Đọc truyện Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được – Chương 46: 226 – 230
226.
Buổi chiều Bạch tiên sinh phải gặp đối tác ở BEACHER nên không thể mang Trịnh Hòa theo được. Cậu cũng tự biết mình biết ta, nói: “Chút em sẽ về nhà.”
Bạch tiên sinh nghĩ nghĩ, nói: “Tôi đưa Husky đi salon, em tiện đường về thì nhớ đón nó.”
“Vâng.”
Hôm qua, trong lúc tắm cho chó ngốc, cậu phát hiện móng nó rất bẩn. Lúc ở sơn trang, sàn nhà bằng gỗ, bị bẩn chỉ cần lấy máy hút bụi hút còn đỡ. Giờ ở biệt thự của Bạch tiên sinh, sàn cẩm thạch, trải thảm, chó ngố đi lên lại in dấu chân hoa mai.
Trịnh Hòa nhìn chân nó mà thấy bực, từ lúc về nó có chạy nhảy linh tinh nhiều đâu mà sao bẩn thế? Khi Bạch tiên sinh đẩy cửa ra thì thấy Trịnh Hòa đang lầm bầm lầu bầu. Ông nhìn móng vuốt và lỗ tai của Husky, nói: “Lông nó nhiều quá, cắt đi.”
Bấy giờ Trịnh Hòa mới nhận ra lông chó ngố đã dài ra nhiều, dùng máy sấy thổi mà nhìn cứ như gấu trúc, tức cười chết mất.
“Để em lấy kéo xử lý.” Trịnh Hòa vừa nói xong, hai mắt nó trợn tròn, đầy sợ hãi.
“Gấu gấu gâu!”
Trịnh Hòa cầm kéo lách cách: “Qua đây nào, chần chừ cái gì.”
Chó ngố: “Gâu gẩu gầu!”
Trịnh Hòa nói: “Đừng hòng phản kháng.”
Chó ngố: “Gâu gâu gấu!”
Trịnh Hòa: “Mày phải tỏ ra chuẩn man chứ, cắt có mỗi lông thôi mà, sao phải sợ thế! Lại đây!”
Bạch tiên sinh dựa vào ván cửa, khoanh tay trước ngực, ung dung ngắm cảnh người chó nói chuyện: “Em hiểu nó kêu gì sao?”
Trịnh Hòa: “Đoán được.”
Husky đột nhiên đứng thẳng, cổ vươn cao, hai mắt nhìn chăm chăm vào Bạch tiên sinh, hai chân trước khép trước ngực, nâng lên hạ xuống.
Trịnh Hòa vừa định phiên dịch, Bạch tiên sinh đã nói: “Cái này tôi hiểu, nó đang nói: Cứu mạng.”
Chó ngố: “Gâu gâu gâu…” hai chân nó càng đập mạnh hơn nữa.
Bạch tiên sinh ra hiệu ‘ngồi xuống’ cho Husky, nó ngoan ngoãn ngồi xuống.
Bạch tiên sinh nói: “Chút tôi phải dùng phòng này, em cắt nhanh lên.” Nói xong, ông đóng cửa lại.
Chó ngố [⊙.⊙].
Nó sững sờ, sau đó vội vàng định chạy trốn nhưng vẫn bị Trịnh Hòa tóm lại, không thoát nổi.
Trịnh Hòa cười nham hiểm: “Khặc khặc khặc khặc khặc…”
Husky nhìn ván cửa đầy bi thống, chỉ mong Bạch tiên sinh trong bộ đồ trắng sẽ giáng trần, mở cửa ra.
Cây kéo càng ngày càng lại gần 2 cặp chân đáng yêu của nó.
Chó ngố nhìn cánh cửa lần cuối.
Hai mắt nhắm lại đầy bi thương.
Một giọt nước mắt long lanh khẽ lăn xuống… cái mặt chó của nó.
227.
Bạch tiên sinh đá con chó đang rúc vào gầm bàn, hỏi Trịnh Hòa: “Sao thế?”
Trịnh Hòa cười gượng, bưng một đĩa đồ ăn cho chó lên, đặt xuống bên mõm nó, lấy lòng.
Chó ngố nhìn đĩa đồ ăn mà ngày thường mình vẫn say đắm, hừ một tiếng, quay sang chỗ khác.
Không ăn một miếng nào.
Bạch tiên sinh ngạc nhiên nói: “Ui chao, còn biết sĩ diện.”
Chó ngố nâng đầu lên, nhìn ông ai oán, đôi tai dễ thương ngày nào giờ bị cắt nham nhở, lông chỗ cao chỗ trụi.
“À…,” Bạch tiên sinh cười cười, liếc mắt nhìn Trịnh Hòa một cái, “Em làm đấy à?”
Trịnh Hòa bụm mặt.
Bạch tiên sinh xoa xoa đầu Husky, nói: “Được lắm, nhìn như hình sao năm cánh ấy, cực kỳ đẹp trai!”
Husky chớp chớp mắt, hai mắt rưng rưng vô cùng đáng thương. Sau đó, nó nâng chân lên, phần lông gần như trụi lủi, chỉ có vài cọng còn kiên cường bám trụ.
