Đọc truyện Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu – Chương 16
Đêm khuya, 2h30.
Người đàn ông đẩy cửa phòng ra, chuồn êm vào.
Ánh trăng tái nhợt chiếu vào chăn, gã nhìn nhìn, thấy người trên giường che đầu ngủ liền định kéo chăn xuống xuống xem mặt, tay vừa vươn ra, chợt nhớ đến tính cảnh giác của người này liền thu tay về, dí họng ống giảm thanh vào vị trí đầu —
“Buông xuống.” Phía sau vang lên một giọng nói mềm nhẹ, thanh âm trầm thấp, còn mang ý cười.
Cùng thời khắc đó, người đàn ông cảm thấy có thứ gì lạnh lẽo đụng vào sống lưng mình.
Bàn tay cầm súng của Bạch Ân không động, ông thản nhiên đi tới bên cạnh người đó, nhàn nhã như đang đi dạo trong hoa viên nhà mình.
“Ra là anh….” Bạch tiên sinh cười nhẹ, đưa tay giật miếng che mặt của gã xuống, kẻ này chính là hộ công trại an dưỡng phân cho ông!
Người đàn ông trung niên trừng Bạch tiên sinh, ánh mắtgã găm vào người ông, mồ hôi lạnh vã ra như tắm, gân xanh lằn lên cổ do quá căng thẳng.
“Thả lỏng.” Bạch Ân rất săn sóc, dùng súng vỗ vỗ mặt gã, tay kia cầm lấy cằm người nọ, bóp cái ‘rắc’ một tiếng.
“A!” Người đàn ông kêu rên một tiếng, nước miếng trào ra, Bạch tiên sinh tránh đi nước miếng của hắn, vẻ mặt chán ghét.
Đau đớn khiến thân hình người đàn ông run run, cảm thấy họng súng phía sau sống lưng cọ vào làn da mình, gã trộm liếc Bạch Ân, sợ tới mức không dám cục cựa —
Lúc này, Bạch Ân dùng miệng cắn lấy găng tay cao su, đeo lên, ánh mắt miết qua, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
“Để tôi xem xem, anh cất giấu bao nhiêu bí mật.” Bạch Ân đưa tay vào miệng gã, lần từ răng hàm bên trái sang bên phải, tại chiếc răng hàm thứ hai thì dừng lại, chuyển nhẹ, răng bóc ra, một con chíp mini đang chớp chớp ánh sáng xanh lam.
Bạch Ân cầm con chíp, dính lên mũi người đàn ông, nói: “Tôi đang tự hỏi sao anh không uống thuốc, ra là không mang.” Nói xong liền gắn cằm hắn lại.
Người đàn ông đứng ngơ ra đó, không hiểu sao Bạch Ân phải làm thế.
Bạch Ân biết nỗi nghi ngờ của gã, cười cười: “Nếu anh đã không tự sát, tôi cũng không cần phải làm căng quá, đúng không?”
Vài giây sau, người đàn ông trung niên mới khàn khàn nói: “Ông, ông biết từ lúc nào?”
“Đã lâu rồi.” Bạch tiên sinh có chút cảm thán: “Từ lúc anh chưa làm gì với tôi, tôi đã biết.”
Gã hiển nhiên không tin, ngậm chặt miệng.
“Giác quan thứ sáu, ” Bạch tiên sinh nói: “Nếu anh cũng cảm nhận được cái cảm giác từng giây từng phút đều bị thời gian dày vò như tôi, anh sẽ hiểu. Được rồi, những gì anh muốn biết, tôi đã nói, giờ đến phiên tôi, con chíp này là sao?”
Người nọ mở miệng ra, lại khép lại, sắc mặt Bạch tiên sinh lạnh xuống, họng súng dí thẳng vào đầu gã: “Nói!”
“Nếu….nếu tôi nói hết những gì tôi biết, ông, ” giọng hắn run rẩy: “Ông có thể tha tôi một mạng sao?”
“Ha hả.” Bạch Ân cười, ý cười không ánh nổi đáy mắt, thành thực nói: “Không.”
“Thế còn nói làm gì!” Người đàn ông căm giận.
“Nhưng tôi có thể chấp nhận một mong muốn của anh, tin tôi đi, anh nhất định sẽ cần.” Bạch Ân nói thêm.
Người đàn ông nhìn về phía Bạch Ân, rút đi vẻ khẩn cầu, lấy từ túi một hộp nhỏ hình vuông lớn chừng hai ngón tay, ném qua: “Những thứ ông muốn biết, đều ở trong này.”
Bạch tiên sinh gật đầu, bóp cò: “Cám ơn.”
“Phụp –”
Máu, bắn đầy lên khuôn mặt tuấn tú của Bạch tiên sinh, ông vươn lưỡi, liếm liếm, dường như nó truyền lại não ông, cảm giác này thực đáng hưởng thụ.