Đọc truyện Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu – Chương 479: Pn: Gửi kịch bản đại thần có trí tưởng tượng thái quá (1)
90.
Sau cuộc đi chơi ngắn ngủi đó, Trịnh Hòa tiếp tục tới trường, cậu cũng gặp được bố mình vài lần, ông nói chuyện tình cảm giữa mình và cô giáo mỹ thuật tạo hình kia rất tốt. Trịnh Hòa không biết đầu bố mình cấu tạo thế nào, ai lại nói thẳng với con mình như thế.
Bạch tiên sinh càng ngày càng bận, một tuần chỉ được thấy nhau vài lần. Có một hôm nghỉ trưa, Trịnh Hòa nhớ anh ấy liền gọi điện, nào ngờ lại thành cuộc gọi nước ngoài, lúc ấy cậu xấu hổ cực, dù sau này Bạch tiên sinh nạp cho cậu rất nhiều tiền điện thoại nhưng Trịnh Hòa vẫn tránh gọi tới lúc hắn đang làm việc, việc ngoài ý muốn như lần đó không còn xảy ra nữa.
Nhoáng một cái mà sắp đến lúc tốt nghiệp cấp 3, trời nóng hừng hực, mặt trời như cái lò nướng khổng lồ, chảy cả nhựa đường. Việc đầu tiên Trịnh Hòa làm sau khi bước ra khỏi phòng thi là lấy di động từ cặp ra, sau đó ngẩng đầu, tầm mắt cậu đảo qua vài lần, rồi dừng lại trước một dáng người mặc đồ trắng.
“Sao anh lại tới?” Trịnh Hòa đi mau vài bước thì nhận ra người đó đúng là Bạch tiên sinh, không phải do cuộc thì quá căng thẳng mà cậu sinh ra ảo giác.
Bạch tiên sinh lau mồ hôi trên trán Trịnh Hòa: “Chẳng nhẽ tôi không được tới?”
“Ai nha, ý em không phải thế.” Trịnh Hòa cố gắng giải thích, sau lại thấy nụ cười trên mặt Bạch tiên sinh mới hiểu ra, đập hắn một cái: “Anh dám lừa em!”
Bạch tiên sinh nắm lấy tay Trịnh Hòa rất thoải mái: “Vừa mới bận việc xong liền tới đón em.”
Vị thư ký trung niên ngồi trong xe ho khan một trận, giả vờ lầu bầu nhưng thật ra cố tình nói to lên: “Đúng thế, để có được thời gian rảnh, ngài ấy đã tăng ca mấy đêm cùng chúng tôi đấy.”
Ánh mắt vui vẻ của Trịnh Hòa trở nên không vui, cậu nói: “Lúc làm việc thì phải chăm chú làm việc, em tự về cũng được mà, hơn nữa còn có lái xe mà?”
“Đừng nói chuyện này nữa.” Bạch tiên sinh đẩy Trịnh Hòa vào xe, ôm chầm lấy, chôn đầu vào hõm vai cậu hít sâu một hơi, nói: “Lâu lắm rồi tôi không được gặp em.”
Trịnh Hòa vỗ vỗ vai Bạch tiên sinh an ủi: “Hôm kia anh có về nhà mà, sao lại thành lâu lắm rồi.”
“Hôm kia, hôm qua, hôm nay, ” Bạch tiên sinh nói: “Ba hôm rồi.”
Trịnh Hòa càng cảm thấy cái tính trẻ con này của Bạch tiên sinh đáng yêu thật, cậu nói: “Ừm, thi xong là ổn thôi, em có ba tháng nghỉ cơ mà.”
Lúc này Bạch tiên sinh mới nhớ ra điều gì đó: “Bảo bối, em định học đại học ở nước C thật à?”
Trịnh Hòa nói: “Chẳng phải em đã nói với anh rồi sao, anh chưa thể bỏ việc ở nước C được, để sau rồi đi cũng được.”
“Nhưng em có thích đi học đâu….” Sống với nhau lâu vậy, Bạch tiên sinh đã nhìn rõ bản chất của Trịnh Hòa: “Hay tôi cứ để cho em một ghế ở bên kia đi.”
“Không cần, ” Trịnh Hòa cười khổ, cậu không thích đi học, nhưng không đến nỗi ghét tới độ không đi được: “Cứ thế đi, đổi qua đổi lại cũng chẳng để làm gì, học ở đâu cũng thế, chi bằng chọn một trường gần nhà.”
Trịnh Hòa ghi nguyện vọng là khoa nông nghiệp, bởi vì giáo viên nói rằng khoa này chỉ phải lên lớp nửa tuần thôi, nửa còn lại lên lớp của giáo sư khác nghe. Trịnh Hòa tính qua tính lại, cảm thấy chọn khoa này mình sẽ rảnh rất nhiều, liền chọn.
91.
Sau khi thi xong, cả lớp lại tổ chức một bữa tiệc chia tay. Quách tiểu mập đáng thương phải theo cha mẹ tới một thành phố phía Bắc để phát triển sự nghiệp, cũng chọn một trường đại học ở đó. Kết quả thi của Tuyên Minh Minh vô cùng thê thảm, chỉ được hơn 300 điểm, chưa vượt qua điểm sàn. Nó bị thái hậu đưa vào quân ngũ đẩy ra biên cương để tự do phát triển.
Chỉ có mình Trịnh Hòa ở lại thành phố H, không ít bạn bè nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại, nhờ thế mà họ thủ hạ lưu tình, không chuốc rượu nhiều.
Trải qua một năm bên nhau, cả lớp đều biết thầy Tôn là người giáo viên nhiệt huyết, lúc Trịnh Hòa qua mời rượu, thầy đã say bí tỉ, cặp mắt trống rỗng ấy nhìn Trịnh Hòa, đột nhiên thầy đưa tay ra vỗ vai cậu: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn phải cố gắng.”
Trịnh Hòa: “Thầy, thầy định đổi nghề đi dạy chính trị sao?”
Thầy Tôn híp mắt nhìn Trịnh Hòa một hồi, bỗng nhiên nói: “A, ra là Trịnh Hòa!”
Trịnh Hòa nói: “….Thế khi nãy thầy nhìn em thành ai?”
