Đọc truyện Gửi Thời Đơn Thuần Đẹp Đẽ Của Chúng Ta – Chương 33
Ngày hôm sau, vì thỏa mãn “ý tốt” của Giang Thần muốn đưa tôi đi làm, tôi đành phải dậy sớm hơn bình thường tận một tiếng, đây chính là cái giá của tình yêu.
Tối hôm qua đến sau nửa đêm, chúng tôi ngồi thảo luận về vấn đề cái gối, Giang Thần khăng khăng nói ngủ trên cái gối của tôi có mùi bột giặt, tôi nói là đã yêu cầu đổi gối rồi nhưng anh còn nói là như vậy không tốt, trông giống như anh không quan tâm bạn gái.
Tôi nói anh cũng không có quan tâm tôi, vì nơi này không có người qua lại, tôi nói anh là không quan tậm thì cũng không ai biết.
Anh nói cái miệng của tôi không chừng ngày mai lên diễn dàn phát cái thiếp mời, hoặc là viết tiểu thuyết, truyện tranh manga khen anh, sau đó ngồi trên ghế sofa, bắt đầu viết “Bạn trai của tôi không đưa gối cho tôi ngủ.”
Tôi nói anh như vậy thực sự là không công bằng, nếu tôi lên diễn đàn đăng bài post, viết tiểu thuyết, truyện tranh manga thì đều là do tay tốt viết, còn miệng thì không có liên quan gì, anh không thể đổ oan cho nội tạng của em.
Sau đó hai cái đại não của chúng tôi cãi nhau vì cái gối cho đến khi trời sáng, tôi phỏng đoán cái gối là một loại bệnh, cần phải trị.
“Này, anh mua cho em cái máy điều hòa được không?” Lúc dừng đèn đỏ thì Giang Thần đột nhiên nói.
Tôi sửng sốt một chút, đáp lại một câu rất quen thuộc: “Này, anh mua cho em một bộ dụng cụ vẽ tranh được không? Này, sinh nhật em anh mua một bộ truyên tranh manga được không? Này, hôm nay anh mời em ăn cơm nhé? Này, tiền sính hoát phí anh để ở chỗ em được không….”
Đây đều là những câu nói khi còn học đại học Giang Thần muốn cung cấp vật chất cho tôi.
Tôi hỏi anh: “”Được không”? Anh luôn dùng kiểu câu này à?”
Anh rõ ràng không kịp phản ứng suy nghĩ thật lâu mới nói: “Chúng ta đều có cách nói tạm thời, lúc đó khoa nghệ thuật được bao nuôi, khi đó anh sợ em cảm thấy anh nuôi em, sẽ cảm thấy anh không tôn trọng em, sau này tập quen rồi.”
Tôi yên lặng thật lâu, cuối cùng nhịn không được mới nói: “Anh biết tôn trọng người khác sao….”
“Làm sao?”
“Nuôi em chỉ đáng giá một bộ dụng cụ vẽ tranh, một bộ manga thôi sao, ít nhất thì cũng là một viên kim cương lớn chứ.”
Sắc mặt Giang Thần đột nhiên trầm xuống, đang nói chuyện thân thiện không hiểu sao lại vỡ tan rồi.
Khi xe đến trước công ty của tôi thì tôi cẩn thận hỏi từng li từng tí: “Anh đang tức giận à?”
Anh nói: “Đúng”
Tôi nói: “Tại sao?”
Anh nói: “Anh thực sự muốn tôn trọng em, bỗng chốc em lại nói như một trò đùa”
Tôi gãi đầu hỏi: “Vậy anh chuẩn bị giận dữ bao lâu?”
Giang Thần tấp xe vào lề dừng lại, ngồi bên cạnh nhìn tôi: “Em có phải muốn là anh tức chết đúng không?”
“Không đúng mà”
Tôi giải thích: “Em sợ anh giận dữ lâu quá liền quên phải mua cho em cái máy điều hòa, thời tiết nóng như vậy…Anh lại cùng em ngủ chung một cái gối….Hay là mặc dù anh tức giận như vậy nhưng buổi chiều liền có điều hòa đưa đến nhà em? Em đưa chìa khóa nhà cho anh nhé?”
………..
Giang Thần nhìn tôi lâu như một thế kỷ, cuối cùng thở dài một tiếng nói: “Năm đó quả nhiên anh quá lo, em có cái gì tốt để được tôn trọng.”
