Gửi Cho Anh: You Are My Destiny

Chương 48: Tôi thật sự muốn em (2) [18+]


Đọc truyện Gửi Cho Anh: You Are My Destiny – Chương 48: Tôi thật sự muốn em (2) [18+]

Bảo Anh có cảm giác cơ thể của mình như đang bị lửa thiêu đốt, nóng rực một cách lạ kì. Tay của Gin chạm đến đâu, là da thịt của cô chỗ ấy như thể sắp tan ra đến nơi, không thể nào trốn thoát, cũng không thể nào dừng cái cảm giác này lại. Quần đùi của cô đã bị anh cởi ra và quăng xuống sàn nhà một cách không thương tiếc, cả áo ngực của cô cũng vậy! Sao tự nhiên hôm nay anh trở nên thú tính thế này??? Chỉ vì thấy cô mặc áo của anh thôi hay sao?

“Tôi đói…” Cô bắt đầu lấy cớ để trốn.

“Lát nữa tôi dẫn đi ăn.” Tay anh từ từ đi vào chỗ sâu kín nhất của cơ thể cô khiến cô phải bấu chặt lấy vai anh, răng cắn chặt lấy môi để không phải phát ra tiếng rên đầy xấu hổ.

“Tôi đói thật mà…” Người cô như cứng lại khi cảm nhận được tay của anh ở phía dưới cứ liên tục hoạt động “Đừng mà! Nó khó chịu lắm… bỏ tay cậu ra đi…”

“Em cứ kiếm cớ thoải mái, tôi không để em thoát đâu.” Anh cắn nhẹ lên vành tai đỏ ửng của cô, bật ra một tiếng cười. Cô vô thức đưa hai tay vòng qua cổ anh, siết chặt lại, mặt hướng lên trần nhà, không dám nhìn thẳng vào anh vì xấu hổ. Tại sao cô không thể nào vận dụng được những chiêu phòng bị trong tình huống như thế này chứ? Anh quá mạnh so với sức của cô nên cô cũng phải bó tay…

“Cậu bị tội xâm hại cơ thể bất hợp pháp rồi đó.” Mặc dù đang bị anh khống chế nhưng cô vẫn cố gắng mạnh miệng.

“Không nói chuyện luật pháp ở đây.” Anh hôn lên đôi môi vừa bị răng cắn chặt đến mức bật máu của cô, bàn tay phía dưới cơ thể của cô vẫn chưa chịu ngừng lại, thậm chí còn tốc độ còn nhanh hơn khiến cô không thể chịu nổi “Máu của em cũng thật ngon, nhưng đừng tự làm bị thương mình nữa.”

Bảo Anh chớp chớp đôi mắt đỏ au của mình nhìn anh. Cơ thể của anh lúc này thật sự rất gần cô. Tay cô rời khỏi cổ anh, sờ ra vòng ngực xuống tới bụng của anh thật nhẹ nhàng. Cô không có ý gì đâu! Chỉ là tay cô nó tự không làm theo ý của cô thôi…

“Muốn rồi à?” Gin vẫn tiếp tục di chuyển tay của mình làm cô phải dừng hành động của mình lại, đặt tay lên ngực anh và nhắm mắt chịu đựng.

Cộc cộc cộc!

“Cậu Shinakawa…”

Bảo Anh mở hé mắt ra, xoay mặt nhìn về hướng cửa ra vào đang bị che khuất bởi bức tường, lên tiếng với giọng lí nhí: “Có ai đang gọi cậu kìa…”

“Ừm…” Gin vẫn tiếp tục công việc, chẳng hề quan tâm gì đến tiếng gõ cửa hay lời nói của cô.

“Thật mà! Có người gọi cậu kìa.” Cô được nước làm tới, mong muốn thoát khỏi cái tình thế lúc này càng nhanh càng tốt! Nhưng mà… tay của cậu ta làm cô có cảm giác lạ quá… Không còn khó chịu như lúc đầu nữa!

“Kệ đi.” Gin đáp lại gọn lỏn.

