Đọc truyện Gửi Cho Anh: You Are My Destiny – Chương 51: Ký ức
Quả đúng như Kuro dự đoán, ngay ngày hôm sau, Gin bị sốt 39 độ, cộng với việc liên tục thức trắng đêm, không ăn uống đầy đủ nên cơ thể cũng bị suy nhược. Cũng may anh là một võ sư, sức lực của anh vẫn có thể gượng cơ thể anh dậy nổi để đi lên công ty nộp bản báo cáo cuối cùng với Kuro. Sau khi chủ tịch đã xem và kiểm duyệt, anh nới lỏng caravat, tháo thẻ giám đốc đang đeo trên người ra và rời công ty ngay lập tức! Anh muốn trở về với cuộc sống bình thường lâu lắm rồi.
Trên đường đi ra bãi đổ xe, Kuro phải luôn liên tục để mắt đến Gin, nếu anh ngã xuống bây giờ thì nguy to!
“Đến trường.” Vừa ngồi vào xe, anh đã ra lệnh cho Kuro như vậy.
“Nhưng cậu đang—
“Đừng đôi co với tôi. Nhanh lên! Bây giờ chưa tới giờ học, vẫn còn kịp.” Anh chẳng thèm để Kuro nói hết câu, lập tức cướp lời. Kuro đành chịu thua, âm thầm đạp ga, phóng thẳng xe đến trường học. Trên đường đi, Gin liên tục thở dốc nhưng lưng vẫn ngồi thẳng, mặt mũi đã đỏ lên hết vì cơn sốt đang hoành hành nhưng mắt vẫn giữ vẻ bình thản đế kỳ lạ.
Xe đỗ gần sát cổng trường. Gin bước xuống xe, cúi người xuống căn dặn Kuro mấy câu: “Ngày mai cậu cũng nên đi học lại đi. Xe của tôi cứ cất ở chỗ cũ.”
Nói xong, anh từ từ bước đi. Nhìn anh lúc này đố ai biết được là anh đang bị bệnh nặng. Anh vào trường, đi về lớp. Cả lớp vừa vui vừa ngạc nhiên khi thấy anh đi học lại. Giáo viên chủ nhiệm có nói là nhà anh đang có chuyện lớn nên anh phải nghỉ hơi lâu một chút. Mặc dù ai ai cũng tò mò, nhưng không ai dám hỏi cả. Họ không muốn mình trở thành kẻ tọc mạch.
Bảo Anh nghe tin Gin đã đi học lại thì vô cùng kinh ngạc. Sau khi đã xác nhận thông tin là đúng, ngay tiết thể dục học chung với lớp anh, cô nàng thay đồ thật lẹ và chạy xuống sân để có thể tận mắt nhìn thấy được anh.
Đúng là cậu ta đã đi học lại rồi.
Bảo Anh vừa thấy vui vừa thấy hơi lúng túng. Cô không biết phải nói gì với anh lúc này. Cô không biết từ khi nào, mỗi khi thấy mặt anh quá gần với mặt mình là tim cô lại đập nhanh như trống dồn, máu lại dồn lên đến hai má để chúng đỏ hết cả lên!
Gin mặc dù đang sốt cao, nhưng vẫn có thể vượt qua được bài tập chạy hai trăm mét. Tuy không nhanh như mọi lần, nhưng vẫn giữ phong độ để có được điểm cao từ thầy thể dục.
Trong lúc cả hai lớp đang nghỉ giải lao, Bảo Anh nhân lúc ấy từ từ đi đến gần Gin. Lúc ấy anh đang uống nước, mắt nhắm lại, làm cô không dám nhìn quá lâu vì sợ bị đôi mắt ấy cuốn hút vào nên lật đật cúi đầu xuống. Đến khi anh uống xong rồi, thấy cô đứng kế bên mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Sao vậy?”
“Hả?” Bảo Anh hơi giật mình, ngước mặt lên “À… cậu đi học lại rồi đấy à?”
“Ừm…” Anh trả lời, giọng hơi run vì cơn sốt đang dần dần khiến anh mệt mỏi “Vậy là ngày nào cũng được gặp, không cần phải mít ướt để nhớ nữa đúng không?”