Này, vị đại huynh đệ, cậu nói chuyện kiểu này thật là không lịch sự nha……
Giờ nghỉ trưa Giang Thần gọi cho tôi, nói điều hòa đã được lắp đặt. Tôi hết sức tán thưởng hiệu suất làm việc của anh, sau đó nói rằng tối nay phải báo đáp anh thật tốt, anh ở đầu dây bên kia lưu luyến điện thoại cười rất tình cảm. Tôi cảm thấy sai sai, ý của tôi là mua cho anh đồ ăn mà…
Tôi đến cửa hàng, mua một đống đồ ăn ngon chạy đến bệnh viện đón Giang Thần sau giờ làm việc.
Một đống đồ ăn ngon bên trong bao gồm hai cốc kem ly, nhưng khi đến nơi thì kem ly đã tan chảy thành hai cốc nước, thật không như mong muốn được cùng Giang Thần đút cho nhau ăn nữa. Bởi vì ở trước cửa bệnh viện tôi gặp Ngô Bách Tùng và bạn gái của cậu, một người phụ nữ quen thuộc – Hồ Nhiễm Nhiễm
Tôi há hốc miệng ít nhất cũng có thể nuốt được một nắm đấm.
Ngô Bách Tùng đập vào bả vai tôi: “Thế nào, bị mỹ mạo của tẩu tử làm khiếp sợ đến thế sao?” (Chú thích: tẩu tử: chị dâu)
Tôi từ từ khép miệng lại, bị cậu kéo tới trước mặt Hồ Nhiễm Nhiễm, cậu ấy nói: “Nhiễm Nhiễm, đây là bạn tốt nhất của anh, Trần Tiểu Hi. Nhỏ Hi, đây là Hồ Nhiễm Nhiệm, bạn gái của tớ.”
Sắc mặt Hồ Nhiễm Nhiễm tái nhợt như tờ giấy, mấy lần đều cố gắng động đậy khóe miệng nở nụ cười, nhưng đều không thành công.
Tôi nhìn cô chằm chằm, tôi đoán là nét mặt tôi bậy giờ cũng hoảng sợ.
“Này, thế nào?”
Ngô Bách Tùng lại đập tôi một cái: “Hai người quen biết sao?”
“Không biết.”
Hồ Nhiêm Nhiễm cướp lời, nhìn tôi bằng ánh mắt cầu xin.
Ngô Bách Tùng nghi ngờ nên nhìn tôi, tôi miễn cưỡng cười nhẹ một tiếng: “Cảm thấy cô khá quen, chắc do quá đẹp rồi.”
Ngô Bách Tùng hỏi: “Cậu đến tìm Giang Thần à?”
Tôi gật đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm Hồ Nhiễm Nhiễm: “Hai người đi đâu? Sao lại hẹn trước cửa bệnh viện? Là Hồ tiểu thư có người bạn bị bệnh sao?”
Hồ Nhiễm Nhiễm tránh ánh mắt của tôi: “Không có, chúng tôi hẹn nhau ở chỗ này thôi.”
“À, vậy là tốt rồi.”
Tôi nói, nhưng ngay cả bản thân thôi cũng có thể nghe được giọng điệu của tôi khá kỳ quái.
Ngô Bách Tùng biểu lộ như có điều gì cần suy nghĩ, nhưng cậu không có hỏi, chỉ là lấy ngón tay gõ vào đầu tôi: “Lưỡi cậu uốn éo thật, khách khí với vợ của tớ một chút.”
Tôi bĩu môi: “Được rồi, có vợ là bỏ bạn.”
Ngô Bách Tùng không để ý đến tôi, nằm tay Hồ Nhiễm Nhiễm, dùng giọng điệu ngọt đến nỗi tôi muốn ói: “Chúng ta mời nhỏ Hi và bạn trai của cô ấy đi cùng đi ăn cơm có được không?”
Hồ Nhiễm Nhiễm khuôn mặt tiếp tục tái nhợt, dịu dàng gật đầu: “Được.”
Cắt…Lão nương và tướng công của lão nương sẽ không nguyện ý đi ăn cơm cùng các người đâu.
Giang Thần nhìn thấy Hồ Nhiễm Nhiễm thì sững sờ, nghi ngờ quay lại nhìn tôi, tôi lắc đầu, anh cười ngồi xuống.
Ngô Bách Tùng lại giới thiệu, Giang Thần mỉm cười gật đầu nói: “Xin chào”
Hồ Nhiễm Nhiễm cúi đầu nói: “Xin chào.”
