Đọc truyện Gửi Cây Sồi – Chương 20: Đua xe
Dịch: LTLT
Sữa bò nong nóng sưởi ấm dạ dày của Chúc Miêu, cậu cảm thấy cả người đều ấm áp dễ chịu, thần kình mệt mỏi được thư giãn.
“Nói đi, xảy ra chuyện gì?” Hạng Chú nói, “Nếu như cậu muốn nói.”
Chúc Miêu đặt ly sữa lên trên quầy bar, cái mông hơi nhúc nhích trên cái ghế chân cao, chớp mắt nhìn chằm chằm ngón tay của mình, khẽ nói: “Bà nội em qua đời rồi.”
Trong quán lập tức trở nên vô cùng yên tình, Hạng Chú giống như ngay cả tiếng hô hấp cũng biến mất. Chúc Miêu vội ngẩn đầu nhìn anh, miễn cưỡng kéo khóe miệng lên cho anh một nụ cười “không sao”. Nhưng làm sao có thể không sao chứ, cả người Chúc Miêu tựa như một cọng cỏ nhỏ bé ỉu xìu, cúi đầu khấy ngón tay, tóc dính chút nước mưa, rối xù dựng đứng lên.
Một lát sau, Hạng Chú đưa tay khẽ vỗ trên đỉnh đầu của Chúc Miêu, lúc rụt tay lại thì xoa mái tóc rối của cậu một cái.
Chúc Miêu hít mũi, không chờ Hạng Chú lên tiếng, cậu lập tức nói: “Em không có khóc.”
Hạng Chú chợt đứng lên, cách tấm kính, chỉ chiếc mô-tô bên ngoài, nói: “Đưa cậu đi hóng mát nhé?”
Bên ngoài vẫn còn đang mưa, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng sấm âm ỉ. Nếu như là bình thường, Chúc Miêu không chừng sẽ đồng ý, không vì điều gì khác, xe mô-tô của Hạng Chú trông rất ngầu, bất cứ học sinh cấp 3 nào cũng sẽ không chịu nổi sức hấp dẫn này. Nhưng mà lúc này Chúc Miêu không có chút sức lực nào, cậu nói: “Anh, em không sao. Anh về nghỉ ngơi đi.”
Hạng Chú không nghe theo lời cậu, vòng từ đằng sau quầy bar ra ngoài, túm lấy khuỷu tay của Chúc Miêu, kéo cậu ra ngoài, nhấn cậu lên ghế sau của xe mô-tô, đội mũ bảo hiểm lung tung vào đầu cậu.
“Em không đi… Ưm ưm ưm..” Giọng nói của Chúc Miêu bị chặn lại trong mũ bảo hiểm, Hạng Chú cài chốt lại cho cậu, chờ cậu điều chỉnh trước sau đội ngay ngắn rồi thì mô-tô nặng xuống, Hạng Chú ngồi lên xe, tiếng khởi động động cơ trầm thấp, trong màn đêm yên tĩnh ầm ĩ cực kỳ.
Chúc Miêu hét lớn: “Còn chưa tắt đèn! Khóa cửa! Khoan đã!!!”
Cậu còn chưa hét xong, xe mô-tô đã phóng nhanh đi, tiếng hét bị tiếng động cơ nhấn chìm. Cậu sắp bị hù chết rồi, chân tay luống cuống nắm chặt áo hai bên eo Hạng Chú, theo quán tính ngửa ra sau, cậu sợ mình nắm rách áo của Hạng Chú.
Cảnh đường phố hai bên nhanh chóng lùi lại, Hạng Chú hình như đang hét cái gì đó, toàn bộ giọng nói bị chặn lại trong mũ bảo hiểm, tán loạn trong gió, Chúc Miêu hoàn toàn không nghe thấy, cậu hét lớn: “Gì ạ? Em-không-nghe-thấy!”
Hạng Chú gân cổ lên hét: “Ôm-chặt-vô!”
Chúc Miêu vội vàng vòng tay ôm eo Hạng Chú, hoàn toàn không để ý đến việc xấu hổ. Hạng Chú rẽ một cái, chạy vào con đường nhỏ không có bao nhiêu người với xe, hoàn toàn là kỹ thuật lái xe của anh. Chúc Miêu ôm chặt, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió, cơn mưa nhỏ ban đêm rơi trên da cánh tay để trần của cậu, lại nhanh chóng bị gió thổi khô, rất mát mẻ.
