Gửi Người Tôi Yêu

Chương 13: Em hận anh


Đọc truyện Gửi Người Tôi Yêu – Chương 13: Em hận anh

Cô ấy là một người con gái dễ thỏa mãn, dễ
vui, dễ buồn, và thuần khiết. Cô ấy như một nàng thiên sứ đáng yêu. Đáng tiếc
là trái tim của Đường Lý Dục đã bị người con gái khác cướp đi mất rồi. Anh muốn
rũ bỏ hình bóng cô trong trái tim, muốn xa rời hình bóng thiên sứ mà anh ta yêu
quý ngày nào, để rồi nhận ra rằng, tất cả là vô ích…

Sự kiện
Đường Lý Dục và Thẩm Anh Xuân chia tay nhau trở thành tin tức nóng hổi loan đi
khắp trường

Những
cô nàng phòng 302 trong ký túc xá cũng không bỏ qua cơ hội buôn dưa lê. Duy chỉ
có Hứa An Ly là không có bất kỳ động tĩnh gì, còn trong lòng cô nghĩ gì thì
không ai biết được. Đúng là ý trời, giờ đây Đường Lý Dục đang phải chịu sự
trừng phạt của ông trời vì những gì mình gây ra. Anh ta nên biết điều đó, bao
nhiêu ngọt ngào mà anh ta được hưởng thì giờ đây sẽ thay thế bằng bấy nhiêu đau
khổ!

Hứa An
Ly cũng không cảm thấy vui mừng vì điều đó. Mấy ngày nay, đã có quá nhiều
chuyện xảy ra khiến cho đầu óc cô lúc nào cũng không yên, cả đêm không ngủ
được. Vì thế mà cơ thể cô cũng gầy đi phần nào. Từ sáng sớm tinh mơ, Hứa An Ly
đã đi đến “Vũ Lâm Cốc” phía sau sân vận động. Sau khi tập thể dục xong, cô tìm
một tảng đá ngồi nghỉ ngơi . Cô cúi đầu nhìn xuống cuốn sách đặt trên đầu gối
của mình, bất chợt tự dưng đỏ mặt, giống như bị ai đó phát hiện ra bí mật của
mình vậy. Cô vô tình đưa tay chạm lên môi… Thấy nóng ran.

Ngày
hôm qua, cô đã trao nụ hôn đầu đời cho một người con trai khác, người mà trước
đây cô chưa hề để ý đến. Cô không phải là một cô nữ sinh quá thanh tao thuần
khiết, cũng chẳng phải quá sôi nổi, lả lướt đong đưa, nhưng cô chẳng những không
cự tuyệt trước thái độ của anh mà lại còn hôn anh một cách say đắm nữa. Một nụ
hôn nồng nhiệt, đằm thắm, nụ hôn đó như đem lại cho cô sự dịu êm đến lạ…

Con
người thật cũng có lúc không thể nào lý giải nổi hành động của chính bản thân
mình.

Nếu như
hồi trung học, cô sẽ không thể nào chấp nhận nỗi hành động dó của mình. Cả đời
cô sẽ không tha thứ cho sự ngu ngốc đó. Nhưng giờ thì khác, cô cảm thấy chẳng
có gì là xấu cả.

Người
mình yêu thì không thể thân mật, còn người mình không yêu thì lại có thể thoải
mái trao nụ hôn đầu đời. Hứa An Ly có nghĩ nát óc thì cũng không thể hiểu nổi
tại sao cô lại có thể hành động điên cuồng đến như vậy? Tuy lúc đó cô đã khóc,
đã đánh, đã mắng chửi để thoát ra khỏi vòng tay anh. Nhưng giờ nghĩ lại, cô
cũng không hề thấy căm ghét nụ hôn của Tần Ca…

Cô cứ
lang thang đi mà không biết đã đi bao lâu rồi, chỉ khi ngẩng đầu lên thì giật
mình phát hiện ra mình đã đứng trước mặt Đường Lý Dục…

Anh ta…
Sao lại là anh ta. Chắc anh ta chưa nhìn thấy bộ dạng thất thần của mình đấy
chứ. Từ khi cô đỗ vào trường đại học B, số lần hai người gặp mặt nhau quả thực
là quá ít. Từ trước đến giờ, anh ta rất ít khi chủ động đến tìm cô, bởi vì bình
thường anh ta còn phải ở bên cạnh bạn gái, làm gì có thời gian dành cho cô.

Hôm
nay, anh ta đột nhiên đến tìm cô, chắc bởi vì Thẩm Anh Xuân đã đá đít anh ta
rồi. vậy anh ta coi mình là cái gì đây? Vật thay thế? Hay chỉ như cái áo cũ đã
mặc qua, hay là cái giẻ lau?

Hứa An
Ly không nói lên được cảm xúc của mình khi đứng trước mặt dld.

Hận?
Ham muốn? Hạnh phúc?…

“Là anh
à?”

