Gửi Cho Anh: You Are My Destiny

Chương 42: Cô đã từng cực kì hận anh...!?


Đọc truyện Gửi Cho Anh: You Are My Destiny – Chương 42: Cô đã từng cực kì hận anh…!?

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Từ sau bữa ăn trưa đó, ngày nào Gin cũng muốn Bảo Anh làm cơm trưa cho anh, ăn cùng anh, trò chuyện cùng anh. Bảo Anh cũng rất nhiệt tình chiều theo, vì cô cứ nghĩ nên làm theo ý cậu ta, thì chắc thời hạn quen nhau sẽ rút ngắn bớt.

Nhưng cô dần dần đã không thể phủ nhận, ở bên cạnh Gin, cô luôn luôn cảm thấy thoải mái và vô cùng an toàn. Cô được là chính cô khi đối diện với anh, chứ không cần phải tỏ ra mình là thục nữ hay gì đó để lấy lòng anh, cho nên, khi quen nhau cô không cảm thấy bị gò bó, hay là giả tạo. Mà cô cảm thấy anh cũng không cho phép cô cố gắng trở nên hoàn hảo, nên rất hay chọc điên cô lên để cô lộ ra bản chất thật sự.

Quay qua quay lại thì mới đó mà hai người đã quen nhau được một tháng trời.

Ngày thứ bảy thứ hai của tháng mười, đại hội thể thao chính thức bắt đầu!

Giáo viên, học sinh, thậm chí cả phụ huynh đều tham gia rất sôi nổi và nhiệt tình. Không khí vô cùng vui tươi và náo nhiệt. Câu lạc bộ cổ vũ khai mạc đại hội bằng những màn trình diễn đặc sắc và đẹp mắt, tiếp đó là các môn thi đấu.

Bảo Anh tham gia chạy tiếp sức và chạy đua năm trăm mét. Nói chung thì lớp cô không phải xuất sắc đạt được hết tất cả các giải, nhưng có vài môn cũng được đứng nhất nên cũng đủ để tự hào. Vả lại mọi người lại rất đoàn kết, luôn luôn cổ vũ, động viên nhau để có tinh thần nhiều hơn, nên dù có thua cũng không ai thấy phiền lòng. Thầy chủ nhiệm hôm nay cũng cực kỳ hăng máu và nhiệt tình, liên tục hò hét khi tới lượt lớp mình tham gia, tới mức bị khan cổ mà vẫn tiếp tục hét lớn, chung vui với mấy đứa học sinh của lớp mình.

Môn chạy tiếp sức, Bảo Anh là người đứng cuối cùng trong đội hình. Lần trước do tới kì nên không thể thắng, nên bây giờ cô nàng vô cùng máu lửa, vừa cầm lấy vật chuyền đã phóng vèo một phát về đích, giành giải nhất vinh quang cho lớp.

“Sau đây là trận thi đấu bóng chuyền giữa lớp hai năm nhất (1 – 2) và lớp ba năm hai (2 – 3). Đàn em đang đối đầu với đàn anh, kết quả sẽ ra sao? Mọi người mau tập trung về sân bóng chuyền, trận đấu vô cùng kịch tính!” Giọng của anh chàng trưởng câu lạc bộ phát thanh vang lên thật to rõ và hào hứng trên loa lớn. Bảo Anh vừa đứng uống nước vừa lắng tai nghe, đôi mắt trong thoáng chốc ánh lên vài tia kinh ngạc. Lớp của Gin bốc thăm thi đấu bóng chuyền trúng đối thủ là lớp năm hai sao? Căng à nha… Nhưng mà, trong lớp cậu ta hình như cũng có nhiều người giỏi bóng chuyền cơ mà, chắc trận này sẽ hay lắm đây!

“Đi xem không?” Bảo Anh rủ rê mọi người.

“Đi sao không? Dù sao thì buổi chiều lớp mình mới thi môn kế tiếp.” Ayane mắt sáng long lanh, miệng hào hứng nói thật to.

“Đi chứ đi chứ!” Mọi người đồng thanh.

Ồn ào bàn tán thêm một lúc, cuối cùng cả lớp của Bảo Anh cũng đồng ý kéo nhau qua sân bóng chuyền.

Mọi người đã đến chật ních. Khó khăn lắm Bảo Anh mới chen lên được hàng đầu để xem cho rõ. Người cô nàng bấy giờ đã mồ hôi nhễ nhại, nhưng dường như cô không để ý cho lắm, chỉ lo tập trung vào trận đấu.

“Ủa? Chiaki, cậu chen lên đây được rồi đó hả?” Sumire đứng kế bên, mắt chữ O mồm chữ A nhìn Bảo Anh.