Đúng lúc anh đang kéo quần lót của cô xuống, thì tiếng chuông điện thoại di động lại vang lên khiến anh đứng hình.


“Chết tiệt.” Anh toan phớt lờ, nhưng nó tắt rồi lại đổ chuông khiến anh phát điên, đành phải dừng hành động lại, chồm người về phía bàn kế bên giường để lấy nó và bắt máy.

“Cậu Shinakawa…” Là Kuro.

“Cậu muốn chết rồi đấy à?” Gin lạnh lẽo hỏi lại. Bảo Anh đưa đôi mắt kinh ngạc nhìn anh, rồi từ từ lấy tay kéo quần lót lên nhưng lại bị anh giữ lại. Cái tên này đúng là tập trung ghê gớm thật.

“Chủ tịch đến thăm cậu. Ông ấy đang ngồi chờ ở ngoài hành lang.”

Gin im lặng mấy giây liền sau khi nghe Kuro thông báo như vậy. Mắt của anh trong thoáng chốc lóe lên tia chết chóc, nhưng lại bị dập tắt rất nhanh. Anh rời khỏi cơ thể của Bảo Anh, bước xuống giường, lấy chăn đắp lên người cô và ra hiệu cho cô nằm im không được nhúc nhích. Song, anh đi lại phía cửa ra vào và đưa mắt nhìn ra ngoài qua tấm kính hẹp của cửa.

Đúng là ông ta đã đến đây.

Tại sao ông ta dám đến đây chứ? Vì tấm lòng cao cả của một người cha à? Nghĩ tới thôi đã thấy buồn cười…

Bảo Anh nhân cơ hội nhảy xuống giường, mặc đầy đủ đồ vào trong vòng ba giây, rồi hậm hực đi lại cho cái tên chết bằm Gin này một trận.

Nhưng lúc cô định ra tay thì lại bị một thứ xuất hiện trong tầm mắt ngăn mọi hành động lại.

Trên lưng của Gin, là một vết sẹo, không lớn, nhưng cũng không hề nhỏ. Vết sẹo tựa như một bông hoa đa cánh gắn vào da thịt của anh vậy. Nhìn giống như bị bắn… Chậc, cô xem nhiều phim hành động quá nên thích tưởng tượng lung tung mất rồi.

Gin đang chăm chú nhìn ra ngoài quan sát nhất cử nhất động của cha mình, thì một bàn tay đột ngột sờ lên lưng anh khiến anh giật mình, xoay đầu lại ngay lập tức.

“T… tôi không biết trên lưng cậu có một…” Bảo Anh hốt hoảng rụt tay về, chẳng dám nói hết câu.

“Tôi đã bảo em nằm im trên giường cơ mà?” Anh nắm chặt lấy tay cô, nhíu mày lại vì khó chịu. Anh mới rời đi có mấy phút mà cô đã chớp thời cơ mặc lại đồ hết. Đúng là cô nàng cơ hội!

“Cậu tưởng tôi dễ dãi nghe theo lời cậu đấy à?” Bảo Anh không dám nhìn vào mặt anh nên cứ cúi đầu xuống, mà cúi xuống thì lại bị cơ thể anh làm cho chói mắt “Mà lưng của cậu bị làm sao vậy?”

Gin nhìn gương mặt tò mò của Bảo Anh, im lặng vài giây như đang suy nghĩ rất lung chuyện gì đó. Sau cùng, anh lên tiếng, rất ngắn gọn: “… tai nạn thôi” rồi từ từ buông tay cô ra, xoay lưng lại và hướng mặt ra ngoài hành lang. Bảo Anh có cảm giác như anh không muốn nói nên cũng không hỏi thêm nữa, bao nhiêu sự tò mò ngay lập tức nuốt hết xuống.

“Ừm… hình như cậu đang đợi ai à?” Cô nhún nhún người, bâng quơ hỏi, quên luôn cả việc phải xử tội anh vì lúc nãy dám xâm phạm cơ thể cô.


“Ba tôi đến thăm, đang ngồi ở ngoài.” Anh không quay đầu, trả lời rất bình thản.