Hứa An
Ly vẫn mở tròn mắt nhìn Đường Lý Dục mà không nói được lời nào. Nếu như là
trước đây, cô sẽ vui mừng hớn hở khi bất ngờ gặp được anh ta, nhưng bây giờ thì
cảm xúc đó đã không còn nữa. Cô thậm chí còn chả có cảm giác gì, và cũng chả
biết nói gì.

Gió nhè
nhẹ thổi qua, lá cây rơi xào xạc, càng làm cho tâm trạng của cô thêm phần bất
an. Giữa hai người giờ đây đã có một khoảng cách rõ ràng.

“Này!
Chuột Mickey, chúng mình lâu lắm không gặp nhau rồi, em vẫn ổn chứ?”

Giọng
nói của Đường Lý Dục có chút gì đó hơi gượng gạo, nhưng cái khí chất của người
con trai đang tuổi thanh xuân thì vẫn còn đó. Lời nói như gió thoảng qua tai,
Hứa An Ly chỉ coi anh ta là người xa lạ có chút quen quen.

Đúng
vậy! Đúng là lâu rồi không gặp. Từ sau cái lần gặp nhau ở quán bia đó, bọn họ
không còn gặp lại nhau lần nào nữa.

Đường
Lý Dục rõ rằng cảm nhận được sự lạnh nhạt từ Hứa An Ly, cô dường như đã biến
thành người con gái khác, một người xa lạ bí ẩn, người mà anh ta quen biết
trước đây đã trở thành một cô gái khiến anh thấy tò mò và muốn khám phá.

Đường
Lý Dục nghĩ trong lòng, thời gian quả là vị thầy thuốc tài ba vĩ đại, có thể
khiến một cô gái quá bình thường nhìn là hiểu trở thành một người khiến anh ta
chẳng thể nào biết được suy nghĩ. Anh ta cảm thấy trong lòng có chút bối rối.

“Xin
hãy gọi em là Hứa An Ly.” Hóa ra vẫn là một cô bé con, ngay cả cái giọng khi
tức giận cũng chẳng có gì thay đổi. Vẫn cái giọng điệu như cũ. Trước đây cô để
tóc ngắn, giờ tóc đã dài đến ngang vai, ra dáng thiếu nữ rồi chứ không còn là
cô bé nhắng nhít ngày nào nữa. Cái thuật ngữ người lạ có chút quen đem đến cho
Đường Lý Dục cái cảm giác xa cách không mong muốn.

“Hứa An
Ly, chào em, anh là Đường Lý Dục.”

Đường
Lý Dục định chọc cười Hứa An Ly. Nhưng anh cũng không ngờ rằng nói câu đó ra
xong anh cũng không cười nổi, trái lại càng khiến cho không khí lúc đó thêm
nhạt nhẽo. Đường Lý Dục muốn đưa tay ra vén mấy sợi tóc mái đang chấm xuống mắt
của Hứa An Ly, nhưng khi thấy cô khẽ lắc đầu, anh đành rút tay lại.

Anh im
lặng một hồi lâu. Cô cũng không có phản ứng gì.

Gặp
nhau như thế này, thậm chí là khoảng cách quá gần với Đường Lý Dục như thế này,
mặt đối mặt, chẳng phải là ao ước bao lần của Hứa An Ly này sao? Tại sao, khi
những khát khao đã thành hiện thực, khi hai người có khoảng cách không gian
riêng tư như thế này, cô lại bỗng nhiên cấm khẩu, chỉ biết im lặng mà chẳng nói

được gì? Chẳng phải cô đã đánh đổi cả tình bạn, cả tình mẫu tử của mình để có
được cuộc gặp gỡ này sao?

Hứa An
Ly, mày hãy nói ra những điều mày nghĩ với anh ta đi. Hứa An Ly, mày hãy thể
hiện ra cái sự điên rồ của chính mày đi. Mày không thích anh ta à? Mày không
thèm muốn có được anh ta sao?

Giống
như chiều qua, giống như Tần Ca, đến với mày vô điều kiện, yêu mày vô điều
kiện, yêu mày vô điều kiện, và muốn được ở bên mày mãi mãi. Đấy chẳng phải là
ước muốn về mối tình đầu mà mày muốn có sao? Sao giờ mày lại bình thản, lạnh
lùng, và vô cảm đến thế?

Hứa An
Ly, mày đanh giả vờ hay là thật đây?

Bản
thân cô cũng không biết. Lúc này, cô biểu hiện như rất bình thản, lạnh lùng,
thờ ơ, cũng chẳng có chút ham muốn. Duớng như trước mặt cô lúc này không phải
là Đường Lý Dục, mà chỉ là một người bạn học bình thường, chả có chút quen biết
gì. Thậm chí cô còn chả buồn nhìn anh ta lấy một cái.

“Anh
tìm em có việc gì không?” Hứa An Ly hỏi.

