Đọc truyện Gục Trước Dịu Dàng FULL – Chương 2
Trong cái nóng của tháng tám, Tư Hoạ mặc một chiếc váy màu trắng sữa tươi tắn và trang nhã, đi một đôi xăng đan đế thấp để lộ đôi chân trắng nõn mảnh mai, thon gọn, chỉ là vết đỏ quanh mắt cá chân vẫn chưa biến mất hoàn toàn.
“Hoạ Hoạ, chỗ mình bị kẹt xe, có có lẽ sẽ đến muộn, cậu nói với bọn họ một tiếng giùm mình nhé.”
“Ừm.”
“Với lại phương án mà hôm qua chúng ta thương lượng…”
Tư Hoạ đeo tai nghe bluetooth lên, lắng nghe giọng nói của đối phương, bàn chuyện công việc với người bạn Kha Giai Vân qua điện thoại.
Kha Giai Vân là bạn cùng phòng thời đại học của cô, là một cô nàng bạch phú mỹ danh xứng với thực, độc lập cá tính, sau khi tốt nghiệp cô ấy đã tự thành lập phòng làm việc thiết kế trang phục của riêng mình, Tư Hoạ gia nhập vào phòng làm việc của cô ấy.
Hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập phòng làm việc, thế mà trên đường đi hai người vẫn đang thảo luận phương án.
Tư Hoạ đến địa điểm liên hoan đúng giờ, đồng nghiệp đến trước cô nhiệt tình vẫy tay.
Đợi cô đi đến gần, những người tinh mắt vừa nhìn một cái liền phát hiện: “Hoạ Hoạ, chân cậu lại bị dị ứng rồi à?”
Lại.
Nói chung là số lần Tư Hoạ bị dị ứng cũng không nhiều, nhưng mọi người ngày nào cũng làm việc cùng nhau, ở chung với nhau một thời gian dài rồi tự nhiên sẽ sinh ra một loại ảo giác rằng cô thường xuyên bị dị ứng.
“Cậu sao vậy chứ, kêu bạn trai của cậu đem con mèo đó đi đi, chẳng nhẽ người còn không quan trọng bằng mèo sao?” Bạn bè của cô từng nghe thấy Tư Hoạ nhắc về mèo của bạn trai, lại thấy cô bị dị ứng nhiều như vậy, trong lòng chỉ hận không thể rèn sắt thành thép.
“Không phải mọi người đều nói, có một số thú cưng có ý nghĩa rất quan trọng với chủ nhân của nó hay sao.
Anh ấy đã nuôi Coco được năm năm rồi, còn mình mới ở bên anh ấy có ba năm, vừa đến đã kêu người ta đuổi thú cưng mình yêu thương đi, sợ là không hay lắm đâu…” Nghe một số người nuôi thú cưng nói, có những chủ nhân dành cho thú cưng của mình một tình cảm rất đặc biệt, tình cảm giữa hai bên không gì có thể sánh nổi.
Đã từng có lúc cô không thể nhịn nổi nữa đã thử nói mấy câu với Hạ Diên Tiêu, lúc đó Hạ Diên Tiêu chỉ lười biếng dựa vào ghế sô pha, giọng điệu lãnh đạm, không chút để ý nói: “Chỉ là một con mèo thôi.”
Cô cũng không biết ẩn ý của câu đó có phải là “Nó chỉ là một con mèo thôi, cô là một con người mà còn định kì kèo với một con mèo à?” hay không.
“Họa Hoạ, thật sự không phải mình nói gì cậu đâu, cậu thân là sinh viên tốt nghiệp trường đại học có tiếng, trẻ trung, xinh đẹp lại có năng lực.
Chỉ cần ngoắc tay là sẽ có một đống đàn ông vây xung quanh cậu, việc gì phải ở bên một người đàn ông chả thấy xuất đầu lộ diện bao giờ, lại còn không biết chăm sóc cậu làm gì chứ!” Bạn bè đau lòng, cảm thấy không đáng thay cô.
Gương mặt này của Tư Họa, ngũ quan tinh tế xinh đẹp như tranh vẽ, lúc vừa nhập học trẻ trung xinh xắn, cô diện một chiếc váy liền ngắn màu trắng vàng, đội mũ che nắng, ngay ngày đầu tiên đã có bạn học nam lên diễn đàn của trường để đăng bài tìm người rồi.
Cô giống như một bức tranh đầy màu sắc, tươi sáng mà không kiêu sa, được nhiều người u mê nhan sắc coi là “Nữ thần”, vậy nên người theo đuổi cô cũng rất nhiều.
Đến khi lên năm ba, Tư Hoạ nói với họ rằng cô ấy đã gặp được người đầu tiên mà mình thích, bắt đầu tiến vào giai đoạn yêu đương ngọt ngào.
Nhưng giai đoạn yêu đương ngọt ngào của Tư Hoạ khác với mọi người, đối phương là người thành đạt trong xã hội, rất bận rộn, từ trước đến nay đều chưa từng xuất đầu lộ diễn trước mặt họ.
Tính đến hiện tại đã được ba năm rồi bọn họ vẫn chưa chia tay, bọn họ đều rất bội phục sự chấp nhất của Tư Hoạ.
Từng lời khuyên bảo nhỏ nhặt truyền đến tai, Tư Hoạ khẽ cụp mắt, nụ cười trên mặt vẫn nguyên vẹn không chút đổi thay.
Từ trước đến nay, chưa bao giờ cô trách móc bạn trai có gì không tốt trước mặt người ngoài, thậm chí còn giải thích giùm anh: “Anh ấy… cũng tốt mà.”
Trong nhận thức của Tư Hoạ, Hạ Diên Tiêu là một sự tồn tại rất khác biệt.
Năm lớp 12, cô đi ngược lại với mong muốn của bố mình để nộp đơn vào trường đại học thiết kế.
Tư Hoạ một lòng muốn thoát khỏi sự kiểm soát của bố, vậy nên từ năm nhất đại học cô đã vừa học vừa làm, kiên định với lý tưởng và sở thích của mình.
Khi đó cô cũng chỉ là một cô gái mới mười tám mười chín tuổi, chưa tiếp xúc với xã hội, phạm phải rất nhiều lỗi khi mới bắt đầu đi làm.
Một đàn chị khoá trên tốt bụng giới thiệu cho cô đi làm tiếp tân cho một nơi nào đó, bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp, cao ráo, cô bị một người đàn ông lòng dạ đen tối ngắm trúng, còn theo đuôi cô đến tận phòng thay đồ.
Tư Hoạ hoảng sợ trốn thoát, sau đó thì diễn ra một màn vô cùng cẩu huyết: cô xông vào lòng Hạ Diên Tiêu.
Khi nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm kia, Tư Hoạ như nhìn thấy rõ dáng vẻ của bản thân, ánh mắt của hai người giao nhau, hoàn thành lần gặp gỡ đầu tiên của bọn họ.
Đương nhiên, Hạ Diên Tiêu đã giúp cô giải quyết rắc rối lớn chỉ bằng một cuộc điện thoại.
Ngay lập tức, hình tượng của Hạ Diên Tiêu ở trong lòng cô trở nên vô cùng cao lớn.
Cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân dễ làm con người động lòng nhất, Tư Họa không sao quên được ánh mắt sâu xa đen kịt đó, ánh mắt chuyên chú dường như mang theo cả sự thâm tình nồng đậm.
*
Kết thúc bữa tiệc ở phòng làm việc, khi Tư Hoạ về đến nhà đã là chạng vạng tối.
Khi vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy giày của Hạ Diên Tiêu ở chỗ thay giày.
Tư Họa vui mừng, cầm theo món “Bánh ngọt Tô Ký” cô vừa mua ở ngoài chạy lên lầu.
Ai biết được, một người cuồng phong uy vũ như Hạ Diên Tiêu cũng sẽ yêu thích một món đồ ngọt nào đó cơ chứ?
Tư Hoạ ở bên cạnh anh hai năm mới phát hiện ra điểm này, về sau trước mỗi lần hẹn hò cô đều cố ý đi vòng một chuyến để mua được nó.
Bởi vì mỗi lần Hạ Diên Tiêu ăn “Bánh ngọt Tô Ký”, tâm trạng của anh có vẻ trở nên vui hơn rất nhiều.
Cô bạn cùng phòng của cô nói, con gái phải dè dặt một chút, không nên quá chủ động.
Cô hiểu đạo lý này, nhưng mỗi khi nhìn thấy Hạ Diên Tiêu thì cô không thể nào che giấu nổi tình cảm của mình dành cho anh.
Tư Hoạ vừa chấp nhất vừa thuỷ chung với tình cảm, lần đầu tiên cô thích một người, muốn đối tốt với anh từ tận trong đáy lòng, chỉ cần nhận thấy sự đáp lại của đối phương thì cô có thể tiếp tục kiên trì.
Cô tìm từ phòng ngủ đến thư phòng vẫn không thấy bóng dáng anh đâu, sau đấy mới biết được từ chỗ vú Tưởng: “Lúc chiều Hạ tiên sinh có về nhà một chuyến, sau đó không lâu thì lại ra ngoài rồi.”
Lịch trình của Hạ Diên Tiêu gần như đã kín, hành tung của anh bất định, Tư Hoạ cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ đành đợi anh trở về.
Xách theo hộp đồ ngọt tinh xảo trở về phòng, trong đầu Tư Hoạ chợt lóe lên một ý nghĩ.
Cô rón rén đi vào phòng của Hạ Diên Tiêu, đặt hộp bánh lên bàn định chuẩn bị gây bất ngờ cho anh!
Phòng ngủ màu xám cách điệu vẫn tao nhã, lạnh lẽo như cũ, Tư Hoạ để hộp bánh xuống chuẩn bị rời đi, chợt ánh mắt liếc qua một chỗ nào đó, quần áo vắt trên đầu giường dường như sắp rơi xuống đất đến nơi.
Có lẽ chủ nhân của bộ quần áo đi quá vội nên thuận tay ném nó xuống giường, góc áo chạm đất.
Tư Hoạ cúi người nhặt nó lên, khi lại gần, một mùi nước hoa tươi mát xộc vào chóp mũi cô.
Tay cô cầm vạt áo, đầu cúi thấp xuống ngửi.
Cô không nhịn được khẽ cau mày, tâm trạng chỉ trong chốc lát liền chùng xuống.
Hạ Diên Tiêu là người biết giữ mình, dù có ra ngoài xã giao, cũng ít khi giao du với người khác giới, trên quần áo cũng không bao giờ lưu lại hương nước hoa.
Vậy mà bây giờ cô lại có thể ngửi thấy mùi thơm còn sót lại, không biết anh đã ở cùng với chủ nhân của hương nước hoa này bao lâu mới có thể bị dính sang…
Đáy lòng đột nhiên hoảng hốt, cô cầm chiếc áo đó đứng ở cạnh giường không biết bao lâu mới đặt nó xuống giường, rời khỏi phòng ngủ.
Tư Hoạ mang theo sự nghi ngờ trong lòng, tiếp tục chờ đợi, thế nhưng người kia mãi vẫn chưa trở về.
Mãi cho đến khi mí mắt đánh nhau loạn xạ hết cả lên, cuối cùng cô cũng đành nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Bình thường, nhìn hiền lành không có nghĩa là không biết nóng giận.
Mặt ngoài trông có vẻ biết nhẫn nhịn, nhưng thực ra trong lòng cô luôn canh cánh chuyện nước hoa lần này.
Sáng ngày hôm sau cô dậy sớm, Tư Hoạ vẫn còn đang nghĩ về chuyện tối qua, kéo từng bước chân nặng nề xuống lầu, vú Tưởng đi ngang qua liền cất tiếng chào hỏi với nữ chủ nhân.
Tư Hoạ vô thức ngước mắt lên, ánh mắt tiện thể dừng lại trên bộ quần áo vắt trên cánh tay của vú Tưởng, cô chăm chú nhìn: “Bộ quần áo này là?”
“À, tối qua lúc tiên sỉnh trở về đã đưa nó cho tôi kêu tôi vứt đi, nhân lúc tiên sinh vẫn chưa dậy, tôi đang chuẩn bị đem nó vứt đi đây.” Vú Tưởng vừa giải thích vừa khẽ thở dài, ngón tay vuốt ve chất liệu của chiếc áo, không nỡ vứt đi: “Quần áo vẫn còn tốt thế này, vứt đi thật đáng tiếc quá.”
Dù không đồng tình với hành vi tiêu tiền của giới nhà giàu, nhưng bà vẫn phải nghe theo chỉ huy của chủ nhà, như vậy bà mới có thể duy trì công việc lương cao này lâu dài hơn.
“Anh ấy trở về rồi sao? Anh ấy về lúc nào vậy ạ?” Tư Hoạ nắm được trọng điểm, giọng nói có hơi run run.
Vú Tưởng cố gắng nhớ lại: “Hình như là hơn 11h, lúc đó đã khá muộn rồi.”
Hơn mười một giờ, lúc đó Tư Hoạ đã ngủ rồi, chỉ có điều ngay cả trong giấc mơ cô cũng nghĩ đến hương nước hoa của người phụ nữ kia.
Trên thực tế, cô là một người rất thiếu cảm giác an toàn.
Cái gọi là sự tin tưởng vỏn vẹn chỉ là việc Hạ Diên Tiêu từ chối lấy lòng người khác phái, bên cạnh anh chỉ có một mình cô.
Sự tin tưởng của cô đối với Hạ Diên Tiêu được xây dựng trên cơ sở “Tình cảm trong sạch và lâu dài”.
Một khi cô phát hiện ra điều bất thường phá vỡ những nhận thức đã có của cô về Hạ Diên Tiêu, thì thì niềm tin ấy sẽ trở thành nguy cơ ngập tràn.
Hành vi của Hạ Diên Tiêu trong hai ngày qua, bao gồm cả tin nhắn đến từ người tên “Anh” mà cô chưa từng nghe qua, đều khiến cho chiếc chuông báo động trong lòng Tư Hoạ reo lên hồi lớn.
Không bao lâu sau, từ trên bậc thang truyền đến tiếng bước chân, không cần nhìn cũng biết là ai.
Hạ Diên Tiêu đúng giờ ngồi vào bàn ăn, Tư Hoạ âm thầm quan sát anh một lượt, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt như thường, không nhìn ra bất kì một điểm khác thường nào.
Cô cố ý giả vờ vô tình hỏi chuyện của ngày hôm qua, Hạ Diên Tiêu chỉ qua loa, lấy lệ đáp “Tiếp rượu”, “Chuyện của công ty, em không hiểu”.
Chuyên ngành của bọn họ không giống nhau, một cô gái chỉ mới có một năm kinh nghiệm làm việc rất khó có tiếng nói chung với những người đàn ông thành công, được tiếp xúc với công việc từ nhỏ.
Tư Hoạ không tiếp xúc nhiều với bạn bè khác giới, Hạ Diên Tiêu là mối tình đầu của cô, tất cả kinh nghiệm của cô đều là rút ra từ trên người Hạ Diên Tiêu, không thể so sánh.
Tư Hoạ đã nghĩ đủ mọi cách để thay đổi cách thức sinh sống giữa hai người, cô luôn sầu não không thôi vì chuyện này.
“Tuy chưa tiếp xúc với ngành của anh nhưng sức học của em rất tốt, anh nói cho em nghe đi.
Cho dù em không biết, nhưng em vẫn có thể hiểu được một chút gì đó mà.” Tư Họa giấu đi cảm xúc và tâm tình vụt qua nơi đáy mắt
“Không cần thiết.” Câu trả lời lạnh nhạt của người đàn ông luôn khiến cô không biết nên nói gì tiếp theo.
Tư Hoạ hé môi, trong chốc lát không nói nên lời.
Hạ Diên Tiêu, người ngồi đối diện, dường như đã nhận ra gì đó, liếc cô một cái: “Mỗi người chọn một lĩnh vực khác nhau, chỉ cần học những gì bản thân giỏi là được rồi.”
Một cái bậc thang không tính là bậc thang, Tư Hoạ chỉ có thể thuận theo bước xuống, đám mây đen bao phủ trong lòng mãi vẫn chưa thể tiêu tan.
Ngày hôm sau, cô nhận được một món quà từ Hạ Diên Tiêu.
Đó là một món đồ phiên bản giới hạn cô đã từng nói với Hạ Diên Tiêu khi đang xem tạp chí thời trang, không ngờ Hạ Diên Tiêu vẫn còn nhớ cái này.
Đôi khi Tư Hoạ thực sự nghi ngờ, liệu trong lòng người đàn ông này có cô hay không?
Nếu anh thích cô, tại sao anh lại đáp lại cô một cách lạnh lùng như vậy?
Nếu không thích cô, thì tại sao phải cho cô cái danh phận bạn gái này, chỉ giữ lại một mình cô bên cạnh anh, tại sao lại mua quà dỗ cô mỗi khi cô buồn?
Quà là gì không quan trọng, cái mà cô xem trọng là Hạ Diên Tiêu bằng lòng tặng đồ để dỗ cô, chứng tỏ anh còn để ý tới cô.
Tư Hoạ, người giỏi nắm bắt chi tiết, không thể nhịn nổi mà mỉm cười, những hoài nghi ban đầu đều bị cô mạnh mẽ ép ngược trở về.
Sao cô có thể nhỏ mọn đến mức chỉ mới ngửi thấy mùi nước hoa mà đã nghi ngờ Hạ Diên Tiêu chứ, không phải anh đã trực tiếp vứt bộ quần áo đó đi rồi hay sao? Nhỡ đâu chuyện đó chỉ là một sự cố thôi thì sao.
Tư Hoạ tự an ủi mình như vậy, không còn rối rắm vì chuyện đó nữa, đồng thời nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, khôi phục lại trạng thái tích cực.
Sờ món quà quý giá kia, trên mặt cô nở một nụ cười thật tươi.
Đúng lúc cô chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Diên Tiêu để bày tỏ sự yêu thích và cảm ơn thì cuộc điện thoại khẩn cấp của Hạ Vân Tịch lại vang lên trước một bước: “Hoạ Hoạ, bà nội ngất xỉu phải vào viện rồi.”
“Cái gì?”
Sau khi hỏi được địa chỉ của bệnh viện, Tư Hoạ vội vàng chạy đến nơi.
Trong mắt nhiều người, thân phận của Tư Hoạ và Hạ Diên Tiêu không cùng đẳng cấp, chỉ có Hạ Vân Tịch và bà nội Hạ là thực tâm ủng hộ hai người bọn họ.
Bà nội Hạ hiền từ, tốt bụng, đối xử tốt với cô như đối với cháu gái của mình vậy.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, cô không có nhiều người thân ở bên cạnh, vậy nên cô càng thêm quý trọng phần tình thân ấm áp này.
Tư Hoạ vội vã đến bệnh viện, trên đường đi cô luôn thử liên lạc với Hạ Diên Tiêu nhưng không sao liên lạc nổi.
Cuối cùng cô cũng tìm được phòng bệnh, chỉ có một mình Hạ Vân Tịch chờ đợi ở đó.
“Bà nội sao rồi?” Cô vội vội vàng vàng lao đến đây nên trên trán có một tầng mồ hôi mỏng túa ra.
“Đừng lo lắng, bác sĩ vừa mới kiểm tra rồi, nói sức khỏe của bà nội không sao.” Hạ Vân Tịch thở dài một hơi: “Xin lỗi nhé, lúc đó mình đang gấp quá, mình không gọi được cho anh trai, nên mới nghĩ tới cậu.”
Tư Hoạ nhẹ nhàng lắc đầu: “Vậy bây giờ mình có tiện đi vào gặp bà nội không?”
“Có thể vào thăm, nhưng bà nội vừa mới ngủ mất rồi.”
Tư Hoạ hiểu rồi.
Cô nhẹ nhàng bước vào phòng, nhìn thấy bà lão đang ngủ yên trên giường bệnh, trong lòng cô thở phào một hơi.
Cô cùng Hạ Vân Tịch đợi ở phòng khách bên cạnh, số tin nhắn mà cô gửi vẫn chưa được Hạ Diên Tiêu trả lời.
Chưa đợi được Hạ Diên Tiêu đến đây, chưa đợi được bà nội Hạ tỉnh, nhưng lại đợi được người mà cả hai người đều không ưa nhau—— Hạ phu nhân, mẹ của Hạ Diên Tiêu.
“Các trưởng bối trong nhà họ Hạ của chúng tôi đều có người chăm sóc riêng, không làm phiền Tư tiểu thư nữa.” Người mắt cao hơn đầu như Hạ phu nhân, vừa đến bệnh viện đã hạ lệnh đuổi khách là cô.
Hạ phu nhân luôn bày ra một dáng vẻ cao cao tại thượng, từ trước tới nay chẳng bao giờ coi người không có thân phận gì như Tư Hoạ ra gì, nhưng vì để ý đến thận phận của bản thân, nên cũng không đi chửi bới người khác như Trương Tịch.
Người ta nói mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu từ xưa đến nay khó có thể hoà thuận được, vì sợ Hạ Diên Tiêu bị kẹp ở giữa nên Tư Hoạ thường sẽ chủ động tránh xung đột với bà ta.
Bây giờ đã chắc chắn rằng bà nội Hạ không có gì nguy hiểm, vậy nên Tư Hoạ cũng chẳng muốn ở đây sống chết đối đầu với Hạ phu nhân, đợi Hạ Vân Tịch đi vệ sinh về bèn chào tạm biệt cô ấy rồi rời đi.
Thang máy đi thẳng xuống tầng một, sảnh bệnh viện sáng sủa người đến người đi không dứt, có người thì vui mừng xuất viện, có người thì tràn ngập sầu bi.
Tư Hoạ đứng ở trước cổng lớn của bệnh viện, đợi một lúc vẫn không thấy có một chiếc xe trống nào, bèn bước từng bước chậm rãi tiến về phía trước dù chẳng biết phải đi tới đâu.
Ngón tay cô thỉnh thoảng lại lướt qua màn hình điện thoại, vẫn không thấy tin nhắn nào xuất hiện, cũng không biết Hạ Diên Tiêu đang làm gì, cả cô và Hạ Vân Tịch đều không liên lạc được với anh.
Nhớ lại chuyện ở trong bệnh viện, mối quan hệ phức tạp của người nhà họ Hạ hiện lên trong đầu cô, cảnh tượng khi đó Hạ Diên Tiêu dẫn cô đi gặp bạn bè đi gặp người nhà như sống lại trước mắt.
Còn nhớ phản ứng của Hạ Diên Tiêu khi thấy Hạ phu nhân phản đối hai người, ở trước mặt tất cả mọi người anh đã nắm lấy tay cô, kiên định không buông mà giữ cô ở bên cạnh mình: “Con muốn cô ấy!”
Đoạn kí ức đó khiến cô cảm thấy vô cùng xúc động, cũng là nguyên nhân khiến cô luôn nhường nhịn.