Bảo Anh đan hai tay vào nhau, vẻ lúng túng: “Nếu vậy… sao ba cậu không vào đây mà phải ngồi ở ngoài đợi?”

Cô hỏi xong, đợi một câu đáp lại từ Gin, nhưng anh lại không hề có phản ứng gì. Nhắc mới nhớ, lúc trước anh có nói anh sẽ kể về gia đình mình vào một ngày nào đó. Một ngày nào đó à… nghe có vẻ như anh không muốn nhắc về gia đình của mình cho lắm.

“Xin lỗi.” Rốt cuộc thì anh cũng lên tiếng, nhưng hình như câu trả lời này chẳng ăn nhập với câu hỏi của cô.

Cô ngạc nhiên hỏi lại, thì thấy anh thở rất mạnh, vẫn đưa lưng về phía cô và trả lời: “Tôi không kiểm soát được bản thân. Chắc bây giờ em đang nghĩ tôi là một thằng khốn nạn đúng không?”

Bảo Anh cứng người lại. Bây giờ cô phải trả lời như thế nào đây? Nói rằng cậu nói đúng quá, cậu chính là một thằng khốn nạn nhất thế gian à? Hay là nói không sao, đừng để ý? Nghe có vẻ dễ dãi quá, vế trước thì nghe có vẻ vô tình quá. Thú thực là cô chẳng biết có nên hận anh hay không…

“Nói chuyện này sau đi.” Cuối cùng, cô lưỡng lự buông ra một câu, rồi từ từ lui lại phía sau. Cô vừa mới phát hiện ra mình quên mang giày, vả lại cô cũng cần phải về bây giờ để tiện cho hai cha con họ nói chuyện. Sẵn tiện, cô lấy luôn áo cho anh để anh mặc. Bệnh nhân ai lại để lưng trần như vậy chứ?

“Ở trần không tốt đâu, mặc áo vào đi.”

Gin hơi xoay đầu lại, nhìn Bảo Anh, rồi quay hẳn người qua, nhận lấy cái áo từ tay cô, mặc vào. Đúng lúc anh hơi cúi đầu xuống để cài nút áo, Bảo Anh mới phát hiện ra vết thương của anh bị rỉ máu, thấm ướt cả miếng băng gạc.

“Chết rồi! Vết thương của cậu…” Cô đưa tay lên chấm vài giọt máu đang chảy xuống hàng lông mày của anh “Lại giường nằm đi, tôi gọi bác sĩ.”

“Không sao đâu, em định về thì về đi, để tôi tiễn.” Gin nắm nhẹ lấy tay cô, gỡ nó ra khỏi trán mình.

“Điên à? Bệnh nhân mà lại đi tiễn khách sao? Về giường đi.” Cô nàng nổi đóa, đá một cú vào chân anh, rồi đi về phía đầu giường, vừa ấn nút thông báo cho bác sĩ vừa làu bàu: “Không những biến thái mà đầu óc còn không bình thường!”

“Đầu óc của tôi không bình thường, nên tôi mới thích em.” Gin tựa lưng vào tường, nở một cười thoáng qua và đáp lại. Bảo Anh nghe thấy vậy, tự nhiên máu lại dồn lên mặt, khiến nó đỏ lựng và bốc khói nghi ngút. Đầu cậu ta bị thương nên toàn thích phát biểu lung tung, làm cô vừa thẹn vừa bực.

“Bác sĩ sắp tới rồi, tôi phải về đây.” Bảo Anh cố giữ bình tĩnh để lên tiếng, và bước vội ra phía cửa ra vào, cúi gằm mặt xuống để không phải thấy cái bản mặt của Gin.

Cô chưa kịp mở cửa ra, thì ở bên ngoài đã có người nhanh hơn, kéo cửa ra trước. Chưa kịp hết bất ngờ thì Gin đã nắm tay cô kéo ngược lại, đứng phía sau lưng anh.


