Gửi Cho Anh: Tìm Lại Hạnh Phúc

Chương 22: Ừ, em ghen đấy!


Đọc truyện Gửi Cho Anh: Tìm Lại Hạnh Phúc – Chương 22: Ừ, em ghen đấy!

Trường Keihatsu nghe tin Gin nghỉ học vì bị gãy xương thì giống như tận thế tới nơi. Nữ sinh suốt cả tuần liền bàn ra tán vào liên tục, còn kéo nhau ồ ạt đến bệnh viện thăm anh.

Bảo Anh mấy lần liền vào thăm anh đều phải ôm cục hận đi về. Do quá đông học sinh vào thăm, bệnh viện sợ ảnh hưởng đến bệnh nhân nên yêu cầu một lần chỉ cho nhiều nhất là sáu người vào trong thăm bệnh, mà giờ thăm bệnh thì chỉ tới chín giờ tối, tan trường vào lúc 5 giờ chiều, đi đến bệnh viện phải đi qua đến tận sáu trạm tàu điện. Cô còn phải về nhà học bài nên không thể ở lâu được.

Và thế là trong vòng hai tuần, Bảo Anh không thể nào vào thăm Gin, chỉ vì những cái lý do trời đánh kể trên.

Còn Gin thì ngày nào cũng ngóng ngóng ra phía cửa coi bà xã đã vào chưa, nhưng lúc nào bước vào cũng chỉ là những nữ sinh lạ hoắc của trường mình nên anh chẳng vui vẻ gì mấy, mặc dù trong lòng vẫn cảm kích vì mọi người quan tâm đến mình.

Dạo này vì sắp đến kỳ thi đại học rồi nên học sinh năm ba khá bận rộn trong việc học hành. Bảo Anh ngày nào cũng phải làm bài tập đến khuya. Mỗi môn bài tập về nhà không nhiều, nhưng dồn tất cả lại và làm hết thì mới là vấn đề! Thêm cả việc hai tuần rồi không đến thăm Gin nên tinh thần của cô không được tốt vì lo lắng cho anh. Không biết số lượng người đi thăm anh đã giảm chưa nhỉ…? Cô muốn đi thăm anh quá…

Lại còn về phần Gin, khi anh thấy số người đi thăm mình đã giảm vào cuối tuần thứ hai thì trong lòng cũng có chút vui vui, nhưng chưa kịp vui hết thì lại phải tốn công sức… từ chối lời tỏ tình.

Số là có một vài bạn nữ sinh đợi đến thời điểm mọi người không còn đi thăm anh quá đông nữa thì vào tận tình chăm sóc, thậm chí một ngày có đến… ba người vào đưa cơm cho anh. Sau vài ngày “thả thính” thì lại đột ngột tỏ tình khiến anh khá đau đầu và có chút phiền muộn. Thật sự anh không cố ý muốn làm tổn thương họ, nhưng trong lòng anh đã có Chiaki rồi, anh không thể không vô tình mà buông lời từ chối.

Cuối tuần thứ ba, Bảo Anh quyết định hôm nay sẽ đi thăm Gin, dù cho có khó khăn gì thì cũng phải nhất quyết vượt qua để vào phòng bệnh cho bằng được mới thôi!

Do có lịch học thêm vào buổi trưa, nên cô chỉ có thể đi thăm anh vào buổi tối.

“Ây da, tối nay con ở phòng bệnh chăm sóc thằng bé cũng được mà. Nhớ chăm sóc cháu rể của cô cho tốt đó.” Bà Nguyên thậm chí còn chuẩn bị quần áo cho Bảo Anh ngủ qua đêm. Ấu mài… đúng là một người cô tốt bụng!

“C… cháu rể…” Bảo Anh dở khóc dở cười “Vẫn chưa chính thức mà cô, kêu vậy có phải hơi sớm không?”

“Hai đứa sắp đính hôn còn gì nữa? Cô cũng phải tập gọi như vậy cho quen chứ.” Bà Nguyên vỗ vai Bảo Anh một cái thật kêu và tự hào nói.

Cô nàng vừa xoa vai vừa đóng nắp hộp bento lại thật cẩn thận. Sao mà cô dâu chú rể còn chưa chuẩn bị gì mà hai họ đã rần rần hết cả lên rồi thế này?! Thậm chí hôm trước khi Minako gọi điện cho Bảo Anh, bà còn hét lớn đầy vui sướng khi nghe cô thông báo nữa chứ! Rốt cuộc thì ai mới là người làm lễ đính hôn đây hả??

Mà thôi không nghĩ nữa, đã đến giờ phải đi rồi.

Bảo Anh xách hộp bento lẫn túi đồ mà cô Nguyên đã chuẩn bị lên, hùng hồn bước ra khỏi nhà.

Đi qua sáu trạm xe điện, đi bộ thêm khoảng một cây số nữa là đến bệnh viện.

Bảo Anh lên thẳng phòng bệnh của Gin. Nhìn hành lang trống trơn, chẳng có ai đứng trước cửa phòng anh nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì cũng có thể thoải mái vào thăm anh rồi.

Nhưng Bảo Anh chỉ vừa kéo nhẹ cửa qua, thì một giọng nữ lạ lẫm từ trong phòng bệnh lại truyền đến tai cô: “Em mới làm chút đồ ăn, hội trưởng, anh ăn đi cho nóng.”

Bảo Anh chẳng động đậy gì nữa, cô im re để tiếp tục nghe ngóng tình hình.

“Bây giờ tối rồi, em tốt nhất nên về nhà. Nữ sinh giờ này đi ngoài đường rất nguy hiểm. Em còn đang mặc đồng phục học sinh nữa.” Giọng Gin nhẹ tênh, có chút lạnh nhạt, nhưng lại có chút quan tâm.

“Nhưng… anh sẽ ăn chứ?” Cô gái kia cất giọng nài nỉ.

“Sẽ ăn, nhưng sau khi em đã về.” Gin vẫn giữ chất giọng đó, lần này còn lạnh lùng hơn “Tôi không muốn em vì đến thăm tôi mà lại có chuyện xảy ra. Tôi không muốn có lỗi với cha mẹ em.”

“Thế…” Lần này, giọng điệu của cô gái mềm nhũn hẳn đi “Thế thì… anh có thể cho em ở lại đây tối nay để chăm sóc anh không?”


Bảo Anh nghe cô ấy nói thế, tay liền nắm chặt lại thành hình quả đấm. Trong đầu của cô lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ mà thôi.

Phòng bệnh của Gin, chỉ có cô mới được ở lại qua đêm, không có người con gái nào khác được quyền ở lại.

“Nghe có vẻ hay đấy!” Gin bật cười một tiếng, nhưng ngay lập tức trở về trạng thái không cảm xúc. Cô gái kia còn chưa kịp mừng thì anh lại nói “Nhưng làm vậy không được đâu, bà xã của tôi sẽ không thích.”

“Anh nói… bà xã là sao?” Cô ấy bị một phen cứng đờ người ra “Hội trưởng, anh…”

“Tôi sắp đính hôn.” Gin khẽ liếc cô ấy, thẳng thừng buông ra một câu.

Nhưng cô ấy dường như không chịu chấp nhận sự thật, ngay lập tức liền nhào đến ôm lấy anh khiến anh không kịp trở tay: “Là dối trá đúng không? Anh bị bắt ép thôi đúng không? Anh không yêu cô ta, em có thể thấy được qua lời nói của anh…”

Bảo Anh nhìn vào trong, suýt nữa đã phải hét ầm lên vì điên tiết, nhưng tự nghĩ phải để vở kịch này kết thúc rồi mới có thể đường hoàng bước vào trong. Gin chắc chắn sẽ xử lý được, cô không được mất bình tĩnh.

Gin lạnh lẽo đặt hai tay lên vai cô gái kia và đẩy cô ấy ra.

“Sao em biết tôi không yêu cô ấy?” Ánh mắt của anh dường như đang xoáy thẳng vào tâm can của cô ấy “Người con gái của tôi, em dựa vào cái gì mà phán xét, nói rằng tôi không yêu cô ấy?”

“Rõ ràng giống như anh đang bị bắt ép phải đính hôn.” Cô gái kia mặc dù đã có phần sợ hãi, nhưng vẫn mạnh miệng nói cho bằng được. Cô ấy vẫn cứ mong mình là nữ chính trong một câu chuyện tình yêu do cô ấy tự huyễn hoặc ra “Tình cảm của em là thật lòng, hội trưởng… Em thích anh. Hãy cho em cơ hội được không? Dù là vị trí nào trong tim anh em cũng chấp nhận. Là kẻ thứ ba cũng được… được không anh?”

Gin thở dài, buông tay mình ra khỏi vai của cô ấy, khuyên nhủ thật nhẹ nhàng: “Là do em chưa hiểu chuyện. Sau này, em sẽ gặp đúng người mà mình cần trao đi tình cảm, người đó sẽ là người yêu em hơn bất cứ ai trên thế gian này. Tôi suốt cuộc đời này chỉ có thể chở che cho một mình cô ấy, yêu thương một mình cô ấy mà thôi. Xin lỗi em.”

Cô gái kia bấy giờ nước mắt đã lưng tròng, không chịu nổi nữa, liền đứng phắt dậy, sụt sùi nói: “Em thích anh đã gần hai năm rồi, bây giờ mới có cơ hội để nói ra. Trong khoảng thời gian em đơn phương anh, em luôn thấy anh đi một mình, và luôn từ chối tất cả những lời tỏ tình. Em đã dõi theo anh rất lâu, em chưa từng thấy anh vì một người con gái nào mà rung động…”

“Tôi chưa vì một người con gái nào mà rung động, bởi vì đã có người con gái khác khiến cho tôi rung động từ trước rồi.” Gin ngắt lời cô ấy, bình thản vô cùng “Và người con gái đó chính là người mà tôi sắp đính hôn.”

“Nhưng—

“Đủ rồi.”

Bảo Anh không thể nào chịu đựng thêm mấy cái tình tiết máu chó mà cô gái kia đưa ra nữa, bèn trượt cửa sang thật mạnh và bước vào trong với gương mặt tối sầm.

Cô gái kia thì ngạc nhiên tột độ, còn Gin thì lại vui mừng đến nỗi mắt trợn to, mặt thoáng đỏ đỏ lên, thêm cái đuôi ngoe nguẩy nữa thôi là số một luôn!

Trời đất, cái hình tượng lạnh lùng từ nãy giờ của anh bay đi đâu hết trơn rồi hả??

“Cô là ai?” Cô gái kia quệt nước mắt, lớn tiếng hỏi.

“Tôi là ai không quan trọng.” Bảo Anh cười nửa miệng, dậm chân một cái thật kêu và phản bác lại bằng giọng nói đầy chất hùng hồn “Quan trọng chính là, cô không được phép chất vấn chồng của tôi nữa. Rõ chưa?”

Cả không gian trong vòng ba mươi giây đột ngột im phăng phắc chẳng còn động tĩnh gì, bởi vì ai cũng đang nhìn cô với gương mặt kinh ngạc.

“A…à… ý tôi là… đừng có làm khó hội trưởng…” Nhận ra mình vừa nói hớ, cô liền tự bào chữa lại.

Gin phì cười một cái, cố gắng nén hết xuống bụng và bình tĩnh nói với cô gái kia: “Tôi nghĩ em nên về là được rồi.”


“Em không muốn về. Nói rõ ngay tại đây đi.” Cô ấy vẫn ngoan cố, một mực không chịu bước chân ra khỏi phòng bệnh nửa bước.

Bảo Anh chưa kịp nói thêm tiếng nào, cô ấy đã nắm lấy tay Gin và tuyên bố thật rõ ràng: “Tôi thích anh ấy, thật lòng thích anh ấy. Tôi không quan tâm hôn ước gì đó giữa cô và anh ấy, nhưng nếu như cô không yêu anh ấy, cô có thể hủy hôn để giải thoát cho cả hai cơ mà.”

“Có thôi bày trò trẻ con đi không hả?” Gin lần này đã bực tức thật sự, liền dùng tay kia hất tay cô ấy ra thật mạnh. Kết quả là ảnh hưởng đến vết thương, cơn đau nhanh chóng ập tới khiến cho toàn thân anh run lẩy bẩy, miệng vô thức kêu lên vài tiếng.

Bảo Anh thấy thế, sức chịu đựng nãy giờ liền bị vỡ òa. Cô đưa tay lên và tát vào má của cô gái kia một cái thật mạnh.

“Ra khỏi đây ngay.” Mặt mũi Bảo Anh tối đen, nhìn vô cùng đáng sợ “Thứ hai tôi sẽ tìm cô ở trường để nói chuyện sau.”

“C… cô…” Cô gái kia bị dọa cho sợ chết đứng, nhưng vẫn cố cãi lại “Cô có quyền gì mà tát tôi?”

“Cô thậm chí còn không quan tâm đến việc anh ấy đang bị thương, mà lại mở mồm ra nói thích anh ấy sao?” Bảo Anh nắm chặt tay lại thành hình quả đấm, nghiến răng nghiến lợi nói “Biến khỏi đây trước khi tôi cho cái nắm đấm này vào mặt cô.”

Cô gái kia nghe Bảo Anh nói xong, liền xanh mặt im lặng một lúc, sau đó mới vội vã xách cặp rời đi.

Không khí trong phòng lại trở về sự yên tĩnh.

Bảo Anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, im lặng mở nắp hộp bento ra. Gin từ đầu đến cuối quan sát cô, chỉ dám nuốt nước bọt nhìn cô chứ không dám mở miệng nói câu nào. Con gái khi giận lên quả thật là đáng sợ.

“Lúc nãy cô gái kia có làm đồ ăn cho anh rồi, bây giờ anh có cần ăn nữa không?” Cô để hộp bento lên chiếc bàn gần đó, bình thản lên tiếng.

Gin thở dài, nắm lấy tay cô và siết nhẹ thật dịu dàng: “Em ghen sao?”

“Ừ, em ghen đấy.” Cô rút tay mình khỏi tay anh, lại trả lời không có tí cảm xúc nào “Anh ăn không?”

“Nhìn em như vậy, anh không muốn ăn nữa.” Gin nhướn nhướn lông mày, giọng điệu có chút giận dỗi, lại có chút hối lỗi.

Lần này đến lượt Bảo Anh thở dài: “Được rồi…! Em đút anh ăn nhé.”

Chiêu này quả là rất hiệu nghiệm, dụ dỗ Gin vô cùng dễ dàng.

Bảo Anh cầm đũa lên, từ từ, đều đặn gắp từng miếng một cho anh. Gin vừa ăn vừa nghĩ, đúng là không ai nấu ngon qua nổi bà xã anh mà ~~ Bà xã của anh là số một.

“Tối nay em định ở lại đây luôn, có được không?” Sau khi Gin ăn xong, Bảo Anh vừa dọn dẹp vừa hỏi anh.

Gin nhíu mày lại suy nghĩ, im lặng một hồi rồi bất ngờ xê dịch người qua một chút và tỉnh ruồi nói: “Ừ được. Dù sao giường vẫn còn dư chỗ.”

“Anh điên hả??” Bảo Anh đỏ mặt hét ầm lên “Ngủ trên giường, em đạp vào chân anh cho anh chết à? Em ngủ ở sofa.”