“Không
có việc gì thì không gặp em được sao?” rất lâu sau Đường Lý Dục mới trả lời một
cách gượng gạo.

“Em xin
lỗi, sắp vào lớp rồi, em phải xem qua sách vở đã.” Hứa An Ly đánh trống lảng
sang chuyện khác để không phải trả lời câu hỏi của Đường Lý Dục.

Đường
Lý Dục lúc đó cũng chẳng biết nói gì hơn.Vốn dĩ câu chuyện giữa họ đã chả có gì
để nói rồi, chỉ là anh ta muốn bắt chuyện nên cứ nói bừa như vậy. Thật sự là
chả có chuyện gì, nhưng bản thân anh ta cũng không biết tại sao lại muốn đến
tìm Hứa An Ly, muốn được ở bên cạnh cô ấy, nói chuyện phiếm hoặc chẳng cần nói
gì, chỉ cần im lặng ở bên nhau cũng tốt, giống như trước kia vậy.

Anh ta
còn nhớ những chuyện trước kia sao? Anh ta còn nhớ những chuyện liên quan đến
cô ngày trước sao? Hứa An Ly đã sớm cho rằng tất cả những chuyện trước kia anh
ta đều đã quên hết sạch rồi.

“An
Ly.” Đường Lý Dục khe khẽ gọi tên cô.

“Em vẫn
sống tốt chứ?”

“Tốt,
rất tốt, ăn ngon ngủ kỹ, lẽ nào anh thấy em sống không tốt sao?” Hứa An Ly lên
giọng hỏi lại, dường như còn nhếch mép cười một cái rất nhanh nữa.

“À
thì…” Đường Lý Dục dường như đã không còn biết nói thêm điều gì nữa, đành lặng
im.

Trong
cái sự lặng im đó, Hứa An Ly bỗng phát hiện ra phải chăng bản thân cô cũng chưa
hiểu hết về Đường Lý Dục, hóa ra hai người đúng là xa lạ thật, xa lạ đến nỗi
mặt đối mặt mà cũng không biết nói gì.

Hôm
nay, Đường Lý Dục đặc biệt mặc chiếc áo sơ mi trắng mà ba năm về trước anh ta
đã mặc, chắc cũng mặc nhiều nên màu có vẻ bạc đi. Cũng dễ hiểu thôi vì cô đã
quá quen với thói quen trong cuộc sống của anh ta rồi. Chiếc áo sơ mi này, cô
tặng anh hồi sinh nhật, món quà được mua từ tiền tiết kiệm chi phí hằng tháng
của cô.

Nhưng
tất cả cũng chỉ là chuyện đã qua rồi. Bao gồm cả chuyện về cô, tất cả đều đã là
quá khứ.

“Có một
chuyện này anh vẫn muốn hỏi em cho rõ.”

Hứa An
Ly đã quay lưng định đi để giấu đi những giọt nước mắt đang trực trào ra, nhưng
nghe thấy câu nói đó, cô lại quay lại, vờ mỉm cười và đưa tay ra hiệu ok, đợi
anh ta nói tiếp câu sau.

Đường
Lý Dục cũng không nhìn vào Hứa An Ly, ánh mắt của anh ta hướng lên những chiếc
lá trên cây, rồi khẽ hỏi: “Tại sao em cũng bỏ rơi anh?”

Hứa An
Ly kinh ngạc nhìn Đường Lý Dục. Theo bản năng tự nhiên cả người cô giật mình
lui lại. Không được! Trái tim cô đã từng đau khổ một lần rồi. Rốt cuộc là ai đã
bỏ rơi ai đây? Đường Lý Dục! Hứa An Ly hít một hơi thât sâu, nụ cười trên môi
cũng biến mất.

Cô đã
cố gắng gượng cười trước mặt anh ta. Cô không muốn anh ta nhìn thấy bộ dạng đau
khổ của mình, lẽ nào không đúng sao? Cho dù là muốn khóc, thì cô cũng không
muốn khóc trước mặt anh ta.

“Không…
Không phải thế.” Hứa An Ly cố giữ bình tĩnh. Cô muốn anh ta tin vào điều đó, cô
giơ quyển sách lên lắc lắc: “Không phải là anh đang muốn tra khảo em đấy chứ.”

Hứa An
Ly định lấy tay vỗ vỗ lên vai Đường Lý Dục để trấn an anh ta, nhưng cô lại nói:
“Trời đất, anh xem này, sắp đến giờ ăn cơm rồi, bụng em đang đói meo đây này.”

Tất cả
đã kết thúc rồi, nó kết thúc ngay từ lúc Đường Lý Dục rời xa quê hương để lên
trường đại học B. Anh ta và cô kể từ lúc đó đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa
rồi. Bọn họ giờ chỉ đơn giản là những người đồng hương bình thường mà thôi. Anh
ta nắm lấy tay cô, không cho cô đi. Xém chút nữa là cô bị ngã. May mà cô vốn
giữ thăng bằng rất tốt, nên dù tình huống khá bất ngờ nhưng cô vẫn làm chủ được
cơ thể mình để không bị ngã về phía anh ta, hoặc để cơ thể anh ta có cơ hội
tiếp xúc với cơ thể của cô.

