Đọc truyện Gửi Người Tôi Yêu Nhất – Chương 23
Editor: Tiểu Ly Ly.
Đông Khương không có ở trong nhà, Triệu Mai là lão đại. Đông Á vo gạo, dự tính thời gian nấu cơm, lái xe đón tan việc lão đại. Abe hấp tấp đi theo phía sau, cô định mang theo nó. Quay đầu lại thấy Triệu Mai nhìn nó, bảo đảm giật mình. Trước mặc kệ, cô hạ quyết tâm muốn dưỡng nó, liền nhất định có biện pháp để cho Triệu Mai đồng ý.
Trong nhà hai cha con Đông Á và Đông Tổ Vân nàng được cưng chiều, Triệu Mai đúng lúc ngược lại, bà cưng chiều con gái lớn. Nếu nói loại cưng chiều này và cưng chiều hai cha con thì hoàn toàn khác nhau. Bởi vì đại đa số thời điểm, tính tình Đông Á dịu dàng ngoan ngoãn, sẽ không làm việc trái với ý Triệu Mai, ham muốn khống chế mạnh như Triệu Mai tự nhiên thích Đông Á nhiều một chút, chiều theo cô cũng nhiều, dù là có lúc Đông Á làm việc trái với ý Triệu Mai, Triệu Mai cũng sẽ không so đo quá nhiều.
Gần tới giữa năm, khắp nơi trong đơn vị đều là cảnh tượng rối ren. Lãnh đạo vội, công chức vội. Hôm nay Triệu Mai mở ra một cuộc hợp, buổi tối còn phải làm tăng ca một chút, đầu óc choáng váng, chân không chạm đất, ngày con gái về nhà cũng quên mất, cho đến khi Đông Á gọi điện thoại tới, bà mới nhớ tới.
Bà khéo léo từ chối ý tới đón của cô: “Tối nay mẹ đi họp, ăn cơm trong phòng ăn ở đơn vị rồi.”
“Con đã lái xe tới, ăn chung một bữa cơm đi, con mời khách.” Đông Á kiên trì.
Triệu Mai suy nghĩ một chút, quả thật bà muốn, đã nói được, thuận tiện nhắc nhở một câu: “Đừng đi về phía đường cũ, đang sửa đường, đi phía sau vườn hoa Dương Quang đi.”
Đông Á “Vâng” một tiếng, vòng tay lái, đổi hướng.
Đúng là giờ tan việc, bởi vì buổi tối làm thêm giờ nên đều ở đơn vị dùng cơm, lão đồng nghiệp Kim Phượng gõ cửa phòng làm việc Triệu Mai, đứng ở cửa cười khanh khách hỏi “Triệu lãnh đạo, đi ăn không?”
Triệu Mai ngẩng đầu lên từ trong đống tạp tài liệu, mệt mỏi trong một giây đã thoáng qua biến mất, đổi thành máy móc mỉm cười: “Hôm nay con gái về nhà, nó mời ăn cơm.”
“Con gái nhỏ?”
“Con gái lớn.” Triệu Mai nhìn thời gian không sai biệt lắm, thu xếp đồ đạc đứng lên, “Tôi phải xuống lầu đợi nó rồi, xuống chung.”
Kim Phượng chờ ở cửa, nhìn Triệu Mai khóa lại cửa: “Á Á nhà cô không có ở tiểu học Đinh Thành sao? Hiện tại ở trong trường học?”
Triệu Mai bỏ chìa chìa khóa vào trong túi xách, vừa đi vừa nói với Kim Phượng: “Xuống nông thôn dạy một năm, cũng thật là không hiểu nổi bây giờ đứa bé nghĩ như thế nào, chết sống không thể không đi, còn có lão già nhà tôi, giúp đỡ nói chuyện, tôi hết cách rồi, chỉ có thể đồng ý cho nó đi. . . . . . Nhưng mà Á Á tôi yên tâm cho nó, sẽ không ngổn ngang gây chuyện cho tôi, không giống như con gái nhỏ nhà tôi. . . . . . Ai. . . . . .” Nói đến chuyện này, Triệu Mai mặt ủ mày chau.
Kim Phượng an ủi bà mấy câu, thấy Đông Á từ đầu hành lang ra ngoài, “Đây không phải là Á Á sao?”
