Đọc truyện Gửi Cho Anh: You Are My Destiny – Chương 21: Ai cũng đều có một nỗi đau…
Vài lời của Rei trước khi vào chương: =3=
1. Thú thật, rất khó để có thể có thể quyết định được nên cho Jiro đi theo con đường nào:”( Thôi thì mọi người xem xong chương này rồi hãy định đoạt nhé! Rei là Rei viết xong chương này trong đầu cũng đã có một dự kiến rồi:”(
2. Chương này không tưng tưng như những chương khác:”( Nghe thêm nhạc cho có cảm xúc nha…
Enjoy!
—————————————————————————————-
“Mẹ à, chiều mai con sẽ lên bệnh viện làm thủ tục nhập viện.”
“Mai mẹ sẽ đi với con. Con được phát hiện bệnh sớm, nên chắc chắn sẽ chữa khỏi thôi! Ráng nghe theo lời khuyên của bác sĩ là được.”
“Dạ…”
Xoảng!
Jiro và mẹ anh giật mình vì tiếng động to phát ra bên ngoài phòng của anh. Anh vội vã đi lại mở cửa để tìm hiểu, để rồi, bắt gặp ngay ánh mắt thất thần của em gái anh. Dưới chân cô, chiếc ly đựng trà vỡ tan tành thành từng mảnh khiến nước trà đổ đầy sàn gỗ, chiếc mâm rơi ngay ở đầu những ngón chân.
“A… Aya…” – Jiro nắm chặt tay lại thành hình nắm đấm, giọng run run.
“Nói với em là em nghe nhầm đi…” – Ayane cúi mặt, giọng lí nhí nhưng tai của Jiro vẫn có thể nghe thấy.
“Aya à… em bình tĩnh—
“Nói với em là em nghe nhầm đi!!!!” – Cô hét lên, nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt. Đôi tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy vạt áo của anh mình.
“Có chuyện gì vậy?”
Jiro nhìn cha mình vừa tất tả chạy lên cầu thang, trong lòng dấy lên cảm giác vô cùng khó chịu.
“Tại sao anh hai phải nhập viện? Tại sao? Anh vẫn khỏe mà!! Anh vẫn có thể chọc em được mà!! Anh nhập viện để làm gì chứ? Anh giấu em điều gì vậy…? Anh mau nói đi!!!” – Ayane đấm thùm thụp vào ngực của anh mình, khóc nấc lên không tự chủ khiến cha phải chạy lại can.
“Aya à, con bình tĩnh đi… Jiro, rốt cuộc chuyện là sao? Con và mẹ đang giấu cha với em con chuyện gì?”
Jiro mím môi lại. Anh muốn chạy trốn ngay lúc này! Anh rất muốn, nhưng chân anh không thể cất bước nổi…
“Con… có một khối u ác tính ở phổi….” – Jiro khó nhọc lên tiếng – “Nhưng bác sĩ nói rằng con được phát hiện kịp thời, nếu nhập viện và điều trị bằng hóa trị vẫn có thể khỏi hẳn. Con định là ngày mai sẽ nói—
“Đồ ngốc!!! Anh hai là đồ ngốc!!! Ngốc nhất thế gian!! ” – Ayane thét lên, cuống cuồng bỏ chạy xuống dưới nhà.
“Aya! Chờ anh—
Jiro toan chạy theo, nhưng lại bị cha mình cản lại.
“Khi một ai bị tổn thương, người ta thích ở một mình hơn con à…”- Ông ân cần nói – “Con cứ để con bé bình tĩnh lại đã, rồi hãy đến và nói chuyện với nó.”
Jiro đành lùi bước chân lại, khẽ gật đầu. Anh biết, mình vừa gây ra một cú sốc với Ayane. Anh biết em gái anh không quen chịu đựng những chuyện như thế này!
Anh biết, anh biết rất rõ….
————————————————————————————————————————————-
Riing… Riing…
Bảo Anh mắt nhắm mắt mở lồm cồm bò dậy khỏi chăn. Khuya vậy rồi vẫn còn người gọi điện sao? Hay là Gin lại giở trò dọa ma đây?
