Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được

Chương 79: 391 – 395


Đọc truyện Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được – Chương 79: 391 – 395

391.

Mặt Âu Dương Chí dại ra nhìn Vương Kiệt dứt từng cánh, từng cánh bách hợp, đút vào miệng ăn.

“Anh….” Cậu không biết nói sao nữa, mấy hôm rồi, chẳng nhẽ cơn sốc thất tình vẫn chưa nguôi ngoai.

“Tôi làm sao?” Vương Kiệt hỏi.

“Chẳng phải anh đỡ rồi sao, sao còn ăn cái này?” Nhìn bách hợp, Âu Dương Chí nhớ tới hôm đó, cậu cũng bị ép ăn một miếng, trong lòng lại thấy chua xót.

Vương Kiệt khựng lại, nước mắt chảy xuống, y đưa tay quệt đi, ngửa đầu lên cho chúng chảy ngược vào trong, khụt khịt mũi.

Âu Dương Chí thực không nỡ, cậu lấy một cuộn khăn giấy từ ngăn tủ ra: “Đừng cố nữa, muốn khóc thì khóc đi.”

“Ừm…” Vương Kiệt gật đầu, nước mắt nước mũi vừa chảy vào trong giờ trào ra tùm lum hết cả.

Âu Dương Chí nhìn mà phát tởm, đột nhiên, cậu cảm thấy hối hận, sao bỗng dưng lại đi thông cảm làm gì cơ chứ!

Cậu đưa giấy vệ sinh cho hắn ta lau nước mắt làm gì?

Đút thẳng vào miệng có phải hơn không.

392.

Trịnh Hòa cảm thấy như mình vừa xuyên qua, sao mới đi có mấy phút mà đã không bắt kịp đề tài thế này?

Trịnh Hâm Minh hỏi: “Ngài quê ở đâu? Nhìn không giống người bản địa.”

Bạch tiên sinh mỉm cười nói: “Đúng thế, năm ngoái tôi mới nhận được quốc tịch Trung Quốc.”


Trịnh Hòa: “…..” Bạch tiên sinh, ông hiểu sai rồi.

Trịnh Hâm Minh lại hỏi: “Ngài và A Hòa nhà tôi biết nhau như thế nào? Đã bao lâu rồi? Trước giờ chưa thấy nó nhắc tới ngài.”

Bạch tiên sinh nói: “Chúng tôi quen nhau ở BEACHER, chừng nửa năm trước, em ấy không nhắc đến cũng không sao, dù sao người nhà tôi đều biết em ấy rồi.”

Trịnh Hòa: “…..” Sao bỗng dưng thấy mình khốn nạn thế nhỉ…..

Trịnh Hâm Minh hỏi: “Ngài làm gì? Lương một năm bao nhiêu?”

Bạch tiên sinh nghĩ nghĩ, nói: “Tôi có thể xem là không có công tác cố định, không có người phát tiền lương cho tôi…..”

Trịnh Hòa thấy càng hỏi càng khó, vội nói: “Chị, phải về nhà  thăm bố mẹ mà, giờ gần 9h rồi, chị ở lại đây một đêm hay đi luôn?”

“Ôi chao, 9 giờ rồi cơ à….” Trịnh Hâm Minh nhìn đồng hồ, đứng dậy mặc quần áo nói, “Anh chị đi đây, chỉ được nghỉ vài ngày, phải tranh thủ về sớm chứ.”

Chồng Trịnh Hâm Minh nghe vậy liền giúp cô xách túi.

Trịnh Hòa nói: “Nếu chị sốt ruột thì ngồi máy bay đi, mất hơn 2 tiếng thôi mà.”

“Công ty chị báo nghỉ đột xuất quá, đợi lúc chị muốn về thì hết vé rồi, em đi bằng cách nào?”

“Vậy sao… Em còn đang định đặt vé máy bay, chị, hay là em ngồi cùng xe với anh chị rồi về, dù sao cũng chỉ thêm mình em thôi mà.”

Bạch tiên sinh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thế liền cứng người, ông cố gắng bình tĩnh lại rồi mới hỏi: “Em định đi đâu ?”

“Em về nhà với chị.”

“Mấy ngày?”