Nghe Gin chọc, Bảo Anh đỏ mặt lên, đánh thật mạnh vào ngực anh một cái, bất mãn nói: “Điên à!!”
Cú đánh khiến Gin hơi mất thăng bằng, loạng choạng vài bước. Bảo Anh nhíu mày lại, cảm thấy thật kỳ lạ. Bình thường anh rất khỏe, cú đánh lúc nãy của cô chẳng hề nhằm nhò gì với anh cả! Sao bây giờ lại…
Mắt cô nàng bắt đầu tỏa ra ám khí nghi ngờ, tay cô đột ngột đưa lên định chạm vào trán anh để kiểm tra thì lại bị anh gạt ra ngay tức khắc.
“Cậu không khỏe, đúng không?” Bảo Anh lầm bầm, mắt càng lúc càng nhíu lại. Gin vẫn im lặng, lấy tay che nửa gương mặt phía trên để không cho cô thấy sự suy nhược trong đôi mắt của mình. Nếu không phải vì muốn thấy mặt cô ngay sau những ngày làm việc thì hôm nay anh đã nghỉ ở nhà rồi.
“Không sao, cảm nhẹ thôi.” Anh không nhìn cô, trả lời.
“Nói xạo. Vào y tế với tôi, kiểm tra nhiệt độ.” Bảo Anh không tin, liền ra lệnh với anh.
“Không vào thì sao?” Gin tỉnh bơ hỏi lại “Tôi khỏe, không sao đâu.”
“Vào đó xem đã rồi tính.” Bảo Anh không chịu thua, liền nắm chặt lấy tay Gin. Tay anh nóng ran như thế này mà nói là cảm nhẹ sao? Đúng là cái tên ngoan cố!
Cả hai lớp 1 – 2 và 1 – 3 một phen há hốc mồm ra vì quá kinh ngạc khi thấy hai vị lớp trưởng quyền lực đang nắm tay nhau đi về hướng phòng y tế. Kinh ngạc hơn là không phải Gin người chủ động mà chính anh lại là người bị cô gái kia lôi đi mới đau! Nhìn cái kiểu này chẳng giống đang yêu nhau tí nào! Phải nói là giống một bà chị già đang mắng nhiếc em trai mình thì đúng hơn…
Trong khi đó, Bảo Anh và Gin vẫn tiếp tục đi, không hề hay biết các thành viên khác đang bàn tán các kiểu gì về mình. Bạn gái đi trước thì mặt vô cùng hổ báo, phồng má lên trông có vẻ như đang giận dữ. Bạn trai đi sau thì mặt đơ như chưa từng được đơ, vì sốt nên hai má còn ưng ửng đỏ nên ai đi ngang cũng tưởng bạn ấy là một “shy boy”, đang thích thầm bạn gái hổ báo đi đằng trước…
“Đúng là chuyện tình yêu lãng mạn…” Ai đó xì xào bàn tán khi hai người họ đi ngang qua “Không biết bạn gái đi phía trước có biết anh chàng phía sau đang thích mình không nhỉ?”
Gin hơi xoay đầu sang nghe ngóng, rồi lại nhìn Bảo Anh đang đi phía trước, dĩ nhiên là vẫn đang nắm tay anh, và tỉnh ruồi nói to: “Nè, em có biết là tôi thích em không vậy?”
“Á trời ơi!! Tỏ tình luôn rồi kìa.” Phía sau vang lên mấy lời phấn khích quá độ.
Thật ra đó chỉ là một câu hỏi thôi, ý của Gin là vậy, chứ chẳng có hàm ý gì khác.
Bảo Anh dừng chân, xoay gương mặt đang đỏ như quả cà chua của mình ra đằng sau, mắt mở to ra hết cỡ, môi mím lại, lông mày nhướn lên nhìn vừa tội nghiệp vừa xấu hổ. Cô hất tay Gin ra, lắp bắp hét vào mặt anh: “Tôi biết rồi!! Khỏi… khỏi cần cậu nhắc…”
Gin bụm miệng lại, ôm bụng bật cười thành tiếng khiến Bảo Anh càng ngượng, mà càng ngượng thì càng tức tối. Cái tên điên này đang nói cái quái gì nơi công cộng vậy hả? Đã vậy còn dắt mũi cô trả lời một câu cũng ngu ngốc không kém gì câu hỏi nữa chứ!