Dù sao không nghe cũng không được! Bảo Anh vuốt màn hình, bắt máy.
“Alo…”
“C… Chii – chan…”
“Ô… Ayane hả?” – Cô nàng ngáp một hơi – “Sao cậu chưa ngủ? Đã mười hai giờ đêm rồi còn đâu…”
“Tớ… không ngủ được…”
Nghe giọng của Ayane run run như đang khóc, Bảo Anh lúc này mới dần tỉnh ngủ hẳn.
“Cậu không sao chứ?” – Cô bắt đầu lo lắng.
“Không ổn chút nào hết…”
Bảo Anh khẽ rùng mình. Chuyện gì thế này? Ayane đang tâm sự với cô thôi mà! Tại sao người cô lại run lên một cách kỳ lạ… Cô không hiểu được…
“Đừng khóc nữa… Nói cho tớ biết chuyện gì đang xảy ra nào…?”
“Nếu như tớ nói, thì Chii – chan cũng sẽ đau như tớ mất…”
Bảo Anh lặng người đi một lúc lâu. Ayane vừa nói gì vậy? Đã và đang có chuyện gì xảy ra? Tại sao nó lại đến vào lúc đêm khuya như thế này?
“Có chuyện gì vậy? Kể cho tớ nghe đi. Ayane à…?”
Ayane không thể trả lời. Cô ngồi thụp xuống sàn nhà, tim đau thắt. Cô phải làm gì đây? Từ trước đến nay cô chưa bao giờ trải qua chuyện kinh khủng như thế này.
“Anh tớ—
“Aya!!!”
Jiro chạy thục mạng xuống cầu thang, giật lấy ống nghe và áp tai vào.
“Ayane? Anh cậu làm sao…?” – Là tiếng của Chiaki.
Jiro vội vã dập máy, thở dốc. Tất cả mọi chuyện, tại sao lại thành ra như thế này?
“Con bé ngốc!! Sao em lại gọi cho Chiaki hả?” – Anh hét lên, gương mặt không thể giấu nổi sự đau khổ – “Đừng làm anh khổ sở nữa có được không vậy? Thấy em đau anh đã khó chịu, bây giờ phải thấy cô ấy đau, làm sao anh chịu được đây?”
“Vậy thì anh nói đi, em phải làm sao đây? Nếu như em cứ giấu mãi cái cảm xúc này chắc em sẽ chết trước anh mất.”
Ayane gào khóc, đứng dậy chạy về phòng. Cô đã quá mệt mỏi rồi, mệt mỏi lắm rồi! Anh cô đã mắc tội gì với ông trời sao? Tại sao lại là anh cô kia chứ?
***
Bảo Anh nhìn màn hình điện thoại tối đen, trong lòng vô cùng sốt ruột. Tại sao lại dập máy? Tại sao vậy? Cô thử gọi lại, nhưng trả lời cô chỉ là một tràng tiếng bíp kéo dài và lặp lại liên hồi. Nỗi bất an lúc này đã bắt đầu lộ rõ. Ayane và Jiro đang giấu cô chuyện gì?
Cô gọi vào số của Ayane, nhưng cô ấy tắt máy.
Đêm nay… là một đêm khó ngủ của một vài người…
———————————————————-
Ngày mới.
Mưa nặng trĩu rơi xuống Tokyo tấp nập. Mặc cho thời tiết có xấu đi, người người vẫn bận rộn bước đi, không ai nhìn nhau, đơn giản chỉ lướt qua nhau một cách vô tình.
“Mưa to quá, trưa nay chắc không lên sân thượng ăn trưa được rồi.”
Akiko tì tay lên kính cửa sổ, hướng mắt theo những giọt mưa đang rơi xuống. Ayane đứng kế bên, chỉ im lặng cúi đầu, không nói tiếng nào.
“Cậu không sao chứ?” – Akiko quay mặt sang nhìn, giọng lo lắng.
“Ừm…” – Ayane đáp gọn, rồi đi về chỗ ngồi.