Thầy Tôn cười hì hì hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Anh họ của em dạo này thế nào?”
Trịnh Hòa nghĩ một chút, nói: “Ăn ngon, uống tốt, cơ thể khỏe mạnh, sao vậy ạ?”
Thầy Tôn thở dài, lấy di động ra, lật tới một tấm ảnh, nói: “Có thời gian rảnh nhớ tới thăm anh em, anh ấy cũng đáng thương thật, còn trẻ thế mà….”
Trịnh Hòa không rõ đây là ý gì, nhìn qua thì thấy trong bức ảnh đó là một tấm danh thiếp, không trang trí gì, chỉ có một hàng chữ nhỏ.
Số điện thoại của Bạch tiên sinh – nhân viên trang điểm xác chết tại nhà tang lễ XX phố XX thành phố XX tỉnh XX: XXXXXXXXXXX
Trịnh Hòa: “…”
Tấm danh thiếp này cũng qua quýt thật, phần tên đề là Bạch tiên sinh cơ đấy.
Thầy Tôn lại vỗ vai Trịnh Hòa: “Tuy nghề này hơi có vấn đề, nhưng anh họ của em cũng không tệ lắm, ha ha ha.”
Mới hơn 6 giờ một chút, Trịnh Hòa đã chuồn đi. Trùng hợp thế nào, hôm nay là ngày Quách tiểu mập lên máy bay, chút nữa là bay. Đến nơi rồi, cậu và Tuyên Minh Minh mới biết Quách tiểu mập không muốn hai thằng bạn mình đi tiễn. Nhớ tới những kỷ niệm ở bên nhau suốt ba năm, ba đứa ngồi xổm khóc hồi lâu, Quách tiểu mập vừa nhìn đồng hồ vừa khóc, thấy sắp đến giờ liền quệt nước mũi, vẫy vẫy cái tay béo mập của mình rồi rời khỏi, để lại Trịnh Hòa và Tuyên Minh Minh đứng đó nhìn nhau, lòng vừa chua xót vừa nghèn nghẹn, thôi thì ai về nhà nấy.
Lúc cậu về, Bạch tiên sinh còn đang làm việc trong thư phòng, nhìn chồng văn kiện chưa được xử lý cạnh đó là đủ biết hắn bận tới mức nào. Trịnh Hòa ngồi trước cửa, nhìn anh ấy làm việc. Mãi một lúc sau, Bạch tiên sinh mới biết cậu tới, cười cười rồi vẫy tay với cậu: “Em về từ lúc nào thế?” Bỗng nhiên, mũi hắn nhăn lại, ngửi ngửi quanh người Trịnh Hòa, nét mặt khó chịu: “Sao trên người em có mùi gì?”
Trịnh Hòa ngửi ngửi, cũng thấy ở cổ tay mình có mùi lạ, hồi tưởng lại một lúc, cậu nói: “A, em nhớ rồi, ” sau đó, cậu chạy ra ngoài lấy một cặp ***g vào: “Em mua đồ ăn khuya cho anh, mém nữa thì quên.”
Bạch tiên sinh không nhận lấy, nói: “Hình như em còn uống rượu?”
Trịnh Hòa gật đầu, cậu nhận ra hình như người yêu mình không vui, nhớ lại câu anh ấy hỏi khi nãy, bật cười: “Anh nghĩ gì thế, nhân viên đưa cặp ***g cho em là một cô gái, mùi này bị dính từ cô ấy.”
Bạch tiên sinh ngửi kỹ lại, xác nhận chỉ có cổ tay mới dính mùi liền ôm lấy cậu: “Về sau cách xa những người phụ nữ khác, ít nhất nửa mét.”
“Đừng đùa, ” Trịnh Hòa đoán chắc vì tăng ca nhiều nên não anh ấy lại động kinh: “Ăn gì đi đã, hôm nay anh có phải thức đêm không?”
“Không, nhưng chắc sẽ xong muộn, em không cần đợi tôi đâu.” Bạch tiên sinh lấy ra một miếng sủi cảo tôm, đặt lên cái đĩa trước mặt Trịnh Hòa, săn sóc nói: “Em ăn cùng tôi.”
Trịnh Hòa mở cặp ***g ra, đặt hết đồ lên bàn, nói: “A, đúng rồi, anh cho em xem hết số danh thiếp của anh được không?”
“Trong ngăn kéo.” Bạch tiên sinh nói.
Trịnh Hòa tìm thấy hộp danh thiếp, cậu cũng chẳng biết lúc này mình có tâm trạng gì nữa. Mấy tấm danh thiếp in: Bạch tiên sinh – bác sĩ phụ sản của Bệnh viện trung tâm Bạch tiên sinh – nhân viên gác cửa của cục hình sự XX Bạch tiên sinh – nhân viên của công ty điều chế thuốc Quanh Vinh (chuyên bán thuốc giả)…..
Sắc mặt cậu biến đổi vài bận, sau đó, một ý nghĩ không được hay lắm chợt lóe lên, cậu mau chóng đóng hộp lại.
Thế giới của Bạch tiên sinh đúng là không tài nào hiểu nổi!!
Bạch tiên sinh đang ngồi ăn, chợt nhận ra Trịnh Hòa có chút không ổn liền thản nhiên hỏi: “Sao em không động đũa?”
Trịnh Hòa ấp úng hồi lâu mới hỏi ra điều mình đang hoài nghi: “Mấy tấm danh thiếp của anh là sao vậy?”
Bạch tiên sinh mở hộp danh thiếp ra, nhìn những dòng chữ trên đó liền đoán được đại khái cậu đang nghĩ gì: “Thân phận của tôi không tiện lộ ra, những người khiến tôi phải đưa danh thiếp đều biết tôi là ai, viết như thế chỉ là để đề phòng danh thiếp của tôi lọt vào tay kẻ khác, tránh cho kẻ đó lần tìm được tôi.”
“Ra là thế….” Trịnh Hòa nói.
Bạch tiên sinh nhướng mày nhìn cậu: “Em tưởng thế nào?”
Trịnh Hòa gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Em còn tưởng anh từng làm mấy nghề đó thật.”
