Đọc truyện Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter – Chương 273: Quyền quyết định
Sau khi tất cả mọi người đã chuẩn bị tinh thần, Thomas nói:
– Giờ chúng ta sẽ bắt đầu nghe nó… à không… nghe hắn bào chữa. Hi vọng chúng ta sẽ nghe được chút thông tin thú vị.
Một ánh chớp xanh trắng lóe lên từ đầu đũa phép. Trong khoảnh khắc đó, con Scabber đông cứng giữa không trung. Thân hình của nó bắt đầu quằn quại và rồi… Một cái đầu nhô ra, sau đó là tay chân, cuối cùng một người đàn ông xuất hiện ở cái nơi mà con Scabber vốn đang lơ lửng.
“ẦM!” – Một tiếng vang lớn cuốn theo bụi bặm. Mọi người có thể nhìn rõ cái mặt của gã đàn ông tiếp xúc thân mật với sàn nhà khi bị Thomas thả rơi tự do.
Gã đàn ông lăn lộn một chút rồi bắt đầu chật vật bò dậy. Gã có dáng người nhỏ thó, khi đứng dậy chỉ cao hơn Harry và Hermione 1 chút, còn Ron và Thomas thì cao hơn hắn vài cen. Mái tóc gã phai màu và rối bù, trên đỉnh đầu có 1 mảng hói to tướng. Gã có bộ dạng dúm dó của một người từng mập ú bỗng đột ngột sụt nhiều cân trong một thời gian ngắn. Da của gã bẩn thỉu gần giống da của con chuột mà gã biến thành, và vài dấu tích đặc trưng của con chuột vẫn tồn tại trên khuôn mặt của hắn. Điều này khiến cho Thomas tự hỏi, liệu có phải việc hóa thú quá lâu sẽ ảnh hưởng tới không chỉ tư duy mà còn cả ngoại hình của Hóa thú sư.
Gã đàn ông run rẩy đững giữa đám người, con mắt dáo dác nhìn xung quanh và đặc biệt để ý mỗi khi hắn nhìn về phía cửa rao vào hoặc nhìn qua Thomas. Hơi thở gấp gáp như minh chứng cho nội tâm không bình tĩnh của hắn.
Thầy Lupin vui vẻ nói, như thể ông đang rất hạnh phúc khi gặp lại người bạn cố tri:
– A, chào Peter. Lâu rồi không gặp anh.
Mắt vẫn lấm lét nhìn ra cửa, Pettigrew nói, ngay cả cái giọng nói cũng nghe chít chít như chuột kêu:
– S… Sirius… R… Remus… Bạn cũ… Bạn của… của tôi.
Có vẻ như đã rất lâu rồi Pettigrew không cùng ai nói chuyện, lời nói của gã không quá mạch lạc.
Thomas lẳng lặng quan sát tất cả, dựa lưng vào ghế, chiếc đũa phép vẫn giữ nguyên trong tay. Cậu ta sẽ không để cho Peter Pettigrew bỏ chạy vào lúc này.
Cánh tay cầm đũa phép của Black giơ lên, nhưng Gs Lupin nắm cổ tay Black giữ lại, ánh mắt thầy nhìn Black cảnh cáo, rồi hướng về phía Pettigrew, giọng Gs Lupin lại nhẹ nhàng bình thản:
– Peter à, từ nãy giờ tụi này có một cuộc trò chuyện nho nhỏ, về những gì đã xảy ra vào cái ngày Lily và James bị giết. Có thể anh bị sót mất vài điểm hay ho khi anh còn bận kêu chít chít loanh quanh trên cái giường…
Mồ hôi rịn thành chuỗi trên khắp gương mặt xanh xao của Pettigrew. Gã nói hổn hển:
– Remus, anh đâu có tin hắn, phải không… Hắn đang cố tìm cách giết tôi, Remus…
Gs Lupin nói, giọng lạnh lùng hơn:
– Chúng tôi cũng nghe nói như vậy. Anh Pettigrew, tôi muốn làm rõ một vài vấn đề nho nhỏ với anh, nếu mà anh quá…
Pettogrew đột ngột ré lên:
– Hắn lại đến đây tìm cách giết tôi một lần nữa! Hắn đã giết Lily và James và giờ đây hắn muốn giết nốt tôi… anh Remus, anh hãy cứu giúp tôi…
Gs Lupin nói:
– Không ai tìm cách giết anh đâu, cho đến khi sự việc ngã ngũ.
