ từ già đi” tôi lại nghĩ thành “tôi có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất, là cùng anh ngồi bán máy tính.” Cái này là do cuộc sống khổ cực…..
Mì thịt bò đã được bưng lên nhanh chóng, vì cái bàn quá thấp nên tôi đành ngồi xổm xuống đất để ăn, vừa ăn vừa cùng Tuyết Tĩnh nói chuyện, Tuyết Tĩnh nói rằng sau khi tốt nghiệp cô không làm bác sĩ, chạy đến làm đại biểu y khoa, gần đây vừa từ chức, đang thương lượng với bạn bè xem kinh doanh cái gì.
Cuối cùng hỏi tôi: “Cậu nghĩ coi bán đồ gì không cần vốn đầu tư mà trong thời gian ngắn sẽ có lợi nhuận khổng lồ không? Cậu nghĩ xem nên kinh doanh cái gì?”
Tôi hút mì phần phật: “Có.”
“Bán cái gì?”
Đôi mắt cô ấy sáng lấp lánh: “Bán dâm.”
Tôi mới nói xong liền bị Giang Thần đẩy đầu một cái, chỉ còn thiếu úp đầu vào bát, tôi xoa đầu oan ức nói: “Theo tớ nghĩ, thời còn trẻ không bán thì tốt hơn.”
Tuyết Tĩnh thở phì phò nói: “Vậy cậu bán rồi sao.”
Tôi cúi đầu nhìn lại mình: “Thanh xuân của tớ chỉ là cái đuôi, muốn bán thì cũng chỉ có thể nhảy lầu hay bán phá giá rồi, quá thấp kém, không làm.” (Chú thích: Bán phá giá: bán ra thị trường nước ngoài với giá thấp.)
Tuyết Tĩnh cũng học theo tôi dò xét mình, cuối cùng đau khổ nói: “Cậu tốt xấu gì cũng dùng cái đuôi để có phiếu ăn cơm dài hạn, cái đuôi của tớ chỉ có thể đi bán phá giá.”
Lúc chúng tôi đang buồn bực sầu não vì thanh xuân này, Giang Thần ở sau lưng dùng chân đá lưng tôi: “Ăn mau, đập cho giờ.”
Tôi húp một ngụm cầm bát nói: “Em ăn no rồi.”
Ngồi bên cạnh Tuyết Tĩnh là Lý mập nói: “Thừa nhiều vậy thật phí, tớ ăn cho.”
Giang Thần chạy đến ăn: “Tớ cũng chưa ăn tối.”
Lý mập thất vọng thở dài: “Tại sao lúc nãy cậu không ăn…”
Tuyết Tĩnh cãi lại cậu ấy: “Cậu muốn ăn sao không tự làm đi.”
“Tớ đang giảm cân.”
…..
Giang Thần ăn mì xong, đặt bát lên bàn tôi mới nhớ tới: “Không phải anh không ăn rau thơm sao?”
Anh kéo ta lại ghế sofa ngồi: “Em ngồi xổm nghiện rồi à?”
Tôi cười ha ha: “Anh nói cái này em mới thấy chân tê thật.”
Đang nói chuyện, Đại sư huynh từ toilet đi ra, mỉm cười như hoa đi về phía chúng tôi, có lẽ là mấy năm nay học sinh trung học lẫn lộn, khuôn mặt của anh vừa đẹp lại trẻ đều có đủ cả.
Anh đi ngang qua từng người, cuối cùng dừng lại ở giữa tôi và Tuyết Tĩnh, vênh mặt hất cằm sai khiến: “Hai người các ngươi, tránh ra cho đại gia ngồi.”
Tôi và Tuyết Tĩnh không hẹn mà cùng lựa chọn không nhìn anh.
“Hai con nha đầu chết tiệt kia, xem ta ngồi xuống biến các ngươi thành mẫu vật!”
Anh nói xong liền xoay người quay lưng về phía chúng tôi muốn nhảy rồi ngồi xuống.
Giang Thần lanh tay lẹ mắt kéo tôi ra, tôi ngồi nửa người trên người anh, còn bên cạnh Tuyết Tĩnh gào lên:
“Chen cái gì mà chen! Muốn chết à!”
