Gục Trước Dịu Dàng

Chương 40


Đọc truyện Gục Trước Dịu Dàng FULL – Chương 40


Tất cả những lời nói khó hiểu đó của Tư Họa đều truyền tới tai Ngôn Tuyển. 
“Em đang ở nhà à?” 
“Dạ, em đang ở trước cửa nhà.” 
“Tôi sẽ cho người qua đó ngay bây giờ, đừng sợ, bảo vệ mình cho tốt.” 
Ngôn Tuyển không dám tắt điện thoại, trực tiếp cướp điện thoại trong tay của trợ lý đi cùng, tìm số điện thoại của Bùi Vực: “Bây giờ dẫn người qua ngay khu chung cư xx, tôi sẽ gửi vị trí cụ thể cho cậu…” 
Ngôn Tuyển lời ít mà ý nhiều chỉ rõ trọng điểm rồi tắt cuộc gọi của Bùi Vực, sau đó lập tức gọi cho chủ nhà, liên hệ bảo vệ quản lý khu chung cư. 
Tư Họa nắm chặt điện thoại, toát mồ hôi. 
Không dám tắt điện thoại, cũng không dám mở cửa. 
Sợ mình không kịp trốn vào trong, ngược lại sẽ tạo cơ hội cho kẻ xấu.
Nhưng nếu như, đối phương không tin thì cô phải làm sao đây? 
Hôm qua Ngôn Tuyển mới bay từ nước ngoài về, không ngủ, không nghỉ ngơi, lập tức đổi chuyến bay tới một thành phố khác, tranh thủ một lần lấy được dự án.

Lúc đó anh còn cười nói trong điện thoại: “Lần này bàn hợp đồng xong là sau đó có thể thả lỏng một thời gian rồi.” 
Lúc Ngôn Tuyển gọi điện cho cô thì cô chưa về đến cổng khu chung cư, cô thậm chí không có thời gian để hỏi những thứ khác.

Thực tế, lúc nói những lời này tay cô đang rất run, nhấn mạnh giới tính, thân phận của người đang tới là muốn dọa cho người đàn ông lạ mặt kia bỏ đi.
– 
Nghe cô cố ý nhấn mạnh rằng người bạn trai có tính tình không tốt sắp về tới nhà, gã đàn ông đó bắt đầu do dự, ánh mắt nhìn lướt qua xung quanh, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Tư Họa. 
Mái tóc dài thấp thoáng che mất hai bên sườn má, nhưng gã vẫn có thể nhìn trộm ngũ quan xinh đẹp của cô gái.

Đôi môi đỏ mềm mại, đôi mắt long lanh đen nhánh, hàng lông mi cong cong như vẽ, khác hoàn toàn so với khi gặp cô ở cửa hàng hoa vào tháng trước, nhưng vẫn khiến người khác không thể nào quên. 
“Không phải cô cho rằng tôi là người xấu đó chứ?”  Gã đàn ông nhe răng cười: “Cô gái xinh đẹp à, tôi thật lòng muốn kết bạn với cô, sẽ không làm hại cô đâu.” 
“…” Bất luận những lời này là thật hay giả, cô đều không tin. 
Một người đàn ông lạ mặt theo dõi đến tận cửa nhà, tính nguy hiểm quá cao! 
Gã đàn ông tiến một bước về phía trước, Tư Họa dựa lưng vào cửa, không còn đường lui.

Đúng lúc cô định lấy bình xịt cay ra liều một phen thì chợt nghe thấy âm thanh của thang máy vang lên, gã đàn ông cảnh giác quay người, chạy vụt vào hành lang. 
Tư Họa dựa vào cửa sắt, thở dốc.
Nhân viên bảo vệ mặc đồng phục vội vàng chạy tới hỏi thăm tình hình. 
Một lúc lâu sau cô mới hoàn hồn lại, sắp xếp lại dòng suy nghĩ, giữ vững bình tĩnh: “Camera của tầng này bị hỏng rồi sao?” 
“Cái này không thuộc quyền quản lý của chúng tôi, nếu cần thì mời cô tới phòng giám sát an ninh kiểm tra.” Bảo vệ thành thật trả lời.
Nghe vậy, Tư Họa nhíu mày, trong lòng lại bắt đầu nâng cao cảnh giác.
Ngay cả người phụ trách quản lý bảo vệ khu chung cư cũng không biết tình hình camera ra sao, vậy tại sao người đàn ông đó lại biết rõ như vậy? 
Sau khi về phòng cô lập tức khóa trái cửa, sợ người kì quái kia lại xuất hiện lần nữa. 
Tư Họa ngồi trước ghế sofa, mười ngón tay đan vào nhau, dùng sức đè nén xuống để xoa dịu cảm xúc bồn chồn không yên trong lòng. 
Tin tức nghe được từ miệng gã đàn ông kia quả thật đáng sợ, bám theo tới tận cửa nhà, camera, còn cả ánh mắt cứ dính chặt lấy cơ thể cô đều khiến cô cảm thấy nguy hiểm. 
Lúc đó cô không nghĩ quá nhiều, không dám manh động, sợ kích động đến đối phương.

