Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 472: Pn: Gửi kịch bản đại thần có trí tưởng tượng thái quá (1)


Đọc truyện Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu – Chương 472: Pn: Gửi kịch bản đại thần có trí tưởng tượng thái quá (1)

20.

Trịnh Hòa đưa Bạch tiên sinh về nhà mình.

Bạch tiên sinh đỗ xe dưới lầu, không định đi lên. Trịnh Hòa nói: “Tôi lấy quyển sách rồi xuống”, sau đó vội vàng lên tầng.

Ông bà Trịnh còn ngồi trong phòng khách, chị cậu bưng mỳ tôm, cùng mẹ xem phim thần tượng buổi chiều, hai người mỗi người một bát, ăn xì xụp, thấy Trịnh Hòa về, Trịnh Hâm Minh còn săn sóc giơ bát mì lên hỏi: “Ăn tối không?”

Trịnh Hòa lắc đầu.

Trịnh tỷ tỷ nói tiếp: “Em muốn ăn vị gì? Hải sản với cay bị mẹ với chị ăn hết rồi, còn bò thôi, chị nhớ là em không thích vị đấy nhưng chịu khó đi, nhà hết cái ăn rồi.”

Trịnh Hòa hỏi: “Bố thì sao?”

Bà Trịnh tạm rời sự chú ý khỏi bộ phim, bà nhìn về phía buồng, bĩu môi: “Dọn dẹp đồ đạc chuyển ra ngoài đấy.”

Trịnh Hòa nhìn mẹ với chị vô tư tới vô tâm, lại nhìn bố đang ngồi chồm hổm trên sàn gấp quần áo, cậu bắt đầu nghi ngờ huyết thống nhà mình có vấn đề, sao ai cũng nghĩ thoáng thế nhỉ.

Thực ra lúc mới bước khỏi cửa, cậu còn thấy việc bố mẹ ly hôn cứ như trời sập đến nơi, nhưng bị sự xuất hiện của Bạch tiên sinh dọa sợ, lại lo lắng cho bông cúc nhỏ, thành ra, giờ cậu chỉ mong mọi người trong gia đình được an khang là tốt rồi, những chuyện khác không quan trọng.

Cậu vào phòng, lấy hộp gỗ chứa quyển sách từ ngăn kéo, chìa khóa không biết bị cậu lẳng đâu, liền cứ ôm hộp tìm một lượt. Sau lại nghĩ, Bạch tiên sinh thần thông quảng đại, chút việc nhỏ này hắn chắc chắn sẽ giải quyết được, vì thế, cậu đi qua chỗ bố.

Ông Trịnh thấy Trịnh Hòa, mắt ướn ướt, nói: “Con à, bố xin lỗi, về sau mày lại giống bố rồi.”

Trịnh Hòa quay đầu lại nhìn mẹ mình đang mải mê xem TV, cảm thấy phải như bố mình mới giống phản ứng bình thường chứ, cậu gãi gãi đầu, hỏi: “Dạ, bố định đi đâu thế?”

“Mẹ con nói….” Nói đến đây, ông Trịnh không thốt nên lời nữa, cúi đầu tiếp tục gấp quần áo.

Trịnh Hòa thở dài, nghĩ thầm, về sau mình là đồng tính luyến ái có lẽ sẽ tốt hơn, người đàn ông không khống chế được nửa thân dưới đúng là bi ai.

“Bố, con đi đây.” Trịnh Hòa nói.

“Ừ, nếu mẹ con cho phép, có rảnh bố qua thăm.” Ông Trịnh nói.

Chị và mẹ cậu đã ăn xong mỳ tôm, thấy Trịnh Hòa ôm một hộp nhỏ đi ra bèn hỏi: “Vừa về đã đi à? Con ôm cái gì đấy?”

“Mẹ, con qua nhà bạn ở mấy ngày.” Trịnh Hòa nói.

Bà Trịnh sốt ruột hỏi: “Con đi đâu?” bà nhìn cái hộp nhỏ trong lòng Trịnh Hòa, bám chặt lấy tay cậu không buông: “Con à, nghe mẹ nói, con đừng học mấy đứa hư hỏng bỏ nhà ra đi, trong này là tiền tiêu vặt con dành dụm phải không? Tiền tiêu vặt của con ít thế, có trốn cũng không được bao lâu, còn bị đám lưu manh bắt nạt, đánh đấm, giật tiền, cắt thận là còn nhẹ, đó con xem, bỏ nhà đi là gặp bao tai ương, con đừng đi được không?”