Bạch tiên sinh không nuốt nổi miếng cơm trong miệng, hắn nhìn Trịnh Hòa, nghẹn hồi lâu không nói gì.
Trịnh Hòa càng cười chột dạ.
92.
Được nghỉ ba tháng, Trịnh Hòa chẳng còn việc gì để làm.
Trên mạng đều là những cái gì mà du lịch, làm thêm để cọ xát với xã hội. Vế đầu tiên chắc chắn không được, ngày nào Bạch tiên sinh cũng bận rộn, mình cậu đi chơi cũng không được. Cậu còn đang nghĩ xem nên làm gì thì trùng hợp là kỳ nghỉ năm nay, mẹ cậu không phải làm gì ở trường, bà gọi chị cậu về, nói rằng để tiện trông cả hai đứa.
Bà Trịnh đã biết chuyện Trịnh Hòa thi đỗ trường đại học ở tỉnh, lúc ấy bà còn phản đối rất dữ, nhưng tiếc là bà không ở nhà quá lâu, không nắm được hoạt động của Trịnh Hòa, thấy con mình quyết tâm học ở tỉnh, nghĩ đi nghĩ lại thấy mình thua thiệt nó nhiều nên đành đồng ý. Càng nghĩ, bà càng thấy hối hận khi thiếu quan tâm tới con cái, nhất là Trịnh Hòa.
Lúc nhận được cuộc gọi của mẹ, Trịnh Hòa còn tưởng như mấy lần trước, ở nhà vài ngày thôi rồi lại đi nên cậu về thẳng, chẳng thèm mang theo quần áo.
Nghe tiếng mở khóa cửa, mẹ và chị cậu đang ngồi ở phòng khách xem TV ngoái đầu lại. Chị cậu nói: “Ôi chao, nửa năm không gặp, cao lên nhiều.”
“Có sao?” Trịnh Hòa đứng cạnh thước đo chiều cao, kiểm tra thì thấy đúng thế thật, liền cười tươi như hoa: “Giờ em 1m78 rồi, thêm chút nữa là được 1m8.”
Chị cậu 1m68, bước qua đá cho một cước: “Nhìn mày đắc ý chưa kìa!” sau đó, cô quay sang nhìn mẹ, ra vẻ oán giận: “Mẹ, có phải lúc sinh, mẹ cho em hết gien tốt rồi phải không!?”
Bà Trịnh liếc cô một cái, nói: “Mày nói với mẹ thì có ích gì, trên sách có nói, gien được lấy 80% từ t*ng trùng, trách thì trách bố mày ấy, mẹ chỉ phụ trách việc nuôi mày nên người. Mày xem, gien kém thế mà còn nuôi được thành tốt thế này, mày phải cảm động đến rơi nước mắt chứ. Em nó về rồi, chúng ta ăn cơm thôi.”
“Ai nha, tay nghề của mẹ lâu lắm rồi con chưa được hưởng, vừa về tới dưới lầu đã nghe thấy mùi, có những món gì vậy mẹ?” Trịnh Hòa vừa nói xong đã nhấc ***g bàn lên.
Bà Trịnh dùng đũa gõ tay cậu một cái, cười nói: “Đi rửa tay đi!” Tầm mắt đảo qua, bà nghi hoặc khi chợt thấy dấu đỏ kỳ quái trên cổ con mình.
Trịnh Hòa mếu máo đi rửa tay, không hề nhận ra sự khác thường ở mẹ.
Bưng đồ ăn lên, bà Trịnh cầm đũa, lại liếc nhìn cổ Trịnh Hòa, nhưng vì phạm vi của tầm mắt ảnh hưởng nên bà không thấy dấu đỏ đó nữa, bà thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại càng hoài nghi —-
Chẳng nhẽ A Hòa học phải thói xấu?
93.
Tối đó, Trịnh Hòa không xem TV cùng mẹ và chị, dọn dẹp, rửa bát xong liền chui vào phòng gọi điện.
Hôm nay cậu đi vội quá, chưa kịp nói một câu với Bạch tiên sinh, khéo giờ anh ấy đang dỗi ấy chứ.
Điện thoại mới tút tút hai tiếng liền có người bắt máy, Trịnh Hòa ngẩn ra, không ngờ anh ấy nhận cuộc gọi nhanh thế, chợt nghĩ đến một trường hợp liền nói: “Anh đừng để điện thoại bên cạnh, phóng xạ không tốt cho cơ thể đâu. Chẳng phải em đã bảo tối đến sẽ gọi cho anh còn gì?”
“Em đang ở nhà à?” Giọng nói của Bạch tiên sinh có chút khàn khàn.
“Đúng thế, ” Trịnh Hòa vừa nghe giọng hắn đã thấy đau lòng, bắt đầu tính đến chuyện lúc nào nên nói thẳng với người nhà: “Giờ anh đang làm việc à? Nhớ chú ý sức khỏe, giọng anh sao thế? Bị cảm sao?”
Bạch tiên sinh hắng giọng một chút, nói: “Không sao, tôi đi uống chút nước cho trơn giọng là được.” Một lúc lâu sau, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng hỏi: “Chén ở đâu nhỉ? Sao tôi không thấy?”
Bình thường ở nhà, Bạch tiên sinh chẳng phải làm gì, Trịnh Hòa hầu hết: mở cửa tủ sẽ thấy quần áo đã gấp gọn gàng, là phẳng phiu lúc cần nghỉ thì đồ ăn có sẵn trên bàn, khăn lau và đũa cũng được đặt đó. Giờ Trịnh Hòa vừa đi, Bạch tiên sinh cứ loạn cào cào. Đúng ra mà nói thì, không phải Trịnh Hòa cần Bạch tiên sinh, mà là Bạch tiên sinh không thể rời khỏi Trịnh Hòa, dù ở phương diện tâm lý hay cơ thể.
“Chén ở cái tủ trong suốt tại phòng bếp.” Trịnh Hòa nói, chợt nghe có tiếng ngoài cửa, cậu quay phắt đầu lại, thấy cửa vẫn đóng mới khẽ nhíu mày, đi ra ngoài ban công, còn kéo thêm rèm.
Ngoài cửa, bà Trịnh thấy không nghe thấy tiếng trong phòng nữa thì càng túm chặt tay con gái mình, nhỏ giọng hỏi: “Con cùng nghe với mẹ một chút, sao giờ không thấy tiếng gì nữa?”