Trịnh Hòa nhìn về phía Trịnh Hâm Minh, Trịnh Hâm Minh nói: “Chừng 4-5 ngày.”

“Tôi cũng đi.” Bạch tiên sinh cầm di động, chần chừ một chút rồi ném cho Trịnh Hòa, “Tắt nguồn đi.”

“Nhỡ Tang Bắc có việc tìm thì sao?”

“Trốn bọn họ.”

393.

Những ngày ở Mĩ của Mạt Mạt không khác gì con gà rơi nhầm ổ hồ ly, mạo hiểm và đầy kích thích.

Người nhà của KUY đối xử với cậu rất tốt, tuy rằng khẩu âm Tiếng Anh của họ khiến cậu nghe không hiểu lắm, nhưng một ngày 24 tiếng, dù đi đến đâu cũng có người đến chào hỏi. Sự nhiệt tình đó khiến cậu thực thích nơi đây.

Nhưng ba ngày sau, cậu mới nhận ra mình quá ngây thơ rồi.

Người nhà của KUY không phải nhiệt tình, mà là điên cả đám!

Cậu cứ tưởng sang đây chỉ để ra mắt thôi, nào ngờ nói nói thế nào, sáng hôm sau đã có tin cậu và KUY sẽ kết hôn trên báo!

Kết hôn cũng được, tình cảm của cậu và KUY rất tốt, cưới nhau cũng là chuyện hiển nhiên, nhưng những chuyện sau đó thì sao? Từ công ty, đối tác cả cũ cả mới, bạn bè, đồng nghiệp,… miễn là có can hệ với cậu đều được họ gửi mail cho!

Cái này còn nhịn được, nhưng đến fan cũng nhận được thiếp cưới là sao? Chẳng nhẽ hôm đám cưới, mọi người đông quá phải đổ xô ra đường?

Mạt Mạt cảm thấy có thể giao tiếp với đám phi nhân loại này, thương lượng với KUY, hai người quyết định…

Bỏ trốn.


394.

Trước Trịnh Hòa có một chiếc “Gấu mèo nhỏ” hạng hai, loại này cực tốn xăng, lái từ nhà tới công ty phải mất 30 NDT, gọi taxi chỉ tốn 12. Sau Bạch tiên sinh cho cậu một chiếc Bentley nhưng bị cậu bỏ quên trên sơn trang, chưa lái về. Ông cũng không nói gì, đưa ngay cho cậu chìa khóa của một cái Equus khác. Trịnh Hòa bị mấy cái xe hàng hiệu này chiều, chỉ cần phải đi quá 300m đều phải dùng chúng, đi bộ chắc chắn sẽ run chân.

BLUE ở khu trung tâm, cách một con phố là tới trung tâm thương mại.

Bạch tiên sinh lần đầu tới nhà, đương nhiên phải có quà, Trịnh Hòa bảo Trịnh Hâm Minh đợi cậu ở bãi đỗ xe một lát, cậu lái xe đưa Bạch tiên sinh đi mua mấy thứ.

Trịnh Hâm Minh cười nhạo: “Đi có vài bước mà cũng phải có xe, chân em làm bằng gì thế? Mau đi thôi còn về.”

Trịnh Hòa nói: “Nghe vậy là biết chị mới mua xe rồi, đợi lái quen rồi, đừng nói cách một con phố, ngay trong một khu chị cũng hận không thể lái nó, em chính là ví dụ điển hình.”

Trịnh Hâm Minh giả vờ bỏ tay Đậu Đậu ra, chạy tới đuổi, Trịnh Hòa vội vàng dắt Bạch tiên sinh đi.

Lập hạ đã gần một tháng, trời càng ngày càng nóng, lúc giữa trưa, vừa thấy mặt trời Trịnh Hòa đã không muốn ra ngoài, khó khăn lắm mới đợi đến tối thì gió nóng thổi qua, trán Trịnh Hòa lại ướt đẫm mồ hôi. Cậu liếc Bạch tiên sinh, ông vận bộ âu phục thẳng thớm, khuỷu tay, cổ tay không chút nếp gấp.

“Ông mặc nhiều thế không nóng à?”

Bạch tiên sinh cười cười: “Sáng nay em lấy ra cho tôi mà.”