Cũng may người đó chưa đến mức mất lý trí, vẫn còn biết sợ. 
Nhưng mà, hôm nay nhờ có Ngôn Tuyển giúp cô gọi người thì mới trốn thoát được, ngày mai cô vẫn phải ra ngoài, chẳng lẽ không về nhà nữa sao? 
Tư Họa nhìn chăm chăm vào điện thoại trên bàn, biết được cô đã bình an, Ngôn Tuyển cũng vội vàng tắt điện thoại.

Cô thử gọi lại cho anh, điện thoại của Ngôn Tuyển đã không liên lạc được nữa, thông báo đối phương đã tắt máy. 
Câu nói cuối cùng của anh là cái gì ấy nhỉ? 
Hình như là: “Đợi anh về…” 

Chưa đợi được Ngôn Tuyển thì đã được đón tiếp Bùi Vực và hai người anh em khác của anh ta. 
Bùi Vực dẫn theo hai người tìm tới khu chung cư.

Lúc gõ cửa, Tư Họa giật mình kinh hãi, cho đến khi nhìn rõ người tới là ai mới thở phào một tiếng. 
Cô mở cửa cho Bùi Vực vào nhà, theo sau Bùi Vực còn có hai chàng thanh niên, cô không quen biết. 
“Chị dâu, chị không sao chứ?” 
“… Không sao.” 
Lần trước giải thích không có tác dụng, lúc này cô cũng chẳng còn tâm tư đâu mà đi phân biệt rõ mối quan hệ với Bùi Vực nữa. 
“Anh Ngôn bảo bọn em qua đây, nói là phải bảo vệ chị, anh ấy sẽ quay về nhanh thôi.” 
“Cảm ơn, làm phiền mọi người rồi.” 
Lúc đó, cô thấp thoáng nghe thấy Ngôn Tuyển dùng một cái điện thoại khác để liên hệ với ai đó.

Bùi Vực là người anh tín nhiệm, đáng tin. 
Bảo vệ khu chung cư ở gần nên tới rất nhanh, cùng lúc thông báo, hai lớp bảo vệ. 
Có điều ý của câu nói này nghĩa là, Ngôn Tuyển sắp tới đây? 
“Anh ấy về Cảnh Thành rồi sao?” Tư Họa lờ mờ đoán được đáp án. 
“À…” Bùi Vực vò mái tóc vàng trên đỉnh đầu: “Anh Ngôn chỉ bảo bọn em qua đây đợi đến lúc anh ấy về, còn không nói gì khác nữa.” 
Lúc đó thời gian gấp gáp, không nói gì nhiều, Bùi Vực chỉ nhớ mấy câu quan trọng nhất. 
– 
Sau đó, Tư Họa đưa nước uống tới cho ba người tới giúp đỡ cô. 
Cô thật sự rất ngại khi để nhiều người ở đây lãng phí thời gian như vậy, thế nhưng dù nói thế nào thì Bùi Vực cũng không chịu đi, kiên quyết phải đợi được Ngôn Tuyển trở về. 
Cô cũng không thể cưỡng ép đuổi những người đã tới giúp đỡ cô ra ngoài, chỉ có thể cùng nhau ngồi đợi ở phòng khách.
Vốn dĩ cũng không thân quen, bị người anh em kéo tới làm bảo vệ tạm thời cho một em gái xinh đẹp.