Vẻ mặt Trịnh Hâm Minh rất không kiên nhẫn: “Mẹ, mẹ kéo con tới làm gì?”
Bà Trịnh lo lắng nói: “Mẹ sợ em con yêu sớm.”
“Mẹ, nó đã tốt nghiệp cấp 3 rồi, yêu được rồi.” cô nói móc.
Bà Trịnh sờ hai má mình, thở dài: “Aiz, nhoáng một cái mà hai đứa đã lớn cả rồi, mẹ thì già đi…..con nói xem, lúc nào em con kết hôn nhỉ?”
Trịnh Hâm Minh dùng vẻ mặt 囧 nhìn mẹ mình, sau đó xoay người đi về phòng khách.
Bà Trịnh đuổi theo: “Aiz, con còn chưa trả lời mẹ mà.”
Trịnh Hâm Minh bất đắc dĩ nói: “Mẹ, việc gì cũng phải từ từ chứ? Còn chưa biết người yêu của em nó thế nào mà đã nghĩ đến chuyện kết hôn, chẳng nhẽ mai mẹ đã ngóng ôm cháu?”
Bà Trịnh vỗ tay đét một cái, vui vẻ nói: “Con không nói mẹ còn không nghĩ tới, con bảo xem, lúc nào thì mẹ được ôm cháu nhỉ? Không, phải đợi chỗ con đã chứ, nghĩ đến lúc về hưu, hai tay, mỗi tay dắt một cháu, đi bộ trong công viên, đúng là thích.”
Trịnh Hâm Minh đổi kênh, không thèm để ý những tưởng tượng của mẹ mình.
94.
Trời có chút lạnh, nhất là vào buổi tối. Trịnh Hòa cầm di động một hồi mà tay đã bắt đầu cứng ngắc. Cậu ngồi xổm xuống, đè những ngón chân đã đỏ lên của mình, ngửa đầu nhìn không trung: “Đêm nay có sao.”
“Vậy à”?” Hình như ở đầu kia, Bạch tiên sinh kéo rèm ra: “Chẳng phải ở đây lúc nào cũng thế sao?”
Nghe Bạch tiên sinh nói vậy, Trịnh Hòa đáp: “Anh đang ở sơn trang à?”
Hai người vừa dọn tới sơn trang ở ngoại ô, không khí ở đó rất trong lành, có lần Trịnh Hòa mở cửa sổ còn thấy một sóc nhảy qua trước mặt mình. Điểm không tốt duy nhất là ở đó không điện, không mạng, cứ như quay lại mấy trăm năm trước để sống.
“Ừm, ” Giọng Bạch tiên sinh chợt ảm đạm: “Bảo bối, tôi nhớ em, giờ tôi tới dưới nhà em được không?”
Trịnh Hòa đau lòng, dịu dàng nói: “Anh đợi chút, mai em về với anh, được không?”
“Tôi muốn ôm em ngủ, tôi nhớ hơi ấm của em…..” Bạch tiên sinh nói như đọc thơ tình, Trịnh Hòa nghe mà hai má đỏ rực lên, cậu hít sâu một hơi: “Em cũng nhớ anh, hay là mai em nói chuyện của chúng ta với bố mẹ, xem thế nào rồi lại tính?”
Bạch tiên sinh không ngờ Trịnh Hòa đồng ý công khai chuyện của hai người nhanh thế, nói: “Em định nói rõ chuyện của chúng ta thật sao?”
“Đúng thế, ” Trịnh Hòa có chút căng thẳng: “Dù sao thì chạy qua chạy lại mãi, chắc chắn sẽ bị phát hiện, chi bằng cứ nói thẳng.”
Ở đầu kia vang lên tiếng cười khẽ của Bạch tiên sinh, mấy giây sau, hắn nói: “Ừm, tôi đợi em gọi.”
95.
Trịnh Hòa không nghĩ quá nhiều về vụ come out này, chủ yếu là do trên sách không nói rõ, vậy nên cậu chỉ nghĩ rằng: nói trước vài năm thôi mà, khéo người nhà mình chẳng có phản ứng gì lớn.
Đây là năm thứ hai ông Trịnh bị trục xuất khỏi nhà. Người ta vẫn nói rằng: thứ không chiếm được là thứ tốt nhất. Điều này hoàn toàn áp dụng lên ông Trịnh. Cô giáo mỹ thuật tạo hình kia không muốn sinh con cho ông, Trịnh Hòa và Trịnh Hâm Minh không thèm để ý đến bố mình, một tháng cũng chẳng gọi điện cho một lần, thời gian nói chuyện của mấy cha con với nhau trong một năm còn chưa được một giờ, thành ra ông Trịnh cảm thấy bị đè nén, cực kỳ khó chịu. Bạch tiên sinh từng phân tích tâm lý hụt hẫng của ông Trịnh cho Trịnh Hòa nghe, nhưng Trịnh Hòa thấy thế là đáng đời. Sự cống hiến của bà Trịnh đối với cái nhà này, hai đứa con đều rõ, từ việc sau khi cha mẹ ly hôn, cả hai người đều theo bà Trịnh là biết rồi đó.
Không biết ông Trịnh nghe được tin từ đâu, Trịnh Hòa vừa cúp máy (thực ra hai người còn dùng dằng ngọt ngào mấy phút mới cúp máy thật), thì ông lại gọi tới
Trịnh Hòa nhìn tên người gọi liền nhíu mày, bấm nhận cuộc gọi: “Bố gọi con làm gì thế?”
Ông Trịnh thở hổn hển hồi lâu, mới hỏi: “A Hòa, có phải chị con về phải không? Bố mời ba mẹ con ăn một bữa cơm nha?”
“Bố đi mà nói với mẹ, ” Trịnh Hòa nói: “Con không quyết được.”
Ông Trịnh nói: “…Aiz, chẳng nhẽ con còn không biết tính của mẹ sao, bố gọi khéo bà ấy kéo thẳng vào danh sách đen.”