Sau một trận giận dỗi không đâu ra đâu, cuối cùng thì cả hai đã có mặt ở phòng y tế.
Cô quản phòng y tế đã đi đâu mất, nên Bảo Anh kêu Gin lại giường chờ, rồi chạy lại hộc tủ y tế kiếm cái nhiệt kế. Kiếm ra rồi, cô đem tới định đo cho anh, thấy anh vẫn chưa chịu nằm nên liền đi tới gần: “Sao cậu không nằm xuống?”
Chẳng cần đợi Gin trả lời, cô đã lấy tay đẩy hai vai của anh để anh ngã lưng xuống, rồi lấy mền đắp ngang ngực anh: “Lì cũng lì vừa vừa thôi chứ.”
Nghe thì đúng là giống như một bà chị già đang mắng nhiếc em trai mình thật!
“Há miệng ra…” Bảo Anh giơ nhiệt kế lên và ra yêu cầu, đồng thời còn vô tư làm mẫu ” “Aa…” Như vậy đó!”
Gin cười khổ, cô làm như anh là con nít không bằng! Mà thôi… cứ để cô thích làm gì thì làm.
Bảo Anh thấy Gin ngoan ngoãn há miệng ra thì cười cười có vẻ đắc ý, vì lần đầu tiên anh làm theo ý của cô, lần đầu tiên cô sai khiến được anh! Trong lòng Bảo Anh đang cười điên cười dại nhưng lại không hề để lộ ra bên ngoài.
Cô hơi cúi người xuống, đặt nhiệt kế vào dưới lưỡi của Gin rồi yêu cầu anh lấy lưỡi đè nó xuống để nó không bị trượt. Đợi khoảng vài phút, nhiệt kế báo có kết quả, cô lại tì tay lên thành giường, cúi xuống, lấy nó ra.
“Ba – mươi – chín – phết – năm độ…” Mặt cô nàng tối sầm lại, miệng làu bàu, gằn giọng đọc kết quả đo nhiệt độ “Đối với cậu đây là cảm nhẹ à? Vậy cảm nặng là tới mức nào hả?”
Bảo Anh chồm người dậy, đưa tay lên định đấm Gin một cái, bất ngờ, tay đang tì lên thành giường của cô bị trượt ra, khiến cô mất cân bằng đổ nhào về phía trước. À vâng, và cứ thế, tay cô nàng vô tư choàng qua cổ Gin, môi thì cứ vô tư mà chạm vào má anh vì cô nàng phải ngước mặt lên để bảo vệ cái cằm yêu dấu của mình không bị dập.
“Em đang lợi dụng bệnh nhân đấy à?” Mặt Gin thoáng nét cười (vô cùng nguy hiểm) và hỏi cô.
“Im đi!!” Bảo Anh lật đật rời tay mình khỏi cổ anh, định ngồi thẳng dậy thì anh lại đưa một tay vòng ra sau lưng, giữ cô lại khiến cô ngượng chín mặt, la lên oai oái “Thả ra coi!! Cái tên này!! Chỗ nãy là phòng y tế đó…”
“Miyamoto…” Trái lại với sự lúng túng của cô, Gin tỏ ra rất bình tĩnh. Đôi mắt anh hiện thoáng qua nét buồn, tay đang ôm cô khẽ siết nhẹ lại “Em tưởng chỉ có mình em biết nhớ thôi à? Tôi nhớ em còn hơn em gấp mấy lần.”
Hơi thở nóng ấm bất thường của anh lởn vởn bên cổ và vành tai của Bảo Anh khiến cô run bắn người vì xấu hổ, vội vã đánh trống lảng: “Cho tôi ngồi dậy đã!”
Gin hơi giật mình vì thấy giọng cô đang run lên, sợ cô nhớ lại chuyện lần trước, nên anh bèn thả cô ra ngay lập tức và nói câu xin lỗi.
“À ừm…” Cô nàng sau khi ngồi dậy rồi thì liếc ngang liếc dọc “Tôi ngồi đây chờ cô y tế vào rồi ra ngoài. Cậu cứ ngủ đi.”
