Đọc truyện Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter – Chương 276: Giáo Viên Mới (1)
Một tháng trôi qua kể từ khi Pettigrew trốn thoát. Phiên tòa xét xử lại vụ án oan của Sirius Black một lần nữa diễn ra với phán quyết vô tội. Phiên tòa này như một mảng thiên thạch khổng lồ rơi xuống đại dương, cuốn lên thiên tai, sóng thần trong thế giới phù thủy.
Một làn sóng đả kích diễn ra nhằm vào Bộ Pháp thuật. Vô số đơn thư khiếu nại được gửi tới nhằm chỉ trích sự thất trách của bộ trong phán quyết năm xưa. Nhiều người đã trực tiếp lên tiếng đả kích Bộ Pháp thuật là một lũ bị thịt, vô dụng khi biến 1 anh hùng chiến tranh thành tội đồ.
Giữa cơn bão tố, Bộ trưởng Corlenius Fugde có một hành động khiến cả thế giới phù thủy bất ngờ. Mười ngày sau khi phiên tòa xét xử diễn ra, giữa lúc làn sóng đả kích Bộ Pháp thuật diễn ra kịch liệt nhất, Bộ trưởng Fugde đăng đàn công khai xin lỗi toàn bộ dân chúng trong giới phù thủy. Ông ta công nhận toàn bộ trách nhiệm vụ việc về mình, đồng thời cũng cúi đầu xin lỗi trước vô số ký giả và người dân chứng kiến.
Hành động có thể nói là “vô cùng dũng cảm vào thời điểm đó” của Bộ trưởng Fugde thực sự có hiệu quả, nó đã làm dịu đi phần nào sự phẫn nộ của người dân.
Ngay sau khi ngài bộ trưởng công khai xin lỗi không bao lâu, một tờ báo đã đào ra “sự thực bị che giấu”: người đã phán quyết và bỏ tù Sirius Black không phải là Corlenius Fugde mà là Barty Crouch Snr – người đang là Trưởng phòng Hợp tác Quốc tế.
“Sự thực” được đào lên này khiến làn sóng phẫn nộ di chuyển, không còn nhằm vào Bộ Pháp thuật hay Bộ trưởng Fugde mà chuyển tới Barty Crouch Snr.
Còn quý ngài bộ trưởng Fugde, vốn là một người thường thường không có bất kỳ nổi bật so với vô số đời tiền nhiệm của mình, được gắn thêm vô số mĩ từ như: dũng cảm, có trách nhiệm… Cái sự nghiệp không có gì đột phá của ông ta cũng được tâng lên thành “giữ bình yên hoàn hảo” cho giới phép thuật.
Trong suốt thời gian đương nhiệm của mình, chưa bao giờ mà danh tiếng và uy tín của Corlenius Fugde lên cao tới vậy. Vô số danh hiệu mà trước đó chưa ai từng nghĩ tới sẽ có liên quan tới Fugde cũng được xướng vang trên mặt báo.
…
Trong văn phòng Hiệu trưởng Hogwarts, giáo sư Dumbledore hăng hái đọc 1 tờ báo đang đăng những lời ca tụng có cánh cho Fugde. Sau khi buông tờ báo xuống, giáo sư hỏi:
– Con thấy thế nào?
– Thấy cái gì cơ ạ?
– Về tin tức ta vừa đọc? Họ đang nói rằng lên trao tặng Huy chương Merlin Hạng nhất cho Bộ trưởng Fugde.
Thomas ngẩng đầu lên từ cốc kem, nói:
– Thật vớ vẩn! Trao thưởng Huân chương Merlin Hạng nhất vì “không có công tích” và 1 bước lấy lùi làm tiến cơ bản trong giới chính trị. Con chưa thấy cái lý do nào buồn cười hơn thế. Chỉ hi vọng là ngài Bộ trưởng đừng có mà đốt lửa to quá rồi tự thiêu mình.
Dứt lời, Thomas lại vùi đầu xuống cốc kem của mình.