Đông Á kêu một tiếng mẹ Kim khỏe, hai bên chào hỏi xong, hình như Kim Phượng không định nhắc tới: ” Á Á, không có đối tượng à?”
Gần đây giống như người hỏi loại vấn đề này đặc biệt nhiều, Đông Á lúng túng cười cười, “Còn chưa có.” Kim Phượng nói đùa: “Bân Bính nhà mẹ cũng không tìm được, hiện tại các con tuổi trẻ như vậy, chính là điều kiện thật tốt quá, không giống chúng ta khi đó, rau xanh cây cải một cái sọt, cuộc sống này còn không phải là làm theo sao, ai, kết hôn hợp thành một, không tin, con hỏi mẹ con phải hay không?”
Đông Á không có mở miệng, nhìn mắt Triệu Mai, tiếp tục ngượng cười.
Kim Phượng nói xong, nhớ tới mình chưa ăn cơm, lúc này mới tạm biệt rời đi.
Triệu Mai vẫn không lên tiếng chờ đám người đi xa mới mở miệng, “Con đi lên từ thang lầu?”
Đông Á nhìn phía sau bà: “Lầu năm không cao lắm. . . . . .” Lại phát hiện chú ý lực của mẹ còn rơi vào lối thang máy Kim mẹ mới vừa rời đi, Triệu Mai nói một tiếng, “Nhà bà mới rau xanh cây cải xứng một sọt đấy.”
Có chút khinh thường, giọng điệu khinh miệt.
Đông Á rõ ràng mẹ ám chỉ chuyện.
Đây là chuyện đầu năm nay. Đông Á và con trai của Kim Phượng, Bân Bân đã từng gặp mặt với nhau. Khi đó Đông Á không biết đối tượng hẹn hò là con trai của Kim Phượng đồng nghiệp cũ của Triệu Mai. Trước đây Bân Bân đó cô đã từng gặp lúc còn nhỏ, sau này lớn lên đường ai nấy đi, hình dạng thế nào đều đã quên mất, đồng nghiệp nói có một bé trai không tệ, cứng rắn kéo cô đi xem, từ chối không được liền hẹn chỗ ngồi một chút, kết quả người ta đối với cô nhất kiến như cố*, ái mộ không thôi, sau này hỏi thăm mới biết thì ra là bạn chơi lúc nhỏ, hai bên gia đình lại càng thêm cộng sự chung mộ đơn vị bạn nối khố nhiều năm.
Nhất kiến như cố*: gặp lần đầu đã quen thân.
Cậu ta cảm thấy bản thân mình tốt bụng, cộng thêm điều kiện không tệ, xứng với Đông Á, người như vậy không khỏi tâm cao khí ngạo. Cậu ta cho là chuyện này sẽ thành, vậy mà Đông Á chỉ xem cậu ta thành bạn bè bình thường mà đối đãi, căn bản không có ý muốn phát triển, trong lòng quýnh lên, liền nói chuyện này với mẹ mình, làm mẹ còn gấp hơn cậu ta, nguyên nhân cũng do danh tiếng của Đông Á ở trong đám bạn Triệu Mai không tệ, người kiêu ngạo thích cô gái biết điều hiểu chuyện như vậy làm con dâu, xoay người liền thông báo với Triệu Mai, ý là muốn liên thủ tác hợp với Triệu Mai cho hai người tuổi trẻ.
Dục tốc bất đạt. Kim Phượng hiển nhiên nghĩ sai suy nghĩ của Triệu Mai. Từ trước đến giờ bà luôn để hai người con gái ở trên đầu môi, có thể nói người người chung quanh bà cũng biết hai đứa con gái bà vừa xinh đẹp lại có năng lực, làm sao có thể khiến hai bảo bối này tùy tùy tiện tiện làm cho người ta? Lại thêm giữa bà và Kim Phượng, mặt ngoài nhìn thật giống như chị em thân thiết, mà kì thực đồng nghiệp nhiều năm, va chạm không ít, cũng có không ít vì chuyện thăng chức mà chen bể đầu chảy máu, oán giận lẫn nhau. Huống chi con trai Bân Bân của Kim Phượng, Triệu Mai căn bản không để vào mắt, hai nhà kết thân, Kim Phượng ở nằm mộng giữa ban ngày.