Trịnh Hòa nhìn mẹ mình mà chẳng biết nói sao, lần đầu nghe được có người mẹ khuyên đứa con sắp bỏ nhà đi như thế: “Mẹ, mẹ nghĩ gì thế? Con tới nhà bạn thật mà, chẳng phải kết quả thi lần này của con tiến bộ sao, con ở nhà bạn cho tiện ôn tập.”

“Thật à?” bà Trịnh hỏi.

“Thật.” Trịnh Hòa nhìn thẳng vào mắt bà, nói.

Bà Trịnh tăng ca quanh năm, một tuần chẳng mấy khi về nhà, vậy nên bà không biết rõ tình hình của Trịnh Hòa lúc này, thấy con mình chỉ cầm theo một cái hộp nhỏ liền yên tâm ngồi xem TV tiếp.

Chị cậu cầm gói mì bò lắc lắc, nói: “Em ăn rồi mới đi nhé?”

“Chị ăn đi.” Nghỉ hè năm trước, không có ai ở nhà chăm sóc, Trịnh Hòa mua một thùng mỳ tôm, bữa nào cậu cũng ăn nó, ăn tới độ muốn phun đến nơi. Từ đó về sau, hễ thấy vị mì tôm này là cậu lại né, chẳng muốn nhìn mặt.

Chị cậu bĩu môi, lấy ra hai đồng 100 tệ, nhét vào tay cậu: “Mai chị đi, em giữ lấy mà tiêu, đi mấy ngày thôi, rồi về sớm.”

21.

Rầm. Cánh cửa xe đóng lại.

Bạch tiên sinh mở to mắt, nhìn Trịnh Hòa ôm một cái hộp ngồi xuống cạnh mình, tầm mắt ông nhìn về hướng cái hộp, hỏi: “Sách ở trong này?”

“Vâng.” Trịnh Hòa đưa hộp cho Bạch tiên sinh: “Tôi làm mất chìa khóa rồi, anh xem mở ra kiểu nào.”

Bạch tiên sinh bỗng nhiên đưa tay nâng cằm Trịnh Hòa, hắn nhìn đôi mắt có chút sưng của cậu, hỏi: “Sao mắt lại đỏ thế này? Cậu khóc à?”

“Không.” Trịnh Hòa xoa xoa mắt, nói: “Tôi phải qua ở chỗ anh bao lâu.”

Bạch tiên sinh không trả lời, hắn ném hộp cho A Bối, A Bối nhìn kích cỡ của ổ khóa, rồi dùng tay đập thẳng vào hộp gỗ, đập vài cái, hộp vỡ.

Trịnh Hòa trố mắt ra nhìn.

A Bối thầm đắc ý trong lòng, nắm tay thành quyền rồi thổi phần vụn gỗ bám trên đó.

Sau đó, Trịnh Hòa nói đầy đau đớn: “Cái hộp đấy giá 50 tệ đấy.”

A Bối: “…”


Bạch tiên sinh đã lấy quyển sách ra khỏi hộp, nghe Trịnh Hòa kêu rên thì thoáng khựng lại, nói: “A Bối, tiền lương tháng này của cậu bị trừ 500 tệ, mua đền cho Trịnh Hòa mười cái hộp.”

Trịnh Hòa không đồng ý: “Tôi không cần hộp, đưa thẳng tiền đi.”

“Cái cậu nhỏ hám tiền này.” Bạch tiên sinh nhìn Trịnh Hòa, cười mà như không cười.

“!!!” Trịnh Hòa bị xưng hô thân mật đó và vẻ mặt của Bạch tiên sinh dọa sợ, cậu rụt vào trong góc như một con thỏ đáng thương.

22.

Lần thứ hai đi vào căn hộ 302, Bạch tiên sinh đưa Trịnh Hòa lên tầng hai, hắn bước vào một căn phòng có cửa sổ sát đất, nhìn ra phía rừng cây xa xa, nói: “Từ nay về sau cậu ở phòng này, hình như cậu vẫn phải đi học đúng không?

“Đúng thế, năm nay tôi lớp 11.” Trịnh Hòa nói.

Bạch tiên sinh đã biết chuyện này từ lúc đọc tư liệu, hắn hỏi: “Cậu vẫn muốn tới trường chứ?”

“Anh, ” Trịnh Hòa chần chừ một hồi: “Chẳng nhẽ anh định…..giam giữ tôi thật à?”

Bạch tiên sinh dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Trịnh Hòa: “Không ngờ đấy, cậu thích thể loại đó à?”

“Không không không! Tôi không thích!” Trịnh Hòa phân bua.