Bảo Anh muốn hỏi Ayane về chuyện ngày hôm qua, nhưng lại sợ bị từ chối trả lời. Cô bạn hoạt bát này hôm nay lại mang một nỗi buồn như vậy, chắc chắn là có chuyện gì đó không ổn…
“Chii – chan…”
Đang miên man suy nghĩ, thì tiếng gọi khẽ khàng của Ayane khiến Bảo Anh giật mình quay xuống.
“Chuyện gì…?” – Cô hỏi, trong lòng dấy lên sự ngạc nhiên.
“Trưa nay anh tớ có chuyện muốn nói… Cậu gặp anh ấy ở sân sau của trường nha?” – Vừa dứt lời, Ayane ngay lập tức nằm gục xuống bàn để Bảo Anh không phải thắc mắc thêm bất cứ điều gì với cô được nữa.
Bảo Anh cúi mặt, quay người lên. Không gian đang ồn ào như vỡ chợ của lớp học dường như đã lắng xuống, chỉ riêng với hai người. Sự im lặng đáng sợ giữa chốn đông người khiến Bảo Anh căng thẳng tột độ. Hiện tại cô không thể tập trung vào chuyện gì được nữa. Trong đầu cô lúc này chỉ có những câu hỏi mơ hồ không xác định. Cô đang lo sợ, thật sự lo sợ, sợ lắm… Nỗi sợ này xuất phát từ đâu chính cô cũng không rõ.
*****
Tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa vừa vang lên thì Bảo Anh cũng vội đứng bật dậy, chạy ra khỏi lớp học. Ayane ngồi trông theo cô bạn của mình, đôi mắt tinh nghịch cụp xuống đượm buồn. Bên ngoài cửa sổ, trời đã hết mưa, nhưng ánh nắng vẫn chưa xuất hiện.
Đôi chân của Bảo Anh bước những bước dài, nơi ngực trái của cô, con tim đang đập rất nhanh, đến nỗi tai cô có thể nghe thấy được âm thanh “thình thịch…” rõ mồn một.
Cô đâu biết được, đằng sau cô còn có một người nữa, dõi theo cô ở một khoảng cách nhất định.
Jiro đã đến chỗ hẹn trước. Anh đứng dựa lưng vào tường, gương mặt toát lên vẻ suy tư. Bảo Anh nhìn anh, trong lòng bỗng nhiên dậy sóng. Khó khăn lắm, cô mới có thể tiến lại gần và thốt lên một tiếng: “Anh…”
Jiro giật mình quay sang. Vậy là cuối cùng cũng tới lúc phải nói ra…
“Chiaki, em tới rồi à?” – Anh mỉm cười đầy dịu dàng.
“Anh kêu em ra có chuyện gì không?”
Tim anh lệch nhịp, cảm giác đau nhói bắt đầu lan toả, làm tay chân anh như tê dại đi. Giọng nói của cô ấy, nụ cười của cô ấy, sự mạnh mẽ của cô ấy, gương mặt đáng yêu khi giận dỗi của cô ấy, từ bây giờ trở đi, có lẽ, anh sẽ không bao giờ được nhìn thấy nó nữa.
Anh không tự chủ được mình, cứ thế mà tiến tới, ôm chầm lấy Bảo Anh. Anh đã từng muốn đây chỉ là một cơn ác mộng, choàng tỉnh ra thì mọi thứ sẽ trở về bình thường. Nhưng không, sự thật vẫn luôn là sự thật, nó mang chiếc mặt nạ tàn khốc và chưa bao giờ nói dối. Khoảng thời gian khi được yêu Chiaki, cả căn bệnh của anh… tất cả đều là sự thật.
“Jiro à… Anh sao vậy?” – Bảo Anh cảm nhận được đôi bờ vai của Jiro đang run lên. Vì cơn mưa mang cái lạnh đến khiến anh như thế này ư? Hay là… vì một lý do khác?