“Con trai.” Người đàn ông trung niên mặc vest đen vừa mở cửa từ tốn lên tiếng. Phía sau lưng ông ta còn có hai tên đeo kính đen, ăn mặc y chang ông ta đưa bản mặt lạnh tanh nhìn về phía Gin và Bảo Anh. Cô nàng tò mò hé đầu ra nhìn, thì lại bắt gặp ngay ánh mắt của người đàn ông kia đang nhìn mình. “Cô bé này là…”

“Bạn cùng trường.” Gin lạnh lùng trả lời ngay lập tức “Cô ấy vào đây thăm tôi.”

“Đừng có đề phòng như vậy, ta không làm gì con bé đâu mà lo.” Người đàn ông ấy bật cười một cái, rồi cho hai tay vào túi quần.

“Cẩn thận vẫn tốt hơn.” Gin siết chặt hai bàn tay của mình lại, rồi đưa mắt ra phía hành lang, ra hiệu cho Kuro dẫn Bảo Anh đi khỏi đây.

Kuro hiểu ý, vội vã lách sang vị chủ tịch đáng kính để vào trong, nắm tay Bảo Anh và vội vã đi ra ngoài. Mặt cô nàng lúc này phải nói là cực kì ngu ngơ, chả hiểu chuyện gì đang diễn ra! Tự nhiên ở đâu ra ba người ăn mặc nguyên cây đen bước vào, Gin thì làm những hành động thật khó hiểu. Bây giờ thì thành ra Kuro phải “hộ tống” cô đi ra khỏi đây. Hình như là có cái gì đó sai sai…

“Người lúc nãy là ai vậy?” Bảo Anh ngay lập tức hỏi Kuro khi anh ta buông tay cô ra.

“Ba của Shinakawa đấy.” Anh ta trả lời, xoay người đối diện với cái máy bán nước tự động và bỏ tiền vào máy.

“Nhìn bề ngoài có vẻ như gia thế cũng khá khẩm lắm… Hai người phía sau là vệ sĩ sao?” Bảo Anh ngồi xuống hàng ghế gần đó, tiếp tục hỏi.

“Ừ, đúng vậy! Gia đình cậu ấy cũng rất khá giả.” Thực ra thì anh ta định trả lời trên cả mức khá giả, nhưng lại sợ cô sinh nghi, và nhớ cả lời cậu chủ dặn nên lại thôi.

“Vậy sao? Tớ thấy hình như cậu ta có vẻ không thích người khác tiếp xúc với ba mình…” Bảo Anh xoa xoa cằm, đôi mắt ánh lên sự tò mò.

“Hai cha con họ không hợp nhau lắm.” Kuro nhún vai một cái, rồi đưa lon coca cho cô.

“Hả? Tại sao?” Cô nàng nhanh nhảu hỏi lại, lấy tay bật nắp lon và uống một ngụm.

“Không rõ nữa, chắc là xích mích nội bộ gia đình.” Kuro ngồi xuống kế bên cô, trả lời với giọng điệu thành thật.

Bảo Anh duỗi thẳng chân ra, đung đưa nó một hồi. Xích mích gia đình à? Là chuyện gì vậy nhỉ?

Ây da… cô trở thành đứa thích nhiều chuyện từ hồi nào vậy trời?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Gin lúc này đã ngồi yên vị trên giường bệnh.

“Vết thương bị rách ở ngay trán. Chỉ rách nhỏ thôi nên tôi đã khâu lại rồi.” Bác sĩ đặt tay lên vai Gin, nói với giọng vui vẻ “Cậu ở lại hết buổi sáng hôm nay để kiểm tra thêm lần nữa, buổi chiều là có thể xuất viện.”


“Cảm ơn bác sĩ.” Anh cười xã giao, đáp lại. Vị bác sĩ kia dặn dò thêm vài thứ, rồi buông lời tạm biệt, quay sang chủ tịch kính cẩn cúi đầu chào và rời đi.

Rất nhanh, sự im lặng nghẹt thở kéo đến khắp căn phòng. Không gian chỉ còn nghe thấy tiếng máy điều hòa chạy đều đều, và tiếng thở nhẹ của những người đang có mặt ở đây lúc này.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Anh nhìn thẳng vào người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, lên tiếng hỏi với giọng xa cách.