Bạch tiên sinh nói: “Tôi xem phiếu điểm của cậu rồi, cậu muốn đi thì tôi cũng chẳng cấm, nhưng lúc tôi tìm, cậu nhất định phải xuất hiện trước mặt tôi, muốn đi đâu thì gọi điện cho lái xe.” Vệ sĩ áo đen cúi người đưa danh thiếp, Bạch tiên sinh khẽ nâng cằm, chỏ chỏ Trịnh Hòa, vệ sĩ áo đen ngay lập tức nhét danh tiếp vào tay Trịnh Hòa, sau đó lui ra.

Trịnh Hòa: “…”

Ý anh là, với cái thành tích của tôi, học hay không học thì cũng thế đúng không?

Bạch tiên sinh nói: “Đó là số điện thoại của lái xe.”

Thực ra Trịnh Hòa muốn hỏi, cậu tự đi ra ngoài được không, nhưng chợt nhớ đến thân phận từng được đề cập tới trong quyển sách của Bạch tiên sinh liền ngoan ngoãn, không dám phản bác. Đành vậy, dù sao sau khi Bạch tiên sinh đọc xong cuốn sách, anh ta sẽ biết mình không liên can gì trong vụ này, đến lúc đó mình sẽ được thả thôi, nhịn chút cho yên thân vậy.

Nói thực, Trịnh Hòa cũng có chút chờ mong cuộc sống có xe đưa xe đón của cao phú soái nha,

“Tôi ở ngay phòng bên.” Bạch tiên sinh chỉ vào vách tường: “Sách tôi đọc xong sẽ trả cậu.”

“Không sao, tặng anh luôn cũng được.” Trịnh Hòa rất hào phòng, cậu chỉ ước gì quyển sách này chưa từng xuất hiện.

Bạch tiên sinh lại dùng ánh mắt như xem tinh tinh trong vườn thú để nhìn Trịnh Hòa, Trịnh Hòa bị nhìn như thế, bụng kêu ọt ọt, tiếng vang rất lớn, cứ như “thả bom”, để Bạch tiên sinh không nghĩ nhầm mình “xả khói độc”, Trịnh Hòa ôm bụng nói: “Chỗ anh có cái ăn không? Tôi đói quá.”

“Cậu muốn ăn gì?” Bạch tiên sinh hỏi.

“Gì cũng được, no là được.” Cậu chàng ham ăn Trịnh Hòa tuy bình thường rất kén chọn, nhưng chỉ cần động não là cậu lại nhanh đói, hễ đói là lại có cảm xúc tiêu cực, vì cái phản ứng dây cruyền ấy mà Trịnh Hòa cực kỳ sợ bị đói.

“Hình như cậu thích ăn….” Bạch tiên sinh nghĩ nghĩ rồi nói: “Cháo hải sản, phải không?”

“Sao anh biết?” Trịnh Hòa ngạc nhiên.

Đâu chỉ mình cậu có sách đâu, Bạch tiên sinh cười khẽ một tiếng, sau đó mở cửa xuống lầu.

23.

Quyển sách của Trịnh Hòa mỏng hơn quyển của Bạch tiên sinh một chút. Đêm đó, hắn gác lại mọi công việc. Trong đại sảnh có một chiếc ghế bập bênh (rocking chair), ngồi trên đó rất thoải mái. Sau bữa cơm, Trịnh Hòa lặng lẽ trốn ra ban công gọi điện báo bình an cho chị, vừa cúp máy, định về phòng thì thấy Bạch tiên sinh đã ngồi lên chiếc ghế đó đọc sách từ lúc nào, cậu nhìn đắm đuối phần đỉnh đầu màu nâu đó, mặc gió đêm thổi qua, lạnh đến độ nước mũi chảy ròng ròng.

Không hiểu vì sao, Trịnh Hòa rất sợ việc tiếp xúc gần gũi với Bạch tiên sinh.

Nếu Bạch tiên sinh là một chị xinh đẹp, cup D thì tốt quá….Trịnh Hòa ngồi xổm ngoài cửa sổ, ngơ ngác nghĩ. Bạch tiên sinh ở đó, cậu không dám ra ngoài, nghĩ một hồi, cậu quyết định gọi điện cho hai thằng bạn khốn của mình, nếu gọi điện xong mà Bạch tiên sinh vẫn ngồi đọc, thì cậu….cậu đành ôm cây cột bên cạnh ngủ vậy. T^T

Cậu đang định bấm số, bỗng nhiên cửa thủy tinh mở, Bạch tiên sinh choàng tấm thảm mỏng, nhìn Trịnh Hòa đang run run đứng trong gió lạnh, nói: “Ngoài đây lạnh, đi vào rồi hẵng gọi điện.”

Trịnh Hòa cảm động lau nước mũi.

Bạch tiên sinh đi về phía bàn, rút hai tờ khăn giấy cho cậu: “Được rồi, đi ngủ sớm đi.”