“Xin
lỗi em, anh chỉ…”

Thực sự
cô đã cố gắng diễn kịch cho tốt trước mặt anh ta rồi, sao cứ cố vạch trần bộ
mặt thật của cô ra như vậy. Cô mong anh ta nhanh nhanh kết thúc cuộc gặp gỡ tại
đây, sự cầm cự của cô không trụ được nữa. Biểu hiện của cô trước mặt anh ta cứ
như kẻ ngốc vậy.

“Em
không hiểu ý của anh là gì, nhưng thôi để hôm khác đi, giờ em đang thực sự rất
đói rồi.”


Vừa nói
dứt lời, Hứa An Ly quay lưng bỏ đi vội vã.

Có lẽ
đây là cái quay lưng khó khăn nhất đối với cô, nhưng nó cũng là quyết định đúng
đắn nhất của cô. Cô đã dùng hết dũng khí để thực hiện nó, có lẽ cũng chả có
được lần thứ hai như thế…

Những
chiếc lá cây đung đưa lạo xạo trong gió, bên tai còn nghe được âm thanh nhè nhẹ
của gió. Cô đang chạy, chạy trên con đường nhỏ dẫn vào rừng. Bản thân cô cũng
không biết mình đang chạy về hướng nào. Nụ cười nơi khóe môi đã mằn mặn vị của
nước mắt, thật điên rồ. Nhưng cũng chỉ khi trong lòng thấy đau khổ thì cô mới
biết mình còn sống, mới thấy mình là người có tình cảm.

Đến giờ
ăn cơm, ở “Vũ Lâm Cốc” chẳng có lấy một bóng người, có chăng chỉ là mấy chú
chim nhỏ chuyền cành hót líu lo, rồi tất cả lại rơi vào không gian tĩnh lặng.

Cô chạy
vội đến nỗi suýt chút nữa bị vấp ngã, Hứa An Ly dừng lại thở hồng hộc, chân mỏi
rã rời, cô ngườiồi nghỉ tạm trên một phiến đá ven đường, lúc này cô mới trấn
tĩnh lại để suy nghĩ.

Xin
lỗi. Lời xin lỗi thì có nghĩa lý gì cơ chứ? Tất cả về con người đó cô đã quên
hết sạch rồi, giờ lại bắt đầu lại từ đầu sao? Hay đến giờ anh ta mới phát hiện
ra, cô mới là ý trung nhân tuyệt vời nhất, phù hợp với anh ta nhất?

Gió
lướt nhẹ lung lay cành lá, mặt trời đã dần khuất sau núi, cảnh sắc lúc này tự
dưng đẹp mê hồn, xung quanh vẫn cứ lặng im như tờ.

Hứa An
Ly không biết cô đã ngồi đây trong bao lâu rồi, chỉ thấy bụng cũng đã bắt đầu
đói cồn cào và réo ầm ĩ. Lúc này, cô mới đứng dậy, chầm chậm đi về phía trước.
Cô vừa đi vừa cúi đầu suy ngẫm, suy đi tính lại, tự vấn lương tâm, nhưng vẫn
chẳng có được một câu trả lời tốt nhất cho chính mình.

Cô như
kẻ một mình lang thang đi tìm tình yêu giữa đất trời bao la rộng lớn.

Đường
Lý Dục ngồi trên chiếc ghế đá bên vệ đường, ngả lưng vào thành ghế, nhắm mắt
lại, không củ động. Trước mặt mọi thứ như đang quay vòng quanh, bốn phương tám
hướng không biết khi bước chân dừng lại thì sẽ lên thiên đường hay bước xuống
địa ngục. Đời người cứ luôn luôn phải suy nghĩ giống như giải bài toán về cuộc
đời, không biết nên chọn đáp án nào khi có quá nhiều đáp án, và băn khoăn không
biết chọ rồi thì là đúng hay sai, là vui hay buồn, là đau khổ hay hạnh phúc?

Tình
yêu của cô, khối óc của cô, tất cả như đều ra đi hết rồi…

Hối hận
chăng? Không, nếu như cô không làm gì thì đó mới chính là sự hối hận.

Chỉ có
điều là, Đường Lý Dục không bao giờ nghĩ tới, anh ta cứ nỗ lực theo đuổi, nỗ
lực để có được tình yêu, nên mới thành ra như vậy. Không phải là anh ta chưa
từng nghĩ đến sẽ có kết cục như thế, nhưng cái kết cục này khiến cho anh ta
cũng thực sự không ngờ…

Đi được
một lúc lâu, Hứa An Ly phát hiện ra cô đang quay trở lại chỗ cũ, vẫn con đường
lúc nãy, dù đi mãi đi mãi thì cuối cùng cũng là đi lòng vòng, từ đầu đến cuối,
từ cuối đến đầu.