Không khí của bữa ăn thật kỳ lạ, người duy nhất thấy thoải mái chính là Giang Thần, bằng chứng là anh đã ăn phần của anh và ăn luôn nửa phần của tôi, anh còn đem túi nhựa và hai cây kem tan thành nước đi vứt, dù cho tôi nhiều lần nhấn mạnh là đem về bỏ vô tủ lạnh, sau một tiếng là nó lại cứng lại.
Lúc tôi đi ra ngoài thì Hồ Nhiễm Nhiễm nhắn tin qua điện thoại, nói là nếu rảnh thì chia sẻ kinh nghiệm làm bạn gái.
Vừa lên xe của Giang Thần thì tôi đã bắt đầu nghe tiếng Hồ Nhiễm Nhiễm nói xấu, Giang Thần cũng không nói gì, cho đến khi tôi nói mệt mỏi anh mới nói: “Em kích động cái gì thế?”
“Nhưng cô ấy và bí thư Trương! Bọn họ…..haizz em tức chết rồi!”
“Liên quan gì tới em?” Anh nói.
Nói thì nói vậy thôi, thế nhưng con người thường hay cho bản thân là có tư cách hoa tay múa chân vào chuyện người khác, mà tôi lại có tật xấu này.
Tôi nói: “Hồi trước em không quan tâm đến Hồ Nhiễm Nhiễm, nhưng lần này cô ấy và Ngô Bách Tùng bên nhau đó! Ngô Bách Tùng đó! Làm sao em có thể ngoảnh mặt làm ngơ?”
Giang Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi: “Tại sao lại không thể?”
Tôi cũng không biết giải thích với anh làm sao, đành phải nhấn mạnh nhiều lần: “Cậu ấy là Ngô Bách Tùng đó! Cậu ấy là Ngô Bách Tùng đó! Cậu ấy lại không biết gì cả, cậu ấy là Ngô Bách Tùng! Ngô Bách Tùng!”
Tôi tin rằng nếu có ai nghe được, nhất định sẽ coi Ngô Bách Tùng mới nhậm chức người lãnh đạo quốc gia.
Giang Thần đột nhiên đạp phanh thật mạnh.
Tôi cố gắng giữ các bộ phận lại không chút nữa bay ra khỏi cơ thể, chậm rãi xoay qua nhìn anh: “Anh tốt nhất nên nói là phía trước xuất hiện chó hay ma gì chứ, không phải thì em bóp chết anh.”
Giang Thần không để ý đến tôi, anh trầm mặt nói: “Chuyện Ngô Bách Tùng yêu đương thì em có cần phải phản ứng quá khích như vậy không?”
Tôi giải thích: “Trọng điểm không phải tại cậu ta yêu đương, mà là nói đối tượng cậu ta yêu, anh không biết, nhà Ngô Bách Tùng gặp phải sự cố rất phức tạp, em cảm thấy cậu ta chọn đối tượng không thích hợp để có một tình yêu đơn giản.”
Giang Thần cười lạnh: “Tình yêu đơn giản gì chứ? Cùng em?”
A? A!
Đầu tiên tôi sững sờ, sau đó tỉnh ngộ, không thể tin nổi chỉ vào mặt anh nói: “Anh anh không phải là ghen chứ….Anh không ghen với Tô Duệ…Anh lại đi ghen với Ngô Bách Tùng…Anh bị điên à?”
Giang Thần nghiêm mặt không trả lời tôi, tôi cùng không so đo nữa, chủ yếu là tôi bị sốc quá lớn, ai biết được bình thường Giang Thần luôn tỏ ra là một người trường thành, vì vậy xưa nay tôi cũng không dám ghen tuông linh tinh, cho nên khi tôi giả làm bạn gái, rõ ràng lúc nhìn thấy cháu gái của bí thư Trương liền nghĩ nếu không ghen thì không hợp lí, nhưng nhìn hành động hào hùng của anh biểu hiện, cùng với hình tượng rộng lượng biết phân rõ phải trái, tôi liền không có ý tứ mà.
Xe ở ven đường ngừng có gần mười phút, tôi nhắc nhở anh: “Cái kia chúng ta về nhà mới ghen có được hay không?”
Giang Thần giơ tay lên, tôi hoài nghi anh muốn hướng về tôi dựng thẳng ngón tay giữa, nhưng không, anh chỉ khởi động xe.
Xe vẫn cứ tiến về phía trước, còn tôi vẫn cứ nỗ lực giải thích với anh, “Ngô Bách Tùng không thích em đâu, nếu yêu đã yêu từ hồi cấp ba, lên trung học phổ thông đã ở cùng nhau rồi, vì vậy anh đừng suy diễn được không?”
Mặt anh đen lại, quả nhiên…… Chiêu này rất hiệu quả.