Triệu Mai không vui, chính Đông Á cũng không có ý này.
Lâu ngày, nhà trai bên kia cũng mất đi tình cảm mãnh liệt và hứng thú. Việc này cũng không giải quyết được gì. Ngược lại rất là thần kỳ, Triệu Mai và Kim Phượng không có bởi vì chuyện này mà gây không vui, hình như tình cảm còn tốt hơn so trước kia. Trong lòng Đông Á không có mạnh mẽ như mẹ cô, đụng phải mẹ Kim còn sẽ có chút lúng túng.
Chỉ là trước lời chanh chua này của Triệu Mai, Đông Á thật có chút nghe không quen. Nhưng cũng bởi vì là mẹ cô, không tiện phản bác.
Lái xe đến chỗ ăn cơm. Đông Á và Triệu Mai tùy ý trò chuyện. Đông Á rõ ràng cảm giác mẹ không yên lòng, quan tâm nói: “Mẹ, gần đây người có phải rất bận hay không?”
Triệu Mai “Ừ” một tiếng.
“Vậy người ngủ một lát, đến chỗ con gọi người.”
Triệu Mai vừa “Ừ” một tiếng. Đông Á nghiêng đầu liếc nhìn bà, giống như không nghe thấy lời của cô, rõ ràng dáng vẻ có tâm sự. Đông Á sợ quấy rầy bà nghĩ chuyện, không nói chuyện nữa, chuyên tâm lái xe.
Cách một lát, Triệu Mai nói: “Á Á, tiểu Từ có liên lạc với họ Tống kia hay không?”
Đông Á lờ mờ một phen, lập tức không biết nên trả lời thế nào. Suy nghĩ một chút, “Con cũng không rõ ràng lắm.”
“Con có thời gian rảnh thì giúp mẹ tìm cách nói chuyện, mẹ luôn lo lắng cậu ta lại chạy trở về tìm tiểu Từ thì làm thế nào, nhà chúng ta bị hắn cậu ta làm hại còn chưa đủ thảm sao?” Âm thanh Triệu Mai nghe vào cực kỳ mệt mỏi, lập trường lại vô cùng rõ ràng.
Cảnh này khiến Đông Á nhớ lại chuyện của nửa năm trước, đứa con trai kia, trước kia nhà bọn họ còn ở trong đại viện, thường thường đến tìm em gái Đông Khương chơi, bé trai vô cùng bắt mắt, dáng vẻ lưu manh, trong nhà tựa hồ rất có ít tiền, hai mươi tuổi đã lái chiếc Harley, phía sau chở Đông Khương, ở trên đường còn chạy nhanh hơn xe hơn, không cản được gió. Nhưng những thứ này ở trong mắt người lớn ít nhiều mang theo một chút ngây thơ, lại một dạng hấp dẫn mê hoặc Đông Khương.
Triệu Mai thường nói Đông Khương chính là bị tiểu tử kia dạy hư . Mà Đông Á lại không cảm thấy không tốt như vậy, theo số tuổi càng tăng, cô càng ngày càng tới phát hiện, quá khứ cô quá mức theo khuôn phép cũ, so với Đông Khương càng giống như cô gái ngoan ngoãn, cô cảm giác tuổi thanh xuân của mình hình như để lại rất nhiều tiếc nuối, không có điên cuồng, không có nhiệt liệt, bình bình đạm đạm vượt qua, cũng giống nhứ phần lớn người bình thường, ngay cả thầm mến cũng là bình thản không có gì lạ như vậy.
Từ loại trong trình độ nào, cô rất hâm mộ Đông Khương, cô cuối cùng không có dũng khí như em gái, có thể vì đi tranh thủ cho một người đàn ông nháo đến ầm ĩ.
Có lúc, trong mắt người khác tốt, không nhất định thật sự rất tốt. Rốt cuộc có được hay không, mình mới rõ ràng nhất.
Triệu Mai đối với sự xuất hiện của Abe không có kinh ngạc, Đông Tổ Vân đã sớm gọi điện thoại tới làm công tác tư tưởng cho bà rồi. Chuyện công việc, chuyện tình cảm của con gái, với lông gà vỏ tỏi trong sinh hoạt, trong lòng của bà không có nhiều không gian suy nghĩ cho con chó này rồi, vì vậy may mắn Abe cứ như thế ở lại trong nhà Đông Á.