Tình
yêu có phải cũng như vậy không?

Hóa ra,
anh ta vẫn còn ở đó. Và cô cũng trở lại đó.

Ngẩng
đầu lên, ánh mắt cô nhìn ra phía trước, vô tình thấy Đường Lý Dục vẫn đang ngồi
ở đó, Hứa An Ly nhẹ nhàng đến trước mặt anh ta. Có lẽ, cuối cùng cô cũng không
thoát được khỏi anh ta, đây đúng là vận mệnh kể từ ngày hai người họ bắt đầu
quen biết nhau. Cô không thể thay được số mệnh ông trời đã định cho hai người,
nên đành phải chấp nhận nó thôi. Giống như vừa nãy, cô nghĩ rằng, cô chạy đến
“Vũ Lâm Cốc” và không bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp anh ta ở đó, rốt cuộc thì điều
đó cũng xảy ra.

Ai có
thể thoát khỏi số mệnh đã định? Cô cũng không phải là ngoại lệ.

Cứ ở
bên cạnh anh ta thì liệu anh ta có tiếp tục làm tổn thương đến mình không?
Chẳng lẽ đây là bi kịch cuộc đời cô không thoát ra được? Chẳng ai có thể trả
lời giúp cho cô, trừ ông trời.

“Nhìn
thấy bộ dạng và kết cục của anh như thế này, em chắc hả hê lắm nhỉ?”

Câu nói
đó phát ra từ kẻ ngồi bất động trên ghế, mắt vẫn nhắm nghiền, khiến cho Hứa An
Ly giật cả mình. Cô nhìn chằm chằm vào anh ta.

Một làn
gió nhẹ khẽ lướt qua làn tóc, thổi mấy sợi tóc mái trên đầu anh ta bay bay, để
lộ khuôn mặt tuấn tú và đôi lông mày đen rậm.

Hứa An
Ly vội lấy tay che miệng, mắt vẫn ngắm nhìn anh ta đắm đuối, như thể nửa tâm
hồn của cô đã bị đánh cắp mất rồi.

Cô đau
vì anh ta, vậy anh ta có vì cô mà đau khổ không? Chắc là không, nỗi đau của anh
ta là do người con gái khác gây ra.

“Đủ
rồi!” Hứa An Ly tức giận ngắt lời Đường Lý Dục. Giữ nguyên thái độ đó, cô tiếp
tục lấy hết dũng khí nói với anh ta: “Đúng thế, em quay lại là để nhìn cái bộ
dạng đau khổ của anh đấy, thấy anh như vậy quả thật trong lòng em vui mừng khôn
tả, em nói như vậy, anh thấy vừa lòng chưa?”

Đúng
thế, cô hận anh ta, hận anh ta lừa dối cô, nhưng không cho cô biết, còn cho
rằng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, vẫn cứ tiếp tục qua lại với cô.


không hối hận vì sự lựa chọn của mình. Cô hận anh ta, sự việc đã thành ra như
vậy, mà ngay đến một lời giải thích cũng không có. Mối quan hệ giữa cô và anh

ta chẳng khác nào chiếc áo cũ mặc chán rồi bỏ. Cô làm sao có thể không hận một
kẻ tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế chứ? Cô làm sao có thể đối mặt với anh ta mà
cười cười nói nói cứ như không có chuyện gì xảy ra được?

“An Ly,
em còn nhớ điều em nói với anh, anh không vui thì em cũng không vui, giờ anh
đang không vui mà em thật sự đang vui sao?” Đường Lý Dục cuối cùng cũng từ từ
mở to đôi mắt nhìn Hứa An Ly. Với câu nói đầy hàm ý đó, anh ta dường như không
để ý chút nào đến thái độ của Hứa An Ly.

Nhìn
Hứa An Ly một hồi lâu mà không thấy cô nói câu nào, anh ta đành tự giải thích:
“An Ly, em là một cô gái trong sáng, thánh thiện, cho nên anh muốn được ở bên
cạnh em một lúc, nhưng anh không muốn cả hai cứ im lặng không nói câu nào, anh
chỉ muốn tâm sự với em một chút thôi, có được không? Khi ở bên cạnh em, anh
thực sự cảm thấy trong lòng được thanh thản, nhẹ nhõm, không ưu phiền, không
đau khổ, rất dễ chịu và thoải mái…”

Hứa An
Ly từ từ nhắm mắt lại, đôi lông mày nhíu lại, cố ngăn không cho nước mắt trào
ra.

Hòa hợp
với anh thì có nghĩa lý gì cơ chứ? Em mãi mãi vẫn là kẻ không thể đem đến tình
yêu đích thực cho anh. Mãi mãi không thể yêu nhau một cách say đắm, cuồng nhiệt
được. Có phải vậy không?

