Đọc truyện Gone Girl – Cô Gái Mất Tích – Chương 19: Nick Dunne
Ngày thứ tư mất tích
Cô ấy đang đứng đó, dưới ánh sáng ấm áp màu vàng cam của ngọn đèn đường, chiếc
váy hai dây mỏng manh và mái tóc lượn sóng giữa tiết trời nóng ẩm. Andie. Cô ấy chạy qua lối vào, dang rộng vòng tay ôm chầm lấy tôi, và tôi khẽ suỵt. “Khoan nào, khoan nào!” Rồi tôi đóng cửa lại trước khi cô ấy quấn lấy mình. Cô ấy dụi má vào ngực tôi, còn tôi đặt tay mình lên tấm lưng trần của cô ấy và nhắm mắt lại. Một cảm giác nôn nao, vừa khuây khỏa, vừa sợ hãi: khi sự khao khát ngừng lại thì bạn chợt nhận ra đó là vì bạn vừa giựt mất một mẩu da của mình.
Tôi có nhân tình. Giờ đến đoạn tôi phải nói với các bạn rằng tôi có nhân tình, và các bạn sẽ không còn thích tôi nữa. Nếu các bạn muốn, thì điều trước tiên để nói đó là tôi có một cô nhân tình xinh đẹp, trẻ trung, rất trẻ trung. Tên cô ấy là Andie.
Tôi biết. Thật xấu xa.
“Anh yêu, anh làm cái quái gì mà không gọi cho em vậy hả?” Cô ấy nói trong khi vẫn áp mặt vào người tôi.
“Anh biết, em yêu, anh biết. Em không tưởng tượng nổi đâu. Một cơn ác mộng. Sao em lại tìm được anh?”
Cô ấy vẫn quấn lấy tôi. “Nhà anh tối om, nên em nghĩ thử qua nhà Go.”
Andie biết thói quen của tôi, biết nơi ở của tôi. Chúng tôi đã ở bên nhau một thời gian rồi. Tôi có một cô tình nhân xinh đẹp, trẻ trung, và chúng tôi đã ở bên nhau được một thời gian.
“Em đã rất lo cho anh, Nick. Phát điên lên được. Em đang ngồi ở nhà Madi, và tivi thì đang mở, rồi đột nhiên em thấy trên tivi, hình ảnh này, như thể là, một anh chàng trông rất giống anh đang nói về người vợ mất tích của anh ta. Rồi sau đó em nhận ra: Đó chính là anh. Anh có thể tưởng tượng em đã hoảng sợ đến thế nào không? Trong khi anh thậm chí còn không thèm liên lạc với em nữa chứ?”
“Anh đã gọi cho em mà.”
“Đừng nói gì cả, đừng làm gì cả, đừng nói gì cho tới khi chúng ta nói chuyện. Đó là một mệnh lệnh, chứ đâu phải là anh đang cố liên lạc với em.”
“Anh không mấy khi ở một mình, bên cạnh anh lúc nào cũng có người. Bố mẹ của Amy, Go, rồi cảnh sát.” Tôi hít vào thật sâu mùi hương của mái tóc cô ấy.
“Amy đã biến mất sao?”Andie hỏi.
“Cô ấy đã biến mất.” Tôi kéo mình ra khỏi Andie và ngồi xuống trường kỷ. Cô ấy ngồi bên tôi, chân nép vào chân tôi, cánh tay chạm vào cánh tay tôi. “Có ai đó đã bắt cóc cô ấy.”
“Nick? Anh ổn chứ?”
Mái tóc màu nâu chocolate đổ từng lọn sóng xuống ngang cằm, xương đòn, bộ ngực của cô ấy, và tôi dõi theo từng rung động nhẹ theo mỗi nhịp cô ấy thở.
“Không, không hẳn.” Tôi ra hiệu cho cô ấy im lặng và chỉ ra tiền sảnh. “Em gái anh.”
Chúng tôi ngồi bên nhau im lặng, ánh sáng lấp loáng của tivi khi đang phát một chương trình phim cũ về những tay cớm, những gã đàn ông đội mũ phớt truy bắt người. Tôi nhận thấy bàn tay của Andie đang đan vào những ngón tay mình. Cô ấy ngả vào người tôi như thể chúng tôi đang có một buổi tối ngồi xem phim, một cặp đôi biếng nhác và thảnh thơi, rồi cô ấy kéo khuôn mặt tôi sát về phía mình và hôn tôi.
“Không được, Andie.” Tôi thì thầm.
“Được mà, em cần anh.” Cô ấy lại hôn tôi và trèo vào lòng tôi, rồi bước chân sang hai bên ngồi lên người tôi, chiếc váy cotton bị kéo lên quá đầu gối, một chiếc dép xỏ ngón của cô ấy rơi xuống nền nhà. “Nick, em đã lo lắng cho anh biết bao nhiêu. Em cần có cảm giác bàn tay anh vuốt ve cơ thể em, đó là tất cả những gì em đã nghĩ đến. Em sợ lắm.”