Giáo sư Dumbledore lắc đầu từ chối cho ý kiến. Ông nhìn Thomas, nói:
– Nước đi lần này của Fugde thực sự là vô cùng đáng kinh ngạc. Kể cả thầy cũng chưa bao giờ dám nghĩ rằng với tính cách của ông ta lại dám đi một bước táo bạo như vậy. Có lẽ cả giới phù thủy đều không ngờ. Cứ như ai đó đứng đằng sau giúp đỡ ông ta vậy.
Giáo sư Dumbledore như có thâm ý nhìn Thomas, như muốn nhìn ra cậu học trò có liên quan gì tới vụ việc lần này không.
Thomas vét sạch ly kem trong tay mình, ngẩng đầu lên nhìn giáo sư Dumbledore, nói:
– Con thực sự chả quan tâm lắm tới mấy cái vụ tranh đấu chính trị kiểu này. Dẫu sao thì có hay không Fugde ngồi trên cái ghế đó cũng chẳng có bao nhiêu ảnh hưởng tới con cả.
Giáo sư Dumbledore nhìn chăm chú vào đôi mắt của Thomas, nhưng đôi mắt đó thành thật tới đáng kinh ngạc.
Thomas hỏi:
– Mà thầy gọi con có việc gì thế ạ? Con nghĩ chắc chắn là không liên quan gì tới ông bạn này đâu nhỉ?
Thomas chỉ vào tờ báo, trên đó là hình ảnh của ngài Bộ trưởng Fugde đang vô cùng phong độ mỉm cười trước mọi người.
Giáo sư Dumbledore gật đầu, thầy hỏi:
– Thầy đúng là có việc muốn hỏi con.
Thomas ngồi thẳng người dậy, khuôn mặt nghiêm túc của giáo sư Dumbledore cho cậu ta biết rằng đây là một chuyện nghiêm túc.
– Thầy muốn biết tại sao con lại thả Pettigrew đi. Nếu như lúc đó con thực sự muốn bắt hắn thì Pettigrew chắc chắn sẽ không thể thoát được.
Thomas ngúc ngắc đầu:
– Con tưởng thầy biết lý do chứ?
– Ta không tìm ra lý do gì để thả một kẻ tệ hại như vậy rời đi.
Thomas gãi mặt một cách ngượng ngùng, cậu ta cứ tưởng là giáo sư Dumbledore đã biết tất cả.
– Nói sao đây nhỉ… Theo con thì con chuột đó là kẻ thích hợp nhất để tìm kiếm hành tung của Voldemort.
– Vậy là ngay từ đầu con đã có ý định thả Pettigrew đi?
– Vâng! Chỉ có điều con vốn muốn đưa hắn ra xét xử rồi mới thả người. Vụ bắt cóc con tin hoàn toàn là ngoài ý muốn. Lúc đó con cũng định tóm hắn lại, nhưng nghĩ đến việc đằng nào cũng phải thả hắn đi 1 lần nữa thì…
– Sao con lại cho rằng Pettigrew lại là kẻ thích hợp nhất? Thầy tin là có nhiều kẻ trung thành với Voldemort nhiều.
Thomas lắc đầu:
– Trung thành nhưng không phải lựa trọn tốt nhất. Thầy cũng thấy đó, hơn 10 rồi kể từ khi Voldemort biến mất, đám thuộc hạ không bị bắt của hắn càng ngày càng an phận, mấy năm gần đây thậm chí còn không có bất cứ hoạt động nào. Điều này cho thấy rằng chúng đang lãng quên dần chủ nhân của mình, hoặc là chúng đã hoàn toàn tuyệt vọng về sự trở lại của hắn.
Đám người này hiện tại đang dần có 1 cuộc sống an ổn, chúng sẽ không có động cơ để liều mạng tìm kiếm Voldemort. Những kẻ có động cơ đó hiện tại đều đang nằm xẹp trong Azkaban.
Pettigrew thì khác, hắn đã bại lộ, tội ác của hắn đã bị cả thế giới phù thủy biết tới. Hiện tại Pettigrew sẽ bị tất cả mọi người truy đuổi, thậm chí giáo sư Lupin, cậu của con Sirius và… có lẽ là cả giáo sư Snape cũng sẽ không ngừng việc truy sát hắn.