Pettigrew kêu ré lên:
– Ngã ngũ?
Một lần nữa trông Pettigrew có vẻ điên dại, mắt lại lấm la lấm lét ngó những cánh cửa sổ đã bị đóng nẹp ván, rồi lại ngó ra cửa cái:
– Tôi biết hắn sẽ lùng kiếm tôi mà! Tôi biết hắn trở lại vì tôi. Tôi đã chờ đợi điều này suốt mười hai năm.
Gs Lupin vốn muốn nói thêm gì nhưng ông dừng lại, chỉ tay về phía Thomas, nói:
– Ở đây chúng tôi có Chân dược, nếu anh không ngại. Nó sẽ dễ dàng dúp anh chứng minh sự trong sạch của mình. Chỉ cần 3 giọt nhỏ nhoi.
Phía bên kia, Thomas cũng vô cùng vui lòng phối hợp với Gs Lupin. Cậu ta giơ chiếc lọ nhỏ trong tay lên và nhẹ nhàng lắc lư trước mắt Peter Pettigrew.
Sắc mặt của Peter trở lên tái nhợt hơn bao giờ hết. Gã hiểu rằng nếu như phải uống thứ ma dược trong tay Thomas thì gã sẽ không còn bất cứ cơ hội nào.
Sau một thoáng suy nghĩ, khi mà Peter hoàn toàn tuyệt vọng, gã quỳ mọp xuống.
Hermione hỏi:
– Thưa Gs Lupin… có 1 việc con không hiểu. Tại sao Peter lại không làm gì Harry trong khi hắn đã có rất nhiều cơ hội trong suốt thời gian qua?
Lúc này, chính Gs Lupin cũng không thể hiểu được. Sirius Black nói:
– Vì làm như vậy không có bất cứ lợi ích nào. Hắn không phải 1 kẻ cuồng tín phục vụ cho Voldemort vì lý tưởng, với bản tính của Peter, hắn chỉ làm những việc mà hắn thấy có lợi cho bản thân. Tấn công Harry đồng nghĩa với việc hắn sẽ bại lộ rằng bản thân còn sống, cùng với đó, người ta sẽ bắt đầu nghi ngờ về những gì xảy ra trong quá khứ. Đến lúc đó hắn sẽ phải đối mặt với sự truy đuổi của cả 2 phe. Một ngày hắn không ra tay thì hắn vẫn sẽ an toàn. Và trong trường hợp tốt nhất, đối với hắn, là Voldemort trở lại thì Harry sẽ là 1 công trạng tuyệt vời để quay lại với ông chủ cũ. Tao nói đúng không, Peter?
Lúc này, Thomas đi tới trước mặt của Peter Pettigrew, ngồi xổm xuống để mặt mình đối diện với gã. Thomas nhìn thẳng vào mắt của Peter và nói, bằng một giọng trầm thấp và lạnh lẽo đến mức khiến cho những người dù là cùng phe với cậu ta cũng thấy có phần ớn lạnh:
– Nghe này chuột. Đừng có thách thức sự kiên nhẫn của tao. Hoặc là mày mở mồm khai ra những gì mày làm. Hoặc tao sẽ tự mình cạy mồm mày ra. Mày có 3 phút để suy nghĩ!
Dáng vẻ khác thường của Thomas khiến cho những người khác bất ngờ, duy nhất Sirius, người đã có kinh nghiệm từ trước là có thể miễn dịch đôi chút.
Bị đả kích lớn nhất có lẽ là 3 người bạn của Thomas. Trong ấn tượng của họ, Thomas tuy có nhiều khi nóng nảy và có vài hành động thô bạo nhưng cái dáng vẻ trước mắt này thì họ chưa từng được chiêm ngưỡng bao giờ. Hermione nhìn Peter Pettigrew run rẩy mãnh liệt khi Thomas đứng trước mặt hắn, cô tự hỏi rốt cuộc thì trong cả hai, ai mới là kẻ phản diện.
Chỉ sau khi đối mặt với Thomas chưa đầy một phút, Peter khóc rống lên như một đứa trẻ bị bắt nạt. Gã cúi rạp người xuống sát đất, cầu xin trong tiếng khóc:
– Là tôi… chính tôi đã bán đứng James và Lily… nhưng… xin hãy rủ lòng từ bi! Các người không biết được hắn đáng sợ đến thế nào.
– Ý mày là Voldemort? – Thomas hỏi.