“Con không quyết được thật, ” Trịnh Hòa vừa nói vừa ngáp, cậu nói chuyện với Bạch tiên sinh hơi lâu, giờ buồn ngủ lắm rồi. Bỗng nhiên, cậu nhớ ra mai mình định thông báo chuyện của mình và Bạch tiên sinh, liền nghĩ, dù bố đã rời khỏi cái nhà này, nhưng vẫn là bố mình, có gì thì tiện báo cho ông ấy một tiếng cũng được: “Thế này đi, bố, mai bố qua nhà một chuyến, con có chuyện nói với mọi người.”
“A? Chuyện gì thế?” Ông Trịnh hỏi: “Không nói luôn trên điện thoại được sao?”
Trịnh Hòa trợn trắng mắt: “Con mà nói trên điện thoại, chẳng phải mai bố không đến được sao?”
Ông Trịnh thấy cũng phải, liền cười hì hì nói: “Được rồi, mai bố tới, đợi bố nhá, cũng sắp một năm rồi không được gặp con, có nhớ bố không?”
“Cũng bình thường, ngày nào bố cũng được ăn uống đầy đủ, con nhớ làm gì?” Trịnh Hòa nói.
“Ha ha, con hài hước thật đấy.” Ông Trịnh cười vui vẻ.
Trịnh Hòa chấm dứt cuộc gọi, cậu thầm nghĩ, cái tính vô tư đến vô tâm của mình có phải do di truyền từ bố mình không nhỉ.
96.
Nhân lúc Trịnh Hòa không có nhà, Bạch tiên sinh ra ngoài gặp gỡ bạn bè.
Thật ra thành phố H cũng chỉ lớn bằng thế, những người cùng làm trong giới giải trí cũng biết mặt nhau cả rồi. Bạch tiên sinh có thể được coi như là đã đặt chân một nửa vào giới này, đấy là do cái công ty giải trí hắn mới thành lập.
Người trong giới đều biết rất khó mời hắn, dù có tới cũng sẽ về trước 9 giờ tối. Mấy người có mối quan hệ khá tốt với Bạch tiên sinh thì biết hắn bao dưỡng một cậu nhân tình nhỏ, nghe nói cậu này rất ‘sạch sẽ’, vẫn còn là học sinh. Điều này khiến những người khác chẳng nắm bắt nổi hắn nghĩ gì, cũng không dám đưa người, nhỡ hiểu nhầm thì lại thành trò cười.
Thực ra, Triệu Minh Nguyệt không nghĩ rằng Bạch Ân sẽ tới, chỉ là không hẹn thì không phải phép, thế là tiện thể gọi luôn. Sau đó, Bạch Ân cũng tiện thể tới luôn.
Sau khi hắn cúp máy, mọi người đều rất ngạc nhiên khi biết Bạch Ân sẽ đến.
Bữa tiệc này được tổ chức rất gần, ngay tại con phố mà BEACHER tọa lạc.
Vì lý do công việc, Bạch Ân và Triệu Minh Nguyệt thường xuyên gặp nhau, dần dần cũng quen. Triệu Minh Nguyệt xuống lầu đón hắn, đi theo sao còn có một đám người, Hà Minh thậm thụt nói với hắn: “Ông cũng giỏi thật, Bạch Ân mà cũng mời tới được, ôi chao, các ông nói xem, chút tôi có nên rửa mặt, chải đầu, ăn diện lại một lượt không?”
Mấy người phía sau cường vang.
Triệu Minh Nguyệt cũng cười theo: “Đừng có nói lung tung, lão Bạch tốt lắm, gặp rồi ông sẽ biết.”
Hà Minh mới từ hải ngoại về, còn chưa bỏ đi cái thói công tử phóng đãng, đến thuốc lá cũng là hàng từ nước Anh, thích tỏ vẻ nguy hiểm. Nghe Triệu Minh Nguyệt nói vậy, hắn bảo: “Tôi về lâu thế rồi mà còn chưa được gặp hắn ta, không biết xấu đến mức nào, còn không dám ra ngoài lộ mặt.”
Có người nói: “Anh ta dễ nhận ra lắm, người nước ngoài, ông nhìn là hiểu, ôi chao, lần trước tôi gặp anh ta là lúc nào ấy nhỉ?”
Do Triệu Minh Nguyệt mà mọi người trong giới này đều có một cảm giác tò mò kỳ lạ với Bạch tiên sinh, có thể thấy rõ điều đó khi một đám đàn ông chẳng còn nhỏ nít gì, bình thường vẫn hếch mặt lên trời mà đi, giờ lại lũ lượt kéo xuống đón người.
Triệu Minh Nguyệt không phản bác lời người nọ nói, hắn vỗ vỗ vai Hà Minh, nói: “Đứng cạnh anh ta thì ông đúng là phải rửa mặt, chải đầu lại một lượt thật, không thì chẳng xứng tí nào. Chút ông gặp sẽ biết.”
Mọi người đang nói thì quản lý của đại sảnh chạy qua, Triệu Minh Nguyệt quay lại nói chuyện khách sáo với hắn, đúng lúc đó, ngoài cửa đỗ ba chiếc xe thương vụ màu đen, một vệ sĩ vận đồ đen bước xuống, sau đó cửa xe mở ra, một người đàn ông ngoại quốc trong bộ âu phục phẳng phiu xuất hiện, mái tóc dài buộc trễ của hắn trông thực nghệ sĩ.
Hắn phủi phủi tay áo mình, vô ý đưa mắt sang bên này. Gương mặt tuấn tú ấy khiến Hà Minh phải trầm trồ trong lòng, vừa có phong thái vừa có dung mạo như thế, quả là hiếm thấy. Thấy mấy người bên cạnh trừng mắt nhìn mình, mặt hắn đỏ bừng lên, hỏi: “Nhìn cái gì thế?”
Triệu Minh Nguyệt quay đầu lại, thấy Bạch tiên sinh liền tươi cười bước xuống thang lầu: “Lão Bạch, ông tới rồi à.”
Bạch tiên sinh mỉm cưởi, nắm tay với hắn: “Sao phải xuống thế này?”
Triệu Minh Nguyệt chỉ về phía cửa, nói: “Đâu phải mình tôi đâu, còn họ nữa mà, sao lâu rồi ông không ra ngoài chơi?”
