Đọc truyện Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu – Chương 484: Phiên ngoại: “Chào mừng đến với trường quay phim kinh dị” (3)
Trong căn phòng tối đen, một thiếu niên gầy yếu mở cuốn nhật ký ra, không gian tĩnh mịch chỉ vang lên tiếng soàn soạt, cửa phòng đột nhiên mở, một người phụ nữ trung niên nhìn thiếu niên đầy hoảng sợ, mãi lâu sau, bà mới giả vờ bình tĩnh, đưa tay định bật đèn: “Phòng tối thế, con đọc được nhật ký sao?”
“Bộp ——”
Thiếu niên nặng nề đóng quyển nhật ký lại, giọng điệu âm u và quỷ dị: “Có phải bà….đọc trộm nhật ký của tôi không?”
Người phụ nữ trợn to mắt, nói: “Không, mẹ, mẹ không.” Giọng bà ta bất giác trở nên run rẩy.
“Nhất định là bà đã đọc….nhất định là bà đã đọc!!!!” Thiếu niên chồm về phía người phụ nữ như nổi điên, trong cơn hoảng loạn, bà cầm lấy con ngựa gốm bên cạnh, đập về phía thiếu niên, miệng còn hô: “Mày là thằng điên! Ma quỷ! Không được đến đây!!!!”
…
Tháng sáu mưa dầm, ngay cả thứ khô nhất là mặt bàn cũng sắp mọc nấm đến nơi, Trịnh Hòa ghé vào mặt bàn, ủ rũ. Bạn học A ngồi trên quay lại nhìn cậu, hỏi: “Cậu sao thế?”
Trịnh Hòa nhìn hắn một cái, nói: “Đau bụng, muốn – đánh – rắm.”
Bạn học A thấy tởm khi cậu dám nói ra cái từ thô tục đó, vừa định mở miệng thì nghe Trịnh Hòa ‘phụt’ ra vài cái rắm thật. Giáo viên đang ở trên bục nghe thấy, sắc mặt kém hẳn, cô ho khan mấy tiếng: “Các em, chúng ta đang lên lớp, đừng phát ra tạp âm.”
Trịnh Hòa ngẩng đầu liếc cô một cái, sau đó lại ghé xuống bàn không nói gì. Cô thấy vậy, lắc đầu, nghĩ thầm: trước em học sinh này đâu đến nỗi tệ, sao ốm xong một trận lại không thích học thế này, đi trễ về sớm, không giống trước kia, chẳng biết bao giờ mới bình thường trở lại.
Trịnh Hòa không hề biết những gì giáo viên đang nghĩ, cậu chỉ biết, một phút trước mình còn nằm trên bờ cát mềm mại, ngửa đầu ngắm mây trời cùng Bạch tiên sinh, nào ngờ nhoáng một cái đã xuất hiện ở cái đảo quốc này, còn thành học sinh trung học ngốc nghếch, nhìn cái mắt cá chết này, nhìn cái mũi lùn lùn này, còn bờ môi mềm mại chu chu ra nữa, hừ, điều đáng điên tiết là tóc cậu đột nhiên xoăn tít lại! Xoăn cái con mẹ mày ấy! Đã thấy sự kết hợp của chó Golden Retriever và chó Teddy chưa???? Cái tóc này vốn được giấu trong quần lót phải không!
Trịnh Hòa vô cùng buồn bã, nhưng điều khiến cậu buồn bã nhất là mình không tìm thấy Bạch tiên sinh, điện thoại cũng không liên lạc được.
Cô giáo thấy Trịnh Hòa ủ rũ, cũng đúng lúc tan học liền tới bên cạnh cậu hỏi: “Sơn Trung Trịnh Hòa Tử, em thấy không khỏe à?”
Trịnh Hòa nghe cái tên Sơn Trung Trịnh Hòa Tử mà thấy không thoải mái, vậy nên cậu thành thực nói với cô là mình không thoải mái. Cô giáo vỗ vai cậu, nói: “Xem ra xuống phòng y tế cũng không hiệu quả, em đi phòng khám xem đi, buổi chiều không cần lên lớp, sức khỏe quan trọng hơn.”