– Xin cậu… xin cậu đừng nhắc tới cái tên đó… Hắn có những quyền năng mà mọi người không thể tưởng tượng nổi… Tôi bị đe dọa… tôi đâu có được dũng cảm như Sirius, Remus hay James… Tôi đâu muốn chuyện đó… nhưng hắn… Chúa tể Hắc ám đã bức hiếp…
Thomas cắt ngang:
– Ngậm mồm đi! Tao nghe đủ rồi.
Không quát hét, không nặng nề, bằng 1 giọng nói trầm và lạnh nhạt như trước đó, Thomas khiến Peter câm miệng. Cậu ta đứng dậy, nói:
– Tôi đã xong việc với hắn. Giờ đến lượt mọi người.
Sirius Black xắn tay áo lên:
– Chúng ta cùng giết hắn chứ?
Thầy Lupin dứt khoát:
– Vâng, tôi nghĩ vậy.
Peter Pettigrew đờ người ra vì sợ hãi, sau đó, hắn bắt đầu bò khắp nơi để cầu xin tất cả mọi người, dĩ nhiên là Thomas bị bỏ ngoài cuộc.
Mọi sự cố gắng cầu xin của Pettigrew trở thành vô nghĩa. Tất cả những con người có mặt ở đây đều nhìn hắn với những ánh mắt ghê tởm, khinh bỉ hoặc thù hận. Thomas có thể nhìn ra không có bất cứ ai muốn ngăn cản sự trả thù của Sirius Black và Gs Lupin. Kể cả Hermione lúc này cũng giữ im lặng, cô là người ít có liên quan nhất tới sự việc lần này.
Khi mà Peter Pettigrew đã hoàn toàn tuyệt vọng, 1 lần nữa Thomas lại đứng ra. Cậu ta ngăn mọi người hành động. Khi mà Sirius đang muốn lớn giọng chất vấn, Thomas nói:
– Cháu nghĩ quyền quyết định xử trí hắn lên được giao cho Harry. Xét cho cùng thì… cậu ấy mới là người chịu nhiều hậu quả nhất từ sự việc lần này.
Lời nói của Thomas khiến Sirius chùn tay. Nhưng ông có chút do dự:
– Nhưng Harry…
– Cháu nghĩ cậu ấy sẽ có sự lựa chọn chính xác.
Tất cả mọi người bắt đầu chuyển sự chú ý sang Harry.
Peter Pettigrew trong mắt cũng sáng lên những tia sáng hi vọng. Hắn bắt đầu nhìn Harry với ánh mắt van xin sự khoan hồng. Pettigrew biết rằng lúc này tốt nhất là lên im lặng bởi vì bất cứ âm thanh nào cũng có thể kích thích Harry khiến cậu đưa ra những quyết định đánh sợ.
Sau 1 quãng thời gian dài, Harry ngẩng đầu lên, nhìn quanh mọi người rồi nói:
– Chúng ta sẽ không giết hắn.
Sirius Black gầm lên:
– Harry! Cháu có biết mình vừa nói gì không? Thằng khốn này chính là nguyên nhân khiến cháu mồ côi. Hắn sẽ sàng giết cháu mà không có chút mảy may xúc động.
Harry nói trong hơi thở dồn dập:
– Cháu biết. Chúng ta sẽ đưa hắn về tòa lâu đài. Chúng ta sẽ nộp hắn cho bọn giám ngục Azkaban… chỉ đừng giết hắn…
Pettigrew há hốc miệng, quăng cả hai cánh tay ra ôm chầm lấy đầu gối Harry:
– Harry! Cháu… cám ơn cháu… chú quả là không đáng… cám ơn cháu…
Harry gạt tay Pettigrew ra một cách ghê tởm:
– Xê ra. Tôi làm điều này không phải vì ông. Tôi làm điều này vì tôi nghĩ rằng cha sẽ không muốn những người bạn thân nhất của người trở thành kẻ sát nhân… chỉ vì ông.
Tất cả mọi người đều bất ngờ trước quyết định của Harry. Kể cả Thomas, người đã biết trước mọi việc cũng thấy khâm phục lựa chọn của Harry lúc này. Đặt mình vào địa vị của Harry, Thomas tuyệt đối sẽ đem Pettigrew ra làm thịt chuột 7 món. Thậm chí khiến hắn chịu thống khổ vượt xa những gì mà đám tù nhân trước đó phải chịu.