Đọc truyện Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter – Chương 6: Tàu Tốc Hành Hogwarts
Đầu tháng 9, 2 ông bà Walker tiễn con trai đến Ga xe lửa Ngã tư Vua trong một buổi sáng đầy sương mù, phải chăng lên cảm thán chẳng hổ danh Luân Đôn. Tại đây Thomas sẽ lên tàu đi Hogwarts từ sân ga 9 ¾ và bắt đầu 7 năm học nội chú tại ngôi trường phù thủy lâu đời nhất thế giới. Tất cả các học sinh nếu như không có lý do đặc biệt đều sẽ băt đầu lên xe từ đây và trải qua quãng đường hơn 8 tiếng đồng hồ trên tàu trước khi nhập học. Hành động này có lẽ mang tính truyền thống bởi vì rõ ràng có rất nhiều cách để di chuyển nhanh và tiện lợi hơn rất nhiều.
Thomas đề nghị đến ga sớm để tránh cho phát sinh bất ngờ trên đường đi, dù sao bị trễ tàu vì lý do như kẹt đường hay hỏng xe thì thật vớ vẩn, ông bà Walker thì cho rằng con trai họ sợ không tìm được đường, dù sao sân ga 9 ¾ chưa bao giờ xuất hiện trên bảng chỉ dẫn.
Nhìn thỉnh thoảng lại thấy một đám người húc đầu vào bức tường Thomas thấy đến phục thẩm mĩ của người tạo ra cổng ra vào, tạo một cánh cổng nhìn đẹp đẽ một chút thì có chết ai đâu cơ chứ. Tàu tốc hành Hogwarts là một cỗ xe lửa đầu mày hơi nước, một sản phẩm có ngày sản xuất từ thế kỷ trước, con tàu có lẽ đã được cải tạo bằng ma thuật nhưng cột khói kéo dài ở đầu tàu vẫn khiến cho người ta lo ngại về tính tiện nghi cũng như độ ô nhiễm mà nó tạo thành.
Sân ga vào sáng sớm đã rất náo nhiệt, học sinh và gia đình nhét gần kín sân ga, có lẽ chậm thêm một chút thì mọi người sẽ phải chen lấn mệt mỏi. Chào tạm biệt bố mẹ, theo chỉ dẫn của một đàn anh lớp trên nó tìm được khoang của tân sinh vẫn chưa có bao nhiêu người. Chọn một khoang chưa có người ngồi, dùng thần chú trôi nổi đưa chiếc vali lên trên chỗ để đồ nó lăn quay ra ngủ – dù sao còn tận 8 tiếng nữa mới đến trường cơ mà, chả có gì phải vội cả.
Tiếng mở cửa đánh thức Thomas, một tân sinh đang đứng đó có chút câu lệ, cậu ta lên tiếng hỏi:
– Xin lỗi, cậu không phiền nếu tôi ngồi đây chứ? Các toa khác đều đã có đủ người.
– Xin mời, tôi cũng đang thấy hơi buồn chán vì chỉ có một mình.
Hm, tóc đen bù xù, quần áo cũ, mắt kinh tròn cũ rích… sẽ không trùng hợp vậy chứ, Thomas đáng giá người ngồi đối diện, rất nhiều chi tiết khiến nó nghĩ tên nhóc này là Harry Potter.
– Rất vui được làm quen, mình là Thomas, Thomas Walker.
– Harry, Harry Potter. – Anh bạn trẻ có vẻ rất vui mừng khi có người chủ động nói chuyện làm quen với nó. Nghĩ đến hoàn cảnh sống từ trước đến giờ ở nhà Dursley thì cũng dễ hiểu.
Quả nhiên, Thomas cảm thán. Có điều cũng chả làm sao, có người nói chuyện ở trên quãng đường dài đằng đẵng này cũng tốt. Theo nó thì 90% bản thân sẽ vào Ravenclaw hoặc có thể là Slytherin, hơn nữa bản thân Harry cũng kéo theo một núi rắc rối, thay vì dính vào đó thì dành thời gian cho việc nghiên cứu còn hơn. Tuy nhiên vẫn cần kết thân một chút, như thế sẽ tiện cho nó trong kế hoạch tương lai.
– Gia đình cậu cũng là phù thủy hả? – Harry hỏi khi thấy Thomas đang cầm một quyển sách mà rõ ràng không có trong trương trình học.
Khẽ mỉm cười, Thomas cũng đáp lại:
– Không phải, mẹ của mình là phù thủy còn bố là Muggle.
– Ồ! Họ thế nào? Ý mình là bố mẹ của cậu là người như thế nào?
Thomas có thể nghe ra chút bối rối trong giọng của Harry, một đứa trẻ mồ côi tò mò về gia đình là như thế nào cũng là điều dễ hiểu.
– Họ rất tốt, đều rất quan tâm đến mình. Bố mình luôn về nhà ăn cơm tối cùng gia đình mặc dù công việc của ông rất bận, ông luôn lắng nghe những vấn đề của mình một cách nghiêm túc. Mẹ là người rất tỉ mỉ, bà thích chăm sóc cho những bồn hoa cũng như nấu ăn cho gia đình.
– Thật tuyệt! Nếu cha mẹ mình còn sống, có lẽ họ cũng sẽ như vậy.
Harry có vẻ sa sút, nó luôn mơ ước có một gia đình thực sự. Cuộc sống của nó ở nhà Dursley giống như địa ngục.