Kết quả lại nghe thấy Bùi Vực gọi đối phương hai tiếng “Chị dâu”, hai chàng thanh niên cũng không dám nói mấy lời thừa thãi, đành dứt khoát ngồi ở sofa chơi game.
Phản ứng đầu tiên của Bùi Vực là tham gia vào trận chiến cùng với hội anh em, quay đầu lại nhìn thấy Tư Họa đang ngồi một bên rất cẩn trọng.

Nhớ tới lời dặn dò của Ngôn Tuyển, anh tự giác kéo chiếc ghế nhỏ lui qua bên kia: “Chị dâu, chị cứ mặc kệ bọn em, đợi anh Ngôn tới rồi bọn em sẽ đi ngay.” 
“Không sao đâu, là tôi nên cảm ơn mọi người.

Thật ra hiện giờ cũng đã an toàn rồi, thời gian cũng đã muộn, cậu và bạn cậu có thể quay về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Bùi Vực liên tục xua tay: “Vậy không được, chuyện đã hứa với anh em bạn bè thì nhất định phải làm đến cùng, làm người không thể nói mà không giữ lời!” 
“… Vậy được, mọi người cần gì thì cứ nói với tôi nhé.” Cô không cách nào thuyết phục được Bùi Vực.
Nghe Bùi Vực nói, bọn họ nhỏ hơn Ngôn Tuyển hai ba tuổi, cũng coi như là cùng tầm tuổi với cô.

Thế nhưng cô phát hiện bạn bè bên cạnh Ngôn Tuyển, không chỉ là anh em đáng tin cậy, hình như còn rất ngưỡng mộ sùng bái anh? 
“Cậu với Ngôn Tuyển cũng là bạn bè lớn lên bên nhau từ nhỏ sao?” 
“Cũng gần gần như vậy.” 
Giọng điệu của Tư Họa khi nói chuyện với người khác rất ôn hòa, khiến cho người ta có một loại cảm giác vô cùng dễ chịu.

Bùi Vực rảnh rỗi không có việc gì, bắt đầu kể lể. 
“Lúc nhỏ em khá là nghịch ngợm, có một năm đi du lịch bên bờ biển, em không ở yên trong phòng được nên lén lút chạy ra ngoài chơi.

Chị biết cái loại đá to tướng ở bờ biển chứ? Lúc đó em muốn chạy lên để phơi nắng, cuối cùng là nằm trên đó ngủ quên mất, tỉnh dậy thì phát hiện thủy triều lên rồi, không còn đường quay về…” 
Lúc trèo lên thì mực nước biển cạn, sau đó triều cường lên, nước biển làm ngập mất con đường đá.


Lúc đó vẫn còn nhỏ cũng không biết là nước sâu bao nhiêu, anh không dám đi xuống.

Hòn đá to bị nước biển bao quanh giống như một hòn đảo nhỏ cô độc, tách anh khỏi bãi cát bên bờ, cho đến tận tối cũng không ai phát hiện ra sự tồn tại của anh.
“Lúc đó em bị dọa cho chết khiếp.” Bùi Vực khoa trương tái hiện lại vẻ mặt đáng sợ. 
Vốn dĩ bình thường là một cậu bé bất cẩn lại ham chơi, bị ngã chảy máu cũng không sợ đau, kết quả lại ngồi trên tảng đá khóc đến kinh thiên động địa, cuối cùng là Ngôn Tuyển dẫn theo người tìm thấy anh. 
Lúc được cứu thì chân đã mềm nhũn, đứng không vững, trực tiếp quỳ sụp xuống trước mặt Ngôn Tuyển.

Khi đó anh cảm động đến mức hét to hai tiếng “Đại ca”, trong não chỉ còn lưu lại cảnh tượng kết nghĩa huynh đệ trong phim truyền hình. 
Chuyện này là sai lầm ngu xuẩn nhất mà anh phạm phải từ khi sinh ra, đến bây giờ vẫn còn nhớ như in. 
Nghe Bùi Vực kể, Tư Họa cũng hiểu được không ít chuyện có liên quan đến Ngôn Tuyển lúc còn nhỏ.

Anh trưởng thành sớm hơn so với đám bạn cùng tuổi, từ nhỏ EQ đã rất cao, lúc những đứa trẻ khác bị phụ huynh dạy dỗ thì anh đã ôm đủ các loại giải thưởng, đã đứng trên bục cao nhận lời khen ngợi. 
Hai người anh một câu tôi một câu, nói với nhau không ít chuyện.