“Chen cũng dễ thôi mà…” Bảo Anh vừa trả lời vừa rướn cổ lên như đang muốn tìm kiếm gì đó.

“Tìm tình yêu à? Ở kia kìa.” Sumire cười cười, chỉ tay về phía Gin đang đứng sát lưới, tay chống nạnh nhìn đối thủ với gương mặt tập trung tuyệt đối.

“A… ai nói tớ kiếm cậu ta…?” Bảo Anh đỏ mặt, ấp úp chối lên chối xuống.

“Xì… Làm sao qua mắt được tôi hả cô nương?” Sumire đẩy đầu cô một cái, thích thú trêu đùa “Bạn trai của cô mới vào trận đấu đã làm cho đàn anh khiếp vía rồi cơ đấy. Đập bóng một phát cực mạnh khiến ai cũng giật mình.”

“Nói vậy, nãy giờ tỉ số là bao nhiêu rồi?” Bảo Anh ngây ngô hỏi.


“Một đều rồi. Bên kia mới đáp trả xong. Giờ chuẩn bị giao bóng rồi đấy.”

Tiếng còi vang lên, trận đấu lại bắt đầu. Bảo Anh chú ý vào trái bóng được chuyền liên tục trên cao, chuyền qua tay của bao nhiêu người, bay qua bên kia lưới, rồi lại bay trở lại. Nãy giờ hai bên vẫn chưa thể ghi điểm được, nên những giây phút bóng đi trên không vô cùng căng thẳng.

Nhưng cứ mỗi lần trái bóng được chuyền đến Gin là Bảo Anh lại nhìn vào anh, không hề nhìn vào nó nữa. Thậm chí khi anh đã chuyền sang bên kia rồi, cô vẫn cứ nhìn anh, nhìn đến nỗi ngây cả người ra. Chỉ đến khi tiếng đập bóng xuống sàn vang lên, cô mới hoàn hồn. Tỉ số đã là 2 – 1, nghiêng về lớp của anh. Thôi chết! Nãy giờ chỉ lo nhìn cậu ta mà bỏ qua cả những phút gay cấn của trận đấu mất rồi!!!

“Lớp tớ ăn điểm, ăn điểm rồi kìa!!!” Sumire hét lên trong vui sướng, nắm lấy bả vai của Bảo Anh lắc lắc liên hồi.

Bảo Anh cảm thấy tiếng hò reo cổ vũ lúc này đã lắng xuống, tất cả vô cùng yên lặng, chỉ còn mỗi mình cô, và Gin đang hiện diện trong không gian này. Cô nhìn anh đưa tay quệt mồ hôi, cách anh chống tay xuống đầu gối để điều hòa nhịp thở. Ôi trời, ngay cả tấm vải dài đang được cột trên trán của anh cũng làm anh trở nên đặc biệt…

Lần đầu tiên cô thấy anh khác như thế…

Lần đầu tiên cô thấy anh đẹp trai như thế…

May mà anh đang tập trung vào trận đấu, chứ nếu không anh mà quay qua lúc này, chắc cô tự đào lỗ mà chui xuống vì xấu hổ quá! À mà không… bây giờ cô ngây người đến mức đâu còn biết xấu hổ là gì nữa đâu? Anh nhìn qua đây lúc nào chẳng biết cô có để ý không ấy chứ…

“Cái cậu nãy giờ ghi điểm cho lớp 1 – 2 nhìn ngầu ghê…”

“Tí nữa tớ phải bắt chuyện để xin cho bằng được số điện thoại mới được! Trai đẹp thường thường hay ế lắm…”

Bảo Anh bất giác cười khẩy đầy vẻ tự mãn. Ôi trời! Ế cơ á? Mơ đi mấy cưng, cậu ta có bạn gái là chị mày đây rồi!

Nhưng mà… cũng chỉ là bạn gái qua giao kèo thôi…

“Kì lạ thật nha! Năm nhất tụi mình có trai đẹp như vậy mà sao đến giờ tụi mình mới biết nhỉ?”

“Chắc tại người ta giấu danh tính kĩ quá. Bây giờ thì biết rồi đấy thôi!”

Tiếng bàn tán của các bạn nữ ngày càng sôi nổi. Thậm chí, một nữ sinh còn bạo gan đập vai Sumire, chỉ về phía Gin và hỏi thẳng: “Cậu ấy tên gì vậy hả bạn?”

Sumire chẳng hiểu gì sất, nhưng vẫn cứ trả lời: “Shinakawa Gin.”