Tôi muốn lấy tay giúp cô đẩy Đại sư huynh ra, nhưng hai tay Giang Thần đỡ eo tôi lên, thế là tôi ngồi trên đùi anh. Tôi vừa rời khỏi ghế sofa, tự nhiên một vị trí trống cho Đại sư huynh ngồi. Nói cách khác, Đại sư huynh nhờ sự giúp đỡ của Giang Thần, không cần tốn nhiều sức liền cướp vị trí của tôi đi, điều này khiến tôi bất mãn.
Tôi giãy dụa muốn nhảy xuống lý luận với Đại sư huynh, thế nhưng bị Giang Thần ôm chặt eo không thả: “Ngồi xuống.”
Tôi muốn phản đối, quay đầu đã thấy anh cau mày nhăn mặt, mặc dù không hiểu tại sao, tôi vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, tỏ ra dáng vẻ nghiêm chỉnh.
Đại sư huynh đặt bia trên bàn, cầm ly về phía chúng tôi, ngửa đầu, quơ đáy cốc khiêu khích cười.
Tôi đong đưa ngón tay nói:
“Đại sư huynh không nên vậy nha, uống bia xong phải để ly xuống, để lơ lửng dễ bị vỡ.”
Anh ngăn động tác của tôi lại, sau đó giang hai cánh tay nói: “Tiểu Hi, bao nhiêu năm không gặp, mau tới ôm Đại sư huynh một cái đi.”
Mặc dù hành động như vậy rất không phải với Đại sư huynh, giống Nhị sư huynh hơn, nhưng tôi vẫn uốn éo cái mông vuốt cổ họng: “Không nha không nha, người ta sẽ không đâu.”
Một đám người liện tỏ ra biểu cảm buồn nôn, tôi cảm thấy giống như đạt được thành tựu. Đối với người quen tôi thỉnh thoảng sẽ có hành động sinh động, tích cực làm nóng bầu không khí, tên khoa học gọi là người điên.
Đột nhiên Giang Thần vòng tay qua thắt lưng siết chặt eo tôi, gấp quá làm tôi nghi ngờ có phải anh muốn siết chặt dạ dày tôi để tôi không nói linh tinh nữa không.
Tôi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh, chỗ này phải nhắc nhở một chút, các bạn nữ buộc tóc đuôi ngựa có cơ hội ngồi trên đùi bạn trai, đầu không nên quay loạn, không nên quay cũng không nên quay quá nhanh. Bởi vì dựa vào kinh nghiệm của tôi, người ngồi phía sau người buộc tóc đuôi ngựa sẽ hất mạnh ra, sau đó họ sẽ tức giận.
Bạn học Giang Thần tức giận, nhưng người ở đây ngoại trừ tôi thì không ai biết, bởi vì mặt anh vẫn tỏ vẻ bình tĩnh như ban đầu, nhưng bàn tay lại siết chặt eo thon của tôi.
Tôi vỗ tay anh nhỏ giọng nói: “Em nói là muốn cắt tóc mà.”
“Cắt tóc?”
Đại sư huynh không biết sao lại nghe được: “Trước kia em để tóc ngắn rất thanh thuần sức lực đó, thật là chẹp chẹp chẹp…”
Đằng sau ba tiếng “Chẹp” nghe có vẻ không rõ, nhưng khuôn mặt của anh biểu lộ nên tôi đoán là ca ngợi, cho nên tôi liền gãi đầu cười xấu hổ.
Đột nhiên Đại sư huynh đưa tay bóp mặt tôi, tôi nghĩ anh mấy năm qua bóp mặt các bé tiểu muội muội nhiều quá nên quen luôn rồi.
Tôi né không kịp nên bị bóp, đột nhiên Giang Thần nới lỏng tay, đập tay Đại sư huynh: “Đừng làm thế.”
Bầu không khí có hơi xấu hổ, tôi cười ha hả nói: “Không được đâu, em là hoa đã có chủ.”
Đại sư huynh xoa xoa tay: “Tuy hoa đã có chủ, nhưng anh vẫn đến xới đất.”
“Này, không vui đâu.”
Bàn tay Tuyết Tĩnh nắm hạt dưa ném anh.
Hai người bọn họ ầm ĩ cả lên, tôi ghé vào tai Giang Thần nhỏ giọng trách cứ: “Hôm nay anh sao thế? Đại sư huynh chỉ đùa giỡn mà thôi.”