Hạng Chú nói “hóng mát” thật sự là “hóng mát”, Chúc Miêu cảm thấy nếu như mình không đội mũ bảo hiểm thì có thể tóc bị thổi bay mất rồi.
Đích đến ở đâu, Chúc Miêu không biết, cảnh đường phố lùi lại quá nhanh, Chúc Miêu còn chưa kịp nhìn rõ thì đã biến mất rồi, màn đêm trở thành một đường hầm thật dài, không biết thống đến chỗ nào. Chúc Miêu hoàn toàn không cần suy nghĩ, đầu của cậu cách cái mũ bảo hiểm vùi vào sau lưng Hạng Chú.
Chúc Miêu đã coi như là người khá cao trong nhóm cùng lứa rồi, Hạng Chú cũng chỉ cao hơn cậu nửa cái đầu, nhưng mà Chúc Miêu nhìn từ sau lưng thì lưng của anh rất rộng.
Bất tri bất giác mưa lớn, nhưng Hạng Chú không có ý dừng xe chút nào.
Chúc Miêu không biết bây giờ bọn họ đang ở đâu, chỉ có thể lờ mờ nhận ra là con đường lớn ở ngoại ô không có ai, vừa nhìn một cái thì có thể nhìn rất ra. Vì không có xe cũng chẳng có người, tốc độ xe của Hạng Chú càng ngày càng nhanh, nhanh đến mức Chúc Miêu không còn kịp sợ hãi nữa, vì tất cả suy nghĩ đều không theo kịp. Tiếng gió thổi vù vù bên tai, mưa càng ngày càng lớn, quần áo của hai người đều ướt sũng rồi.
Lúc Chúc Miêu cho rằng bọn họ sẽ tiếp tục lái trên còn đường lớn không một bóng người này thì Hạng Chú chợt cua xe, tốc độ xe quá nhanh, trên đất còn có nước mưa, khi cua đuôi xe anh còn dùng một chân chống xuống, thân xe nguy hiểm nghiêng một cái, Chúc Miêu hoảng sợ đến mức tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Xe chạy ra khỏi lối rẽ, không có chạy theo con đường nữa, hai bên đều là cỏ dại, mặt đất không bằng phẳng lắm, có hơi xóc nảy một chút, Chúc Miêu ôm càng chặt hơn, sợ mình bị rớt ra ngoài, lắc lư đến mức trên đỉnh đầu cũng rung lên.
Cứ chạy như vậy một hồi, trước mắt bỗng nhiên sáng sủa, thế mà là một bãi biển.
Chúc Miêu biết thành phố mình đang ở là thành phố ven biển, nhưng mà chỗ này không phải danh lam thắng cảnh gì, cảnh biển cũng không đẹp xuất sắc, cảnh biển của mấy thành phố lân cận nổi tiếng hơn nhiều. Hễ là người bản địa lớn lên ở đây đều sẽ từng đến bãi biển, cũng không cảm thấy cảnh biến có gì đặc biệt.
Mưa vẫn còn đang rơi, trên trời đều là mây đen, gió thổi lên sóng biển, biển có yên tĩnh đến mấy nhưng trong ngày mưa tối tăm cũng có hơi dọa người. Chúc Miêu cho rằng đây chính là điểm đến, nào ngờ Hạng Chú lại cứ chạy thẳng vào trong biển. Chúc Miêu sắp bị sợ đến ngất đi, liều mạng cào thịt trên eo Hạng Chú, hét lớn: “Ngừng! Ngừng lại! Mau ngừng…!”
Mắt cá chân của Chúc Miêu đã ướt nước biển rồi, Hạng Chú thắng gấp xe, khi xe mô-tô đánh đuôi làm tung tóe lên một đợt sóng biển.
Xe ngừng rồi, bên cạnh bỗng nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, tiếng mưa, tiếng sóng biển, tiếng tim đập đều rất rõ ràng. Chúc Miêu vội vàng gỡ mũ bảo hiểm, tháo xuống, rõ ràng chỉ là ngồi ở sau xe nhưng cậu không ngừng thở dốc, sau khi hưng phấn căng thẳng tột cùng thì cả người nóng lên, ngay cả nước mưa rơi lên trên mặt, trên đầu cũng không thấy lạnh.