Bạch tiên sinh im lặng một hồi, dắt chó ngố với gương mặt đẫm lệ đi làm đẹp.
228.
Vương Kiệt biết hôm nay, chú Hai nhà mình có buổi gặp với Bạch tiên sinh, liền mặt dày đi theo.
Chú hai nghĩ để cháu nó đi theo rèn luyện, cũng đồng ý mang hắn qua.
Bạch tiên sinh muốn thuê một cano để chuyển hàng từ vùng tam giác vàng về Trung Quốc. Tin này không biết thế nào lại truyền đến tai Vương Nhị thúc. Mấy hôm trước ông vừa liên hệ được một chiếc cano để chở hàng, ai ngờ trong lúc kiểm tra, hàng hóa không đủ tiêu chuẩn nên bị trả về làm lại, thời gian bị kéo dài ra hai tháng. Thế nhưng cano đã đến rồi, ngài nào cũng phải trả tiền tu dưỡng, Vương Nhị thúc đang định chuyển nhượng cái cano này cho Bạch tiên sinh để tiết kiệm tiền.
Vương Kiệt lại nghĩ khác. Mấy hôm nay, không hôm nào hắn không mơ thấy Bạch tiên sinh. Bộ não của loài người thực đáng sợ, những giấc mơ của hắn càng ngày càng đen tối, càng lúc càng trở nên kỳ quái.
Ngay cả thư ký của hắn cũng nhận thấy vùng mắt thâm quầng. Thế thôi đã đủ hiểu tình hình chiến đấu ‘kịch liệt’ thế nào.
Bạch tiên sinh bước vào phòng, Vương Nhị thúc vừa đứng lên, Vương Kiệt đã hớn hở chạy qua bắt tay Bạch tiên sinh: “Bạch tiên sinh, lâu rồi không gặp!”
Bạch tiên sinh nhìn cậu thanh niên có vẻ nhiệt tình thái quá này, hai mặt nheo lại, mãi mới nhớ ra được là ai: “ Chào cậu, Vương Kiệt.”
Vương Kiệt cảm thấy thực sung sướng: “Ngài còn nhớ tôi sao?”
Bạch tiên sinh mỉm cười, châm chọc: “Đương nhiên, cặp mắt kính tôi tặng, cậu vẫn giữ chứ?”
Vương Kiệt bị nụ cười của Bạch tiên sinh bắn điện đến tê người, choáng váng một lúc mới nói: “Đương nhiên, đương nhiên là còn.” Nói xong còn lôi cặp kính từ trong túi ra.
Bạch tiên sinh nhíu mày, nhìn Vương Kiệt dò xét.
Vương Nhị thúc không rõ quan hệ của Bạch tiên sinh với Vương Kiệt ra sao, đi qua cười làm hòa: “Bạch tiên sinh, chào ngài, chào ngài.”
“Chào ngài.” Bạch tiên sinh chỉ lạnh nhạt giơ tay ra, nắm nhẹ một chút.
Cuộc nói chuyện của Bạch tiên sinh và Vương Nhị thúc rất thuận lợi, trừ việc thỉnh thoảng Vương Kiệt lại chêm mấy câu thần kinh vào. Đại khái là bầu không khí rất ấm áp.
Vương Nhị thúc muốn mời Bạch tiên sinh ăn cơm nhưng bị ông lấy cớ ‘vừa dùng qua’ để từ chối. Đột nhiên, Vương Kiệt nói: “Thế cùng uống một tách cà phê đi.”
Bạch tiên sinh suy tư một lát, nói: “Mấy người trẻ tuổi các cậu thích cái đó, tôi thì xin kiếu.”
“Trà cùng được. Kỹ thuật pha của tôi không tồi đâu.”
Bạch tiên sinh nghe thế liền biết hắn không hiểu gì về Trà đạo, liền lấy cớ để chối khéo.
Bạch tiên sinh bảo Tang Bắc đưa Vương Nhị thúc và Vương Kiệt xuống lầu. Vương Kiệt vội vàng nói mình không bận gì cả, vừa gặp Bạch tiên sinh đã ‘nhất kiến như cố’, muốn ở lại nói chuyện thêm.
Bạch tiên sinh gõ gõ mặt bàn, Tang Bắc quyết đoán ‘mời’ Vương Kiệt rời đi.
Đến lúc cánh cửa đóng lại, Bạch tiên sinh mới hơi thả lỏng một chút.
Ông từng gặp tình huống như Vương Kiệt vừa rồi – lúc mới biết Vương Thư Hoa, gã đó cũng tỏ ra như thế.
229.
Trịnh Hòa làm một bữa thịnh soạn chiêu đãi chó ngố để vãn hồi hình tượng hoàn mỹ của mình trong lòng nó.
Ban đầu nó còn tỏ vẻ không thèm quan tâm, sau thấy khi sườn kho tương (1) liền quỳ gối đầu hàng.
Hôm nay Bạch tiên sinh không mang chìa khóa, Trịnh Hòa áng chừng giờ ông về rồi ra cửa đợi, chó ngố vừa đợi cùng vừa nghịch tuyết bên cạnh.