Đến cuối cùng, Bùi Vực vẫn gia nhập vào đội ngũ chơi game, còn mời Tư Họa chơi cùng nữa.
Tư Họa khéo léo từ chối, một mình ngồi ở trong góc lướt xem điện thoại. 
Tâm trạng hiện giờ không thể nào dùng ngôn từ để diễn tả.
Cô vẫn luôn đếm thời gian, cũng chẳng có tâm tư đi làm việc khác, đành yên lặng ngồi ở đó, chờ đợi. 
Tiếng chuông báo rạng sáng 0 giờ vang lên, Bùi Vực đang đợi người đã quen thức khuya vẫn ở trong phòng khách lập đội chém chém giết giết, chơi đến quên trời quên đất, ngay cả mình đang ở chỗ nào cũng quên bằng sạch. 
Cho đến khi người kia quay về, Tư Họa là người đầu tiên nghe thấy tiếng chuông cửa.

Bùi Vực vẫn còn chưa kịp phản ứng thì Tư Họa đã giành chạy ra cửa trước. 
Người đó không đem theo hành lý, cả người mệt mỏi vượt qua hai thành phố, chỉ vì muốn nhanh chóng quay trở về bên cô. 
“Ngôn Tuyển.” 
Cô hét lên tên của người đó, ánh mắt tràn đầy chua xót.  
Người đàn ông bước nhanh về phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy cô, cúi đầu nói khẽ bên tai, giọng nói ấm áp vô cùng: “Đừng sợ, tôi về rồi.” 
Anh sẽ bảo vệ cô. 

Chính chủ đã quay về, Bùi Vực liếc mắt qua bên cạnh, “Ê ê” hai tiếng gọi hội anh em của của mình thu dọn chiến trận rồi nhanh chóng biến mất trước mắt hai người họ. 
Trong nhà chỉ còn lại cô và Ngôn Tuyển. 
Biết rõ là hiện giờ cô đã không còn nguy hiểm nhưng Ngôn Tuyển vẫn vội vã quay về.

Người cũng đã về đến nhà, cô cũng không muốn tạt nước lạnh nữa, chỉ là lo lắng: “Công việc của anh thì phải làm sao…” 
“Không sao, những thứ đó chỉ là chuyện nhỏ thôi.” 
Công việc, lợi ích làm sao có thể so sánh với sự an toàn của cô chứ. 
Tiếp sau đó, Ngôn Tuyển hỏi rất nhiều đến vấn đề an toàn, Tư Họa kể rõ ngọn ngành những khoảng thời gian đáng nghi cho anh: “Lúc bắt đầu tôi còn tưởng là mình bị ảo giác, cho đến khi người đó xuất hiện.” 
“Gã ta nói cũng sống ở trong khu chung cư này, tôi không chắc lời đó là thật hay là giả, nhưng gã còn nói camera trên tầng của tôi ở vừa mới bị hỏng xong.

Hoặc là để cố ý dọa tôi, hoặc là…” Người đó đã từng xem qua camera giám sát của khu chung cư. 
“Chuyện này tôi sẽ điều tra tiếp.” Ngôn Tuyển sớm đã có tính toán, cho dù chưa xảy ra nguy hiểm, anh cũng nhất định phải đề phòng trước. 
Trao đổi xong chuyện này thì cũng đã sắp hai giờ sáng, đêm đen tĩnh lặng, bọn họ cũng nên nghỉ ngơi rồi.
“Hay là đêm nay anh nghỉ ngơi ở đây chút đi, bây giờ đi về lại phải vòng đi vòng lại.” Tư Họa đơn thuần chỉ mời anh ở lại tạm một đêm. 