Gin nhìn chằm chằm Bảo Anh không chớp mắt. Thật ra thì anh muốn cô ngồi đây với anh, lúc thức hay lúc ngủ cũng vậy. Anh muốn sau khi ngủ rồi, thức dậy điều đầu tiên thấy được sẽ là gương mặt của cô.
Bảo Anh thấy Gin cứ nhìn mình riết, sự xấu hổ lúc nãy vừa mới tắt giờ lại được bật lên lần nữa. Cô đưa tay lên chà nhẹ vào má anh mấy cái, lắp bắp nói: “Lúc nãy môi của tôi dính vào má cậu… xin lỗi…”
Gin mắc cười muốn xỉu, lỡ hôn thì nói đại đi, còn bày đặt giở trò nói vòng vo chi cho mệt!
“Aiz!! Ngủ đi ngủ đi!!” Cô lại lấy tay mình che mắt của anh lại. Ai ngờ anh nắm luôn tay cô, tỉnh bơ nhắm mắt ngủ ngon lành khiến cô la hét om sòm “Ê ê!! Bỏ tay ra! Cô vào bây giờ cái tên ngốc này!!”
Nhưng đáng tiếc cho bạn Bảo Anh, tai của bạn Gin bây giờ đã đặt chế độ giả điếc không nghe thấy gì mất rồi.
Anh định giả vờ ngủ thôi, ai ngờ do cơ thể đã mệt lả nên ngủ thật! Dĩ nhiên là anh ôm cứng cánh tay tội nghiệp của Bảo Anh không buông, đi vào thế giới giấc mơ luôn rồi!
Bảo Anh tìm đủ mọi cách để lấy cánh tay của mình ra, nhưng tất cả nỗ lực của cô đều là vô ích. Tay của Gin rất có lực, dù là đang bệnh, và đang ngủ say sưa, anh chỉ cần gồng nhẹ tay lên là đủ để cô khỏi rút tay mình ra rồi!
Cô chịu thua, chẳng còn cách nào khác, đành để mặc cho anh nắm luôn vậy! Khi nào anh tỉnh dậy rồi trả thù sau cũng chẳng muộn.
Cô chán chường, thở dài một hơi, rồi tựa cằm lên cánh tay của anh, mắt nhìn gương mặt anh đang ngủ. Lúc ngủ nhìn anh thật nghiêm nghị, hoàn toàn khác với dáng vẻ thường ngày. Chắc đây mới chính là gương mặt thật của anh. Nó làm Bảo Anh cứ ngắm mãi, ngắm hoài không chán. Lông mày của anh hơi nhíu lại một chút. Đuôi mắt anh dài, môi thì hơi mở ra… Ôi trời ơi cô đang làm cái quái quỉ gì thế? Tự nhiên lại đi soi mói mặt của trai là sao?
Nhưng… đây là bạn trai, bạn trai cũ của cô mà? Chắc là vẫn phải có một chút quyền lợi chứ nhỉ?
Nghĩ vậy, Bảo Anh đưa cánh tay còn lại của mình lên, lười biếng vuốt nhẹ sống mũi cao và thẳng tắp của anh. Nếu cô và anh không thường xuyên xảy ra xích mích, anh không chọc cô, đối với cô anh chỉ là một người xa lạ, thì cô sẽ không ngại ngần công nhận anh thật sự rất đẹp trai… Chỉ tiếc rằng Bảo Anh này không có thói quen tâng bốc những tên thích chọc cho mình điên lên, nên thôi bỏ đi vậy!
“Miyamoto…” Gin không mở mắt, bất ngờ lên tiếng ngay khi tay của Bảo Anh chạm nhẹ vào má anh “Em thích quấy rối người khác khi họ đang ngủ lắm à?”
“Thì ra cậu chưa ngủ hả?? Bỏ tay tôi ra, bỏ ra mau lên coi!!” Cô đỏ mặt hét lên, máu nóng dồn lên đến tận não, cánh tay bị anh giữ liên tục giãy giụa không ngừng. Gin mở hé mắt, khóe môi nhẹ mỉm cười một cái. Thật ra anh đã ngủ rồi, ngủ rất mê man là đằng khác, nhưng không hiểu sao anh lại tỉnh giấc ngay tức khắc khi nhận ra tay cô đang lướt nhẹ trên sống mũi của mình.