Xe từ từ tiến vào, Bạch tiên sinh hạ cửa kính, định nói với Trịnh Hòa vài câu rồi vào nhà. Vừa bỏ kính đen xuống, ông liền thấy Trịnh Hòa đã run cầm cập, mặt đỏ bừng, câu nói vừa đến bên miệng lại sửa thành: “Em đứng đợi tôi bao lâu rồi?”
“Không lâu.”
“Không lâu là bao lâu?”
“…Mấy, mấy phút thôi.” Thực ra, Trịnh Hòa đã đợi ông nửa tiếng.
Sắc mặt Bạch tiên sinh đen lại, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Mau về thôi.”
Sau đấy, ông đóng cửa xe, lái vào gara.
Trịnh Hòa không biết sao ông lại giận, ngoan ngoãn dắt chó vào phòng.
Cơn giận của Bạch tiên sinh biến mất không còn đấu vết khi ông tắm rửa đi ra, thấy Trịnh Hòa đang bưng đồ ăn lên.
“Sao nhiều thế?”
Trịnh Hòa không thể nói rằng bữa này là cậu chuẩn bị cho Husky nên nói: “Hôm nay rảnh mà, trước ông bị bệnh, không ăn được nhiều, mấy hôm nay phải bồi bổ mới được.”
Bạch tiên sinh cầm đũa, gắp một miếng rau đưa vài miệng, không nói ngon hay không, nhưng Trịnh Hòa thấy được ánh mắt ông dịu lại. Có vẻ như là hài lòng.
“Em chu đáo quá, ngồi xuống ăn cùng đi.” Bạch tiên sinh nói.
Trịnh Hòa chợt cảm thấy áy náy. Mục đích chính của bữa cơm này là để lấy lòng Husky, Bạch tiên sinh chỉ là hàng kèm theo.
Cậu nghĩ mấy ngày này phải hầm ninh nấu cho ông để bồi dưỡng.
230.
Đạo diễn Hà bị dọa sợ, ông vội vã lái xe đến chỗ biên kịch, đổi vai nam số 3 của Trịnh Hòa thành nam thứ. Biên kịch tốn cả đêm để sửa lại kịch bản, vai của Trịnh Hòa không chỉ được tăng đất diễn mà hình tượng nhân vật còn được đắp nặn cho hoàn chỉnh, sâu sắc hơn.
Lúc Thành thiếu biết tin này còn thấy ngạc nhiên một hồi, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ được là do Bạch tiên sinh. Tuy không biết đạo diễn muốn nịnh bợ Bạch tiên sinh hay ông ấy đi tìm đạo diễn, nhưng dù sao thì chuyện cũng đã thuận lợi.
Bộ phim mới của đạo diễn Hà có tên là Oan gia ngõ hẹp, tuy là phim hài nhưng vẫn có ý nghĩa sâu sắc. Phim kể về hai cậu bé mồ côi, khi còn nhỏ từng vì một cô bé (nữ chính) mà đánh nhau, bị giáo viên nhốt cùng một chỗ để kiểm điểm. Hai người càng cãi nhau càng thấy người kia hợp tính mình, cuối cùng lại thành anh em kết nghĩa.
Trong lúc họ kết bái, nữ chính được một cặp vợ chồng nhận nuôi.
Sau khi lớn lên, một người thành cảnh sát, một người do không đủ tiền nộp học phí nên thành lưu manh, cả hai mất liên lạc. Sau này, một vụ án ma túy đã kết nối cả hai một lần nữa.
Trịnh Hòa lật kịch bản, ngáp dài một cái.
Kịch bản dạng này thì ở đâu cũng có. Có lẽ biên kịch cũng biết thế nên đã thêm thắt những tình tiết hài hước, tạo nên sự mới mẻ cho câu chuyện. Hành động này giống như là biên kịch muốn kịch bản trở nên khác biệt so với việc làm nghệ thuật bình thường.
“Mệt à?” Thành thiếu vỗ vỗ bả vai Trịnh Hòa.
Bọn họ đang trên đường tới thành phố T, tham gia buổi ghi hình tuyên truyền cho Xuân Kiếp. Đây là buổi quay quan trọng nhất, cũng là chương trình có ratings cao nhất.
Trịnh Hòa bị cú điện thoại của Thành thiếu dựng dậy từ 4:30 sáng, mơ mơ màng màng đi đánh răng rửa mặt, mãi đến lúc ngồi lật kịch bản mới nghĩ ra được mình đang làm gì.
Thành thiếu thấy Trịnh Hòa ủ rũ, nói: “Lần quay này rất quan trọng, cậu tỏ ra hào hứng chút xem nào.”
Trịnh Hòa lim dim, giọng mềm oặt: “…Vâng.”
Thành thiếu tức đến ê răng.
(1) Sườn kho tương (酱骨头) mình không biết rõ món này là gì, search hình ảnh trên GG thì nó ra thế này. Đa phần là dùng phần xương ống/ cột sống nhưng mình cứ gom lại là sườn cho gần gũi.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –