Gửi Cây Sồi

Chương 44: Sẽ không có ai không thích người ấy


Đọc truyện Gửi Cây Sồi – Chương 44: Sẽ không có ai không thích người ấy

Dịch: LTLT

Vùng biển này bình thường như thế, dù Chúc Miêu chưa từng đi xa nhà, chưa từng nhìn thấy những vùng biển khác nhưng cậu cũng biết được vùng biển này tầm thường không có gì lạ. Nơi đây không có nước biển xanh thẫm trong veo nhìn thấy đáy, cũng không có bờ biển mênh mông vô tận, thậm chí trên bờ cát còn có vài chai nhựa và phao bơi bị vứt đi. Vào khoảnh khắc bình minh sắp đến, nơi này bình thường như thế đấy.

Nhưng nơi này lại đặc biệt đến vậy.

Ở nơi này, Chúc Miêu đã nghe được chuyện quá khứ của Hạng Chú, giống như bức ghép tranh ghép hình rốt cuộc cũng đã lấp mảnh ghép cuối cùng vẫn luôn lạc mất. Hạng Chú trước mặt cậu cuối cùng đã hoàn thành rồi. Trước đây, cậu vẫn luôn nghĩ rằng Hạng Chú thật sự rất tốt, tốt đến mức không thể tốt hơn nữa, tốt đến mức căn bản không có ai trên thế giới này sẽ không thích anh.

Nhưng lúc này, Hạng Chú mà cậu nhìn thấy trước mặt, cậu cảm thấy anh lúc này còn tốt hơn rất nhiều so với trước đó nữa.

Bọn họ cứ ngồi như thế trên bờ cát, đường chân trời nơi xa xa đã có ánh sáng mơ hồ. Mặt trời sẽ mọc từ nơi đó, nhưng tất cả ánh sáng đều đã bị trộm vào trong ánh mắt của bọn họ rồi.

Chúc Miêu nghĩ rằng cả đời này của cậu sẽ ghi nhớ nụ hôn này.

Hạng Chú khép hờ đôi mắt, lông mi rung nhè nhẹ, đôi môi cũng rung rung, ánh sáng nhàn nhạt của mặt trời mọc rơi lên một cánh mũi của anh. Anh hơi nghiêng đầu, tiến đến gần Chúc Miêu đang trợn to mắt không biết làm sao. Giống như đang hôn mặt hàng dễ vỡ, môi của bọn họ khẽ khàng vuốt ve, trên môi Chúc Miêu có một miếng da khô bong lên, cọ sát khiến anh ngứa ngáy trong lòng.

Chúc Miêu căng thẳng đến mức quên cả nhắm mắt, mặt của hai người gần sát như vậy, lần đầu tiên cậu phát hiện bên cánh mũi của anh có một nốt ruồi nhàn nhạt. Có lẽ là dáng vẻ trợn to mắt không dám nhúc nhích của cậu quá đáng yêu nên anh nhấc mí mắt lên nhìn cậu, từ trong cổ họng khẽ cười một tiếng.

Anh đưa tay che mắt cậu, mơn trớn bờ môi, thấp giọng nói: “Hôn môi phải nhắm mắt lại.”


Chúc Miêu vội vàng nhắm mắt, không dám di chuyển, toàn bộ giác quan khắp cơ thể đều tập trung ở hai cánh môi. Dường như là da nơi ấy mỏng vô cùng, mơn trớn nhẹ nhàng thôi cũng sẽ phóng đại gấp trăm lần, một chút nhiệt độ cũng có thể khiến cả cơ thể bốc cháy. Tựa như chỉ mới qua một giây, lại tựa như đã trôi qua rất lâu rất lâu rồi.

“Có thể mở mắt rồi.” Hạng Chú nói.

Chúc Miêu giống như người gỗ được thần chú đánh thức, lúc này phát hiện vừa rồi ngay cả ngón tay cậu cũng không dám nhúc nhích. Cậu mở bừng mắt ra, thấy Hạng Chú đang lấy mu bàn tay lau vệt nước còn đọng lại ở trên môi. Toàn thân cậu nóng hừng hực, tay không biết nên đặt chỗ nào mới được.

Thì ra vào lúc đang hôn môi, mặt trời đã mọc rồi.

Hạng Chú bị ánh nắng chiếu đến chói mắt, anh đứng dậy, vỗ cát trên mông, vươn tay kéo Chúc Miêu đứng lên, sau khi kéo cậu đứng dậy thì không buông tay ra.

Chúc Miêu được anh dắt đi, hai người một trước một sau đi dọc theo bờ cát quay về, trên cát chỉ có một hàng dấu chân, bởi vì Chúc Miêu cố ý giẫm lên dấu chân của anh. Cậu ở đằng sau anh, lắp ba lắp bắp hỏi: “Anh này, rốt cuộc là anh có thích em không?”

Lại như thế, đáng thương vô cùng, mỗi khi Chúc Miêu làm dáng vẻ này, Hạng Chú lại cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.

Anh không quay đầu lại, cười nói: “Em nói xem?”

Chúc Miêu bĩu môi, thầm nghĩ, cũng không phải em nói là được.

Trên đường quay về, hai người cả đêm không ngủ, Hạng Chú lái xe rất chậm, chẳng khác gì khi lái chiếc xe máy điện nhỏ của Nhất Ninh. Chúc Miêu bứt cánh hoa trong lòng, vừa bứt vừa nghĩ, anh ấy thích mình, anh ấy không thích mình, anh ấy thích mình, anh ấy không thích mình, anh ấy thích mình…


Càng nghĩ càng bực, vòng tay ôm eo Hạng Chú càng siết chặt hơn, Hạng Chú suýt nữa bị cậu siết chết.

“Nhẹ một chút!” Giọng nói của anh vang lên trong mũ bảo hiểm.

Chúc Miêu giận dỗi hét lớn: “Biết rồi!”

Khi về đến quán, trời đã sáng hoàn toàn, không bao lâu thì phải mở quán rồi. Hạng Chú tháo mũ bảo hiểm xuống giùm Chúc Miêu, kìm nén không lấy tay gãi cái cằm đang hất lên của Chúc Miêu mấy cái. Anh nói: “Đi ngủ một lát đi, tôi đi dọn dẹp, xíu nữa đặt đồ ăn sáng gọi em dậy ăn.”

Chúc Miêu nhìn anh, hờn dỗi đáp: “Vâng.”

Khi dễ nữa thì có hơi quá đáng, Hạng Chú nhéo thịt trên mặt cậu, cầm lắc lắc, Chúc Miêu nhìn anh chằm chằm không nói chuyện. Anh cúi đầu cắn lên chóp mũi của cậu, thở dài nói: “Chọc em thôi, thích em.”

Ánh mắt Chúc Miêu né tránh, tai lập tức đỏ bừng, trong lòng lại nhẹ nhõm, chân bước nhẹ nhàng đi mở cửa vào quán. Cậu đi lên lầu hai, nằm trên ghế sô pha dài, đắc ý. Làm gì còn ngủ được nữa, cậu nằm sấp trên ghế sô pha, bò về phía đầu lan can, từ giữa khe hở của lan can gỗ nhìn xuống dưới.

Hạng Chú đang dọn dẹp quầy bar, rửa sạch máy xay hạt, còn rảnh tay lấy điện thoại đặt đồ ăn.

Rõ ràng một đêm không ngủ nhưng Chúc Miêu lại rất có tinh thần, cứ nằm sấp ở đó nhìn. Mèo đã được thả ra, chạy lung tung khắp nơi, kêu meo meo đòi ăn cơm. Chúc Miêu cảm thấy trong lòng mình lại căng phồng lên, lâu rồi chưa từng thử cảm giác vừa vui vẻ vừa mãn nguyện như vậy. Cậu lại lăn lộn trên ghế sô pha, thế mà vô thức ngủ mất.

Khi Chúc Miêu bị tiếng mèo kêu đánh thức đã không biết trôi qua bao lâu rồi, cậu dụi dụi mắt, ngồi dậy, phát hiện Hạng Chú đang ngồi bên cạnh ghế sô pha, ngón cái và ngón trỏ bóp miệng mèo, chắc là bắt nó không được kêu. Mèo đã ăn uống no nê, không có nổi giận, cứ ngồi như thế, vẫy đuôi, để mặc cho anh bóp.


Hạng Chú vừa thả tay ra, nó đã kêu vang dội một tiếng “meo”.

“Suỵt.”

Mèo con nhanh như chớp chạy xuống lầu.

Khi anh quay đầu lại phát hiện Chúc Miêu đã dậy rồi, đang ngồi trên sô pha nhìn anh. Dưới lầu, Nhất Ninh đang xay hạt cà phê, tiếng máy xay “rè rè” chuyển động.

Chúc Miêu nhìn đồng hồ, nhận ra thế mà cậu đã ngủ hơn một tiếng rồi, bụng đã đói đến xẹp lép.

“Mau đi ăn sáng đi.” Hạng Chú nói.

Thật ra bữa sáng đã được đưa đến từ lâu rồi, nhưng vừa rồi Chúc Miêu ngủ rất say, Hạng Chú không gọi cậu dậy. Anh vốn chỉ định đến nhìn cậu đã tỉnh ngủ hay chưa, không ngờ lại ngồi bên cạnh nhìn một lúc lâu giống như một tên biến thái.

Lúc Chúc Miêu ngủ giống như một đứa bé vậy, nửa gương mặt bị gối ép đến biến dạng, miệng hơi hé, hình như còn chảy chút nước miếng. Lầu hai có hơi bí hơi, cho nên gò má của cậu đo đỏ, khi ngủ chân mày giãn ra, dáng vẻ vô lo vô nghĩ, khóe miệng còn nhếch lên, cũng không biết là đang mơ thấy chuyện gì vui.

Bản thân Hạng Chúc lại không buồn ngủ, anh lẳng lặng ngồi bên cạnh Chúc Miêu, nghĩ một chút, thất thần.

Rốt cuộc ai sẽ không thích Chúc Miêu chứ? Không ai cả.

Em ấy là hoa hướng dương rực rỡ, Chúc Miêu vẫn luôn hỏi mình có thích em ấy không và mình cũng luôn hỏi câu hỏi này.


Đối với anh mà nói, “thích” là một chuyện không thể dễ dàng nói ra miệng, rung động rất dễ, nhưng một khi nói “thích” ra rồi thì hàng loạt vấn đề sau đó sẽ rất thực tế.

Nhưng Chúc Miêu là hoa hướng dương mãi mãi không héo úa.

Chúc Miêu vừa tỉnh dậy còn đang ngơ ngác, nhưng đã vô thức nhìn Hạng Chú mỉm cười. Hạng Chú chống tay bên mép ghế sô pha, tiến đến gần, tự nhiên hôn lên miệng Chúc Miêu.

Cả người Chúc Miêu cứng ngắc, tay chân cùng nhịp bước xuống lầu, suýt nữa bị con mèo ở đầu cầu thang làm vấp té.

Nhất Ninh đứng ở sau quầy bar nhìn cậu, nói ngắn gọn: “Bữa sáng, bên ngoài.”

Nhất Ninh chỉ thản nhiên nhìn cậu, cộng thêm cô cũng chẳng phải người hóng hớt, tuy tất cả đều rõ ràng trong lòng rồi nhưng từ trước đến nay cô không nói thêm một câu. Chúc Miêu lại bị ánh mắt này của cô nhìn đến mức toàn thân cứng đờ, vội vàng chạy đến trong sân ăn bữa sáng của cậu.

Hạng Chú đi theo sau cậu, tay đút túi quần, ung dung thản nhiên, huýt sáo đi xuống cầu thang.

Nhất Ninh cũng nhìn anh.

Hạng Chú dựa vào lan can cầu thang, thoải mái để cô nhìn, nhún vai nói: “Sao nào?”

Nhất Ninh thấp giọng lầm bầm câu gì đó xong thì không nói nữa, cúi đầu pha cà phê của mình.

————————

Lảm nhảm: Còn một chương là hết rồi ;;-;; hẹn cảnh ấy ấy ấy và chuyến đi xa của hai người ở phiên ngoại ;;;-;;;


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.