Bất ngờ, khi Bảo Anh đang cố gắng giãy giụa để thoát khỏi tay Gin, thì anh lại ho khan vài tiếng, người hơi bật dậy, gương mặt nhăn lại vẻ rất khó chịu, hơi thở vô cùng gấp gáp. Bảo Anh giật mình, vội vã dừng mọi hành động lại, đôi mắt mở to ra nhìn anh trân trối, miệng lắp bắp với vẻ lo sợ: “C… cậu không sao chứ?”
Gin không nói gì, đưa một tay lên xua nhẹ, ngầm ý bảo không sao và thả tay của cô ra. Bảo Anh không rụt tay về, vẫn để nó ở nguyên trên ngực anh và đứng bật dậy. Cơn ho giảm xuống, anh dịu dàng nhìn cô và bình thản nói: “Bị cảm thôi mà, sốt với ho là chuyện bình thường.”
“N… nhưng mà… cậu ho nhiều quá…” Giọng Bảo Anh run run. Cô thật sự sợ, sợ những cơn ho kéo dài như thế này “Lỡ đâu đó là dấu hiệu nguy hiểm…”
Nói đến đây, Bảo Anh không thể nói tiếp được nữa. Dường như cô lại nhìn thấy hình ảnh của Jiro trước mắt mình. Cô không muốn Gin giống như anh ấy, sẽ lại giấu cô, sẽ lại rời xa cô trong khi cô không hề hay biết, để rồi lại bỏ cô ở lại một mình. Từ trước đến nay, dường như sự có mặt của Gin trong cuộc sống của cô đã trở nên quá quen thuộc, nên cô chưa từng nghĩ anh sẽ rời xa cô mãi mãi. Bây giờ, khi thấy anh ho, ý nghĩ ấy đột nhiên lóe lên khiến tim cô nhói lên đầy lo sợ.
“Tôi đi tìm cô y tế, phải lấy thuốc cho cậu uống. Sẵn tiện tôi sẽ lấy bento đến.” Cô cúi gằm mặt xuống, khẽ cắn môi một cái và luống cuống quay đi. Cô vội đến mức vấp vào chân giường, suýt nữa đã té ngã nếu Gin không ngồi bật dậy nắm tay cô lại kịp thời.
“Bình tĩnh! Tôi không sao đâu.” Anh hơi bất ngờ trước những hành động hấp tấp của Bảo Anh.
“Có sao đấy…” Cô không quay đầu lại, lầm bầm nói “Tôi biết là có sao mà…”
“Do sốt nên dẫn đến bị ho thôi, không có gì đâu…” Anh lại tiếp tục ho vài tiếng, rồi dịu giọng an ủi.
“Dỗ ngọt tôi dễ lắm hay sao? Tại sao ai cũng thích làm vậy hả?” Bảo Anh đột ngột mất bình tĩnh, gào lên “Ngày trước anh ấy cũng nói với tôi như vậy. Bây giờ cậu cũng nói như vậy. Tôi không muốn nghe nữa. Cậu, và cả anh ấy, cả hai đều thích che giấu tôi mới hả dạ à?”
Gin giật mình, siết chặt tay của Bảo Anh hơn. Bây giờ anh mới nhận ra rằng vết thương lòng của cô vô tình lại rỉ máu khi thấy anh như vậy. Ngày trước, khi Jiro bị ho, anh ấy cũng đã từng nói rằng, anh chỉ bị cảm thôi. Nhưng sự thật thì sao? Anh ấy bị ung thư phổi! Anh ấy còn nói rằng phẫu thuật thành công, anh chỉ cần chữa trị một thời gian là sẽ hết hẳn. Nhưng thực chất tất cả chỉ là dối trá! Anh ấy ra đi bất ngờ đến mức cô không thể tin đó là sự thật.
Đến bây giờ, khi trái tim cô đã từ từ dành cho Gin, thì anh lại vô tình có những dấu hiệu giống như mối tình đầu của cô. Cô sợ, cô thật sự rất sợ… Cô sợ rằng anh cũng sẽ rời xa cô mãi mãi trong lúc cô cần anh nhất.
Bảo Anh vẫn đứng im như vậy rất lâu, cho đến khi cô y tế bước vào, cô mới chịu buông tay Gin ra để anh nằm xuống. Anh bị sốt cao nên cần phải truyền nước biển. Đứng nhìn anh sắp đi vào giấc ngủ lần nữa, cảm thấy mình không còn chuyện gì để làm, cô đành rời khỏi đó để anh nghỉ ngơi.