Bạn học A đợi giáo viên đi rồi, mới đột nhiên quay đầu lại nhìn Trịnh Hòa, ánh mắt ngập tràn sự hưng phấn: “Cậu biết hôm nay là ngày gì không?”
Trịnh Hòa nghĩ nghĩ, nói: “Thứ tư.”
“Cậu xem mưa bên ngoài kia kìa!” A nói xong, đổi sang giọng điệu thần bí: “Hôm nay trên đường tới lớp, mình nghe nói trường mình có một học sinh chết, ngay đêm qua thôi, cảnh sát đã phong tỏa nhà cậu ấy rồi. Đáng sợ thật, nghe nói là mẹ ruột ép con mình đến phát điên, sau đó sát hại tàn nhẫn. Cuối cùng bà ta tự sát.”
Trịnh Hòa nhìn ra khoảng không âm u bên ngoài, đột nhiên thấy nổi da gà, cậu không kìm lòng được, hỏi thăm: “Người chết là ai?”
A nghĩ nghĩ một hồi, nói: “Cậu hỏi thế mình đột nhiên không nhớ ra, nhưng hình như cùng khối với chúng ta đó, có mấy lần mình thấy cậu nói chuyện với cậu ta ở CÂU LẠC BỘ Bóng rổ.”
Trịnh Hòa ngẩn ra, trong óc cậu chợt hiện lên những hình ảnh rời rạc, nam sinh đó ngược sáng nên không rõ mặt, nhưng cảm giác rất dịu dàng, thoải mái.
Bạn học A thấy Trịnh Hòa như thế, sợ cậu lại đau đầu liền vội hỏi: “Cậu còn chưa khỏi bệnh, đừng để ý mấy chuyện đó nữa, được rồi, được rồi, mau về đi, sắp vào lớp đấy.”
“Ừm, được rồi.” Trịnh Hòa vẫn cảm thấy có chút choáng váng, nhưng nghe lời A liền xách cặp, cầm ô, rời khỏi trường.
Cậu vẫn nghĩ đến những đoạn ký ức vụn vặt khi nãy, bất giác nhớ lại ký ức của thân xác này, phải chăng…..nếu cậu ở lại thế giới này càng lâu, cậu sẽ dần quên mất mình là Trịnh Hòa?!
Trịnh Hòa thấy toàn thân mình đột nhiên lạnh lẽo, vừa dừng bước lại, chợt cậu nghe tiếng của một cụ bà vang lên, quay đầu lại thì thấy cụ bà làm rơi hết dau dưa trong làn xuống đất, Trịnh Hòa vội tới giúp cụ nhặt lại, bà hiền hậu nhìn Trịnh Hòa, nói: “Cám ơn cháu, đáng lẽ giờ này cháu phải ở trên lớp học chứ?”
Trịnh Hòa không giỏi từ chối thiện ý của người khác, cậu nói: “Cháu thấy khó chịu trong người nên cô giáo cho về nghỉ ngơi.”
“Lúc trẻ phải chú ý giữ gìn sức khỏe.” Bà lão nói xong, đưa mắt nhìn cơn mưa to không ngừng: “Cháu mau về nhà đi, thời tiết thế này đi ra ngoài không tốt, lỡ bị cướp mất thì khổ.”
“A?” Trịnh Hòa cảm thấy khó hiểu: “Cướp gì ạ?”
Bà lão thuận miệng nói: “Trời mưa là lúc hồ ly cưới vợ, cháu phải nhớ kỹ đó.” Nói xong, bà cầm ô vội vàng rời đi.
Trịnh Hòa chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, dựa vào ký ức, cậu chỉ đoán nó là một ngày hội như thanh minh, vừa định xoay người thì cậu thoáng liếc thấy sau cây cột tựa như có một bóng đen hiện lên. Trịnh Hòa quay đầu lại, tập trung nhìn kỹ nhưng chẳng có ai cả, chỉ có một thùng giấy cao chừng nửa người, phía dưới đã ướt đầm, nhưng phía trên lại khô ráo.