“Ta đến xem con có sao không.” Chủ tịch Shinakawa vắt chéo chân, đan hai tay vào nhau, bình thản nở nụ cười trước sự lạnh lùng của con trai mình.

“Cảm ơn đã quan tâm. Tình cha thương con thật cảm động. Nếu không còn gì thì mời ông về để tôi còn nghỉ ngơi.” Gin nhếch mép cười, xoay mặt sang hướng khác.

“Gin.” Chủ tịch đột ngột đứng dậy, gọi con trai mình một tiếng “Cuộc họp báo kí kết hợp đồng với đối tác bên Việt Nam sắp tới rất cần con. Ta mong con tạm dẹp xích mích giữa chúng ta, giúp đỡ cho công ti một lần được không?”

“Vậy đó mới là lí do chính à? Xin lỗi, tôi không có hứng thú. Mấy tháng trước tôi đã đứng ra sắp xếp rồi giúp ông rồi. Chỉ một lần duy nhất, không có lần thứ hai.”

“Các đối tác muốn con là người trực tiếp kí hợp đồng với họ, ta cũng không còn cách nào khác.” Giọng vị chủ tịch như trầm xuống, vừa như nài nỉ, nhưng vẫn giữ được vẻ quyền lực vốn có. Đột nhiên, ông ta bất ngờ đổi chủ đề: “Con bé lúc nãy có quan hệ gì với con vậy?”

Nghe cha mình nhắc đến Chiaki, thân người Gin bỗng sững lại, đôi mắt như có lửa nhìn xoáy sâu vào tròng mắt của vị chủ tịch. Ông ta có ý gì đây? Định lôi cô ấy vào để làm mồi nhử sao?

“Ông định làm gì?” Anh bước xuống giường, đi đến gần đứng đối diện với chủ tịch.

“Không có gì, chỉ là đẩy con bé ra xa con một thời gian.” Ông ta cho hai tay vào túi quần, thản nhiên trả lời.

Gin nghiến răng lại, nắm chặt tay đến nổi gân xanh. “Đẩy con bé ra xa…” nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thực chất đối với ông ta thì sẽ chẳng hề đơn giản như vậy. May mà anh còn giữ một chút kính trọng với ông ta, nếu không anh đã nắm lấy cổ áo của ông ta và giật ngược lên rồi. Ba năm qua ông ta vẫn không hề thay đổi, chỉ biết nghĩ lợi cho cá nhân, xử lí tất cả những ai cản đường ông ta.

Thậm chí người đó là vợ ông ta, ông ta cũng không tha.

“Đây là lần cuối cùng tôi đồng ý, sẽ không có lần sau đâu. Cả chuyện ông đem bạn của tôi ra uy hiếp tôi lẫn chuyện công việc.” Anh vuốt mặt, lên tiếng với giọng kiềm chế sự tức giận.

“Tốt!” Vị chủ tịch đáp lại, vẻ rất hài lòng “Vậy ta về công ty sắp xếp công việc. Ngày mai con nhớ đến để tham gia cuộc họp. Các cổ đông lớn của công ty và ban hội đồng quản trị cũng rất muốn thấy mặt con đấy, nhớ chỉn chu một chút.”

Dặn dò xong câu cuối cùng, ông ta tặng thêm một nụ cười cho Gin, rồi sải bước ra về. Hai tên vệ sĩ cúi đầu kính cẩn chào anh, rồi vội vã đi theo chủ nhân của mình.

Gin đấm mạnh tay vào tường, giải tỏa sự bức bối trong lòng ra ngoài và ngồi phịch xuống giường. Để ông ta biết được người anh thích là một chuyện cực kì nguy hiểm, vì đó chính là điểm yếu của anh. Một khi ông ta đã biết, ông ta sẽ vận dụng nó liên tục để sai khiến anh.

Nhưng chỉ cần là vì cô ấy, anh có bị ông ta sai bảo điều gì cũng được, miễn là đẩy xa cô khỏi người đàn ông nguy hiểm đó là anh yên tâm rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.