Một lúc
sau, Hứa An Ly từ từ mở mắt ra và nói với Đường Lý Dục một câu mà cô không tin
rằng bản thân mình lại có thể nói ra được câu nói đó: “Anh sai rồi, con người
ta có thể thay đổi, đó là Hứa An Ly của ngày trước, còn bây giờ Hứa An Ly đã
không còn như những gì anh nghĩ. Hứa An Ly giờ biết ghen ghét, biết tức giận,
biết chửi bới và nhiều thứ khác nữa.”

Đường
Lý Dục thực sự thấy bất ngờ.

Anh ta
đứng bật dậy, tiến gần về phía Hứa An Ly, khuôn mặt có phần phẫn nộ, khác hẳn
với thái độ vừa nãy của anh ta.

“Hóa ra
vậy, từ bao giờ em thay đổi như vậy? Thời gian có ba năm, quả đáng để người
khác phải ngưỡng mộ.”

Hứa An
Ly có định trốn cũng chả kịp, Đường Lý Dục đưa tay xoa xoa lên đầu cô giống như
hồi cấp hai, anh ta thích làm tóc cô rối bù lên, nhìn trông ngồ ngộ và nó cũng
khiến anh thấy buồn cười. Giờ đây, anh ta lặp lại hành động đó lần nữa, cô vội
né sang một bên, tránh để anh ta chạm vào người mình.

“An Ly,
em biết không? Anh rất nhớ những ngày có em ở bên, chỉ có niềm vui, không có
nỗi buồn. Nếu như con người ta không lớn lên có phải tốt hơn không? Nhưng đáng
tiếc là chúng vẫn cứ lớn lên hằng ngày, và những gì đã qua cũng không quay trở
lại.”

“Anh
nói xong chưa?”


không muốn tiếp tục nói chuyện thêm một giây một phút nào nữa, bây giờ nói ra
những lời lẽ đó còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Tốt xấu, vui buồn hay căm hận? Dù là
cảm xúc gì cũng đều vô nghĩa cả rồi. Hứa An Ly nhìn Đường Lý Dục rồi quay lưng
bỏ đi. Tiểu Khê nói quả không sai, cô đúng là kẻ yêu đến mê muội. Chẳng phải
chính anh ta đã khiến cô thành ra như thế sao. Nhưng cô quả thật cũng là một
người vĩ đại, chịu đau khổ mà không nói ra một tiếng nào.

Anh ta
với tay ra nắm lấy cổ tay cô kéo lại, ôc tránh, nhưng anh ta vẫn nắm lấy bằng
được. Cuối cùng thì bàn tay cô cũng nằm gọn trong tay anh. Thật lạnh lẽo!

Anh còn
nhớ bàn tay cô trước đây rất ấm, lúc nào cũng ra mồ hôi, kể cả mùa đông. Bàn
tay ấy giờ sao lạnh thế, lạnh đến nỗi thấu tận trái tim anh.

“Bất
luận là thế nào, An Ly, xin em hãy nhớ, anh không bao giờ quên em, từ trước đến
giờ vẫn vậy. Em luôn ở trong trái tim anh, giống như một nàng thiên sứ trong
sáng, thuần khiết, đẹp rạng ngời…”

Những
lời nói ấm áp, ngọt ngào của ngày xưa, dáng hình quen thuộc mà cô chẳng bao giờ
quên được, một vẻ đẹp đầy mê hoặc… Tất cả vẫn giống như cái ngày đầu tiên cô
nhìn thấy anh ta. Trong vài giây, đôi mắt cô bỗng trở nên đờ đẫn.

Hứa An
Ly không muốn xen vào chuyện tình cảm của người khác, mặc dù kẻ thứ ba thực sự
ngang nhiên trở thành kẻ thắng cuộc ở vị trí số một, còn cô thì lại trở thành
kẻ thứ ba bị mọi người lên án.

Đời
người có những chuyện nực cười như vậy đấy, thiên sứ bị vu oan trở thành ác
quỷ, ông trời có lúc cũng không có mắt, đạo lý cũng có lúc lu mờ, đổi trắng
thay đen.

Cho
nên, lúc này, ngoài việc bỏ đi, cô chẳng còn sự lựa chọn nào khác.

Đi
thôi, đi càng nhanh càng tốt, đi sớm lúc nào tốt lúc đấy, rời xa khỏi anh ta,
mãi mãi rời xa anh ta. Anh ta sẽ không bao giờ thuộc về cô, trước đây cũng vậy,
sau này cũng vậy.

Hứa An
Ly! Mày đừng có nằm mơ nữa! Mày hãy mau mau tỉnh lại đi!

“Xin
lỗi, em đã thích một người, em không muốn người đó hiểu lầm.”

Cô đi
lúc này là sự lựa chọn đúng đắn nhất, đấy là kết thúc tốt đẹp và thích hợp cho
cả hai. Đường Lý Dục nắm lấy tay Hứa An Ly, siết chặt, ánh mắt anh nhìn cô có
chút giận dữ.