Trịnh Hòa càng cảm thấy những chuyện quỷ dị xảy ra xung quanh mình thực nhiều, đứa bạn ngồi cùng bàn có chút thần kinh, lại thêm cô giáo quá đỗi nhân ái khó khăn lắm mới gặp được người ngoài thì hình như trạng thái tinh thần của bà cụ này không được bình thường, ban ngày ban mặt gặp người lạ mà lại nói như thế, đúng là làm người ta bất đắc dĩ.
Thở dài, Trịnh Hòa tiếp tục bước trên con đường về nhà, chẳng qua…..cậu luôn cảm thấy sau lưng mình có cảm giác kỳ quái, như bị ai đó theo dõi.
Đi hết cái cầu thang nhỏ hẹp, Trịnh Hòa mở, cửa, hô lên: “Em về rồi.” Sau đó, cậu chỉ muốn cho mình một cái tát, sao lại quên là trong nhà mình chẳng có ai chứ, thế mà còn hô lên như thế, aiz, cái thói quen này, nhất thời không sửa lại được.
QAQ.
Bạch tiên sinh, ông chạy đâu rồi, mau tới đón emmm!!
Cậu rầu rĩ mở hộp cơm mua trên đường về, tách đũa xong, cậu hơi quỳ xuống để tìm xem có đĩa phim nào mình thích không, chợt, cậu thấy một cái đĩa được bọc bằng giấy đen thui, cầm lên xem cũng chẳng thấy có miêu tả gì.
A? Cái này xuất hiện từ lúc nào thế nhỉ?
Trịnh Hòa nghĩ nghĩ, cậu nhận ra trong trí nhớ của mình không có cãi đĩa CD này, nhưng thế cũng được, tiện thể đang ăn cơm, xem cái nào mình chưa biết mới thú vị. Cái thân xác này đặt nó trong cái hộp tốt thế, chắc nội dung cũng không tệ.
Cậu đưa đĩa CD vào khay. Trịnh Hòa ăn cơm rất nhanh, đĩa phim chưa đọc xong mà cậu đã ăn hơn nửa hộp, đợi đến lúc đĩa mở ra rồi, trên màn hình chỉ có một mảnh đen sì. Trịnh Hòa chép miệng, định lấy điều khiển để tua nhanh, nghe nói ở đảo quốc không có đồ lậu, sao lại có màn hình đen lâu thế?
Cậu quay người lại lấy điều khiển từ xa, bỗng nhiên từ TV vang lên giọng một người phụ nữ: “Phòng tối thế, con đọc được nhật ký sao?”
Bắt đầu rồi!
Trịnh Hòa hưng phấn quay đầu lại, trên màn hình quả nhiên xuất hiện một người phụ nữ. Camera như được đính trên tường, màn hình cũng rất mơ hồ, Trịnh Hòa cảm thấy rất không hài lòng, chất lượng hình ảnh thế này, ngay cả phim AV còn hơn xa đó, có biết không? Không biết chủ nhân của thân xác này trước đây nghĩ thế nào, khẩu vị đúng là đặc biệt.
Trịnh Hòa đưa tay định lấy đĩa ra, nhưng ngay sau đó, cậu khựng lại.
Trên màn hình, cậu thiếu niên nhỏ bé và yếu ớt đang đánh nhau với người phụ nữ trung niên mập mạp kia. Chính xác là, chỉ có một mình bà ta đánh. Rõ dàng cậu bé ấy đã té xỉu, mất đi ý thức, thế nhưng bà vẫn đá vào lưng, mặt, bụng của cậu như phát điên phát rồ.
Cảnh tượng bạo lực và máu me này khiến Trịnh Hòa buồn nôn, nhưng thứ khiến cậu không chịu nổi, là con ngựa gốm đang dần nhuốm đầy máu trên tay bà ta…..
“Chuyện này, thật hay giả thế….” Trịnh Hòa không nhận ra toàn thân mình đang run lên, cậu xem đến tận cuối đoạn băng, không phải cậu không muốn lấy đĩa CD ra hay tắt luôn màn hình, mà vì cậu sợ đến nỗi không di chuyển nổi, cứ như bị bóng đè, ý thức còn tỉnh táo, nhưng không thể điều khiển cơ thể mình.