Mình bị gì vậy chứ? Sao tự nhiên lại lo lắng thái quá như vậy…
Bảo Anh lắc mạnh đầu của mình để thổi bay những suy nghĩ kia ra khỏi đầu, đồng thời cũng cố gắng khâu lại vết thương lòng.
Nhưng cả cô, lẫn Gin đều không hề biết rằng, một vết thương dường như đã rất cũ trong trái tim họ sắp sửa bị rách, sẽ khiến họ phải đau đớn đến tột cùng.
Cô giáo y tế nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, rồi từ từ bước về phía giường bệnh. Shinakawa Gin đã ngủ say, sẽ chẳng thể nào hay biết việc mà cô ta sắp thực hiện.
“Lấy lại ký ức, chuộc lại tội lỗi, giải mọi nỗi oan, cho cậu, và cho Miyamoto Chiaki.” Cô ta lầm bầm, rồi lôi từ trong valise ra một cái mũ kim loại, đội lên đầu của anh. Song, cô ta nối các đường dây điện từ cái mũ vào chiếc máy mà cô ta vẫn thường hay gọi là “Ký ức”.
Dữ liệu ký ức của Shinakawa Gin, bắt đầu truyền tải.
Gin đang mơ.
Anh cảm thấy cơ thể mình như không trọng lực, rơi mãi giữa khoảng không gian đen đặc. Một lúc sau, ánh sáng ập tới, anh nhắm, rồi mở mắt lên, thấy mình đang đứng trước một công viên nhỏ trong ánh chiều tà.
“Gin!!!” Ai đó đang gọi anh từ phía sau. Anh quay lại, thấy một người con gái đang chạy đến, cười rất tươi với anh. Là Chiaki đây mà! Nhưng hình như cô có chút nhỏ tuổi hơn thì phải, mà nhìn cũng rất quen…
Gin bỗng chốc giật mình, đây chính là mối tình đầu của anh, người con gái đứng dưới cơn mưa hoa anh đào năm nào.
Không gian đột ngột lại tối đen. Anh vươn tay ra định giữ lấy cô ấy, nhưng đáng tiếc rằng cô ấy đã biến mất. Anh cảm thấy đầu mình hơi choáng, mắt mờ đục và tâm trí hình như đang mất dần khả năng tỉnh táo.
Chẳng biết anh đã mơ thấy thứ quái quỉ gì sau đó, khi anh giật mình tỉnh giấc, trong phòng y tế không còn ai khác ngoài anh. Nước biển đã được truyền hết vào người anh, anh cảm thấy mình không còn bệnh tật gì nữa, trong đầu bây giờ chỉ lởn vởn duy nhất hình bóng của Chiaki.
Vừa mới nghĩ đến cô, thì cô xuất hiện. Bấy giờ đã là tan trường, nên cô đến để gọi anh dậy và về nhà.
“Cậu tỉnh rồi à? Lúc nãy giải lao tôi có đến nhưng thấy cậu ngủ mê quá, nên để đến tan học rồi gọi luôn. Michio đã dọn cặp cho cậu rồi, vậy về–
“Ra khỏi đây.”
Bảo Anh giật bắn người nhìn Gin. Gương mặt anh đang tối sầm lại, lời nói lúc nãy phát ra vô cùng lạnh lẽo. Cô nghĩ chắc là do anh chưa tỉnh ngủ hẳn đây mà…
“Nè, ngắt lời người kh—
“Tôi nói em đi ra khỏi đây, ngay lập tức.” Gin ngước mắt lên nhìn Bảo Anh, giọng anh vô cảm đến mức khiến cô phát run lên vì sợ hãi.
“Cậu bị sốt nên bị mê sảng rồi hả?” Cô định đưa tay lên sờ thử trán anh, nhưng anh lại lạnh lùng nắm chặt lấy tay cô, tay còn lại nắm lấy cổ cô.