Andie là một con người xác thịt, nhưng điều đó không có nghĩa rằng Tất cả chỉ có tình dục. Cô ấy là một người hay ôm ấp và đụng chạm, cô ấy thích luồn tay qua mái tóc của tôi hoặc vuốt ve dọc lưng tôi bằng một cái cào nhẹ nhàng gần gũi. Đụng chạm khiến cô ấy có cảm giác yên lòng và thoải mái. Và vâng, được rồi, cô ấy còn thích cả tình dục
nữa.
Chỉ một động tác giật nhanh và mạnh, cô ấy kéo tụt phần váy trên của mình xuống và đặt hai bàn tay của tôi lên bộ ngực của cô ấy. Sự ham muốn của một chú chó trung thành trong tôi nổi lên.
Anh chỉ muốn đè em xuống ngay thôi. Thiếu chút nữa tôi đã nói toạc ra. Anh là một người nồng ấm, tiếng vợ tôi lại văng vẳng bên tai. Tôi xua nó đi. Tôi đã quá mệt mỏi rồi, còn căn phòng thì đang chao đảo.
“Nick?” Môi dưới của cô ấy ướt nhoẹt nước bọt của tôi. “Gì vậy? Chúng ta không ổn sao anh? Có phải vì Amy không vậy?”
Andie lúc nào cũng thấy mình trẻ trung – hai mươi ba tuổi, hiển nhiên là cô ấy thấy mình trẻ trung rồi – nhưng ngay lúc đó tôi nhận ra cô ấy trẻ trung một cách kệch cỡm, một cách vô trách nhiệm và có phần thảm hại. Trẻ trung một cách hư hỏng. Mỗi khi nghe cô ấy nhắc đến tên vợ mình tôi lại thấy khó chịu. Mà cô ấy nhắc rất nhiều lần. Cô ấy thích bình luận về Amy, như thể Amy là nhân vật nữ chính trong bộ phim truyền hình đêm dài tập vậy. Andie chưa bao giờ coi Amy là đối thủ cả, mà luôn hình tượng hóa Amy. Lúc nào cô ấy cũng đặt ra các câu hỏi về cuộc sống của chúng tôi, về Amy: Hồi ở New York hai người đã làm gì, cụ thể là hai người thường làm gì vào cuối tuần? Có lần Andie đã tròn miệng khi nghe tôi kể về việc đi xem nhạc kịch. Hai người đi xem nhạc kịch cơ á? Chị ấy đã mặc gì vậy? Váy dài à? Choàng khăn hay mang áo lông thú? Còn trang sức và kiểu tóc thì sao? Thêm cả những câu hỏi: Bạn bè của Amy thì thế nào? Chúng ta đã nói về cái gì ấy nhỉ? Thực sự thì Amy trông như thế nào? Chị ấy có giống với cô gái trong những cuốn sách đó, có hoàn hảo không? Câu chuyện gối đầu giường yêu thích của Andie luôn là: Amy.
“Em yêu, em gái anh đang ở phòng bên kia. Đáng lẽ em không nên ở đây. Chúa ơi, anh muốn em ở đây biết bao nhiêu, nhưng thực sự em không nên đến đây, ôi em yêu. Hãy đợi cho đến khi chúng ta biết mình sẽ phải đối mặt với những gì.”
Anh thật tài giỏi Anh thật dí dỏm Anh thật nồng ấm. Giờ thì hôn em đi!
Andie vẫn đang ở trên người tôi, bộ ngực để trần với hai nụ hoa cương lên trong hơi lạnh của điều hoà không khí.
“Ôi anh yêu, điều mà chúng ta đang phải đối mặt lúc này là em cần phải chắc chắn rằng quan hệ của hai ta vẫn ổn. Đó là tất cả những gì em cần.” Cô ấy ép mình sát vào tôi, thật ấm áp và căng tràn sức sống. “Đó là tất cả những gì em cần. Làm ơn đi mà,
Nick, em bứt rứt lắm rồi. Em hiểu anh quá đi chứ: Em biết lúc này anh không muốn nói chuyện, tốt thôi. Nhưng em cần anh… cùng với em.”
Tôi thực sự muốn hôn cô ấy, theo cái cách mà tôi hôn cô ấy lần đầu tiên: răng chúng tôi va vào nhau, cô ấy nghiêng đầu, mái tóc mơn man trên cánh tay tôi, một nụ hôn lưỡi ẩm ướt. Tôi chẳng thể nghĩ được điều gì khác ngoài nụ hôn đó, bởi ngoài việc nghĩ về nụ hôn này tuyệt vời đến thế nào thì nghĩ về bất cứ điều gì cũng thật nguy hiểm. Điều duy nhất ngăn tôi đưa cô ấy vào phòng ngủ lúc này không phải cảm giác sai trái – tuy rằng lúc nào cũng có rất nhiều sắc thái của mặc cảm tội lỗi – mà vì tình thế hiện giờ thực sự nguy hiểm.