“Ở nhà với vị kia của tôi, ” Bạch tiên sinh nói rất thẳng: “Đừng đứng đây nhìn tôi nữa, vào thôi.”
Mọi người thuận miệng nói vài lời thân thiện với Bạch tiên sinh, lúc đến lượt Hà Minh, hắn mang vẻ mặt kỳ quái nói chào. Trai xinh gái đẹp gì hắn cũng gặp rồi, sao hôm nay bỗng dưng hôm nay lại cứ dán mắt vào người này chứ.
Tuy Bạch tiên sinh thấy có điều bất thường nhưng không vạch ra, chỉ cười rồi gật đầu với hắn: “Trước giờ chưa gặp, mới về à?”
Hà Minh thầm cảm thấy thái độ của người này kỳ thật, không giống như của người mới gặp nhau lần đầu, đáp: “Không phải, tôi về hơn một tháng rồi, ngày nào tiểu Minh cũng nhắc đến anh, nhưng chưa được gặp.”
Bạch tiên sinh cười cười, theo mọi người vào phòng.
Triệu Minh Nguyệt đứng sau, gõ vai hắn: “Nói gì thế, thấy người ta đẹp trai hơn nên đau lòng hả? Qua đây, anh mày cho mượn cái ôm nào.”
“Cút xuống địa ngục đi.” Hà Minh gãi gãi đầu, cũng đi vào.
97.
Vốn mọi người chỉ định gặp nhau ăn một bữa rồi tan, nhưng có lẽ do Bạch tiên sinh tới, cả nhóm hào hứng hơn nhiều, uống thả phanh rồi còn sang BEACHER chơi tiếp.
Giờ Bạch tiên sinh thành chủ trò. Phía trái của lầu ba, hắn bao hết, còn gọi thêm mấy nghệ sĩ của công ty mình qua. Hắn thấy việc này chẳng có vấn đề gì cả, đều là đàn ông, nửa trên quần áo chỉnh tề, nửa dưới cầm thú, ai chẳng thế. Dù có phụ nữ thì hắn cũng đưa mấy chàng trai trẻ tới được, cùng lắm thì đi thuê phòng thôi. Tự do ‘quan hệ’ cũng giống như tự do yêu đương, cần được hiểu và tôn trọng. Lần đầu gặp nhau đã chứng kiến chuyện thế này, Hà Minh không ưa được, hắn cầm chén rượu, ngồi quan sát Bạch tiên sinh, nghĩ thầm: nhìn thì hào hoa phong nhã, sao lại làm những việc mất mặt ghê hơn cả mấy lão ở thế hệ trước chứ. Quay sang chỗ khác thì thấy trong góc phòng đã có người đè nhau ra ôm hôn, hắn càng ngán ngẩm.
“Nhìn gì vậy?” Triệu Minh Nguyệt thấy hắn chỉ ngồi một xó liền hỏi: “Sao không kéo ai qua chơi?”, nói xong, hắn chỉ về phía mấy cô nàng nghệ sĩ không được để ý tới, đang ngồi trên ghế.
“Các ông không thấy kỳ à?” Hà Minh không nhịn được hỏi.
“Gì mà kỳ.” Triệu Minh Nguyệt uống một hớp rượu, hắn khẽ xuýt xoa một tiếng: “Nãy uống cho rát lưỡi rồi, đau quá.”
“Vậy mà còn uống ly có độ cồn cao như thế, ” Hà Minh nguýt một cái: “Đúng là học hỏi thêm được nhiều điều, đây là lần đầu tiên tôi tới đây đó, không hãm sao?”
Triệu Minh Nguyệt cười: “Lão Bạch là thế, ông cứ quen đi là được.”
Hà Minh nhìn về phía Bạch tiên sinh: “Thế sao bên hắn ta không có ai?”
“Anh ta á, ” Triệu Minh Nguyệt cười rộ lên: “Anh ta có bệnh sạch sẽ, ở chuyện đó cũng thế, ” hắn làm một động tác mà ai cũng hiểu là làm gì đấy: “Anh ta cũng cưng cậu học trò kia lắm, chắc cũng được hai năm rồi.”
“Còn một tháng nữa là tròn hai năm.” Một giọng nói dịu dàng vang lên, âm cuối còn cố kéo cho thật dài.
Triệu Minh Nguyệt và Hà Minh cảm thấy lưng mình mềm nhũn, quay đầu lại thì quả nhiên thấy Bạch tiên sinh cầm ly rượu đi tới.
Triệu Minh Nguyệt nhường chỗ cho hắn: “Bọn tôi đang nói về ông.”
Hà Minh nhìn hắn đầy xem thường, đang nói xấu người ta đấy, đừng có thú nhận thẳng thắn thế được không, cái mặt đó dày đến cỡ nào nha.
“Nghe được, ” Bạch tiên sinh trả lời, lặng lẽ đổi một ly Cocktail cho Hà Minh, sau đó xoay người rời đi.
Hà Minh nhấp một ngụm thì nhận ra độ cồn của nó rất thấp, khéo chỉ bằng rượuFlavored.
Tửu lượng của hắn không tốt, uống rượu nặng sẽ khó chịu, không biết Bạch tiên sinh nhận ra từ lúc nào.
98.
Đến tối muộn mới xong xuôi, A Bối hỏi về đâu.
Bạch tiên sinh nhìn cảnh đêm ngoài cửa xe, vốn hắn định nói qua bên Nhị Hoàn, nhưng chợt nghĩ điều gì, hắn bảo: “Sơn trang.”
Sau khi lên núi, nhóm vệ sĩ đi nghỉ ngơi, hắn đẩy cửa bước vào, nhìn căn phòng tối như mực, lòng chợt thấy không thoải mái.
Đêm nay đi chơi, một phần là để khiến Trịnh Hòa không vui, nhưng tới nơi rồi lại nghĩ, nhỡ mình với người khác làm chuyện sai lầm khiến Trịnh Hòa nhếch mông qua giường người khác, nằm trong lòng người nọ thì biết làm sao để trừng phạt đây.
Nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng giận, Bạch tiên sinh nhận ra, nếu Trịnh Hòa không thích hắn, không hỏi han hắn mỗi ngày, dù có ở bên cũng chỉ lạnh lùng nhìn hắn, thì trái tim hắn đau đến độ như bị một con dao tàn nhẫn đâm qua.