Rốt cuộc màn hình lại tối đen, nhưng số phút trên đầu đĩa vẫn chạy. Trịnh Hòa tắt màn hình, cũng tắt luôn nguồn, cậu nhìn cơn mưa nhỏ ngoài trời, cảm thấy người mình càng lạnh lẽo.
Quấn chặt chăn lên người, Trịnh Hòa nằm ở cái góc xa TV nhất, cậu thấy mình không thể sống nổi ở cái thế giới này nữa, đám bệnh thần kinh đó sớm muộn gì cũng sẽ bị sét đánh, nhớ những ngày ăn no rồi ngủ, ngủ xong lại dậy ăn quá.
“Bạch tiên sinh, ông ở đâu thế….” Trịnh Hòa tựa vào tường, thì thào nói. Dần dần, cậu chìm vào giấc ngủ trong cái ổ chăn ấm áp, dễ chịu.
Bầu trời dần dần chuyển tối, đồng hồ chạy từ 14:00 sang 2:00 hôm sau.
Trịnh Hòa không nhận ra, đồng hồ trên TV vẫn luôn hoạt động, đợi đến 2:01, màn hình đột nhiên bật lên.
Đầu tiên là tiếng ‘Rầm’ quái lạ và bông tuyết xuất hiện, sau đó, TV rung rung hai lượt, tiếng ‘Títtttt’ chói tai vang lên, Trịnh Hòa nằm trong góc, sợ đến run rẩy. Trong lúc mơ mơ màng màng, cậu mở mắt ra thì thấy cái màn hình TV đang sáng ngời liền nhắm tịt mắt lại, một lúc lâu sau mới từ từ hé ra, nheo mắt lại nhìn.
Thình …thịch….thình…thịch….
Trịnh Hòa cảm thấy như có một chậu nước lạnh giội từ trên đầu mình giội xuống, một loại cảm giác sợ hãi từ sâu trong linh hồn xuất hiện, chính là cái cảm giác sợ hãi đến cùng cực, khiến người ta không biết nên làm gì.
Từ phía trong màn hình, một người đàn ông nhớp nháp đầy máu từ từ xuất hiện, gương mặt hắn bị máu phủ kín, tứ chi của hắn vặn vẹo do sự điên cuồng của người đàn bà kia.
…..Hắn, chậm rãi đi ra khỏi màn hình, để lại vệt máu dài trên sàn.
Sau đó, hắn ngẩng đầu lên.
Nở nụ cười tươi rói với Trịnh Hòa: “Bảo bối.”
Trịnh Hòa sợ đến mức nước mắt chảy ra, cậu nghiến răng nghiến lợi mắng: “Con mẹ nó, Bạch tiên sinh!!!”
Tại căn phòng nhỏ hẹp, Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh ngồi đối diện nhau, đúng hơn là, Bạch tiên sinh ngồi, Trịnh Hòa cầm khăn mặt lau những thứ linh tinh trên người ông, vừa lau vừa lảm nhảm: “Ông lên sàn kiểu nào thế? Hơn nữa, giờ ông sao vậy? Đang yên đang lành bỗng nhiên chui từ TV ra, ông có siêu năng lực hay cố ý làm ảo thuật dọa em?”
Bạch tiên sinh cầm tay Trịnh Hòa, gương mặt hắn nở một nụ cười cổ quái, ông nhẹ giọng nói: “Tay em ấm quá.”
“Nói thừa! Tay lạnh có mà chết rồi, rõ chưa?” Trịnh Hòa vừa mắng xong, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, cậu túm lấy tay Bạch tiên sinh, sờ lên sờ xuống, sắc mặt cậu tái nhợt: “Ông, sao ông không có nhiệt độ cơ thế?”
Bạch tiên sinh nhún vai: “Sau khi tỉnh lại, tôi nhận ra mình đang ở trong TV, thấy người bật TV là em liền chui ra.”
Trịnh Hòa: =-=
Mịa nó, đây chẳng phải là camera ma sao?