“Bạch tiên sinh, mai tôi còn phải đi học.” Trịnh Hòa vội vàng nói.

“Thế này đi, ” Bạch tiên sinh ngồi xuống ghế bập bênh, hỏi: “Cậu mấy giờ vào học, mấy giờ tan?”

“Sáng 7h30 vào lớp, chiều 3h30 học xong.” Trịnh Hòa nói.

“Ừ, ” Bạch tiên sinh không nói gì nữa, tiếp tục đọc sách.

Trịnh Hòa trộm liếc hắn một hồi, thấy hắn không để ý đến mình nữa liền về phòng, tắm rửa đi ngủ.

Sáng hôm sau ngủ dậy, đồng hồ mới điểm 5 giờ, Trịnh Hòa kéo màn, ngơ ngác nhìn hồi lâu mới nhớ ra được mình đang ở nơi nào. Trong tủ có quần áo để thay, nhưng trường yêu cầu mặc đồng phục nên Trịnh Hòa chỉ mặc thêm một chiếc áo sơ mi sạch ở trong, cậu nghĩ, tối nay về phỏi hỏi phòng giặt đồ ở chỗ nào mới được, rồi ra cửa.


“Tiểu thiếu gia đã dậy rồi?” Một người phụ nữ trung niên, vẻ mặt hiền lành bước ra từ phòng bếp, bác cười cười, lau khô nước ở tay, nói: “Đồ ăn ở trên bèn, cậu ăn xong hẵng đi học.”

Trịnh Hòa thấy người này không có ác ý với mình, quay lại nhìn cánh cửa phòng đóng chặt bên cạnh, đi tới.

Người phụ nữ trung niên nói: “Cứ gọi tôi là thím Triệu, tối qua Bạch tiên sinh dặn tôi tới sớm nấu cơm, tôi còn đang nghi hoặc, nhưng thấy cậu thì hiểu ra rồi. Tiểu thiếu gia vẫn còn là học sinh phải không? Ôi chao, tôi biết bộ đồng phục này, hẳn thành tích học tập của cậu cũng không tệ? Ăn nhiều chút, món cháo hải sản này Bạch tiên sinh bảo tôi nấu đó.”

Trịnh Hòa đưa cháo vào miệng, đến giờ cậu mới biết hàm ý của câu Bạch tiên sinh hỏi mình tối qua.

….Cậu có chút cảm động.

24.

Lái xe của Bạch tiên sinh rất khoa trương. Đưa Trịnh Hòa đến trường rồi đi luôn là được rồi, đằng này còn xuống mở cửa xe cho Trịnh Hòa, còn dùng tay che nắng cho cậu. Khóe miệng Trịnh Hòa giật giật, đám học trò trước cổng trước cũng choáng.

Tuy đa số học sinh trong trường đều có xe riêng đưa đón, cũng không hiếm lái xe được thuê, nhưng vị này của Bạch tiên sinh là dân có võ nha, riêng cơ bắp ở hai cánh tay cũng đủ khiến bộ âu phục suýt nứt ra rồi!

Trịnh Hòa ôm theo trái tim run rẩy, lẩn vội vào lớp như chuột chạy qua đường.

Quách tiểu mập đi sau Trịnh Hòa, thấy được cảnh đó. Cậu biết rõ về hoàn cảnh gia đình Trịnh Hòa, dù sao thì bố mẹ cậu là giáo viên, học sinh trường này đều biết, vậy nên cậu chạy theo sau, vỗ lưng Trịnh Hòa, nhe răng cười: “Mau mau khai thật ra, bố mẹ chú tham ô bao nhiêu của nhà trường?”

“Đi chết đi, mới sáng sớm đã khiến tao bực rồi.” Trịnh Hòa đẩy đẩy cậu ta.

Tuyên Minh Minh ngồi cùng bàn với Quách tiểu mập, cả hai đều ngồi sau Trịnh Hòa, nó tới sớm hơn hai đứa kia, nghe Quách tiếu mập nói thế tiện thể nói: “Cái gì mà tham ô? Thằng mập, mày đừng có ngậm máu phun moe – chan nha.”

Quách tiểu mập bèn kể tuốt những gì đã thấy ở cổng trường.

Trịnh Hòa cảm thấy quái quái, tâm lý của cậu bây giờ giống như làm nông nô đời thứ ba đột nhiên được đeo vòng vàng, chẳng biết làm ra vẻ giàu có như thế nào, cậu vội vàng biện giải: “Đừng nói linh tinh, xe đấy không phải bố mẹ tao mua, là của….họ hàng nhà tao.”

“Họ hàng nhà mày giàu thật đấy.” So với Trịnh Hòa thì Quách tiểu mập có chút hiểu biết hơn, cậu nhận được một vài hãng xe.