Hóa ra
là như vậy! Anh còn cố gắng vì cô, lại còn thấy có lỗi với cô nữa chứ!

“Có
thật không? Có phải đấy chính là nguyên nhân khiến em bỏ rơi anh, giờ em đã có
người yêu, cho nên gọi điện thoại em không nghe máy, em trốn tránh anh. Gần đây
có phải em luôn ở bên Tần Ca phải không? Đừng nghĩ là anh không biết gì!”

Hứa An
Ly tròn mắt ngạc nhiên, cơ thể bất động.

Đường
Lý Dục anh ta còn mặt mũi để nói với mình những lời này sao, thật sự là quá hồ
đồ.

“Anh ta
tốt hơn anh, anh ta có tương lai, tiền đồ xán lạn, có thể kiếm được rất nhiều
tiền! Em nhìn người cũng chuẩn đấy chứ, mới đến đại học B có vài ngày mà em đã
thu phục được một anh chàng nổi tiếng. Hứa An Ly, đến giờ anh mới biết rằng em
có bản lĩnh ấy đấy?”

Hứa An
Ly nhìn Đường Lý Dục ánh mắt ngạc nhiên, giống như đang nhìn một người hoàn
toàn xa lạ. Vài lần, cô đã định ngắt lời anh ta, nhưng anh ta nói quá nhanh
khiến cô chẳng còn cơ hội nói. Vẫn bám chắc lấy đôi bờ vai của cô, Đường Lý Dục
tiếp tục lớn tiếng: “Được rồi, Hứa An Ly, anh biết tình cảm của em và anh ta,
cho nên em mới quên anh. Em đến trường đại học B, cũng chẳng nói với anh câu
nào, là bởi vì em đã có ý định kết thân với anh ta từ lâu rồi. Vì sao thế, em
sợ anh làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người, sợ anh mắng em? Em chẳng
phải là vẫn muốn học tập tại BW sao? Sao em không theo đuổi ước mơ của mình? Em
đã ghét anh, hận anh vì không để ý đến em thì em còn đến trường đại học B để
làm gì!”

Anh ta

càng nói càng tức giận!

“Hứa An
Ly! Cô trọng tình hơn là trọng bạn!”

Hứa An
Ly đần mặt ra!

Giống
như trước đây, cứ mỗi lần không vui anh lại nỗi áu với cô, cô chỉ biết đứng đó
cho anh mặc sức trút giận lên đầu… Nhưng giờ đây, đã không còn là ba năm về
trước nữa.

Anh ta
không còn biết sợ ai! Anh ta có thể ngang ngược vô lý như vậy!

Đường
Lý Dục, anh điên rồi sao?

Gửi cho
anh bao nhiêu tin nhắn, anh có hồi âm không? Khi em đứng ở sân bóng rổ chờ đợi
anh, đợi đến tận khuya, anh đã ở đâu chứ? Anh có người con gái khác, anh cũng
không nói với em một câu, tất cả những điều này em có thể tha thứ. Nhưng điều
em không thể tha thứ được chính là việc Đường Lý Dục anh và Thẩm Anh Xuân lại
có thể thân mật quấn lấy nhau ngay trước mặt em…

Em đã
chờ đợi ba năm, ba năm ấy em luôn mơ đến ngày chúng ta hội ngộ. Còn anh, anh đã
có người yêu. Mặc dù anh có gửi thư cho em, nhưng trong thư anh cũng đâu có
nói, đâu có nhắc gì đến cô ta. Anh có ý gì vậy? Giờ đây, sau khi đã chia tay,
bị người ta đá, anh lại còn dám đến chất vấn em!

Đường
Lý Dục! Anh là kẻ đạo đức giả, là kẻ ích kỷ!

“Được!”

Hứa An
Ly hít một hơi thật sâu, nước mắt đã dâng lên nơi khóe mắt, hàm răng phát ra
những âm thanh lách ách. Thực ra cô đã muốn chôn vùi tất cả thật sâu trong
lòng, nhưng Đường Lý Dục đã khiến cô phãi nói ra!

“Em nói
cho anh biết, vì sao em không muốn quan tâm đến anh! Vì em không thể quan tâm
đến anh! Em không có đủ tư cách để quan tâm đến anh!”

“Anh!
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại không như thế!”

Cô gào
lên, ngập tràn trong nước mắt. Đã đến lúc này rồi, còn gì phải che giấu nữa chứ?