“Một mình em ở đây có sợ không?” Ngôn Tuyển hỏi ngược lại cô. 
“…” Cô lặng lẽ mím môi, đôi mắt đen láy nhìn Ngôn Tuyển chăm chú. 
Anh hiểu rõ lòng cô, vươn tay vuốt mái tóc đen mềm mại, vỗ về nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây.” 
Hai má hơi phồng lên, Tư Họa gật đầu thuận theo, không bài xích động tác thân mật này.
Khóe mắt anh mang theo ý cười: “Em về phòng nghỉ ngơi đi, tôi ở ngoài này, có việc gì thì gọi tôi.” 
“Vậy làm sao được! Làm sao có thể để anh ngủ bên ngoài!” Vốn là vì cô nên mới tới đây, cô làm sao dám để Ngôn Tuyển phải chịu thêm khổ sở nữa. 
“Nhưng tôi không thể để em ngủ bên ngoài được.” Ngôn Tuyển nói. 
Tư Họa lắc đầu: “Tôi cũng không ngủ bên ngoài.” 
“Hử?” Ngôn Tuyển nhướng mày, ánh mắt đầy thâm ý vượt qua người cô, nhìn về phía phòng ngủ phía sau lưng.
“Không, không phải, anh đừng hiểu lầm!” Ý thức được hàm nghĩa khác của câu nói đó, Tư Họa vội vàng xua tay, lắp bắp giải thích: “Có, có phòng cho khách.” 
Cô sống một mình ở đây nhưng cũng quét dọn phòng rất sạch sẽ, phòng cho khách rất gọn gàng, ngăn nắp. 
Nhưng nói thế nào nhỉ…
Có chút hơi sạch sẽ quá mức. 
Cô vừa mới chuyển vào đây sống không lâu, mặc dù trong phòng đầy đủ, giường cũng có dư, nhưng mùa đông cần có chăn bông, mà cô thì lại không chuẩn bị sẵn. 
Ngôn Tuyển khẽ cười, trêu chọc nói: “Xem ra tôi phải ngủ dát giường không rồi.” 
Tư Họa đỡ trán, thở dài. 
Cái đệm mà chủ nhà để lại là đồ cũ, cô vẫn chưa kịp thay cái mới.

Hôm nay ngay cả ga trải giường và chăn đắp cũng không có, bảo người ta phải ngủ ở phòng cho khách thế nào đây? 
“Giờ phải làm sao đây?” Cô gõ đầu, vô cùng phiền não. 
Thời gian đã muộn, Ngôn Tuyển cũng không trêu cô nữa, thu lại nụ cười trên mặt: “Đến nhà tôi đi.” 
Ở đây tạm thời không thể nào có đủ hai cái giường, mà không thể để Tư Họa ở lại một mình nên cách giải quyết tốt nhất là đổi địa điểm khác. 
Nửa đêm canh ba, Tư Họa đi theo một người khác giới đến nhà anh ngủ, chuyện này nếu là trước đây thì ngay cả nghĩ cô cũng sẽ không nghĩ tới! 

Ngày hôm sau, Ngôn Tuyển đích thân tới tận công ty đón cô, việc điều tra gã đàn ông lạ mặt tối hôm qua đã có kết quả: “Gã ta tên là Tưởng Minh Khải, là nhân viên của phòng giám sát an ninh của khu chung cư…”
Tưởng Minh Khải bình thường ăn mặc rất lịch sự, người không quen biết nhìn thấy gã, e là sẽ bị vẻ ngoài mê hoặc mà tưởng rằng đối phương là một người hiền lành.

Thông qua điều tra mới phát hiện, Tưởng Minh Khai thật ra bị mắc chứng thị dâm!
Trên tường trong căn phòng trọ mà gã ở dán đầy hình ảnh các bộ phận của phụ nữ, máy tính trong nhà cũng lưu giữ các đoạn video mà gã lén quay lại khi phát sinh quan hệ với phụ nữ, cực kỳ bẩn thỉu. 
Trong một đống trăm nghìn bức ảnh đó, Ngôn Tuyển nhìn thấy hình của Tư Họa trên đầu giường.

Là hình mới nhất mà Tưởng Minh Khải chụp lại, mùa đông trang phục dày, nên không có những bức ảnh khiếm nhã.

Nhưng vậy cũng đủ để chứng minh, Tư Họa là đối tượng bị gã nhìn trúng gần đây.
Sau khi cảnh sát nhận được vật chứng lập tức trực tiếp thông báo bắt Tưởng Minh Khải, đồng thời hỏi ra được một số chuyện sai trái mà Tưởng Minh Khải đã từng gây ra.
Những cô gái có phát sinh quan hệ với gã đa phần đều có ngoại hình bình thường.

Bình thường Tưởng Minh Khải sẽ không dây vào những cô gái có vẻ ngoài lộng lẫy chói mắt, bởi vì những kiểu người đó không dễ khống chế.
Ham muốn Tư Họa là một ngoại lệ. 
Vốn dĩ khi ở cửa hàng hoa chỉ muốn tùy tiện tiếp cận một chút, thấy đối phương lạnh nhạt cũng không định tiếp tục nữa, nhưng ai biết được trong lúc làm việc lại nhìn thấy Tư Họa.

Gã cảm thấy đây là duyên phận mà ông trời ban cho, âm thầm quan sát một thời gian thì phát hiện Tư Họa sống một mình, thế là, gã không kìm được mà xuất hiện. 
Gan Tưởng Minh Khải không lớn, chỉ là nội tâm cực kỳ hèn hạ.

Những cô gái có phát sinh quan hệ trước đây đều do gã dùng hành vi ngôn từ để lừa gạt, gã không dám dùng biện pháp mạnh.

Lúc đó gã thật sự không kìm được nữa, muốn tiếp cận với Tư Họa, nhìn thấy khắp người cô đều có phòng bị, cộng thêm khi đó có người xuất hiện nên gã mới hoảng loạn chạy trốn.
Kết quả lần này bị người ta đào tận gốc, trốc tận rễ. 
Đọc xong tư liệu thẩm vấn, Tư Họa mới từ từ bình thường lại.
Cả ngày nay cô đi làm với tâm trạng hốt hoảng, cuối ngày lại nghe được chân tướng khiến người ta buồn nôn.
Cầm lấy tư liệu, Tư Họa tức đến mức tay cũng run lên.
Cái loại cặn bã của xã hội thế này, thật sự ghê tởm đến cùng cực.

Ngôn Tuyển tưởng rằng cô sợ, vỗ nhẹ lưng cô động viên: “Không sao rồi, kẻ xấu đã bị bắt lại rồi.” 
“Tiếp theo em định làm thế nào? Vẫn quay về khung chung cư đó sao?” Anh cho cô quyền tự do lựa chọn, nhưng lại âm thầm đưa ra chỉ dẫn: “Một mình em sống ở đó không được an toàn lắm, có muốn đổi một nơi khác không?”
Cuối cùng, anh nghe được đáp án như anh mong muốn: “Tôi muốn chuyển nhà.” 
Quả thật Tư Họa không sống nổi ở đó nữa. 
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà bị dọa những hai lần, bây giờ cô đi ngang qua cửa thang máy thôi mà nghĩ lại còn thấy rùng mình.
– 
Tối hôm nay, Ngôn Hy quay về chung cư ở gần trường học, lại phát hiện trong nhà thay đổi cực lớn, hình như trong thoáng chốc đã thiếu rất nhiều đồ đạc! 
Ngôn Hy bắt gặp cô quản gia đang sắp xếp việc trong nhà: “Chuyện gì thế này? Anh con đâu?” 
Đồ đạc trong nhà bị cướp đi sạch rồi sao!! 
“Ngôn Hy tiểu thư, Ngôn tiên sinh có dặn dò, đồ cũ trong nhà đã được chuyển đi, ngày mai đồ mới sẽ được chuyển tới.

Sau này cậu ấy sẽ không thường xuyên đến đây, cô muốn tiếp tục ở đây hoặc là dọn đi chỗ khác ở đều được ạ.” 
Ngôn Hy: “What??” 
Chuyện gì thế này?
– 
Cùng lúc đó, Tư Họa đã chuyển vào nhà mới với một hiệu suất cực cao. 
Nên nói, là hiệu suất làm việc của Ngôn Tuyển cực cao. 
Chỗ này cách công ty cũng không tính là xa, nếu như đi xe bus thì chỉ hai ba trạm là tới. 
Sau khi tới đây, Tư Họa mới nghe Ngôn Tuyển nhắc tới: “Thật ra trước đây tôi cũng thường xuyên sống ở đây, khá là thuận tiện.” 
“Hả? Ở đây hình như cũng chẳng có đồ đạc gì mà?” 
Đồ đạc trong nhà rất ít, dụng cụ nấu nướng tạm thời không có, nhìn có vẻ không giống với nơi đã có người ở lắm.
Rất nhanh, Tư Họa đã có được đáp án. 
Bước ra từ cánh cửa lớn, Ngôn Tuyển lại đứng chắn trước mặt cô, mở cánh cửa của căn phòng bên cạnh: “Tôi sống ở bên này.”
Tư Họa quan sát khung cảnh xung quanh, phát hiện những đồ dùng trong nhà quả thật có dấu vết từng được sử dụng.