May mà Bạch tiên sinh vẫn uống thuốc đều đặn, vậy nên dù hậm hực nhưng vẫn về nhà an toàn, không có gì ngoài ý muốn xảy ra. Tuy nhiên, khi vừa mở cửa, thấy ngôi nhà trống không, Bạch tiên sinh liền thấy như minh chứng rằng Trịnh Hòa đã rời bỏ mình.
Hắn không bật đèn, mò đến sa lông trong bóng tối, đụng vào bàn một chút, vẫn cảm thấy không bật đèn cũng không sao. Đến lúc muốn bật đèn thì bị đồ trang trí trên tường kẹp vào ngón tay, bực quá rút di động gọi cho Trịnh Hòa thì hết pin.
Lên thư phòng ở tầng hai để sạc điện thoại. Hắn bắt đầu nghĩ linh tinh: sao Trịnh Hòa chưa gọi điện cho mình? Vì không nhớ hay vì quá bận? Trong lúc đợi Trịnh Hòa, tầm mắt hắn đảo qua chồng văn kiện chưa xử lý trên bàn, liền giở ra, vừa đọc vừa đợi, tranh thủ làm việc để mai có thời gian rảnh đi gặp em ấy.
Không biết mấy công ty dưới trướng hắn dạo gần đây làm sao, ngày nào cũng có một đống việc khiến hắn chỉ muốn bán quách chúng đi cho rồi, đổi hết thành cổ phiếu rồi dẫn Trịnh Hòa đi nơi khác.
Không biết đã bao lâu, rốt cuộc, cuộc gọi cũng tới. Vừa nghe thấy giọng Trịnh Hòa, hắn đã thấy mắt mình rơm rớm, nghĩ thầm: sao em chẳng nói chẳng rằng mà bỏ tôi lại, em có yêu tôi không, có bao giờ tôi bỏ rơi em thế đâu? Lại còn hỏi sao giọng tôi khàn thế, dù tôi có bị bệnh thì em có thể quay về đây chắc, hay định làm thế nào?
Nhưng ngay từ câu đầu tiên Trịnh Hòa nói đã sưởi ấm trái tim bị trống vắng của Bạch tiên sinh. Hắn mỉm cười nghe Trịnh Hòa kể đủ thứ chuyện tào lao, lúc không biết nói gì, hai người cứ để đó, đốt tiền điện thoại. Bạch tiên sinh không đề cập mình tới về nhà từ bữa tiệc thác loạn, rồi có không ít nam nữ muốn dán lại gần hắn. Nghe tiếng Trịnh Hòa thủ thỉ bên tai, dần dần hắn bắt đầu buồn ngủ, bởi mỗi ngày cậu đều yêu cầu hắn nghỉ ngơi đúng giờ. Mới vừa che miệng ngáp một cái, ở đầu bên kia Trịnh Hòa bỗng nhiên bảo mai em ấy sẽ nói chuyện của hai người với gia đình, hắn giật mình rồi ngây ra mấy giây, lúc tỉnh tảo lại thì cây bút máy đã cắm vào ngón áp út, máu và vệt mực xanh dính vào văn kiện.
Hắn không thấy đau, dù sao mỗi lần lên cơn bệnh, hắn còn khiến mình bị thương ghê gớm hơn này nhiều, khi đã đau quá nhiều sẽ không còn cảm giác đau nữa. Hắn kẹp lấy di động, sau đó chậm rãi nhổ ngòi bút ra. Vốn Bạch Ân chỉ định rửa sạch tay đi là xong, nhưng nhớ tới mai sẽ đi gặp Trịnh Hòa liền tìm thuốc sát trùng.
Mãi đến khi hai người cúp máy, hắn vẫn còn lâng lâng.
Trịnh Hòa nói chuyện về mình với người nhà, thế có phải là sau này, mình có thể đường đường chính chính bắt em ấy đi?
Trịnh Hòa chỉ là muốn Bạch tiên sinh có một danh phận chính thức, nhưng Bạch tiên sinh thì đã liên tưởng đến việc bắt cóc cậu ngay lập tức rồi. Nếu Trịnh Hòa biết ý nghĩ của Bạch tiên sinh, không biết cậu nên khóc hay cười nữa.
99.
Sáng hôm sau tỉnh lại thấy trần nhà, cậu giật mình rồi ngây ra hồi lâu. Không có người đàn ông với nhiệt độ cơ thể thấp ấy dính lấy, cậu cứ cảm thấy thiếu thiếu điều gì.
Thực ra, ban đầu, dù Bạch tiên sinh theo đuổi Trịnh Hòa rất mãnh liệt nhưng đến khi vào chuyện chính sự mới bối rối. Đôi khi hắn muốn hôn Trịnh Hòa nhưng lại chần chừ rất lâu, chỉ thiếu điều chưa cầm khăn ướt vô trùng lau sạch mặt Trịnh Hòa rồi mới ‘hạ khẩu’. Điều này khiến Trịnh Hòa nhai kẹo cao su suốt một khoảng thời gian dài, thấy ở góc phòng nào có bụi mà lau không đi liền dính thẳng kẹo cao su vào đó. May mà Trịnh Hòa tốt tính, Bạch tiên sinh cũng không phải kẻ được nước lấn tới, hai người bình tĩnh trao đổi hồi lâu, cuối cùng liền quyết định là đưa chìa khóa cho thím Triệu, bảo thím cứ cách mấy ngày lại tới giúp Trịnh Hòa dọn dẹp.
Nhớ tới kỷ niệm đó, Trịnh Hòa chôn đầu vào gối cười thầm hồi lâu, lăn lộn trên giường mãi mới chịu xuống.
Sáng sớm trời thu thật sự rất lạnh, bà Trịnh mở toang cửa sổ khiến cho Trịnh Hòa vừa bước ra ngoài đã bị bầu không khí lạnh làm cho hắt xì, cậu vừa hắt xì vừa ngồi xuống ghế sa lông, nói: “Mẹ, hôm nay có khả năng là bố qua nhà mình.”
“Ông ta đến làm gì?” Bà Trịnh đang làm sủi cảo, nghe vậy liền nói đầy khinh thường.