Giang Thần lạnh mặt không nói lời nào, tôi không hiểu tại sao anh tức giận, nhưng đại khái cũng đoán được có liên quan đến Đại sư huynh, có lẽ là ghen. Mặc dù căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, Giang Thần là người hầu như không ghen, nhưng hồi trước anh không giải thích sao lại ghen với Ngô Bách Tùng, vì vậy tôi cũng không thể loại trừ anh đột nhiên ghen hay trên con đường cố gắng tiến lên đuổi theo “thanh xuất vu lam” (Chú thích: thanh xuất vu lam: trò giỏi hơn thầy, con hơn cha…)
Bọn họ dường như thường tụ họp, vì vậy mọi người ở đây cũng không xa lạ, hát rồi uống rượu mấy tiếng rồi, cuối cùng có người đưa tay về phía Giang Thần, anh lấy trong ví ra thẻ tín dụng ném cho người kia, cái này dường như từ hồi đại học đã thành thói quen, khi đó bọn họ liên hoan lớp, với tư cách là “ống quỹ lớp” nên anh có thói quen thanh toán, một năm anh trả cũng không ít tiền.
Lúc Giang Thần ký đơn không liếc số lượng, ngược lại là liếc trộm tôi vài lần, bốn ngàn mấy.
Sau khi ra KTV (karaoke) thì nói muốn đi ăn khuya, Đại sư huynh ưỡn ngực nói: “Ăn khuya với anh.”
Một trận reo hò.
Tôi và Giang Thần đi theo sau đám người, tôi nhỏ giọng hỏi anh: “Này, hôm nay em thấy tiền lượng của anh trong thẻ rồi, tiền lương đó anh tích cóp bao lâu rồi?”
Anh tức giận: “Không nhớ rõ, khoảng hơn nửa năm.”
Tôi nhận xét một chút, tiền lương rất cao, nhưng cũng không cao đến mức phát rồ, vì vậy thấy anh bỏ ra tận nửa tháng lương khiến tôi cảm thấy có chút khó có thể lý giải được. Ở nhà chúng tôi, chỉ cần bố tôi mua đồ gì vượt qua 500 nhất định phải cùng mẹ tôi thương lượng, tôi coi đây chính là giữa bạn bè với tiền bạc hẳn là có thái độ.
Tôi kéo áo của anh: “Anh vừa mới bỏ ra hơn 4000 đó.”
Anh nói: “Không được sao?”
“Không có.”
Tôi buông áo anh ra, không thể nói tại sao cảm xúc đột nhiên có chút suy sụp.
Phía trước có người quay đầu chào chúng tôi: “Lớp trưởng, hai người đừng chậm thế chứ.”
Giang Thần ôm eo của tôi theo sau.
Bữa ăn khuya chính là đồ nướng và cháo, tôi mới ăn được hai cái râu mực nướng thì Đại sư huynh liền quay chai nói muốn chơi trò sự thật hay hành động, bao nhiêu năm qua đi, sự thật hay hành động vẫn là nhận vật quan trọng trong xã hội giải trí tập thể, trò chơi này sống lâu trăm tuổi với trình độ thực sự không thể tưởng tượng.
Chai bia xoay ba vòng sau đó miệng chai nhắm ngay Tuyết Tĩnh, Đại sư huynh nói: “Sự thật hay hành động?”
“Hành động.”
Đại sư huynh trầm ngân một chút, nói: “Qúa khứ em đã khóc một mình vì đàn ông chưa, tiên sinh ngài có thất tình không, có thể cho tại hạ mượn bộ ngực để dựa vào không.”
…………
Học y đúng là đều lưu manh.
Tuyết Tĩnh vẩy vẩy tóc nói xem tôi đây.
Một đám người chúng tôi yên lặng nhìn cô “phong tình vạn chủng” đi về phía bên kia ngồi cạnh đàn ông vừa uống bia vừa khóc, hai phút sau, người đàn ông kia phải chịu nước mắt nước mũi nửa tin nửa ngờ hướng về phía Tuyết Tĩnh ngang nhiên xông qua, Tuyết Tĩnh đẩy hắn ra, oan ức kêu to: “Đồ lưu manh!”