“Anh xin lỗi… Anh xin lỗi…” – Giọng của Jiro muốn nghẹn lại, đôi tay anh ngày càng siết chặt lấy Bảo Anh hơn. Anh biết, anh chỉ cần buông ra, thì anh sẽ không thể ôm cô thêm lần nào nữa.
“Anh không sao chứ? Sao lại xin lỗi em?” – Bảo Anh vuốt nhẹ tấm lưng của Jiro, trong lòng rối bời.
Gin đứng ở góc rẽ, dựa lưng vào tường và thở ra một hơi dài. Anh tự hỏi tại sao mình lại đi theo Chiaki như thế này? Anh cứ như một kẻ tò mò, một mình đứng ở đây, và sau lưng anh, cách ngăn bởi một bức tường dày, là cảnh tượng anh không bao giờ muốn thấy…
“Anh muốn nói cho em biết một chuyện quan trọng…” – Jiro cố gắng bình tĩnh lại, đôi vai anh vẫn gồng lên và tay anh vẫn ôm siết lấy Bảo Anh.
“Anh nói đi…” – Bảo Anh nhẹ nhàng nói.
Con người, dù có mạnh mẽ tới đâu, thì cũng không thể chịu đựng được khi đứng trước một cú sốc lớn… Dù có giỏi che giấu cảm xúc đến mấy, thì rốt cuộc, khi đối diện với sự thật đau thương, thì nước mắt vẫn sẽ tuôn rơi. Thứ chất lỏng tinh khiết ấy chỉ có một phần trăm là nước, và chín mươi chín phần trăm còn lại, chính là cảm xúc tận sâu đáy lòng.
Và lúc này đây, khi đôi tai của Bảo Anh đã nghe được toàn bộ sự thật, khi đôi tay của cô đã thôi không còn đặt trên tấm lưng của Jiro, thì những giọt nước nơi khoé mắt của cô cũng bắt đầu lăn dài, ướt đẫm bờ vai của anh…
“Anh… đang nói dối… phải không?” – Giọng của Bảo Anh như người mất hồn, khô khốc và thất thần.
“Anh đã từng mong đó chỉ là lời nói dối… Nhưng…” – Jiro vùi mặt vào mái tóc của Bảo Anh, hôn nhẹ – “Anh xin lỗi…”
Thân thể của Bảo Anh run lên. Chuyện gì đang diễn ra thế này? Tại sao mọi vật trước mắt cô lại tối sầm đi như vậy…? Tại sao…? Cô vội đẩy Jiro ra, quay đầu bỏ chạy. Cô muốn kết thúc cơn mơ này, cô muốn quay về hiện thực.
Gin đang đứng bần thần nơi ngã rẽ, thấy Bảo Anh đột ngột chạy vụt qua thì vội đi theo, nắm tay giữ cô lại.
“Dù là ai thì cũng buông ra giùm tôi.” – Cô không quay đầu, giọng run nhưng rất kiên quyết.
“Đã có chuyện gì xảy ra?” – Gin lên tiếng khiến cô kinh ngạc, cố vùng tay ra nhưng không thể được.
“Liên quan gì đến cậu? Mau về lớp đi, tôi không giỡn với cậu lúc này được đâu.”
“Quay mặt lại để thể hiện lịch sự chút được không hả?” – Gin cố tình bực dọc.
“Nghĩ tôi vô văn hoá cũng được. Buông tay ra, nếu không tôi đấm thẳng tay đấy.” – Bảo Anh đanh giọng.
Gin nhíu mày, lấy tay kia đặt lên vai Bảo Anh, xoay mạnh người của cô lại. Bảo Anh cúi mặt xuống, không muốn để cho anh thấy tình trạng của mình lúc này.
Tách… tách….
Mưa.
Mưa ngày một to, nặng trĩu và chẳng mấy chốc đã khiến không gian xung quanh trắng xoá một màu.
Gin vẫn đứng đó, và Bảo Anh cũng vậy. Phía sau hai người, Jiro vẫn đứng bất động. Cả ba người, không ai muốn bước. Cả ba người, ai cũng đều có một nỗi đau…
Bảo Anh đột ngột nắm chặt tay áo của Gin, đôi vai khẽ run lên. Cô không thể chịu đựng được… Cô không thể nghĩ đến chuyện Jiro sẽ mãi mãi rời xa cô, mặc dù cả hai chỉ mới quen nhau.