“Em lấy ông liền mặc?”

“Mấy bộ kia chẳng phải em giặt hết rồi sao, có mỗi bộ này khô rồi.”

Trịnh Hòa nhớ tới hôm qua, cậu vừa ăn kem vừa là quần áo, không cẩn thận liền rớt kem, thế là cả đống quần áo chưa được gấp của Bạch tiên sinh đều gặp xui. Trịnh Hòa ngượng ngùng, không dám nói gì.

Hai người chậm rãi đi trên con đường oi bức, bỗng nhiên, Trịnh Hòa nghĩ, thế này thực tốt.

Thực tốt.

395.

Ngay từ đầu, Trịnh Hòa đã không trông cậy Bạch tiên sinh có thể nghiêm túc chọn quà, vừa vào trung tâm thương mại liền bảo ông đợi ở lầu một, cậu lấy xe đẩy lên tầng.

Cậu nhận ra mình thích đàn ông khi đang học lớp 11, người khiến cậu nhận ra điều này là cậu bạn bàn trên, rất trượng nghĩa, rất cao. Trùng hợp thế nào mà năm đó, chuyện từa lưa của bố cậu và cô giáo dạy mỹ thuật bị vỡ lở. Mẹ cậu không la ó giày xéo, lặng lẽ cầm sổ tiết kiệm, dắt tay chị cậu đi.


Đó là cái hố to cậu gặp phải ở năm 17 tuổi.

Nó suýt nữa khiến cậu không bò lên nổi.

Trịnh Hòa và cha mình sống vật vờ vài năm như thế, cô giáo dạy mỹ thuật trẻ tuổi kia đá bố cậu, chạy tới vùng núi làm giáo viên tình nguyện, nói rằng sẽ cống hiến suốt đời ở đó. Bố cậu suy sụp, ba tháng sau lại phát hiện trên cổ có u, rồi lại được bảo là u ác, dù thế nào cũng không sống được quá nửa năm.

Coi như là sám hối trước khi chết, ông Trịnh đi tìm bà Trịnh, vừa gặp, bà đã tung chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng chào đón, đánh xong rồi, cặp vợ chồng sống chung 20 năm đó ôm nhau khóc tu tu.

Sau đó, ông Trịnh lên thủ đô khám, bệnh viện bảo chỉ là u lành thôi, phẫu thuật xong, hai tháng sau là khỏi.

Ông Trịnh nhặt lại được cái mạng của mình, sau khi xuất viện, chuyện đầu tiên ông làm là lôi bà Trịnh đi đăng ký kết hôn lại, nhưng bà không chịu, nhất quyết về nhà mẹ đẻ, cả đời không gặp nhau.

Ông Trịnh lôi Trịnh Hâm Minh và Trịnh Hòa quỳ cùng mình, cầu xin tha thứ, bà Trịnh nhất quyết không đồng ý, mãi đến giờ, vẫn thế. Nhưng bà Trịnh sợ ông Trịnh chết lúc nào không biết, thỉnh thoảng cũng qua chăm sóc, dần dần liền dọn đến sống chung.

Trịnh Hòa không biết cái tính dở hơi của mình là do bẩm sinh hay do mấy năm đó rèn luyện ra. Cậu còn từng phân tích xem mình có bị dính thứ gọi là bóng ma thời thơ ấu không, nhưng đừng nói bóng ma, chút đen tối u ám nào cũng không có, chứ chưa nói đến bị mắc bệnh thần kinh như Bạch tiên sinh.

Thế nhưng cậu biết, cậu khát vọng một cuộc sống yên ổn hơn bất cứ ai.

Giống như bây giờ, người cậu yêu cũng yêu cậu, còn có hai con chó ngớ ngẩn.

_______

Ngáo:

Mấy hôm nay vẫn có chuyện gì muốn nói mà lại quên mất thành ra cuối chương không có gì để nói:v Thôi thì chú thích vậy:

Cái xe: gấu mèo nhỏ của Trịnh Hòa là đây

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Còn đây là cái EQUUS Bạch tiên sinh mới cho, nhìn xịn hẳn dù mình chẳng biết phân biệt xe nào với xe nào, chỉ biết xe trắng, xe đen, xe hồng…..

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.