“Ôi trời, thì ra là cái cậu đoạt giải vô địch đối kháng Karatedo toàn vùng Kanto đó sao??” Nữ sinh ấy ra vẻ ngạc nhiên lắm, rồi quay sang phía bạn bè của mình bàn tán tiếp “Đầu năm tớ có nghe nói đến cậu ấy, nhưng vẫn chưa biết mặt. Mặc dù có ghé qua câu lạc bộ Karatedo xem thử, nhưng vẫn không nhận diện được!”

“Thế sao? Giỏi võ, giỏi thể thao, học hành mà giỏi nữa thì chuẩn soái ca luôn rồi!” Một nữ sinh khác phấn khích đến nỗi đỏ cả mặt lên.

Học hành vô cùng giỏi ấy chứ… Bảo Anh mắt tròn mắt dẹt nghĩ vậy khi nghe đám nữ sinh kia bàn tán về anh.

Cô bất giác cúi đầu xuống, nhìn mũi giày của mình đã lấm lem đất cát, nhớ lại cảnh mũi giày của cô và của anh chạm vào nhau từ hồi chạy marathon. Rốt cuộc, anh có tình cảm với cô hay không? Anh ôm cô, hôn cô, rồi còn tận tình giảng bài cho cô… Như thế có phải là có tình cảm không? Nhưng… nghe nói, anh đã yêu một người con gái nào đó rồi cơ mà?

Nghĩ tới chuyện đó, lòng Bảo Anh đột ngột hơi chùng xuống. Sau bao nhiêu thứ thì giao kèo vẫn là giao kèo mà thôi, không hơn không kém. Hôn là chuyện thường làm giữa các cặp đôi, nên chắc trong kế hoạch cũng phải có rồi…


Trong đầu đột ngột có những ý nghĩ như thế khiến Bảo Anh không muốn nhìn Gin nữa.

Đột nhiên, Sumire hét lên gì đó nghe có vẻ kinh hoàng lắm! Bảo Anh ngước mắt lên, phát hiện trái bóng đang vô tư tiến về phía mình với tốc độ chóng mặt. Rất nhanh, cô lùi ra sau vài bước, đưa tay lên đập thật mạnh để nó bay trở lại sân.

Cú đánh trật đó là của lớp 2 – 3, bóng ra ngoài nên tỉ số của lớp 1 – 2 được tăng lên. Đúng lúc ấy, còi kết thúc hiệp một vang lên, hai đội được tạm nghỉ để bàn bạc.

Bảo Anh xoay xoay cổ tay phải hơi đau nhức do cú đập bóng lúc nãy gây ra, mặt nhăn như khỉ ăn ớt. Đang khó chịu thì một bàn tay nào đó vô cùng quen thuộc nắm lấy tay cô, nâng cao lên như để kiểm tra.

“Tôi không sao!” Cô trân trối nhìn Gin, hơi đỏ mặt, nhưng vẫn để mặc tay mình cho anh ngắm nghía.

“Lát nữa đứng xa ra một chút.” Anh mỉm cười nói. Lúc nãy bóng bay về phía cô anh mới phát hiện cô đến xem. Giật mình định chạy lại cản thì cô đã nhanh tay hơn rồi.

“Biết rồi! Tôi không muốn ăn banh đâu.” Cô quay mặt đi chỗ khác, giọng nghe có vẻ khó chịu. Gin thở dài, xoa đầu cô thật nhẹ nhàng.

“Lúc nào cũng làm tôi lo.”

“Ai mướn cậu lo làm gì…?” Cô phồng má, liếc anh một cái sắc lẹm. Phải rồi! Ai mướn anh lo làm gì đâu?

Gin nhìn cô, cảm thấy sự ngọt ngào như đang tan ra trong lòng mình.

“Cậu Shinakawa!”

Đang mỉm cười, nghe có ai đó gọi mình, anh ngước mặt lên thì nụ cười trên môi ngay lập tức biến mất.

Anh đi ngay về phía người vừa gọi mình. Đó là một phụ nữ trung niên, mặc một bộ đầm vô cùng sang trọng, chiếc kính mát đen to quá nửa gương mặt như làm tôn thêm vẻ quý phái.

“Lâu rồi không gặp nhỉ…?” Bà ta mỉm cười xã giao đầy lịch sự khi anh tới gần.

“Tôi không nhớ mình đã từng gặp bà.” Gin cười lại, thẳng thắn nói.

Người phụ nữ khẽ thở dài im lặng vài giây, nụ cười trên môi vẫn chưa tắt hẳn.