Trịnh Hòa quay đầu đi, không đáp lời.

Cậu quyết định hôm nay về nhà phải vác theo cái xe đạp cọc cạch của mình.

Không phải đồ của mình tức là không thuộc về mình. Trịnh Hòa không muốn dựa hơi Bạch tiên sinh khiến cho các bạn học nghĩ rằng cậu có gia cảnh giàu có. Tiền phải được kiếm từ chính đôi tay của mình thì mới an tâm được.

25.

Một ngày học tập của Trịnh Hòa trôi qua trong cảm giác mơ màng buồn ngủ, lúc sắp tan, giáo viên chủ nhiệm bỗng nhiên gọi đích danh tên Trịnh Hòa khiến cậu bị dọa chết khiếp.

Vì rất nhiều nguyên nhân nên mối quan hệ của giáo viên chủ nhiệm và mẹ cậu không được tốt lắm. Từ khi Trịnh Hòa học lớp này, cô chưa từng ngừng chèn ép cậu bao giờ. Ông Trịnh muốn cho con sang lớp khác, nhưng “con mụ yêu tinh” này không chỉ ngày nào cũng bắt Trịnh Hòa chép phạt mà còn nhất quyết không cho cậu chuyển.

Dễ hiểu lắm, chủ nhiệm lớp lợi dụng chức quyền bắt nạt Trịnh Hòa để trà thù bà Trịnh là điều rõ rành rành, nếu Trịnh Hòa đi rồi, chẳng phải cô ta sẽ không làm gì cậu được nữa sao.

Cuối cùng, ông Trịnh đành phải liên hệ với ban giám hiệu, đợi hết năm sẽ tiến hành đổi lớp, lúc ấy mới chuyển được Trịnh Hòa qua lớp khác, cậu chỉ cần chịu khó nốt nửa năm này nữa thôi.

Bình thường Trịnh Hòa luôn tìm cách trốn “con mụ“ này, nhưng lần này đành chịu chết, Tuyên Minh Minh và Quách tiểu mập ra hiệu chúc may mắn, cậu thì chỉ biết đứng lên nghe chửi.

Thấy Trịnh Hòa chậm rề rề, “con mụ yêu tinh” mất kiên nhẫn: “Tôi nghe có người báo lại rằng, trong lớp mình có bạn đi chép bài ….”

Trịnh Hòa vội vàng nói: “Mụ yêu….Cô, xin cô minh giám, chắc chắn không phải là em.”

“Tôi cho em nói sao?” “mụ yêu tinh” đập đập thước, Trịnh Hòa bĩu môi, cúi đầu.

“Mụ yêu tinh” nói tiếp: “Cây ngay không sợ chết đứng, nếu em không làm, sao tôi vừa nói em đã phải căng thẳng thế? Còn trẻ đã biết làm chuyện xấu xa như vậy, các thầy cô đã dạy em thế nào?”

“Nhưng chẳng phải chuyện đó quả thật không thể sao? Cô thấy vị trí thứ bốn và thứ ba từ dưới lên chênh lệch lớn lắm sao?” Trịnh Hòa bất đắc dĩ nói.

“Không được cãi!” mụ yêu tinh giận lắm, vừa lúc ấy, tiếng chuông tan học vang lên, cô quát: “Sau giờ học một mình em ở lại dọn lớp cho tôi, mai tôi đến kiểm tra!” nói xong liền ôm giáo án đi khỏi cửa.

Trịnh Hòa ngồi về chỗ, Tuyên Minh Minh chọt chọt lưng cậu, ý bảo cậu quay lại. Trịnh Hòa ngoảnh đầu nhìn thì thấy vẻ mặt đắc ý của con bé mập, cậu hiểu ra ngay ai là kẻ đâm sau lưng mình, liền nói to với nó: “Con mập! Mày cứ chờ tao đấy!”

“Tao chờ, ” Con bé mập không thèm để tâm lời đe dọa của Trịnh Hòa: “Biết sợ thì lúc đấy mày đừng có chép bài!”

“Tao chép ai!” Trịnh Hòa giận điên lên: “Mày thi cùng phòng với tao sao, hay ngày nào mày cũng gắn máy theo dõi, tao làm gì mỗi ngày mày còn biết rõ hơn chính tao hả?”

“Mày, mày….” Con bé mập tức đến độ cất cao giọng chỉ trích: “Nếu mày không chép bài, sao điểm mày lại cao hơn tao được chứ?”

Trịnh Hòa chết ngất với cái logic của con bại não này: “Mày điên à? Mày thứ ba từ dưới lên, tao thứ bốn từ dưới lên, tao với mày đều thuộc nhóm đội sổ, có gì mà chép?” nói xong, cậu khoác cặp rời đi.