Bạch tiên sinh, thân là một con ma, ông có thể chuyên nghiệp hơn được không? Nhìn chẳng đáng sợ gì cả!
Bạch tiên sinh nắm tay Trịnh Hòa, lại cọ cọ: “Bảo bối, tôi nhớ em quá, sao em không bật TV sớm hơn?”
Trịnh Hòa tiếp tục lau những vết máu khô kỳ quái trên mặt ông, nói: “Bạch tiên sinh, ông không thấy chuyện quan trọng bây giờ là tìm đường về sao?”
“Sao phải tìm?” Bạch tiên sinh hỏi.
“Ông…” Trịnh Hòa nhìn Bạch tiên sinh từ đầu đến chân: “Chẳng nhẽ ông thích ở trong TV?”
“Không, em hiểu lầm.” Bạch tiên sinh lấy ra một quyển sách hướng dẫn từ bộ đồ không có túi của mình cứ như làm ảo thuật, ông chỉ vào hình ảnh người phụ nữ trung niên thoạt nhìn rất hòa ái nhưng lại khiến người ta nổi da gà.
Trịnh Hòa trợn tròn mắt, đây chẳng phải truyện kinh dị cậu mới xem hôm trước sao? Đại khái là một thiếu nữ trung học sau khi xem xong một cái đĩa CD thì trở nên vô cùng kỳ quái, chẳng bao lâu sau, cô mất tích. Trong quá trình điều tra, một cảnh sát cũng xem CD đó. Trùng hợp thế nào, hắn vừa xử lý một vụ án mạng: người mẹ đơn thân giết chết con mình rồi tự sát. Hắn xem đĩa phim liền cảm thấy như tái hiện tại khung cảnh lúc đó, thiếu nữ mất tích rất có thể tới nơi thiếu niên chết. Hắn vội vàng lái xe đến đó, lúc đến nơi, trời đã tối, hắn đẩy cửa ra thì thấy thiếu nữ và thiếu niên đang đứng trong phòng khách, người phụ nữ trung niên vốn đã tự sát lại đứng trước cầu thang, không ngừng vung con ngựa gốm trong tay mình….Thì ra, chấp niệm của bà ta quá nặng, sợ con mình chết đi tìm mình nên vẫn ở nguyên trong nhà, không chịu rời đi.
Vì chấp niệm của mẹ mà thiếu niên không thể rời đi, thấy vị cảnh sát đến, thiếu niên chậm rãi nở một nụ cười: “Rốt cuộc ngươi cũng đến….”
Sau đó, cửa chính đón sầm lại, vị cảnh sát chưa kịp quay đầu lại xem chuyện gì xảy ra thì người phụ nữ trung niên đó đã đứng trước mặt hắn, vung con ngựa gốm lên….
Trịnh Hòa ôm chặt Bạch tiên sinh – dù đã sợ đến độ môi trắng bệch nhưng nhất quyết không chịu nhận là mình sợ phim kinh dị – xem xong bộ phim này. Cảm tưởng của cậu chính là: thiếu niên muốn kéo kẻ chết thay, nhưng trọng sắc khinh hữu, thiếu nữ kia vốn là kẻ chết thay được chọn đầu tiên, nhưng có lẽ (Trịnh Hòa đoán) do cô bé quá xinh, rất phù hợp với thẩm mỹ của một con ma, nên thiếu nên đó mới tìm một cảnh sát khác, rồi dẫn thiếu nữ đi.
Không biết cơn mưa dầm đã ngừng từ lúc nào, Trịnh Hòa bật đèn, tìm một bộ đồ của mình rồi quẳng cho Bạch tiên sinh: “Ông nói xem, có phải chúng ta đi vào câu chuyện kinh dị đó không?”
“Chắc thế.” Bạch tiên sinh cầm lấy quần áo, ướm lên người, cau mày nói: “Thân thể này gầy quá.”
“Ông thông cảm đi.” Nãy bị dọa cho đói bụng, Trịnh Hòa lục tìm được mấy cuộn mì sợi, định làm, cậu hỏi theo thói quen: “Bạch tiên sinh, ông ăn không?”
“Em nghĩ hiện giờ tôi ăn được sao?” Bạch tiên sinh chỉ vào đám răng bán trong suốt của mình.