Pettigrew chỉ có 1 cách duy nhất để giữ an toàn cho mình: tìm được Voldemort và cầu khẩn sự che chở từ hắn. Suy cho cùng thì chỉ có Voldemort có đủ khả năng để bảo vệ hắn trước sự săn lùng của cả thế giới phù thủy.
Ngoài động cơ, Pettigrew sở hữu một lợi thế vượt trội so với những người khác khi hắn muốn tìm Voldemort. Hắn là một Animagus, và còn là 1 Animagus dạng chuột. Bằng cách lợi dụng khả năng trò chuyện với động vật, hắn hoàn toàn có thể huy động lũ chuột trong rừng Albania để thực hiện 1 cuộc tìm kiếm Voldemort với 1 quy mô lớn mà không 1 kẻ nào khác có thể làm được.
Giáo sư Dumbledore trầm ngâm 1 thời gian, sau đó, thầy nhấp một ngụm trà, nói:
– Thầy hiểu rồi. Còn việc của giáo sư Lupin, con đã làm thế nào vậy? Thầy không thể nghĩ ra con đã làm cách nào. Con biết chứ, theo việc mở rộng việc điều trị cho các người sói, một chủng tộc mới đang hình thành. Thầy có nghe tin từ Bộ Pháp thuật, những Người sói Bậc cao dã được xếp thành 1 chủng mới. Nếu như không phải thầy chắn đường thì phóng viên của các tờ báo đã làm loạn toàn bộ Hogwarts rồi.
Thomas chặc lưỡi:
– Một lũ phiền phức! À quên mất! Giáo sư Lupin không thể ở lại trường ạ? Thầy biết đó, không dễ để kiếm người cho cái vị trí xui xẻo đó đâu.
Câu hỏi của Thomas như chạm vào nỗi đau của giáo sư Dumbledore, ông thở dài, đưa tay lên vò đầu. Việc tìm kiếm 1 người phù hợp cho vị trí giáo viên bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của Hogwarts những năm gần đây chưa bao giờ dễ dàng. Phải đến quá nửa cái thế giới phù thủy này đều tin rằng Voldemort đã nguyền rủa vị trí đó và bất cứ ai ngồi vào đó đều sẽ gặp xui xẻo. Nhưng giáo sư Lupin chắc chắn phải rời đi. Vì dù đã biết ông là một Người sói Bậc cao nhưng các phụ huynh vẫn không thể yên tâm khi để con cái của mình làm học sinh của một người sói. Có lẽ sau vài năm nữa mọi chuyện sẽ khác, nhưng hiện tại, không có bất cứ lựa chọn nào.
Ngồi nhìn giáo sư Dumbledore vò đầu bóp trán, Thomas có thể vô cùng thông cảm với ông. Dù sao thì không có mấy người đủ can đảm để lấy thân mình thử lửa.
Giữa lúc Thomas đang suy nghĩ lung tung thì giáo sư Dumbledore đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cậu ta với ánh mắt sáng quắc.
Động tác bóc kẹo của Thomas cứng ngắc giữa không trung. Trực giác mách bảo rằng giáo sư Dumbledore sắp nói ra cái gì đó rất nguy hiểm.
Giáo sư Dumbledore nhìn Thomas, nở một nụ cười hiền lành như bình thường, nhưng lần này nụ cười lại khiến Thomas cực kỳ bất an.
– Thomas này, theo thầy nhớ thì con đã hoàn thành sớm hết các môn học của mình trong năm nay rồi nhỉ?
Thomas nhìn giáo sư Dumbledore, e dè gật đầu.
Nụ cười của giáo sư Dumbledore càng rực rỡ hơn. Thầy nói:
– Thông qua những gì thầy thấy, trình độ bùa chú của con vô cùng vượt trội, kiến thức cũng chẳng thua kém bất cứ thần sáng xuất sắc nào.
– Thầy, thầy không định…
Giáo sư Dumbledore gật đầu:
– Con đoán đúng rồi, thầy muốn con làm giáo viên mới cho bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Dĩ nhiên, chỉ từ giờ tới hết năm học