“Anh ấy sẽ không rời xa tôi đâu, phải không?” – Cô bất giác hỏi, một câu hỏi dành cho ai, chính cô cũng không biết.
“Đúng!” – Gin đột ngột hét lên, lấn át cả tiếng mưa – “Chỉ cần cô mạnh mẽ, sẽ không ai rời xa cô hết. Khi cảm thấy mình yếu đuối, hãy nghĩ đến điều tốt đẹp, thì cô sẽ lấy lại được thứ mình cần để vực dậy. Tôi không muốn thấy cô như thế này, cô hiểu không?”
Bảo Anh ngước mắt lên nhìn Gin. Cô không muốn khóc, nhưng tại sao, nước mắt vẫn cứ tuôn, chan hoà hai bên má, lẫn với những giọt mưa đang rơi xuống liên hồi.
Gin không muốn nhìn thấy cô như vậy. Tim anh như ngừng đập lại. Anh vội vã ôm lấy cô, tựa cằm lên mái tóc ướt đẫm của cô.
“Tôi không muốn nhìn thấy cô như vậy…”
Bảo Anh nấc lên, bấu chặt lấy áo của Gin. Cô muốn quên cái sự thật tàn nhẫn này đi, nhưng lại không thể được. Mọi thứ đến quá nhanh, cứa trái tim cô rỉ máu, đau buốt.
Gin nghiến răng, cố gắng không để lộ bất cứ cảm xúc gì ra ngoài. Từ khi nào mà anh nhận ra rằng, mình không thể tự chủ khi thấy Chiaki và Sakura chịu đau đớn hay buồn phiền.
Tình cảm của anh rốt cuộc đang hướng về nơi đâu, chính anh cũng không thể hiểu rõ. Anh không thể nói được mình dành cho ai nhiều cảm xúc hơn được. Anh đang đứng giữa một ranh giới tình cảm thực sự phức tạp. Nếu anh không thể gỡ rối, thì anh sẽ rơi xuống vực sâu không đáy mãi mãi…
Sakura đứng ở hành lang lầu hai, nhìn xuống sân trường đang diện lên màu trắng xoá của mưa, những ngón tay thanh mảnh chạm nhẹ lên ô cửa sổ. Cô chỉ đang chú ý đến một chỗ, một chỗ có hai người đang đứng với nhau…
Cô nuốt khan, lấy điện thoại ra và bấm số, tim trong lồng ngực đập nhanh không thể kiểm soát. Sau một tràng tiếp bíp dài, cuối cùng, đầu dây bên kia cũng bắt máy.
“Alo?” – Một giọng phụ nữ vang lên, sắc lạnh đến nỗi khiến cô run lên vì sợ.
“Thưa bà, cậu Shinakwa…”
“Tôi đã nói là tôi giao thằng bé cho cô xử lý rồi mà, sao giờ còn gọi điện làm gì?”
“Nhưng… thưa bà… có vẻ như kế hoạch đang đi theo chiều hướng thất bại.”
“Cái gì?”
“Tôi… không thể làm gì để cậu ấy chú tới tôi nhiều như cô ấy…”
“Con khốn! Cô làm cái quái quỷ gì cũng được. Bằng mọi giá, phải lôi kéo thằng bé thích cô, không được để nó lại gần con nhỏ đó nữa. Tôi đã chi rất nhiều tiền cho cô, cô nên biết điều đi.”
“V… vâng! Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Nếu như thằng bé vẫn tiếp tục bám lấy con nhỏ khốn nạn đó, thì thông báo cho tôi, tôi sẽ có cách.”
“Vâ—
Tút… Tút…
Sakura nhìn màn hình điện thoại đã tắt ngúm, buông ra tiếng thở dài.
Kế hoạch vẫn phải tiến hành, nếu không, cô sẽ không thể yên thân mà sống được!