Sau đó “phong tình vạn chủng” trở lại. (Chú thích: Phong tình vạn chủng: đủ loại phong tình)
Vừa kinh ngạc lại xấu hổ, hán tử say, cuộc sống như thế thật thoải mái. Chai bia trên bàn xoay nửa vòng, miệng chai chỉ vào Đại sư huynh, Tuyết Tĩnh cười gian nói: “Sự thật hay hành động đây?”
Đại sư huynh sờ lên cằm nói: “Sự thật đi.”
Tuyết Tĩnh bắt đầu nhướng mày như có điều suy nghĩ.
Hai người bọn họ hỗ động làm mọi người lo lắng, với tư cách là đại biểu kiệt xuất của tập thể, tôi cắn gà nướng nói: “Lớp y học à, tớ là lớp nghệ thuật thuần khiết, xin hãy chú ý tiêu chuẩn một chút.”
Này, biểu hiện giống cướp gà trộm chó là như thế nào?
Tuyết Tĩnh uống xong ngụm bia bình tĩnh nói: “Vậy trước tiên phải làm nóng người đã.”
Mọi người mong mỏi trông mong.
Cô nói: “Anh cảm thấy tình yêu quan trọng hay tiền bạc quan trọng?”
…………
Mọi người đều phẫn nộ, Tuyết Tĩnh sợ mọi người dùng xương tấn công nên đành phải đổi câu hỏi: “Anh có mơ mộng về đối tượng nào không.”
Cái này là, thế giới loạn như vậy, giả vờ thuần khiết cho ai nhìn?
Thế là mọi người gõ đĩa ồn ào: “Mau nói mau nói….”
Như để biểu hiện linh hồn của nhân loại – Đại diện của lớp Nghệ thuật, tôi không tùy tiện theo nhóm người này ồn ào, cho nên tôi cúi đầu thanh nhã ăn thịt gà.
“Tối hôm qua anh nằm mơ.”
Đại sư huynh nói: “Mơ tới ai?”
“Tiểu Hi.”
“Hả?”
Một tiếng sấm rơi xuống đất, tôi ngậm xương gà ngẩng đầu lên.
Giang Thần đập đũa xuống mặt bàn, tôi nghĩ nếu đây là tiểu thuyết võ hiệp, đôi đũa kia sớm đã vỡ thành bột phấn, gió thổi qua êm ái bay đi. Đáng tiếc động tác của anh chỉ làm xương gà trước mặt tôi nhảy một cái, cho nên đây là tiểu thuyết ngôn tình đó ngôn tình.
Đương nhiên cả tôi và Giang Thần đều ngạc nhiên và tức giận, Tuyết Tĩnh vỗ bàn đầu tiên liền mắng lên: “Fuck anh chưa từng nghe qua đối với vợ bạn phải khách khí sao?”
……….
“À, ý tớ là… không thể đùa được không thể đùa được…”
Tuyết Tĩnh gãi đầu nói: “Nói sai nói sai.”
Đại sư huynh tỏ bộ mặt vô tội: “Anh là nhắc nhở Tiểu Hi ngẩng đầu thôi, mà chưa kịp giải thích.”
Anh ném khăn giấy xong cười toe toét nói anh mơ tới cô giáo trong trường học âm nhạc, nói là mơ tới cô mặc tất dây đứng dưới ánh trăng kéo đàn violin. Theo tôi thì anh miêu tả bằng ngôn ngữ hơi ảo tưởng một chút, hèn hạ và cao quý kết hợp hoàn hảo, rất đẹp.
Tôi lấy cùi tay va vào Giang Thần, nhỏ giọng hỏi: “Tối qua anh mơ tới ai?”
Trong đầu tôi thiết lập là: Giang Thần dùng khí âm phát ra một tiếng “Em”, sau đó cái này truyền tới tai tôi, sau đó liền đỏ mặt, sau đó chúng tôi ngay trước mặt mọi người vụng trộm. Thật là thú vị.
Đột nhiên Giang Thần đứng lên, bưng lên trước mặt cốc bia uống một hơi cho đến khi thấy đáy, nói: “Sáng mai tớ có cuộc phẫu thuật, đi về trước, các cậu vui vẻ.”
Cũng không để moi người có cơ hội giữu lại, vừa nói xong liền kéo tôi rời đi