“Hôm nay con có việc cần nói cho mọi người, hôm qua bố gọi điện cho con nên con tiện thể gọi ông ấy qua.” Trịnh Hòa xắn tay áo, rửa tay sạch sẽ rồi bắt đầu giúp mẹ làm sủi cảo.
Con nhà nghèo trưởng thành sớm. Câu này đúng là để chỉ Trịnh Hòa và chị cậu. Mấy chục năm trước, nhà Trịnh Hòa vẫn còn rất giàu, nổi tiếng khắp cái trấn nhỏ này. Chị gái Trịnh Hòa sống an nhàn sung sướng, bọn trẻ sống quanh đây đều không dám bắt nạt cô, cái cá tính hung hãn đó được hình thành từ khi ấy. Trịnh Hòa vừa sinh, mọi người chưa kịp vui mừng thì ông bà cậu qua đời do tai nạn, các chú nhảy vào xâu xé tài sản, lợi dụng lúc ông Trịnh dạy học ở xa không về được, khiến bà Trịnh đang ở cữ phải giận đến độ suýt phải vào bệnh viện. Cuối cùng, họ chẳng còn chút của cải nào, trải qua cuộc sống nghèo rớt mùng tơi hơn mười năm, tuy giờ điều kiện gia đình đã khá hơn, nhưng vì bố mẹ thường xuyên bận rộn nên Trịnh Hòa đã quen việc tự dựa vào mình.
Bà Trịnh nhìn con mình, cảm khái: “Aiz, bố con thích đến thì cứ đến, dù sao cũng là bố của hai đứa, con muốn nói chuyện gì thế? Nói trước với mẹ được không?”
Trịnh Hòa ngẩng đầu nhìn mẹ mình đang tò mò, khóe miệng khẽ giật giật: “Để chiều lại nói đi mẹ, hôm nay chúng ta nấu gì ngon một chút, con dẫn người về.”
Bà Trịnh đang bọc sủi cảo liền dừng lại, vỗ vỗ bột mì trên tay, hỏi giảo hoạt: “Bạn nam hay bạn nữ?”
Trịnh Hòa nói: “Nam, cũng không phải bạn học, lớn hơn con mấy tuổi đó.”
“Thầy giáo của con sao, ” bà Trịnh thất vọng: “Mẹ nhớ hình như họ Tôn.”
Trịnh Hòa bọc nhanh hơn, nhoáng cái đã xong miếng sủi cảo: “Không phải thầy ấy, mẹ đừng nghĩ nhiều, lúc đó mẹ sẽ biết. Mẹ….nghĩ sao về đồng tính luyến ái?”
Ánh mắt bà Trịnh chợt biến đổi: “Đang yên lành, hỏi thế làm gì?”
“Thì mẹ cứ nói cho con biết đi.” Trịnh Hòa căng thẳng quá, nhấp nhấp môi.
“Nói cho con biết, đừng có học đòi làm thế.” Bà Trịnh nói: “Trước mẹ từng nghe giáo viên chủ nhiệm kể, ở khóa ngay trên của con ấy, có hai cô bé, luẩn quẩn thế nào lại đi yêu nhau. Cuối cùng suýt nữa bị đánh vào viện, mặt mũi bầm dập hết cả. Nói cho con biết, cẩn thận đó, tránh xa mấy người đó ra.”
Trịnh Hòa cảm thấy gai ốc mình dựng đứng, hỏi: “Thế….mẹ này, nếu con có bạn trai, mẹ có đánh con vào viện không?”
Bà Trịnh vừa thở phì phì vừa làm sủi cảo, tay bà dùng sức mạnh đến nỗi suýt khiến vỏ bánh vỡ ra: “Đánh, đánh cho chết đi, ai bảo mày học thói xấu!”
Trịnh Hòa mím môi, cậu bao xong số sủi cảo còn lại, lấy xương từ tủ lạnh ra, định hầm canh: “Thôi, mẹ ra ngoài đi, trong này cứ để con.”
“Con có nấu được không đó?” Bà Trịnh nhìn cậu đầy nghi ngờ, lại thấy động tác thuần thục của Trịnh Hòa liền ngạc nhiên nói: “Làm được đấy, mẹ thấy thành tích của con không tốt, chi bằng vào Tân Đông Phương đi.”
Trịnh Hòa thật chẳng biết nói sao: “Mẹ, người ta thì tìm đại học cho con họ, sao mẹ lại đẩy con vào trường nghề thế? Mẹ nói xem, mẹ làm trong ngành giáo dục suốt mấy chục năm rồi, chẳng nhẽ không có chút quan hệ nào sao?”
“Hừ, nói cái gì thế thằng ngốc này, ” bà Trịnh vỗ đầu Trịnh Hòa một chút: “Mẹ là giáo viên, điểm thi đại học một nửa là thực chất một nửa là tiền. Kết quả thi không tốt là do con không học, sao mẹ phải phí công cho con vào, để đẩy những học sinh học thực chất xuống? Con nhà ai mà chẳng tốt? Mới trẻ ranh mà đã nghĩ xấu thế rồi, mẹ dạy mày thế nào hả!”
“Rồi, rồi.” Trịnh Hòa đẩy mẹ ra khỏi cửa: “Mẹ đi phục vụ nhân dân đi thôi, đợi mẹ già rồi, con viết cho mẹ ‘Nhật ký của mẹ Trịnh Hòa’ đặt ngang hàng trên bàn học cùng quyển ‘Nhật ký của Lôi Phong’, ngày ngày đều đọc 100 lần, cố gắng để hiểu rõ bao tinh túy trong tư tưởng của mẹ, được không?”
Bà Trịnh còn định giáo dục thêm, chị cậu gãi đầu đi vào, thấy hai mẹ con đang vui vẻ liền nói: “A Hòa, em nhuộm hồi nào thế? Còn nhuộm trắng cơ đấy.”
Trịnh Hòa gãi gãi tóc đầy nghi hoặc, tay cậu dính đầy bột mì, lại nhìn tay bà Trịnh, cậu tru lên: “Mẹ, sao mẹ chưa rửa tay mà đã đụng vào đầu con!!! Toàn là bột mì đây này!”