“Đừng đụng vào người tôi.” Từng câu từng chữ của anh khiến tay chân cô như rụng rời đi vì hoang mang kinh sợ. Anh bị sao vậy? Cô không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra cả…
“Đ… đau quá! Shinakawa… thả tôi ra…” Cô không dám cựa quậy, cánh tay đau buốt, hơi thở cô đứt quãng vì cổ bị anh bóp mạnh. Nghe cô van xin, anh mới từ từ thả tự do cho cô. Cô sặc sụa, cố gắng hít thở lấy không khí, nhưng dường như anh lại chẳng hề để tâm đến.
“Tôi cho em mười giây, rời khỏi đây ngay lập tức.” Anh lạnh nhạt cất tiếng, nhìn Bảo Anh đang chống tay vào tường một cách khó khăn. Cô bỏ cặp của anh xuống ghế, rồi vội vã rời đi, không dám nhìn lại anh lấy lần cuối. Con người đáng sợ này của anh, cô chưa từng thấy qua. Đáng sợ còn hơn cả một kẻ sát nhân hàng loạt.
Gin đấm mạnh tay vào tường khiến nó vỡ nát một mảng, răng anh nghiến lại ken két. Quá khứ của anh, quá khứ đen tối của anh đã ùa về trong giấc mơ của anh. Hình ảnh mẹ và em gái của anh nằm trên vũng máu, ông Miyamoto cầm khẩu súng lục, nước mắt giàn giụa nhìn anh, gương mặt vấy máu méo mó kì dị, miệng liên tục gào lên rằng: “Tôi không giết người.”
Không giết người? Tức cười! Cầm súng, quần áo dính đầy máu mà bảo là không giết người.
Cả bà vợ của ông ta cũng có mặt vào lúc đó. Bà ta cũng liên tục minh oan cho chồng mình. Hai vợ chồng nhà này thật sự rất yêu thương nhau, bênh vực cho nhau đến cùng. Anh tự hỏi rốt cuộc mẹ và em gái mình đã gây ra lỗi lầm gì mà phải chết dưới họng súng của họ như vậy?
Cả đứa con gái của họ cũng có mặt ở đó.
Anh nhớ ra rồi, lúc ấy nhà anh đang mở tiệc sinh nhật cho mẹ anh, nên có mời gia đình bạn thân của cha anh đến, là nhà Miyamoto. Anh và con gái của gia đình ấy là thanh mai trúc mã, thân thiết với nhau từ những năm học mẫu giáo.
Vào cái ngày kinh hoàng ấy, anh tròn mười sáu, cô tròn mười ba tuổi.
Được! Nếu ông bà giết chết mẹ và em gái tôi trước mặt tôi, thì tôi sẽ tự tay giết ông bà trước mặt Chiaki.
Nài xin ư? Không thể có kết quả! Dẫn con gái ông bà đi chỗ khác ư? Vậy còn tôi thì sao? Tôi có được dẫn đi chỗ khác khi mẹ tôi bị sát hại dã man không hả?
Súng được lên đạn, âm thanh chói tai vang lên, hai bóng người đổ xuống. Tiếng người con gái ấy hét lên bên tai anh, khiến tim anh như vỡ vụn, sự thỏa mãn không thể hàn gắn lại những mảnh vỡ ấy. Anh giết chết cha mẹ của cô, trước mặt cô.
“Đồ ác quỷ, anh có giỏi thì giết tôi luôn đi. Tên khốn! Anh đã làm gì vậy hả?” Cô hét vào mặt anh không thương tiếc, nước mắt cô rơi xuống, ướt đẫm cả gương mặt xinh xắn.
“Được, nếu em muốn đoàn tụ với họ.” Anh chẳng hiểu nổi từ đâu ra mình có được sự lạnh lùng đáng sợ đến như vậy. Anh giơ súng lên, chuẩn bị bắn ra phát đạn kết thúc cuộc đời cô thì vài bóng người xông vào trong, bế cô chạy đi, còn anh thì bị đánh ngất.
Giấc mơ của anh, ký ức của anh dừng lại ở đó.
Gin ngồi lặng người trong phòng y tế dưới ánh hoàng hôn. Anh cúi gập người xuống, tay đánh thật mạnh xuống giường, giải thoát sự uất nghẹn, căm tức của mình. Cuối cùng, anh chỉ có thể thốt lên rằng:
“Tại sao? Tại sao lại là em, Miyamoto Chiaki?”