Bạn đang đọc Gửi Nỗi Buồn Bay Theo Cơn Gió: Chương 57
Jim nghe thấy từ này, tay chân lập tức đơ lại. Đôi đũa cùng chiếc bát sứ lơ lửng trên không trung một hồi lâu. Jim ấn đôi đũa thật mạnh xuống bàn ăn, đến nỗi gãy làm bốn. Còn chiếc bát sứ bị đặt xuống mạnh đến nỗi bể tan tành cùng với mấy hạt cơm trắng còn sót lại, rơi vãi trên nền gạch.
Jim bước ra khỏi bàn ăn, trước khi đi còn không quên để lại cho ông Hải ánh nhìn sắc lẹm. Cả căn phòng ngập tràn một lớp hàn khí mỏng manh, làm mọi người ai không rét thì cũng run lên bần bật.
Na nhìn Jim lạnh lùng bước đi khỏi phòng ăn, đến khi chỉ còn nhìn thấy bóng lưng ấy xa dần, xa dần rồi khất hẳn. Đáy mắt Na ánh lên tia tò mò, đưa con mắt nhìn khắp căn phòng. Từ khi Jim đi, không ai còn dám ho he một lời nào. Khắp căn phòng trải thêm một tầng khí u uất, vô cùng ngột ngạt.
Jim đi về phòng, đóng thật mạnh cái cửa như thể đang tức giận cái cửa vậy, khiến cho bao người ngồi dưới phòng ăn giật mình một đợt rồi lại câm lặng ăn tiếp. Na không khỏi tò mò về câu nói của ông Hải và thái độ của Jim. Rốt cuộc căn nhà này đã trải qua việc gì?
Còn lúc này, Shi đang ngồi nhâm nhi li cacao nóng bên cạnh của sổ. Con ngươi đen láy, to tròn nhìn về một hướng xa xăm, không thấy có điểm dừng. Đôi bàn tay trắng nõn dừng lại trên lớp kính mỏng, đôi mắt không ngừng liếc nhìn cảnh đường phố ban đêm.
Con đường ban đêm vắng lặng, thi thoảng có tiếng động cơ xe cộ chạy qua. Ban ngày con đường này phủ đủ thứ màu sắc, vô cùng lấp lánh và sặc sỡ. Nhưng đến ban đêm, dù thế giới có sắc màu bao nhiêu cũng chỉ phủ nguyên một thứ màu u uất, khiến cho người ta cảm thấy được thứ u buồn hằn trong bóng tối.
Chiếc bóng đèn neon nhấp nha nhấp nháy bên vệ đường. Bây giờ, trong ngôi nhà ấm áp, có chứa đủ thứ hạnh phúc gia đình, phủ một thứ ánh sáng rực rỡ không kém gì ánh sáng mặt trời, cho dù chỉ là chiếc bóng đèn điện, tỏa sáng thay ặt trời vào ban đêm này, đồng thời cũng xua đi thứ bóng tôi u buồn kia.
Giờ này, trong gia đình nào cũng tấp nập tiếng nói chuyện, vui đùa. Cảm nhận được thứ khung cảnh ấm áp của một thứ giản dị mà lại vô giá, mang tên “gia đình”. Nhưng còn trong căn biệt thự này thì sao?
Tầng dưới tràn ngập niềm vui, sự ấm áp. Nhưng còn những tầng bên trên, chẳng hạn như cả căn phòng của Shi thì chỉ phủ nguyên một màu đen tối tăm. Mặc dù bây giờ có người đang ở bên trong căn phòng.
Shi nhìn vào ngôi nhà đối diện với đôi mắt ghen tị. Tự hỏi đã bao giờ cảm nhận được không khí gia đình ấm áp này chưa? Mỗi lần ngồi trên một chiếc bàn lớn, trên mặt bàn chứa đầy sơn hảo hải vị, nhưng có thứ gì gọi là hạnh phúc gia đình hay không?
Hơi nóng của li cacao phủ lên lớp kính, như cắt ngang dòng suy nghĩ của Shi. Shi đặt li cacao xuống bàn tiếp đó lại cắm đầu vào công việc, chẳng biết trời đất gì. Thời gian thấm thoát trôi nhanh, chẳng chờ đợi ai. Cũng chẳng để ai có thời gian buông lỏng bất cứ thứ gì. Tuổi trẻ – tưởng chừng như quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời. Nhưng ở khoảng thời gian này, ta lại lạc vào thứ tình cảm và công việc hỗn độn. Tưởng rằng đẹp đẽ lắm. nào ngờ là cả một gánh nặng lớn đè nặng lên vai.
Lạc mất tiêu chủ đề chính, tối nay chính là ngày sinh nhật của Vương Vi Tuyết. Shi và Yu bắt một chiếc taxi đi nhanh đến ngôi biệt thự nhà họ Vương. Đứng dưới đây nhìn, Shi tấm tắc khen ngợi về kiến trúc của ngôi biệt thự này.
Ngôi biệt thự cao tầng được khắc họa và trang trí bằng một số nét hoa văn tinh xảo kết hợp với một số loài hoa đầy màu sắc trồng xung quanh, như tăng thêm nét quyến rũ cho ngôi biệt thự này. Hôm nay còn có thêm mấy chiếc đèn nháy được lắp thêm ở hai bên lối đi, cảm giác như đi trên một chiếc thảm đỏ vậy.