Thứ bảy còn chưa tới, Đông Á lại đoán trước nhận được cuộc điện thoại của Đường Tuấn đã lâu không gọi tới.
Người cũ dù sao cũng không bằng người mới. Anh ta bỏ qua tình cảm của cô và những chuyện cũ chìm nổi, giống như một cái áo choàng ngắn cũ được lấy ra từ đáy tủ tràn đầy bụi bậm, lại lần nữa đi vào cuộc sống của cô.
Câu nói đầu tiên là: “Thật tốt, Tiểu Á, cái số này em còn giữ đấy.”
Lời này giống như là bỗng nhiên có một ngày tâm tình không tệ, muốn chuẩn bị hàn gắn với cô sau những ngày rạn nứt. Đông Á phát hiện cô đã không chịu được giọng nói của anh ta, dinh dính đáp đáp, giống như chè ngọt đến phát ngán, âm thanh cợt nhã, không khỏi làm cho người ta nổi da gà rơi đầy đất.
Cô không nói gì, cũng không biết nên nói cái gì.
Cũng liền vào giờ khắc này, Đông Á phát hiện, mình thật giống như đối với tên Đường Tuấn này cảm thấy xa lạ, thật giống như lần nữa quen biết anh ta, một người phụ nữ đã tự cắt đứt mình trong thời kỳ thiếu nữ.
Cô rất rõ ràng đây là một loại cảm giác gì, là hoàn toàn buông xuống.
Triệt triệt để để.
Cô rất rõ ràng.
Mà cô bây giờ?
Tự nhiên hết sức mong chờ ngày mai đến.
Gặp mặt một người khác.
*
Đường Tuấn muốn gặp cô.
Lý do rất đường hoàng: bạn bè lâu năm ôn chuyện.
Cô đã không phải là thiếu nữ trẻ người non dạ. Không muốn vạch trần anh ta.
Từ chối lý do: ngày mai em có hẹn rồi.
Theo ý của anh ta cũng là một loại thủ đoạn muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào.
Anh ta cho là cô còn là giống như trước kia, đã không phải. Đường Tuấn nghĩ lầm rồi.
“Vậy ngày mốt? Ngày mốt không có hẹn chứ?” Anh ta hỏi tới.
Ngày mốt xác thực là không có. Cô không muốn lừa gạt anh ta, hiện tại cô có chút sợ thấy anh ta, một khi sinh ra sợ, giống nhau sinh ra lòng kháng cự, hai người này liền muốn sinh con, có một người nhất định sinh cho một người khác.
Nếu là gặp phải người cô thích, nếu thật có hẹn, cô đại khái có thể nói dí dỏm: “Ngày mai cũng có.” Mà bây giờ cô cười không được, ngược lại rất trầm trọng.
“Đường Tuấn, em hiểu biết rõ ý của anh là, anh muốn hẹn em, là bởi vì anh ly hôn.” Lời này nói, cô biết sẽ làm cho anh ta khó chịu, nhưng cô không muốn làm trái với tâm ý của mình, muốn nói ra cho rõ ràng.
Không thích chính là không thích.
Buông xuống cũng bỏ đi.
Đường Tuấn thật lâu không nói gì, thở hổn hển thông qua ống nói truyền tới.
Đông Á ngừng hô hấp lại một chút, từ từ thở ra . Âm thanh êm ái dễ nghe cũng từ từ đi theo ra ngoài.
“Sẽ không ai ở chỗ cũ chờ anh, Đường Tuấn, em đã ở đi về phía trước, cũng tính toán vĩnh viễn không quay đầu. Hi vọng anh cũng thẳng tắp đi về phía trước, không nên quay đầu lại. Em chúc phúc anh. Thật lòng.”
Thật lâu, Đường Tuấn mới thốt ra một câu: “Em có phải đã có người mình thích hay không?” Biến hóa của cô lớn như thế, đây là một loại giải thích duy nhất mà anh nghĩ tới.
“Đúng, em có người trong lòng rồi.” Đông Á nghe được tim của mình tại lồng ngực trái nhảy phanh phanh.