“Không nhớ cũng phải!” Bà ta tháo cặp kính xuống, lên tiếng “Vì tôi đã xóa trí nhớ của cậu mà.”

Gin kinh ngạc, trợn mắt nhìn bà ta với thái độ vô cùng ngạc nhiên. Một người phụ nữ xa lạ đến đây và nói đã xóa trí nhớ của anh là như thế nào? Anh không hiểu.

“Xin lỗi bà, bà vừa nói… gì vậy ạ?” Gin lập tức hỏi, vẻ tò mò pha lẫn cả sốt ruột. Hiệp hai sắp bắt đầu rồi, anh phải trở lại ngay.


“Tôi nghĩ sau bao nhiêu năm giấu giếm, cuối cùng thì sự thật vẫn cần phải được đưa ra ánh sáng, không thể ẩn trong bóng tối mãi được.” Người phụ nữ ấy gõ gõ gọng kính lên lòng bàn tay mình, điềm tĩnh trả lời “Thế này đi, khi nào cậu thi đấu xong, ra quán cà phê đối diện trường, tôi ở đó đợi cậu.”

Nói xong, bà ta quay lưng, chậm rãi rời đi.

“Đợi đã!” Gin gọi với, bà ta đứng lại, nhưng lại không quay đầu nhìn anh.

Im lặng rất lâu, anh không biết mình nên phải hỏi điều gì vì có quá nhiều câu hỏi đặt ra cùng một lúc trong đầu anh. Chưa kịp hỏi thì bà ta đã nhỏ nhẹ lên tiếng: “Miyamoto Chiaki…”

“Hả?” Anh nhướn mày ngạc nhiên. Bà ta vừa nhắc đến Chiaki ư? Tại sao lại có cả Chiaki ở đây?

“Ba năm trước, cậu đã từng làm cô ấy đau khổ và hận cậu đến tận tim gan.”

Nói xong, bà ta bỏ đi một mạch, bỏ mặc Gin đứng đó với bao nhiêu cảm xúc hỗn độn. Bà ta nói ba năm trước? Ba năm trước đã xảy ra chuyện gì hay sao? Ba năm trước, ngoài bi kịch của gia đình, thì anh còn gặp phải chuyện gì nữa ư?

“Khoan đã! Bà đứng lại…”

Anh định gọi bà ta một lần nữa, nhưng bà ta đã đi khuất dạng.

Ba năm trước, khoảng thời gian không dài, nhưng mang lại cho anh những kí ức đầy rẫy đau thương và chết chóc, những kí ức mà anh suốt đời không thể quên được. Người đàn ông mà anh gọi bằng một tiếng cha, đã gieo cho anh những kí ức kinh hoàng đó.

Ba năm trước, chính tay ông ta đã nổ súng bắn chết mẹ anh, bắn chết chính người vợ chung sống hơn mười sáu năm của mình.

Vậy ngoài chuyện đó ra, anh, và cả Chiaki đã từng gặp phải chuyện gì nữa? Anh đã từng gây ra đau khổ cho cô sao? Lời người phụ nữ đó mang quá nhiều khúc mắc khiến anh bắt đầu cảm thấy đau hai bên thái dương vì suy nghĩ quá nhiều. Anh suy nghĩ lung đến mức, mọi người phải gọi đến lần thứ ba anh mới hoàn hồn để chạy lại sân thi đấu.

Bảo Anh cảm thấy Gin đang có chuyện gì không ổn, định gặng hỏi, nhưng anh đã vào sân rồi nên cô đành nuốt hết những gì định nói xuống bụng. Thôi kệ! Lát nữa sẽ hỏi vậy.

Hiệp hai diễn ra cũng vô cùng gay cấn, cuối cùng, phần thắng nghiêng về phía lớp 2 – 3. Mặc dù đã thua nhưng lớp của Gin vô cùng phấn khích. Lần đầu tiên họ thi đấu với đàn anh mà tỉ số lại chênh lệch nhỏ như thế cũng đã là kì tích rồi!

“Em ăn trưa với bạn đi, tôi có việc phải ra ngoài một lát.” Sau khi đã họp nhóm xong, Gin đi lại phía Bảo Anh dặn dò vài câu, rồi vội vã chạy thật nhanh ra hướng cổng trường.

“Shinakawa đi đâu vậy?” Sumire rướn cổ nhìn theo, thắc mắc hỏi Bảo Anh.

“Ai mà biết…” Bảo Anh lắc đầu chịu thua.

*********************

Gin đi vào quán cà phê, dễ dàng tìm thấy người phụ nữ lúc nãy đang ngồi ở một chiếc bàn nơi góc quán.