– Mình rất tiếc. Mình có biết về gia đình của cậu, cha mẹ của cậu chắc chắn là rất yêu quý cậu. Vì vậy dù họ không thể ở bên thì cậu cũng có quyền hạnh phúc vì tình yêu của họ dành cho cậu không kém bất kì người cha mẹ nào trên thế gian này.
– Cậu nói đúng. – Harry có phần cảm kích với người bạn mới quen, không nhiều người thông cảm và an ủi nó trong suốt 11 năm qua.
Khẽ lắc đầu, nói thật Thomas cũng có phần khâm phục Harry, có thể giữ được sự thiện lương của bản thân trong hoàn cảnh sống của nó thực sự đúng là phép màu. Thông qua giấc mơ của nó ở thế giới khác, nó hiểu rõ về những gì nhà Dursley đối xử với Harry, nói là ngược đãi cũng không hề quá, nếu ra tòa có lẽ ông bà Dursley sẽ hưởng mức án không nhẹ. Thêm vào đó thù giết cha mẹ, rồi thì ảnh hưởng của mảnh vỡ linh hồn của Voldemort, ai cũng thấy nó ảnh hưởng đến người khác thế nào ở phần thứ 7 rồi. Chẳng nhẽ vật cực tất phản, quá nhiều xấu xa lên Harry mới lương thiện.
– Mà cậu biết về gia đình mình?
– Ở trong thế giới phù thủy cậu nổi tiếng hơn cậu nghĩ đấy. Thậm chí có tên trong sách hẳn hoi.
Harry có chút im lặng, nó nổi danh mà chẳng hiểu vì sao, có lẽ nếu như được chọn thì bản thân nó cũng không muốn nổi danh theo cách như vậy.
Đúng lúc này một cái đầu đỏ thò vào, nó chỉ vào chỗ ghế còn chống:
– Có ai ngồi chỗ này không mấy cậu? Mấy toa khác hết chỗ rồi.
Harry lắc đầu rồi ngồi xát vào trong, hai người có vẻ đã gặp nhau từ trước, thằng bé ngồi xuống bên cạnh nó.
Nó liếc nhìn Harry rồi thật nhanh nhìn đi chỗ khác. Một cặp sinh đôi tiến vào, một trong số đó lên tiếng:
– Ê Ron, tụi anh lên toa giữa – thằng Lee Jorden có một con nhện khổng lồ trên đó.
Ron có chút khó chịu.
– Ừ.
Người còn lại quay sang chào Thomas và Harry:
– Xin chào, tự giới thiệu chút, tụi này là Fred và George Weasley. Đây là Ron, em trai của tụi này. Harry thì nãy đã gặp rồi còn cậu đây là?
Harry lên tiếng chào hỏi, hổi này cặp sinh đôi giúp nó xử lí đống đồ khổng lồ.
– Thomas Walker, tân sinh. Rất vui được làm quen.
– Rất vui được làm quen. Thế đã nhỉ, tụi này có chút việc, hẹn gặp lại sau nha. Bye.
3 người cũng lên tiếng:
– Tạm biệt.
Hai anh em lách người đi đến khoang giữa, cánh cửa ngăn toa đóng lại sau lưng chúng. Ron buột miếng hỏi:
– Cậu là Harry Potter thiệt hả?
Harry gật đầu.
– Thật hả? Thế mà mình cứ tưởng Fred với George nói giớn. Vậy là cậu có cái … a … cái đó?
Ron kích động đến lắp bắp, nó chỉ lên trán Harry. Harry đưa tay vén tóc để lộ ra vết sẹo. Ron nhìn nó đăm đăm.
– Vậy đó là chỗ mà Kẻ Mà Ai Cũng Biết đã…
– Phải. Nhưng tôi không nhớ gì về chuyện đó cả.
– Không nhớ bất cứ gì?
– Ờ … có một ánh sáng xanh lè, nhưng không thêm bất cứ gì khác.
Ron nhìn chằm chằm Harry một lát, như nhận ra hành động của mình là khiếm nhã, nó bèn quay mặt nhìn ra của sổ.
Thomas vẫn luôn giữ im lặng, nó không có ý định làm thân với Ron. Đối với Thomas thì Ron tuy xứng đáng là bạn tốt của Harry nhưng tính cách thì thực sự không tốt chút nào. Nó cũng không để ý đến cuộc nói chuyện linh tinh giữa 2 người mà tiếp tục đọc sách.
– Cậu thì sao, Thomas?
– Cái gì? – Thomas có chút ngơ ngác, nó đang tập chung đọc một quyển sách về ma dược.
– Ý của mình là cậu không có một con thú cưng nào à? – Harry có chút thắc mắc, theo nó quan sát thì có vẻ cậu ta cũng không thiếu tiền.
– Mình nghĩ là không có cần thiết lên cũng không cần mua. Nhà trường có cú mèo đưa thư, nếu muốn cậu có thể đến chuồng cú, chỉ mất thêm vài bước đi bộ thôi.
– Cậu biết nhiều về trường Hogwarts nhỉ? Cậu cũng sinh ra trong gia đình phù thủy à?
Ron có chút ngạc nhiên, đến giờ nó mới chú ý đến người còn lại, thế nhưng có vẻ điều này cũng chẳng làm nó có vẻ xa lạ với người đối diện. Trong một số trường hợp có thể thấy anh em nhà Weasley thật giống nhau.
– Không hẳn, tớ là con lai. Tuy nhiên cậu cũng có thể biết được nếu cậu chịu khó đọc sách, có rất nhiều quyển nói về trường.
Ron có chút lúng túng, nó thực sự không thích đọc sách. Điều này làm cho Thomas có cảm giác Harry không khéo là bị Ron làm hỏng.