Dép lê trong nhà có cũ có mới, xem ra đúng như lời Ngôn Tuyển nói, thường xuyên sống ở đây.
Trùng hợp như vậy? Trước đây Ngôn Tuyển cũng thường xuyên sống ở đây? Hiện giờ hai người bọn họ lại trở thành hàng xóm? 
Nhà mới của Tư Họa cái gì cũng thiếu, ăn cơm cũng phải dùng ké đồ dùng trong bếp nhà Ngôn Tuyển. 
Sau khi giải quyết xong bữa tối, Tư Họa về nhà trải ga giường, nhận được điện thoại Ngôn Hy gọi tới. 
Tiểu Ngôn Hy thần thần bí bí hỏi: “Chị Tư Họa, chị có biết gần đây anh trai em đang làm gì không?” 
“Sao thế?” 
“Em cảm thấy anh trai em rất kì lạ! Hôm nay em về nhà phát hiện trong nhà bị cướp sạch luôn, lại còn là anh em tự cướp nữa? Anh ấy phá sản rồi hả? Ngay cả đồ đạc cũ mà cũng phải chuyển đi!” Tiểu Ngôn Hy vừa phẫn nộ vừa buồn bực: “Anh em cũng không nói em phải làm gì, em hoang mang quá.” 
“… Vậy sao.” 
Tư Họa khẽ nhếch khóe miệng. 
Bỗng nhiên phá được án rồi. 
Cô dỗ dành Ngôn Hy, em gái nhỏ rất dễ dỗ, những lời cô nói đều tin không chút nghi ngờ. 
Cuộc nói chuyện kết thúc, Tư Họa lại nhặt lấy cái chăn lông, kiên nhẫn trải cho xong, vừa nghĩ lại những lời mà Ngôn Tuyển nói. 
Hóa ra là cố ý nói cho cô nghe ha. 
Thật khó để tưởng tượng, người như Ngôn Tuyển lại làm ra cái chuyện chuyển đồ đạc cũ trong nhà đến, để tái tạo lại hiện trường giả thường xuyên sống ở đây thế này…
Tư Họa kéo một góc chiếc chăn lông, bất giác cười thành tiếng.
Đang nghĩ thì người đó cũng gọi điện thoại tới, hỏi về chuyện liên quan đến nhà mới: “Sống ở bên đó có quen không?” 
“Cũng ổn.” Không phải là ở ngay sát vách sao, còn chọn cái giờ này để gọi điện qua hỏi. 
Tư Họa ngồi ở bên giường, lòng bàn tay vuốt tấm chăn lông mềm mại, nhớ đến một đống thông tin mà Ngôn Hy mới tíu ta tíu tít tiết lộ lúc nãy, cố ý hỏi: “Tôi phát hiện ra hình như ở đây gần hơn một chút so với căn nhà tối hôm qua, tại sao tối qua chúng ta không trực tiếp tới đây luôn thế?” 
“Khụ.” Anh hắng giọng, giải thích: “Tối qua chỗ này của tôi cũng không thừa chăn đắp.” 
“Ồ~ là vậy hả.” Tư Họa cố nín cười, không lật tẩy anh. 
Ngôn Tuyển đổi chủ đề khác, thời gian cũng không còn sớm, anh dặn dò mấy câu rồi cũng không tiện kéo dài thêm: “Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.” 
“…” Cô im lặng, nhưng không tắt điện thoại. 
“Họa Họa?” Ngôn Tuyển không biết là cô còn nghe hay đã tắt máy.
Cách nhau chưa đến trăm mét, Tư Họa nắm chặt điện thoại, ngón tay cào cào trên bề mặt nhẵn bóng của khung cửa sổ, cúi đầu, nhỏ tiếng trả lời: “Ngủ ngon.” *Tác giả có lời muốn nói: 
Ngôn Tuyển: (Hơ) “Thật đúng là em gái của anh ha.” 
Ngôn Hy: “….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.