Con bé mập hô: “Mày phải trực nhật cơ mà!”

“Im mẹ mày đi!” Trịnh Hòa nói: “Muốn trực mày tự đi mà trực, có giỏi thì mách con mụ đó đi!”

26.

Ra khỏi trường, cậu quen thói đi về phía nhà ga, nhưng lại thấy một chiếc xe con màu đen đỗ bên cạnh, cậu tò mò đi tới, chợt, cửa xe mở, Bạch tiên sinh gật đầu với cậu: “Vào đi.”

“Bạch tiên sinh, sao anh lại tới đây?” Trịnh Hòa ngạc nhiên.

“Tôi qua đón cậu.” Bạch tiên sinh nói.

Trịnh Hòa ngồi trên xe, chợt nhớ ra một chuyện: “Bạch tiên sinh, hôm nay tôi phải về nhà một chuyến.”

“Sao vậy?” Bạch tiên sinh hỏi.

“Tôi không mang đủ sách giáo khoa.” Trịnh Hòa đặt cặp sang một bên, cậu nhích nhích lại gần Bạch tiên sinh. Hôm nay đến lớp cậu mới nhận ra trong cặp không có sách, phải về nhà lấy.

Bạch tiên sinh nói: “Thế về thôi, tôi đi cùng cậu.”

“Ok.” Trịnh Hòa tưởng anh ta chỉ đưa cậu tới dưới lầu rồi ngồi trong xe đợi như lần trước, nào ngờ lại lên cùng luôn làm cậu chẳng kịp can ngăn.

Trong lúc đi lên cầu thang, đầu cậu quay cuồng những lời giải thích sao cho người nhà khỏi nghi ngờ, cậu run rẩy mở cửa, nhưng, chẳng có ai ở đó cả.

Trịnh Hòa đã quen với cảnh này, cậu đưa Bạch tiên sinh một đôi dép lê, sau đó đi về phía phòng mình.

“Cần tôi giúp không?” Bạch tiên sinh hỏi.

Trịnh Hòa lắc đầu: “Mấy quyển sách thôi mà, anh cứ ngồi đó đi.”

Bạch tiên sinh đi qua, dựa vào cửa nhìn Trịnh Hòa chạy qua chạy lại trong phòng, bỗng nhiên nói: “Tôi đọc xong quyển sách của cậu rồi.”

Đồ vật trong tay Trịnh Hòa rơi lộp bộp xuống sàn, một lúc lâu sau, cậu quay đầu lại hỏi: “Vậy anh nghĩ thế nào? Anh tin lời tôi nói, rằng nó đột nhiên xuất hiện không?”

Bạch tiên sinh mỉm cười, sờ sờ đầu Trịnh Hòa, không đáp.

27.

Bạch tiên sinh dẫn Trịnh Hòa đi ăn ngon.

Được rồi, Trịnh Hòa nhận ra cái thói ham ăn của mình dù che thế nào cũng không giấu được.

Bạch tiên sinh không ăn nhiều, đa phần là nhấp ly rượu đỏ bên cạnh. Trịnh Hòa sờ cái bụng mới lửng dạ của mình, luôn chần chừ không biết có nên nói: nếu anh không ăn bít tết, có thể cho tôi không nhưng nghĩ lại hỏi thế không ổn lắm, vậy nên cậu đành nén lại khao khát trong lòng.

Bạch tiên sinh đặt chén rượu xuống, nhìn Trịnh Hòa đang chậm rãi đưa từng muỗng canh nhỏ vào miệng: “No rồi sao?”

Trịnh Hòa gật gật đầu, đáp: “No rồi.”

Bạch tiên sinh cười khẽ, đưa khăn cho cậu: “Lau miệng đi, sao cậu giống con tôi thế, lem hết ra rồi.”

Trịnh Hòa nhớ Bạch tiên sinh đúng là có một đứa con, tên Bạch Trần Trạch….Bạch Thần Mộ….Bạch Cầu Ân….tên gì nhỉ?

“Tên nó là Bạch Nhuận Trạch.” Bạch tiên sinh nói.

“Tôi biết cậu ấy, ” Trịnh Hòa nói: “Tôi từng đọc trong quyển sách đó, cậu ấy nhìn giống anh không?”

Bạch tiên sinh có chút buồn rầu: “Xấu hơn tôi một chút.”

Trịnh Hòa nhịn cười phát nghẹn.

Bạch tiên sinh, anh thật thà quá đấy…ha ha ha ha ….

28.