“Cậu uống gì? Tôi mời.” Bà ta mở lời ngay khi anh ngồi xuống.

Anh gọi đồ uống, rồi ngay lập tức đặt câu hỏi với bà ta: “Lúc nãy bà nói vậy là có ý gì?”

Người phụ nữ ấy rất điềm tĩnh, cầm tách trà nụ tầm xuân lên và uống một ngụm nhỏ rồi mới nói: “Ý cậu là cậu muốn biết tại sao tôi lại nói cậu đã từng làm tổn thương Chiaki?”

“Đúng vậy.” Anh trả lời chẳng ngần ngại.

“Hmm… cũng khó nói…” Bà ta dựa lưng vào thành ghế, vắt chéo chân lên “Đại loại là, ba năm trước cậu đã từng làm một chuyện rất rất có lỗi với cô ấy.”


“Có lỗi sao? Tôi đã làm gì?” Gin nhướn một bên mày, đôi mắt bắt đầu bị bao phủ bởi sự băng lãnh.

“Cậu giết người.” Bà ta vẫn điềm nhiên uống trà, bình tĩnh nhả ra từng chữ một.

“Giết người?” Tay anh nắm chặt lại thành hình quả đấm. Anh giết người? Anh giết ai mới được?

“Đúng vậy! Giết người.”

“Tôi đã từng giết người? Tại sao một chuyện kinh khủng như vậy tôi lại không có ấn tượng gì hết?”

“Chẳng phải tôi đã nói rồi hay sao? Tôi đã xóa trí nhớ của cậu!”

“Không thể tin được!”

“Cậu không tin? Vậy tôi sẽ không nói nữa. Đợi đến lúc thích hợp, tôi sẽ để cậu và Chiaki hồi phục trí nhớ, xem xem hai người sẽ điên cuồng lao vào yêu và hận như thế nào.”

“Rốt cuộc chuyện ấy kinh khủng đến mức nào? Cô ấy đã hận tôi đến mức nào?”

“Rất hận cậu! Hận đến mức vừa muốn giết chết cậu, vừa muốn tự hủy hoại bản thân để cậu vừa thỏa mãn sự trả thù, vừa phải đau đớn giày vò đến hết cuộc đời.”

Đầu óc Gin như đang quay cuồng. Chiaki và anh đang bị đẩy đưa vào chuyện gì vậy chứ? Anh không thể hiểu nổi!

“Từ đầu, tôi đã yêu cầu cấp dưới sắp xếp cho cô ấy học ở một trường học bất kì trên đất Nhật, nhưng chẳng hiểu sao lại trúng ngay trường mà cậu đang theo học.” Người phụ nữ bất giác nhếch mép cười nhạt, nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn “Đúng là duyên trời đã định, thì chạy đi đâu cũng không thoát.”

“Sao bà không kể hết ra cho tôi biết đi?” Gin đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Chuyện của mỗi người giống như một cuốn phim. Tôi chỉ là người xem, không thể thuộc lòng hết lời thoại và chi tiết. Chỉ có người trong cuộc mới biết tất cả. Một lúc nào đó, tôi sẽ cho cậu cơ hội tìm hiểu.”

“Thôi được…” Gin vuốt mặt mình, kiềm chế sự tò mò và tức giận xuống “Tôi có một yêu cầu.”

“Cậu cứ nói.”

“Miyamoto là người rất dễ suy nghĩ lung tung. Đừng nói cho cô ấy bất cứ chuyện gì.”

Người phụ nữ bật cười, uống nốt trà trong tách và nói: “Cô ấy vẫn y chang ba năm trước nhỉ? Thích suy nghĩ lung tung và dễ nhạy cảm với mọi chuyện.”

“Nếu tôi nghe cô ấy đề cập đến chuyện này, tôi sẽ không tha cho bà.”

“Cậu cũng không thay đổi gì cả. Tôi hứa, được chưa? Tôi sẽ không nói gì cho cô ấy biết.” Bà ta cười càng nhiều hơn, rồi đưa tay lên xem đồng hồ “Tôi có việc phải đi rồi.”

Nói rồi, bà ta xách giỏ đứng dậy, không quên để lại một câu: “Hi vọng sẽ sớm được gặp lại cậu.”

Xong xuôi, bà ta chào anh thật lịch sự, và từ tốn rời đi.

Đời người như cuốn phim dài, dễ dàng biết được phần đầu, nhưng khó đoán được kết thúc.

Duyên số như sợi chỉ được buộc chặt, mãi mãi chẳng thể tách rời. Dù có trốn xa đến đâu chăng nữa, cuối cùng cũng sẽ được kéo về bên nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.