“Đáng tiếc thật, ” Trịnh Hòa giả vờ thương tiếc: “Chút ông sẽ phải nhìn em ăn, mì sợi thơm lừng chui vào bụng em.”
Bạch tiên sinh đưa tay nhéo mặt Trịnh Hòa một cái, cười nói: “Bảo bối, em ‘muốn’ sao?”
“Giờ ông có công năng đó à?” Trịnh Hòa khinh bỉ.
Bạch tiên sinh nghẹn, liếc ông ngấm ngầm liếc nhìn Trịnh Hòa, cậu thấy dường như nhiệt độ không khí đột nhiêm giảm xuống mấy độ, cậu hắt hơi một cái, sau lại thấy, trạng thái này thích thật, thích hơn cái trạng thái ẩm ướt, oi nồng kia nhiều.
Trịnh Hòa là người chịu được lạnh nhưng không chịu nổi nóng, cậu vội vàng nói: “Bạch tiên sinh, ông giữ nguyên như thế nhé, nhiệt độ thế này dễ chịu quá, aiz, nếu về sau ông vẫn thế này thì nhà chúng ta khỏi cần mua điều hoà….” Nói đến đây, cậu chợt nhớ đến một chuyện: “Bạch tiên sinh, ông nói xem, chúng ta có về được không?”
Bạch tiên sinh đi qua giúp Trịnh Hòa nấu mì, nghe thế mở miệng nói: “Nếu thế giới này thực sự là một bộ phim, hơn nữa tôi cũng thử liên hệ với thế giới bên ngoài rồi, không có manh mối nào cả, như vậy, có lẽ đợi đến kết cục, chúng ta có thể về.”
Trịnh Hòa gật đầu, cậu rất tin tưởng bộ óc thần kỳ của Bạch tiên sinh, liền yên tâm nấu mì cho ông.
Hôm sau.
Thời tiết vẫn lạnh lẽo, ẩm ướt như thế.
Trịnh Hòa xin phép nghỉ học một ngày, vét sạch tiền trong cái phòng trọ này, mua một đống đồ ăn đồ uống về, còn thuê rất nhiều đĩa phim, kéo rèm lại, trải qua một ngày lười biếng cùng Bạch tiên sinh. Sau khi nhét hết số đồ ăn muốn ăn vào bụng, còn suýt tiêu chảy, cuối cùng cũng đến đêm.
Hai người lên đường tới nhà của Bạch tiên sinh.
Bạch tiên sinh dựa theo trí nhớ, nói: “Hình như ngày đó tôi đang đọc nhật ký, sau đó bị người phụ nữ đó nhìn thấy.”
Trịnh Hòa xem CD rồi nên biết đoạn tình tiết đó: “A, em biết, lúc ấy ông đang đọc gì thế?”
Bạch tiên sinh lắc đầu: “Tuy tôi biết đại khái các tình tiết, nhưng chúng rất mơ hồ, có nhiều chuyện tôi không nhìn rõ, cũng không nhớ rõ. Giờ em hỏi tôi cũng chẳng trả lời được.”
“Vậy đừng nghĩ, ” Trịnh Hòa kéo ô xuống, hôn chụt lên mặt Bạch tiên sinh một cái, nhìn gương mặt tuấn tú đến quỷ khóc thần sầu của ông, lại chụt một cái lên miệng.
Bạch tiên sinh ôm eo Trịnh Hòa, vuốt đầu cậu, cười nói: “Sao giống cún con thế?”
“Ông cho em liếm một cái, em cho ông gọi em là cún.” Trịnh Hòa rúc vào lòng Bạch tiên sinh, miệng nhất thời không ngăn lại được.
Giới hạn sự vô sỉ của Bạch tiên sinh đương nhiên là hơn xa cậu chàng ngây thơ Trịnh Hòa, nghe vậy, ông cúi đầu xuống, giọng điệu đầy mê hoặc: “Thế em thè lưỡi ra?”