Tối nay, ai cũng trở nên thật duyên dáng. Con gái xinh đẹp, thục nữ. Con trai hào nhoáng, lãng tử. Chỉ một bữa tiệc sinh nhật thôi mà quy mô cũng lớn đến như thế, nhà họ Vương thật không thể coi thường rồi.
Bước vào bên trong căn biệt thự, còn rực rỡ hơn cả bên ngoài. Bên trong được trải thảm màu hồng, phía hai bên là một biển bóng bay màu sặc sặc sỡ, thật biết làm lóa mắt người ta mà.
Trên tường còn được đính thêm mấy chục bông hoa handmade bằng giấy, trông đẹp mắt vô cùng. Được một số nữ hầu dẫn dắt đến khuôn viên của căn biệt thự. Khuôn viên biệt thự sáng bừng lên bởi hàng chục chiếc đèn nhấp nháy đẹp mắt, làm cho biết bao người mãn nhãn ghen tị.
Thêm cả hàng chục chiếc bàn tròn, được phủ khăn trắng hết sức tao nhã. Cùng với một chiếc bánh sinh nhật mười tầng, được trang trí bằng những họa tiết kem cùng mấy bông hoa hết sức đẹp mắt.
Mọi người đều chọn được chỗ ngồi ình, riêng Shi lắc lắc li rượu vang, tựa vào thân cây gỗ, đưa còn mắt dò xét khắp khuôn viên. Cuối cùng, trung tâm của bữa tiệc cũng xuất hiện.
Hôm nay, Na mặc một bộ váy sặc sỡ tôn lên dáng người nhỏ nhắn cùng với một số đường cong quyến rũ trên cơ thể. Làm biết bao chàng trai nhanh chóng bị đốn tim. Kun đi bên cạnh Na, ôm eo cô, môi nở một nụ cười gượng gạo.
Đương nhiên là chỉ Shi nhìn thấy nụ cười gượng gạo ấy. Kun và Shi, mức độ am hiểu nhau thực chất không thể đếm nổi trên đầu ngón tay đâu. Họ tự dưng hiểu được nhau, rất dễ dàng và hết sức tự nhiên.
Ông Hải hôm nay mặc một bộ Tây phục, trông rất ra dáng quý ông. Ông Hải cầm chiếc micro, ăn nói dõng dạc như đã được biên soạn sẵn kịch bản.
– Hôm nay là ngày sinh nhật lần thứ mười sáu của con gái tôi. Trước tôi từng đã làm một số điều không tốt với nó, bây giờ tôi muốn được đền đáp lại. Nên món quà tôi tặng nó là một món quà hết sức quý giá. Đó chính là một nửa cổ phần công ty nhà họ Vương – Ông Hải vừa nói vừa cười, sau quay ra nhìn cô con gái vói đôi mắt yêu thương của một người cha.
“Ồ” Tiếng ồ lên kinh ngạc của tất cả mọi người, tiếp đó là tràng pháo tay dành cho Na. Na đứng lên, nâng rượu cảm ơn mọi người. Shi tự dưng đang đứng đó, cười phá lên. Ở đây có gì đáng cười lắm sao?
Mọi người đều hướng mắt nhìn về phía Shi. Shi lại quay lại với vẻ mặt lạnh đạm, lạnh lùng thường ngày. Li rượu đang cầm trên tay đột ngột rơi xuống đất, không biết là cố tình hay vô tình, Shi lạnh lùng đi ra khỏi đây.
Thời khắc thổi nến cũng đã đến, đây cũng là lúc mà ông Hải giao lại cho Na một nửa số cổ phần. Đối với Na, thứ cổ phần này không quan trọng, mà là cô sắp được gặp lại cha cô một lần nữa rồi.
Na ý định mỗi lần hoàn thành một nhiệm vụ, sẽ cố gắng đi thăm cha mình, cho dù có bị ông ấy khước từ đến mức nào. Shi chưa đi xa, chỉ đi lòng vòng quanh ngôi biệt thự, lập tức nhận được điện thoại của Na.
Bước chân nhanh chóng, dồn dập về phía điểm hẹn. Trên môi Shi là nụ cười của một con ác quỷ. Nhìn thấy Na đang đi chầm chậm về phía mình, trên tay cầm bản hợp đồng chuyển nhượng, đưa cho Shi.
Shi cầm trên tay bản hợp đồng, đôi môi tấm tắc một nụ cười ẩn ý, thâm sâu khó lường. Giọng nói trong veo của Na như cắt ngang dòng suy nghĩ của Shi.
– Bây giờ tôi có thể đi gặp ba tôi lần nữa rồi chứ? – Giọng nói ngây thơ như một đứa trẻ làm Shi rất khó xử.
Đáy mắt Shi ánh lên tia lúng túng, nhưng cũng cố bình tĩnh lại, lạnh giọng nói ngắn gọn với Na.
– Từ nay, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành. Cố mà đi nhận lại cha – Shi nói xong thì quay lưng bước đi.