Khi hai người về nhà, thím Triệu đã về rồi, Trịnh Hòa chạy lên tầng cất sách, Bạch tiên sinh nhìn cậu vội vội vàng vàng, nói: “Xong việc thì nói với tôi một tiếng, tôi có lời muốn hỏi cậu.”

“Ừm.” Trịnh Hòa ló đầu ra, gật đầu.

Cậu đột nhiên thấy ở cạnh Bạch tiên sinh thực thoải mái. Bạch tiên sinh tốt tính, ưa nhìn, đôi khi rất giống một bậc trưởng bối, lại không tự cao tự đại.

Bạch tiên sinh ngồi trên ghế bập bênh, bên cạnh ông đặt hai quyển sách. Bản của Trịnh Hòa ông đã đọc xong, giờ nó đang được đặt trên một bản khác,phần tên được để lộ ra.

Xếp sách gọn ghẽ vào cặp xong, Trịnh Hòa áng chừng thấy chừng này phải nặng gần 20kg, cậu thầm than, trong lòng nghĩ xem mai trèo lên tầng bằng cách nào.

Trịnh Hòa thay quần áo rồi mới đi tới đại sảnh, ngồi trên ghế sa lông, hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì thế?”

“Tôi đọc xong quyển sách này rồi.” Bạch tiên sinh trả sách cho Trịnh Hòa, nói: “Tôi tin cậu, bởi chuyện đó cũng xảy ra đối với tôi.” Hắn cầm quyển sách của mình lên.

Trịnh Hòa nhìn trừng trừng hai quyển sách cùng loại bìa, cùng cách đặt tên: “Anh….quyển sách của anh nói về cái gì?”

Bạch tiên sinh day day huyệt Thái Dương: “Gặp được cậu của năm hai mươi tám tuổi, đem lòng yêu cậu.”

Mặt Trịnh Hòa đột nhiên đỏ bừng.

Trong một chốc, cả hai đều không nói gì. Qua một hồi lâu, Trịnh Hòa mới nhỏ giọng hỏi: “Thế, anh thấy thế nào?”

Bạch tiên sinh một tay chống đầu, một tay gõ nhẹ theo nhịp điệu lên đầu gối, đột nhiên hắn hỏi: “Hiện cậu đã có người yêu chưa?”


Trịnh Hòa lắc đầu. Cậu không phải tuýp yêu sớm.

“Vậy có thích ai không?” Bạch Ân hỏi.

Trịnh Hòa lại lắc đầu, nữ thần trong lòng cậu khéo còn chưa sinh ra.

“Ừm…” Bạch tiên sinh nhìn mặt Trịnh Hòa, nói: “Nếu đây là sự lựa chọn của ông trời, hơn nữa, theo như nội dung trong sách, đằng nào mười một năm sau chúng ta cũng yêu nhau, vậy thì để mọi chuyện diễn ra trước cũng không sao.”

Mặt Trịnh Hòa dại ra: “Ý anh là?”

“Đêm nay đến phòng của tôi.” Bạch tiên sinh giải quyết rất dứt khoát.

Trịnh Hòa: “…”

Rốt cuộc là mình vẫn không giữ nổi cúc hoa sao?

29.

Hiện Bạch tiên sinh vẫn chưa là đồng tính luyến ái, vậy nên, thực ra đêm đó, Trịnh Hòa chỉ phải nằm thui lui ở một góc. Trên cái giường đủ để bốn, năm người đàn ông đồng thời nằm này, Bạch tiên sinh một mình chiếm lấy 90% diện tích.

Cả hai không làm gì cả.

Bao năm phải đến trường khiến Trịnh Hòa quen với việc dậy vào 6 giờ sáng. Trong lúc mơ mơ màng màng, cậu lật qua lật lại tìm đồng hồ báo thức theo thói quen, đang nghĩ sao mãi tìm không thấy, chẳng hiểu thế nào cậu lại lăn luôn vào lòng Bạch tiên sinh.

Cũng tại Bạch tiên sinh ngủ nghiêng, cánh tay ông đặt lên cái gối bên cạnh, cổ Trịnh Hòa vừa lúc lại kê ở cái gối đó, thành ra tư thế này khiến cậu thoải mái đến mức không muốn cục cựa.

Bạch tiên sinh ngủ say nên không nhận ra có người bỗng nhiên nằm trong lòng mình, gương mặt nhắm mắt nhìn nghiêng đó đúng là đẹp.

Vậy là hai người cứ thế ngủ, mãi đến 9h30, thư ký thấy sắp đến giờ Bạch tiên sinh đi làm, gọi điện thoại tới báo mới đánh thức cả hai dậy.