Mặt Trịnh Hòa đỏ lựng, nhưng cậu biết vụ này do mình gây ra nên không nổi giận với Bạch tiên sinh, cậu nguýt ông một cái: “Mặt ông mỏng đi một chút không được sao? Chính sự quan trọng hơn, chúng ta mau tới chỗ đó đi.”
Nói thật, trong cái bối cảnh kinh dị này mà còn liếc mắt đưa tình được, Trịnh Hòa thấy mình và Bạch tiên sinh đúng là liều.
Có lẽ do mấy hôm trước ở đây có người chết, nên dù cảnh sát đã rời đi, hiện trường phạm tội không cần phải bảo vệ nữa, nhưng khi đứng trước cửa nhà trọ vẫn có thể cảm nhận được sự âm trầm, khủng bố.
Trịnh Hòa đặt tay lên úm cửa, vặn vặn thử rồi nhìn về phía Bạch tiên sinh: “Cửa khóa rồi.”
“A.” Bạch tiên sinh chậm rãi bay xuyên qua cửa, tiếng lạch cạch vang lên, cửa mở.
Trịnh Hòa mở cửa, vừa định khen Bạch tiên sinh đúng là tuyệt diệu thì lại thấy phía sau cánh cửa không có ai: “Bạch tiên sinh?” Trịnh Hòa hô lên, trong phòng không có ai trả lời.
Trịnh Hòa có chút sợ hãi, cậu bật đèn pin của di động, hít sâu một hơi rồi đi vào phòng.
Căn phòng không được bật đèn, Trịnh Hòa tìm hồi lâu mới thấy công tắc, vừa bật lên thì đập vào mắt cậu là vết máu loang lổ trên cầu thang. Cậu biết đó là do chủ cũ của thân xác hiện tại Bạch tiên sinh đang mang ngã xuống từ cầu thang, cậu cảm thấy lạnh người, cậu không quên, ở đây ngoài Bạch tiên sinh còn có người phụ nữ đáng sợ kia.
“Bạch tiên sinh?” Trịnh Hòa lại hô lên, nhưng không có ai trả lời. Cậu nuốt nước miếng, nhón chân đi lòng vòng kiểm tra một hồi, may mà cấu trúc nhà của đảo quốc tuy nhiều đồ nhưng không rộng, chỉ một chốc, cậu đã quay lại chân cầu thang. Ngửa đầu nhìn lầu hai tối như mực, Trịnh Hòa vừa nói thầm: ‘đây chỉ là phim thôi, không phải sự thật’, vừa đi vòng qua vũng máu, nhẹ nhàng lên tầng.
Lầu hai lộn xộn hơn lầu một nhiều, có lẽ là do cả thiếu niên và người phụ nữ đều chết ở đây. Trịnh Hòa nhìn quen những cảnh kinh dị này trên phim rồi, nên giờ chứng kiến cũng không thấy sợ, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng của thiếu niên, bật đèn, nhận ra mình đứng cùng một chỗ với nơi người phụ nữ đó từng đứng thì vội vàng vào phòng.
Căn phòng này thực sạch sẽ, vừa thấy là biết do cái người mang đặc điểm sâu sắc của cung Xử Nữ kia (Bạch tiên sinh) dọn dẹp. Chính Trịnh Hòa cũng không nhận ra rằng mình thoải mái đến độ còn có thể cười thầm trong cái bầu không khí này. Thấy cuốn nhật ký đáng ra phải ở trên bàn nằm ngay dưới chân mình, Trịnh Hòa cầm lên, mới lật ra tờ đầu tiên, cậu đã toát mồ hôi lạnh.
Cuốn nhật ký viết:
Sơn Trung Trịnh Hòa Tử Sơn Trung Trịnh Hòa Tử Sơn Trung Trịnh Hòa Tử Sơn Trung Trịnh Hòa Tử Sơn Trung Trịnh Hòa Tử …..
Mẹ nó, cái này đâu có phải là nhật ký!
Trịnh Hòa muốn lật bàn!
Ôm ấp trái tim nhỏ bé vừa bị kinh hoàng, Trịnh Hòa tiện tay lật ra một trang, nội dung trang đó như sau:
Hôm nay mình và Sơn Trung Trịnh Hòa Tử cùng nhau ăn cơm, cậu ấy cho rằng bọn mình là bạn thân, nhưng chỉ có mình biết, mình muốn gì.