“Em
không cao quý như cô ta, không xinh đẹp như cô ta, thân thế cũng không bằng cô
ta. Mẹ của cô ta là tỷ phú, bố của cô ta là đại sứ, còn mẹ của em chỉ là một
giáo viên bình thường không thể mang đến cho anh vinh hoa phú quý! Không thể
mang đến cho anh một tương lai tốt đẹp. Vì thế, khi yêu cô ta, anh đã không hề
nói cho em biết. Còn em, em giống như một con ngốc yêu anh say đắm, ngu dốt chờ
đợi anh. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy anh và cô ta…”

Cô hít
một hơi thật sâu, cắn chặt môi, trong lòng quặn thắt! Mở miệng nói tiếp, đằng
nào thì anh ta cũng muốn biết, chi bằng nói ra tất cả cho anh ta nghe, như vậy
trong lòng cô cũng sẽ dễ chịu hơn.

“Để
được ở gần anh, em và mẹ đã cãi nhau, xa cách với cả Hà Tiểu Khê! Vì anh…”

“Nếu
như anh nói, anh cũng đã thật lòng yêu em, em có tin không?” Giọng nói của
Đường Lý Dục như mưa thu rả rích không còn sức.

Hứa An
Ly cười lạnh một tiếng.

“Em tin
chứ! Nhưng em cũng tin rằng, sau khi gặp cô ta, chắc chắn anh sẽ quên đi cái
thứ tình yêu này, lẽ nào không đúng vậy sao?”

Đột
nhiên anh ta không còn gầm lên nữa. Giống như biến thành một con người khác,
anh lặng lẽ buông một tiếng thở dài. Khí thái sắc nhọn và mạnh mẽ lúc nãy đã
không còn, thay vào đó là một bộ dạng hoàn toàn bất lực và kiệt sức, giống như
một đứa trẻ đang cần sự che chở và bảo vệ.

“Anh
rất muốn được ra nước ngoài để tu nghiệp, nhưng không phải bằng cách lợi dụng
tình cảm của cô ấy…”

“Anh
không lợi dụng tình cảm của cô ấy, nhưng anh đang lợi dụng sự yếu đuối, lương
thiện, trong sáng, trái tim như thiên sứ của em…”

“… Xin
lỗi em!”

“Một
lời xin lỗi có thể giải quyết tất cả mọi thứ đang xảy ra, có thể xóa bỏ quá
khứ, có thể khiến em vui vẻ trở lại như trước đây sao?”

Không
phải là anh đang nắm chặt cánh tay cô, mà là cô đang rung lắc cánh tay của anh,
không ngừng chất vấn.

Đường
Lý Dục đưa tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt của Hứa An Ly, nhưng đã bị cô gạt
phăng đi, cô không cần một sự cảm thông như vậy!

Cô sẽ
xem như từ trước đến giờ chưa từng gặp anh. Rất lâu, cô mới ngừng khóc, mới nguôi
nỗi buồn khổ. Cô muốn rời khỏi anh với một nụ cười trên môi.

Anh ta
mới là người đáng phải khóc, phải hối hận. Anh ta mới là người đáng bị dằn vặt!

“Sao
đến em cũng ruồng bỏ anh? Những ngày này, mọi người đếu nhìn anh bằng ánh mắt
khó hiểu, kiểu như vui mừng trước tai họa của người khác. Trong thực tế, nhiều
người đều có chung một tâm lý, họ không muốn nhìn thấy một tình yêu hạnh phúc
lại kết thúc có hậu. Anh nghĩ, em không giống như những người khác, trong suy
nghĩ của anh, em mãi mãi là thiên sứ, nhưng khi thiên sứ lạc xuống nhân gian,
thì cũng sẽ trở thành người thường…” Đường Lý Dục nói một cách khó khăn.

Hứa An
Ly muốn an ủi anh ta, nhưng cứ mỗi khi bàn tay cô gần chạm vào người anh, cô
lại nhận ra rằng, cơ thể của cô cũng cứng đớ như ướp lạnh.

“Em
chưa bao giờ bỏ rơi anh… bởi vì…” Đột nhiên cô nghẹn lại, nước mắt nhạt nhòa.

“Em… đã
yêu anh rất nhiêu…” Giọng nói đuối dần.

Đường
Lý Dục nhìn vào ánh mắt của Hứa An Ly, anh muốn ôm chặt cô vào lòng, muốn sưởi
ấm cho cô. Nỗi đau bị bỏ rơi, cuối cùng anh đã hiểu ra tất cả.

Hứa An
Ly phải hít thở thật sâu, nếu không, cô sẽ bị nghẹt thở mà chết. Cô tiếp tục
nói: “Đường Lý Dục, anh có biết không? Em đã nghĩ rằng, cả đời này có anh là đủ
lắm rồi. Em đã nghĩ, chúng ta sẽ được ở bên nhau mãi mãi…”

Nếu như
được sống lại. Nếu như tình yêu có thể bắt đầu lại từ đầu. Nếu như em và anh có
thể gặp lại nhau. Nếu như không có Thẩm Anh Xuân. Nếu như anh bằng lòng…

“Nhưng
bây giờ, em…” Hứa An Ly giằng tay mình ra khỏi tay Đường Lý Dục, nói rõ ràng
từng chữ: “Em hận anh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.