“Anh bị gãy xương chân trái cơ mà… Em nằm bên phải thì đâu có sao đâu?!” Gin xụ mặt xuống năn nỉ.


“Không được không được.” Bảo Anh vẫn kiên quyết.

“Vừa nãy mới kêu người ta là chồng, mà giờ đã trở mặt rồi.” Gin lắc đầu, kèm theo cái vẻ mặt thất vọng “Em thật là vô tình…”

Bảo Anh bị làm cho một vố xấu hổ, liền câm nín chẳng biết đường nào mà lần nữa.

“E… em chỉ nằm cho tới khi anh ngủ thôi đấy.” Cuối cùng, sau một hồi im lặng thì cô nàng cũng đồng ý.

Gin gật đầu lia lịa khiến mặt của cô đã đỏ lại càng đỏ thêm. Anh làm ơn đừng có đột ngột dễ thương như vậy giùm cô cái đi!!!

“Em đi thay đồ đây. Mặc đồ này không ngủ được.” Bảo Anh chợt nhớ ra mình có đem theo đồ ngủ (do bà Nguyên đã chuẩn bị cho).

“Để anh thay cho.” Gin xanh rờn phán một câu.

“Im đi tên biến thái.” Cô đứng phắt dậy, mặt lạnh nhìn chằm chằm anh.

Đang xoay người tính đi vào nhà vệ sinh thì anh lại nắm chặt lấy tay cô.

“Ba tuần rồi, anh không chạm vào người em.” Giọng anh đột ngột trầm xuống, dường như đang vô cùng nghiêm túc.

“T… thì sao…?” Bảo Anh ấp úng hỏi lại “Lúc trước anh một năm trời không chạm vào người em còn gì? Bây giờ đợi hai tháng thì có làm sao…?”

Gin nghe thấy cô nói vậy, thì lại đột ngột nhớ về chuyện cũ.

Bảo Anh cũng nhận ra mình vừa nói điều không phải, nên liền lập tức quay lại, quả nhiên là thấy gương mặt thoáng buồn của anh.

“Em xin lỗi.” Cô lí nhí nói.

“Không sao.” Anh buông tay cô ra, cười buồn “Em đi thay đồ đi.”

Nói xong, anh từ từ trượt người và nằm xuống.

Bảo Anh vẫn đứng im ở đấy mãi, không chịu rời đi.

“Anh không giận mà, em đi thay đồ đi.” Thấy cô cứ tần ngần mãi, anh lại lên tiếng lần nữa.

Cô không nói gì, lẳng lặng để túi đồ lên ghế, rồi từ từ cởi áo ra.

“N… này!! Không cần phải làm vậy đâu mà! Em vào nhà vệ sinh thay đồ đi.” Gin thấy cô hành động như vậy thì hết hồn chim én, vội vã ngồi lên và ngăn cô lại.

Bảo Anh dường như giả điếc luôn, cởi hẳn áo ra và bỏ vào trong túi đồ. Cô ngồi xuống giường, quay lưng lại với, luồn tay ra sau chỉ vào chỗ móc áo ngực và nhỏ giọng: “C… cởi hộ em móc áo…”

Gin hết cách, đành phải vươn tay lên để cởi giùm cho cô.

Lúc tay anh tiếp xúc với da thịt của cô, mặt cô lại thoáng đỏ lên.

Cô bỏ áo ngực vào túi, rồi lôi áo pijama ra và mặc vào.

“Cài nút cho em.” Cô quay người lại đối diện với anh, nuốt nước bọt và nói.

“Đừng tự làm khó mình chứ.” Anh thở dài, lại đưa tay lên cài từng nút áo vào cho cô.


Bảo Anh đợi anh cài nút xong lại ngồi xuống, kéo dây kéo của cái váy mà cô đang mặc xuống, rồi cởi nó ra và bỏ vào túi.

Cô lôi quần ngủ ra, mặc vào một cách nhanh chóng rồi kéo khóa túi đồ lại, đi tới chỗ sofa và đặt gọn gàng lên đó.

