Gửi Nỗi Buồn Bay Theo Cơn Gió

Chương 31


Bạn đang đọc Gửi Nỗi Buồn Bay Theo Cơn Gió: Chương 31

Cuối cùng cũng thoát khỏi cái đám phiền phức kia, Shi thở phào nhẹ nhõm bước về nhà.
Yu lẽo đẽo đi đằng sau, khuôn mặt hiện lên dấu hỏi chấm to đùng mà chưa được giải đáp.
– Có chuyện gì muốn nói sao? – Shi tuy không nhìn Yu, nhưng cũng nhận ra rõ ràng sự tò mò của Yu.
– Lát chị sẽ nói sau – Yu cứ úp úp mở mở.
Nhưng họ không biết rằng, ở chiếc BMW đỗ cách đó không xa, có 1 người đang dõi theo từng bước đi của họ.
Vừa về tới nhà, mùi thức ăn ngào ngạt khắp các gian phòng.
– Mùi gì thơm quá vậy? Bác Lâm ! Tối nay ăn gì thế? – Yu chạy vào phòng ăn.
– Hai tiểu thư đi tắm đi rồi ăn cơm – Bác Lâm.
– Bác y như bà mẹ trẻ vậy – Yu.
Shi chẳng nói chẳng rằng gì, nhanh chóng bước lên phòng.
Vào phòng, Shi quẳng ngay cái cặp xuống nền nhà.
Sau khi tắm xong…
Cốc…Cốc…
Shi lau lau mái tóc ướt nhẹp, vừa đi vừa lau tóc.
Mở cửa ra đã thấy cái mặt cười tươi như hoa của Yu.
– Chuyện gì? – Shi.
– Bây giờ về đến nhà rồi, chị sẽ hỏi em luôn. Hàng tá câu hỏi cần giải đáp của chị – Yu.
– Vậy hỏi đi – Shi.

– Chị vào nha? Đứng ở cửa mà nói thì mệt chết – Yu.
– Ừ. Vào đi – Shi.
Vừa vào trong phòng, Yu chẳng cần biết mình là khách hay là chủ, ngồi ngay lên chiếc ghế bành gần cửa sổ – chỗ ngồi ưa thích của Shi.
Mặc kệ nét mặt cáu giận của Shi, Yu còn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
– Shi ! Lấy cho chị li café – Yu.
– Tự đi mà lấy – Shi gằn từng chữ.
– Thôi, thôi đừng giận mà. Vô vấn đề chính luôn – Yu cuối cùng cũng nghiêm túc.
Shi ngồi đối diện với Yu trên chiếc ghế xoay văn phòng.
– Nói đi – Shi.
– Chị đã muốn hỏi em, tại sao em chưa thực hiện ý định trả thù của em? – Yu.
– Đang làm, chỉ là đi đường tắt – Shi.
– Đừng tắt? Ý em là trả thù 2 nhỏ kiêu kỳ kia á? – Yu.
– Ừ. Còn câu gì hỏi? – Shi.
– Người ấy rốt cục là ai? – Yu.
– Chưa tới lúc chị biết – Shi.
– Em đang cố trà trộn vào đám Sam, Kun, Ken, Jim hay là thực sự muốn làm bạn với họ? – Yu.
– Trà trộn ! – Trái tim Shi chợt nhói đau.
– Vậy em định làm gì với người ấy khi tìm được? – Yu.
– Giết không tha – Shi.
Có người đang đứng ngoài cửa phòng Shi nghe lỏm. Nghe được từ “giết” vội lao vào phòng Shi.
Ánh mắt ngạc nhiên di dời về phía người con trai lạ đột ngột lao vào phòng mình.
Yu từ ngạc nhiên chuyển sang sốc nặng.
– Cậu…Cậu…Sao lại ở đây? – Yu.
Người con trai kia cũng ngạc nhiên về việc mình vừa làm, vội lùi về phía sau.
– Biến ! – Shi lườm.
– Anh muốn giúp vợ – Jin.
Shi kéo cổ áo Jin, đẩy vào tường.
Cơn giận chưa dừng lại ở đây, Shi đám thật mạnh vào mảng tường ngay cạnh đầu Jin, tạo nên 1 vết lõm lớn.
Jin nhìn vào vết lõm, mặt tái mét nhìn Shi.
– Tại sao cậu lại ở đây? – Shi sát mắt nhìn Jin.

Mặt Jin đỏ ửng.
– Anh chỉ là muốn…s…ố…n – Jin.
– Nhanh ! – Shi gầm lên.
– Anh muốn sống cùng nhà với vợ – Jin.
Ánh mắt Shi như con dao găm, như muốn đâm chết người trước mắt.
Jin run bần bật, cúi mặt xuống.
– Có nghe thấy cái gì không? – Shi.
– Ta thề là không ! – Jin.
Shi lại lườm Jin.
– Có ! Ta nghe hết rồi – Jin.
– Nói ta nghe, tại sao ngươi ở đây? – Shi.
– Anh mới chuyển tới đây sống với vợ này – Jin ánh mắt long lanh.
– Sống? – Shi nghe xong từ này mà cười lạnh.
– Sao vậy vợ? – Jin.
– Ta có chết cũng không cần ngươi thương hại – Shi.
– Ta chỉ khẩn cầu vợ cho ta giúp vợ thôi – Jin.
Shi cười nhạt, nâng cằm Jin.
– Vậy thì những gì ngươi nghe được không được phép nói ra, và ngươi sẽ là đồng đảng của ta. Ok? – Shi ghé sát vào tai Jin nói.
Jin mặt đỏ tía tai.
– Vâng ! – Jin.
Shi thả Jin ra, mệt nhọc trở về chỗ ngồi.

– Liệu anh giúp gì được? – Jin.
– Cần sẽ gọi – Shi.
Biết chắc Shi sẽ lơ Jin nên Yu cố tình khơi lên chuyện của Jin.
– Jin nè ! Sao cậu đến được đây mà sống vậy? Ý tôi là cha mẹ cậu không ý kiến gì sao? – Yu.
– Tôi năn nỉ gãy lưỡi mới tới đây được đấy. Tuy ba tôi và ba Yu là bạn thân lâu năm nhưng mà cha tôi thừa cơ hội bắt tôi quản lí tài sản nên tôi phải ở lại Mĩ quản lí việc công ty ít lâu – Jin.
– Cực à nha. Vì tình mà…- Yu.
– Đúng rồi đó. Vì Shi mà tôi có thể làm được mọi thứ – Jin.
– Được – Shi đứng dậy.
Jin mừng vui, nhưng Shi lướt qua Jin, lại gần giá thuốc độc, mân mê trên tay 1 lọ thuốc độc với vẻ mặt thích thú.
– Vậy cậu có dám uống li nước có thuốc độc không? – Shi đưa cho Jin 1 li nước.
Jin nhìn li nước, e sợ 1 hồi.
– Không dám phải không? – Shi.
Jin tuy óc sợ hãi, nhưng vì Shi, Jin sẽ làm.
Jin giật lấy li nước, nhìn trân trân li nước 1 hồi, rồi dốc toàn bộ vô miệng.
Shi cười nhạt, nụ cười ác ma.
– Nước có chứa loại độc gì vậy? – Jin.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.