“Điện thoại….” Trịnh Hòa lầm bầm…

“Ừm.” Bạch tiên sinh quơ quơ tay, khiến cái di động ở tủ đầu giường rơi xuống đất. Một lát sau, hắn bỗng nhiên mở to mắt, nhìn cậu bé Trịnh Hòa đang say sưa ngủ, má đỏ hây hây.

“Cậu…” mới thốt ra một tiếng, Bạch Ân như chợt nhớ ra điều gì liền không nói nữa, hắn chống đầu vào gối, cúi xuống, lẳng lặng nhìn cậu thiếu niên trong lòng mình.

Bị tiếng di động làm phiền, Trịnh Hòa không ngủ nổi nữa, cậu cọ cọ vào lòng Bạch tiên sinh, bỗng nhiên cảm thấy không đúng chỗ nào, cậu cẩn thận mở to mắt, ngước nhìn lên ———-

A a a a a a a a a a a a!

Sao cậu lại nằm trong lòng Bạch tiên sinh thế này?!

“Chào buổi sáng.” Bạch tiên sinh nắm cằm Trịnh Hòa, khiến cậu ngẩng đầu lên, hắn nhẹ nhàng đặt lên trán cậu một nụ hôn chào buổi sáng, rồi cười khẽ khi thấy gương mặt cậu đỏ bừng. Sau rồi, hắn xoay người xuống giường.

Trịnh Hòa ôm trán ngơ ngẩn một hồi, hiện cậu có thể khẳng định, nếu còn ở cạnh Bạch tiên sinh, sớm muộn gì cậu cũng sẽ cong! Ai đời lại có người quyến rũ thế cơ chứ! Mẹ nó!

Mặc xong sơ mi và quần âu, Bạch tiên sinh cúi xuống nhặt chiếc di động bị rơi đã rơi pin ra ngoài, nhìn giờ, hỏi: “Hôm nay cậu không đi học à?”

“Đi học nha, ” Trịnh Hòa quay người lại lấy sơ mi.

“Sắp 10 giờ rồi.” Bạch tiên sinh chìa màn hình di động cho Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa sững người, sau đó cậu lăn thẳng xuống giường, mặt mũi trắng bệch, vội vã mặc quần áo. Bạch tiên sinh khoanh tay nhìn cậu, nói: “Dù sao cũng sắp trưa rồi, cậu nghỉ luôn đi.”

“Không đến trường thì cũng phải báo cáo với giáo viên chủ nhiệm nha.” Trịnh Hòa cuống lên nói.

“Số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm là bao nhiêu?” Bạch tiên sinh nói: “Tôi xin phép cho cậu.”

Trịnh Hòa nhìn Bạch tiên sinh, chẳng biết nói sao: “Bạch tiên sinh, tôi vẫn là học sinh.”

“Tôi biết.” Bạch tiên sinh nói: “Cậu đang mặc đồng phục kìa.”

“Nhiệm vụ của học sinh là đi học mà.” Trịnh Hòa hô: “Anh đừng có dung túng tôi thế chứ?”

“Nhưng tôi thấy với thành tích như vậy, cậu đừng đến trường thì hơn, ” Bạch tiên sinh nhẹ nhàng nói: “Dù nhắm mắt nghe giảng, điểm của tôi cũng không thấp hơn của cậu được.”

“Vậy anh cứ xem như tôi tới trường để chơi không được sao?” Trịnh Hòa khóc không ra nước mắt, cậu biết thành tích học tập của cậu không tốt, những Bạch tiên sinh không cần độc mồm độc miệng thế chứ.

“Đi rửa mặt đi, ” Bạch tiên sinh thấy Trịnh Hòa cứ khăng khăng đòi đi học, nói: “Đừng vội, ăn xong bữa sáng đã, đằng nào cũng muộn.”

“Được rồi….” Trịnh Hòa thấy cũng phải, mới đi được vài bước, cậu đột nhiên quay đầu lại, hưng phấn nói: “Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh, tôi nhờ anh chuyện này được không?”

“Hửm?” Bạch tiên sinh quay đầu lại.

Trịnh Hòa chắp tay: “Anh giúp tôi gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm, nói với cô ấy nguyên nhân tôi đi học muộn được không?”

Bạch tiên sinh mỉm cười: “Nguyên nhân nào? Cậu ngủ quên cùng tôi?”

“Đừng nói ái muội thế, ” Trịnh Hòa thở phì phờ nói: “Anh bảo là, sáng nay tôi đau bụng, nên tới muộn.”

“Thôi, ” Bạch tiên sinh phất tay: “Tôi tới trường cùng đi cậu, tôi không quen dùng di động.”

“Thế có lộ chuyện không?” Trịnh Hòa lo lắng hỏi.

Bạch tiên sinh cười, đóng cửa lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.