Mấy năm nay ở bên nhau, cô chỉ cho là Hạ Diên Tiêu không giỏi biểu đạt trong chuyện tình cảm, mỗi lần đều thuyết phục bản thân phải biết quan tâm, nhưng kết quả lại không được như người ta mong đợi.
“Phù…”
Tư Hoạ đứng ở đầu phố, nặng nề thở dài, vô thức quay đầu lại, ánh mắt quét qua một bóng dáng quen thuộc.
Cô nhìn một cách chăm chú, ở bên đường đối diện có một nam một nữ vừa đi qua, bóng lưng của người đàn ông vô cùng giống với Hạ Diên Tiêu, còn người phụ nữ ở bên cạnh thì một thân váy trắng dài, trông vô cùng hút mắt.
Bước chân cô không thể khống chế mà càng bước nhanh hơn, khoảng cách song song không ngừng bị rút ngắn, thế nhưng đúng lúc này đột nhiên lại có một chiếc xe tải lớn từ phía trước lái qua, chắn mất tầm nhìn của cô.
Đợi đến khi tất cả mọi thứ đều khôi phục lại như cũ thì hai bóng dáng đó đã biến mất từ bao giờ.
Tư Hoạ không nhịn được bóp trán, hoài nghi không biết có phải do dạo gần đây bản thân suy nghĩ linh tinh đến mức sinh ra ảo giác rồi không?
Lúc này, đèn đỏ hai bên vạch kẻ đường đã chuyển sang xanh, Tư Hoạ đi qua đường lớn khi đèn xanh vẫn còn bật, đi về phía trước một cách vô định, vô tình phát hiện ra bên trong lại có một công viên nhỏ.
Cột đá cao ngất ở hai bên cổng chính công viên được chạm trổ hoa văn phức tạp, vừa bước vào đã nhìn thấy một hòn non bộ đối diện với cổng chính và bãi cỏ xanh rì vây quanh nó.
Tư Họa vểnh tai lắng nghe, biết được đây không phải là một hồ nước bình thường, mà là một hồ ước nguyện.
Hồ ước nguyện này khác với những hồ bình thường, nước trong bể có màu xanh nhạt, có thể nhìn thấy rõ những đồng xu ném vào đó, là điểm ngắm cảnh hấp dẫn nhất công viên.
Internet hiện đại được sử dụng rộng rãi, bên cạnh có một máy quét mã đổi xu.
Tư Hoạ cảm thấy gần đây mình rất đa nghi, ôm tâm lý thử xem sao.
Cô đổi lấy hai đồng xu, cầm nó trong lòng bàn tay, hai tay chắp thành hình chữ thập ước nguyện.
Trong lòng mặc niệm vài giây, Tư Hoạ chậm rãi mở mắt ra, vừa định ném xu vào trong hồ, một đồng xu trượt khỏi lòng bàn tay cô, lăn dọc trên mặt đất, rơi vào một khe nứt trên đá.
Tư Hoạ ngồi xổm xuống nhặt, chỉ thấy đồng xu nhỏ bị kẹt trong một khe nứt trên đá, không thể lấy ra được.
Thật đáng tiếc, nguyện vọng thứ hai của cô có liên quan đến Hạ Diên Tiêu.
Trong tay chỉ còn một đồng xu, Tư Hoạ thành kính nắm nó trong lòng bàn tay vài giây, dựa vào trực giác ném nó xuống nước, vô tình đánh trúng một đồng xu bập bềnh trên mặt nước.
Khi hai đồng xu đập vào nhau, khiến cho các tia nước bắn lên như những đóa hoa, cô không khỏi mỉm cười, ánh mắt xán lạn.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc áo sơ mi sọc xanh lam dừng lại bên hồ ước nguyện, trong con ngươi màu nâu trà phản chiếu nửa khuôn mặt tươi cười như hoa của cô gái.
“Tách——”
Người đàn ông giơ máy ảnh lên, khung cảnh dừng ngay tại khoảnh khắc ấy..