“Để anh kêu y tá đem chăn tới cho em.” Gin vừa nhìn Bảo Anh đang đi tới gần mình vừa lên tiếng.

“Không.” Cô leo lên giường, ôm chặt lấy anh và nói “Muốn nằm ngủ với anh.”

Cô nàng này thật là biết cách làm cho anh điên đầu mà…

Bảo Anh đỡ cho Gin nằm xuống, quay qua tắt đèn bàn rồi lại nằm gối đầu lên tay anh và ôm anh tiếp.

“Anh có bị tê tay không?” Cô lần mò nghịch ngợm những hàng cúc áo của anh trong bóng tối, thì thầm hỏi.

“Nếu là em nằm thì sẽ không tê đâu.” Anh nắm bàn tay không yên phận của cô, xoay đầu hôn tóc cô và nói.

Mũi cô tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc của anh, đôi mắt ánh lên vài tia hạnh phúc. Cô ngước mặt lên, vừa vặn lại thấy anh cũng đang nhìn mình rất say sưa.

Bảo Anh rướn người dậy, đặt môi mình lên môi anh thật nhẹ.

Anh ngay lập tức đáp trả, càng lúc càng thở mạnh hơn. Tay anh mạnh mẽ ôm lấy cô, nhưng chưa kịp làm gì, cô đã leo lên trên người của anh để ngồi. Cô ghì chặt lấy áo của anh, gương mặt đỏ ửng như sáng bừng lên trong bóng tối. Lưỡi của anh dần dần cạy răng của cô ra, tiến sâu vào bên trong hơn nữa và quấn lấy lưỡi của cô.

Cô đang ở trên người của anh, điều này làm cho anh phát điên.

Anh cởi nút áo của cô, luồn tay vào trong. Đôi môi trượt xuống cổ của cô, rồi lại đi lên vành tai cô và cắn nhẹ.

“Chân… của anh đang đau…” Bảo Anh vừa thở dốc vừa nói. Cả cơ thể của cô lúc này đã nóng bừng như lửa đốt.

“Là em dụ dỗ anh trước.” Gin nhìn cô với đôi mắt tràn ngập ánh lửa, mồ hôi túa ra khắp mặt.

“A… không…” Cô bấu chặt lấy vai anh, khẽ cắn môi lại “Nguy hiểm lắm, không được…”

Lỡ đâu ảnh hưởng đến xương thì sao đây? Cô không muốn anh bị chấn thương nặng thêm đâu…

Bất chợt, Gin đột ngột ngừng mọi động tác lại, tay chuyển sang choàng qua lưng cô và ôm cô thật nhẹ nhàng.

“Không làm em lo nữa, ngủ thôi.” Anh bật cười một cái, rồi đỡ cô nằm qua kế bên “Sau này khỏi rồi đền cho em sau cũng được.”

“Ai cần anh đền?” Bảo Anh tức tối đấm vào ngực Gin một cái rõ đau.

“Ai biết được…? Tại lúc nãy anh thấy em hưởng ứng nhiệt tình quá.” Tay anh theo thói quen đặt xuống để cho cô gối đầu lên.

“A… ai hưởng ứng đâu chứ?” Bảo Anh phồng má lên cự lại. Mặc dù bóng tối đang bao phủ, nhưng Gin vẫn có thể biết được mặt Bảo Anh đã đỏ lơ đỏ lửng lên rồi.

“Được rồi được rồi… ngủ thôi bà xã.” Anh nắm lấy tay cô và đặt lên ngực mình, rồi yên tâm nhắm mắt lại.

Cô mặc dù đang tức tối, nhưng được hơi ấm của anh quấn chặt lấy, thì mọi cảm xúc cũng liền tiêu tán đi đâu mất.

Cô quả thực muốn ghét cũng không thể nào ghét nổi anh mà…

Thật sự… yêu anh chết đi được!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.