Chân Chúc Miêu sắp tê dại rồi, chân như mềm nhũn ra, khi xuống xe không đứng vững, đặt mông ngồi xuống nước biển cao đến mắt cá chân, gió biển mằn mặn nhào thẳng vào mặt cậu.
Hạng Chú tắt máy, cũng tháo mũ bảo hiểm xuống, hất hất tóc, tóc dài rối tung, hất ra một đống hạt mưa. Anh thở dốc còn nhiều hơn Chúc Miêu, móc mũ bảo hiểm trên tay lái xe mô-tô. Chúc Miêu ngồi trong nước biển, ngẩng đầu nhìn anh, cậu thấy Hạng Chú cúi người nằm sấp trên đồng hồ đo của xe, thở dài một hơi, nhìn mình đang ngồi trong biển mỉm cười, ánh mắt tỏa sáng. Trên trời không có vì sao nào, nhưng mắt của anh còn sáng hơn cả sao.
Chúc Miêu lầm bầm: “Anh cười cái gì?”
Giọng nói của Hạng Chú hơi cao lên, che đi tiếng mưa rơi, nói: “Lâu rồi không có như thế này.”
Chúc Miêu: “Lái xe quá nhanh rất nguy hiểm!”
Cậu phát hiện có đôi khi Hạng Chú rất điên, lần trước khi đánh Lâm Chu cũng vậy, lần này cũng thế. Vừa rồi Chúc Miêu đã tưởng tượng vô số lần mình với Hạng Chú sẽ lật xe té chết.
Hạng Chú lại không cho là đúng nhún vai, từ trên xe bước xuống, cũng bước vào trong nước biển, đặt mông ngồi cạnh Chúc Miêu, cả người ngã xuống bờ cát, khi nước biển dâng lên, đúng lúc tràn đến dưới người anh, lực đẩy không đủ để nâng anh lên. Chúc Miêu học theo dáng vẻ của anh, cũng nằm xuống, nước biển liên tục cọ rửa bọn họ.
Mưa nhỏ lại một chút, rơi lên trên mặt bọn họ, Chúc Miêu nheo mắt lại, sợ nước mưa nhỏ vào trong mắt.
Giọng nói Hạng Chú đi kèm với nước biển lên xuống.
“Trước kia thường hay chạy xe đến đây, nơi này rất yên tĩnh.”
Quả thật.
Mưa lại nhỏ dần, gió thổi mây đen bay đi, mặt trăng cong cong như ẩn như hiện, biển lúc sáng lúc tối, sáng xa xa rơi trên đỉnh sóng.
“Cậu xem.” Giọng nói Hạng Chú nhẹ nhàng, vô cùng vui vẻ, “Trời và biển lớn như này, thế giới to như thế, cậu nhỏ bé không đáng nhắc đến, nghĩ như vậy thì nhẹ nhõm hơn nhiều.”
Chúc Miêu không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào, cậu chỉ nghe thấy cô đơn và buồn bã.
Nỗi đau khổ cũng không có bị cơn gió vừa rồi thổi đi, giống như hình với bóng mà đuổi theo cậu, cậu nhìn mây đen dần dần mỏng đi, cảm thấy rất buồn. Buồn vì bà nội, buồn vì thế giới to quá, thậm chí buồn vì Hạng Chú. Nước mắt chưa từng đến lại cuồn trào dâng lên, rơi như vỡ đê.
Cậu rất buồn.
Mới đầu Chúc Miêu còn có thể nhịn không phát ra tiếng, mặc cho nước mắt chảy ra, trượt lên trên gò má rơi vào trong nước biển, sau đó cậu không nhịn được nữa, hít mũi khóc thút thít, Hạng Chú nghiêng đầu nhìn cậu. Chúc Miêu nghiêng người, vùi đầu vào ngực của Hạng Chú, lưng đều run run.
Cậu cảm nhận được Hạng Chú khẽ vỗ lưng cậu.
Mưa dần tạnh, sóng biển dịu dàng trở lại, lần lượt xông đến ôm lấy bọn họ.