Nhưng dù sao thì mình vẫn rất vui, xương quai xanh của Sơn Trung Trịnh Hòa Tử thật đẹp, cổ thanh mảnh, da không trắng nhưng nếu nhìn kỹ thì nó rất mềm mại, dù sao thì chỗ nào của cậu ấy cũng đẹp hết. Lúc cậu ấy thay đồ, mình chụp trộm một tấm, chút phải ngắm nghía lại cẩn thận mới được. Phải tính xem làm thế nào để tiến thêm một bước nữa mới cậu ấy, đừng để kẻ khác nhanh chân tới trước, mình sẽ đau lòng lắm, khặc khặc khặc…..
Trịnh Hòa muốn thổ huyết, cậu thấy đây quả nhiên là nhật ký, nhật ký của một tên cuồng si biến thái. Ha hả.
Bảo sao Bạch tiên sinh không cho mẹ xem, đáng lẽ lúc vừa sinh ra, phải bóp chết ngay cái thằng quỷ sứ này.
Trịnh Hòa bỗng nhiên thấy hiểu nỗi lòng bị tổn thương sâu sắc của người phụ nữ trung niên kia.
Cô à, cô chịu khổ rồi.
“Bảo bối…”
Giọng nói mềm nhẹ, lại thêm bờ ngực lạnh lẽo phía sau khiến Trịnh Hòa chắc chắn thứ này chính là Bạch tiên sinh.
“Ông vừa đi đâu thế?” Trịnh Hòa dùng nhật ký vỗ vào gương mặt tuấn tú của Bạch tiên sinh.
“Giải quyết một chuyện.” Bạch tiên sinh liếm môi, dường như nghĩ tới thứ gì khiến ông cảm thấy ngon miệng, gương mặt ông toát lên vẻ tham lam và….dục vọng.
Trịnh Hòa bỗng nhiên chẳng muốn hỏi gì.
Ông đi làm cái mịa gì, sao về lại hắc hóa thế này!?
Trả lại cho yêm Bạch tiên sưn tuy hơi khủng bố nhưng vô cùng tốt tính mau!
Trong lòng Trịnh Hòa đang rủa xả một tràng, bỗng nhiên trước mắt cậu tối sầm, cậu nghe có tiếng mở cửa, sau đó cánh cửa tầng một mở ra, một chú cảnh sát mặt chữ điền nhìn có vẻ nguy hiểm đi đến, sau đó…..không có sau đó.
Trịnh Hòa nhìn bầu trời xanh thẳm trên đầu, để yên cho nước biển cọ rửa chân mình.
Bờ cát dưới thân vẫn rất mềm mại, còn có người đàn ông tuấn tú – từ hôm mới tới, lúc nào cũng phải đeo kính râm, thành ra lúc về khách sạn, trên mắt xuất hiện hai vòng trắng – đang nằm cạnh nữa.
Trịnh Hòa mơ màng nói: “Em vừa có một giấc mơ.”
Bạch tiên sinh đưa ly nước trái cây cho cậu, mỉm cười: “Bảo bối, em mặc đồng phục trung học đáng yêu lắm, chút đặt một bộ, lúc lên giường em mặc cho tôi ngắm nhé?”
“Phụt!”
Bạch tiên sinh: nhận được một gương mặt dính đầy nước trái cây.
Ngáo:
Đảo quốc chính là Nhật Bản =v=
Sơn Trung Trịnh Hòa Tử (山中郑和子): tên tác giả dịch sang tiếng Nhật cho Trịnh Hòa. Tiếc rằng mình không biết tiếng Nhật, nên cũng chẳng biết đọc như tiếng Nhật bình thường thì như thế nào >Thế là đã chính thức kết thúc câu chuyện của Bạch thần kinh và Trịnh dở hơi rồi. Cám ơn mọi người vẫn luôn theo dõi và ủng hộ mình trong suốt thời gian qua =v=
Phiên ngoại hoàn
TOÀN VĂN HOÀN