Và bởi vì vẫn còn có Amy. Rốt cuộc thì Amy vẫn ở đó, giọng nói của cô ấy đã luôn văng vẳng bên tai tôi suốt nửa thập kỷ nay rồi, giọng nói của vợ tôi, giờ đây không còn là những lời nhiếc móc nữa, mà là những lời ngọt ngào âu yếm. Tôi ghét sự thực rằng chỉ ba lời nhắn nhủ nhẹ nhàng của vợ mình đã có thể khiến tôi ra nông nỗi này, yếu đuối và ủy mị.
Tôi hoàn toàn không được phép ủy mị.
Andie đang dò xét tôi, còn tôi thì băn khoăn tự hỏi liệu cảnh sát có theo dõi nhà của Go không, liệu tôi có nên nghe ngóng xem có ai gõ cửa không. Tôi có một cô nhân tình trẻ trung và vô cùng xinh đẹp.
Mẹ tôi luôn dặn dò con cái rằng: Nếu các con định làm điều gì mà các con muốn biết liệu đó có phải một ý tưởng tồi hay không, hãy tưởng tượng cảm giác khi thấy nó được in trên một tờ báo phát hành trên toàn thế giới.
Nick Dunne, một cựu nhà báo viết cho tạp chí vẫn bị tổn thương lòng tự trọng do đợt cắt giảm nhân sự năm 2010, đã nhận lời giảng dạy cho một lớp báo chí tại Trường cao đẳng sơ cấp Bắc Carthage. Người đàn ông lớn tuổi đã kết hôn này nhanh chóng lợi dụng vị thế của mình khi có một cuộc tình nóng bỏng với một trong những sinh viên trẻ dễ bị dụ dỗ của anh ta.
Tôi chính là sự hiện thân cho nỗi sợ hãi kinh khủng nhất của mọi nhà báo: sự khuôn sáo.
Giờ thì để tôi xâu chuỗi thêm những câu văn rập khuôn như vậy để tiêu khiển cho các
bạn nhé: Mọi chuyện đã từ từ xảy đến. Tôi không hề có ý làm tổn thương bất kỳ ai. Tôi đã đi xa hơn những gì tôi nghĩ. Nhưng mối quan hệ này còn hơn cả một cuộc tình thoáng qua. Hơn cả việc chỉ để nâng cao cái tôi của bản thân. Tôi thực sự yêu Andie. Tôi rất yêu cô ấy.
Lớp học mà tôi đang giảng dạy – “Làm thế nào để khởi đầu sự nghiệp báo chí” – có mười bốn sinh viên ở nhiều cấp độ kỹ năng. Tất cả đều là con gái. Tôi định nói là phụ nữ, nhưng tôi nghĩ con gái thì chính xác hơn. Tất cả bọn họ đều muốn làm việc cho các tạp chí. Không phải những tạp chí với giấy in nhem nhuốc, mà là những tờ tạp chí in giấy bóng bẩy. Bọn họ đã xem bộ phim đó: Bọn họ hình dung mình chạy vòng quanh khu Manhattan, một tay cầm cốc cà phê latte, tay kia cầm chiếc điện thoại, và làm gãy gót giày cao gót của mình một cách đáng yêu trong khi đang vẫy taxi, và rồi ngã vào vòng tay của một anh chàng là bạn tâm giao quyến rũ và cởi mở với mái tóc mềm mại đầy lôi cuốn. Bọn họ chẳng hề hay biết rằng lựa chọn học chuyên ngành này là ngu ngốc và dốt nát như thế nào. Tôi đã dự định nói với họ rất nhiều, về chính sự mất việc của tôi như một câu chuyện cảnh báo. Tuy rằng tôi không hề thích trở thành một hình tượng bi thương chút nào. Tôi hình dung mình kể chuyện một cách thờ ơ, bông đùa – chẳng có gì to tát. Dành nhiều thời gian hơn cho cuốn tiểu thuyết của mình.
Và rồi tôi dành buổi học đầu tiên trả lời rất nhiều câu hỏi đáng sợ, và tôi đã biến thành một tên ba hoa tự cao tự đại, một tên khốn cần sự ngưỡng mộ, đến nỗi tôi không dám nói sự thật, rằng mình đã bị gọi vào phòng của chủ bút và bị cắt giảm nhân sự vòng hai, lê bước trở ra trên quãng đường bi đát đó xuôi theo một hàng dài những vách ngăn ô làm việc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, một xác chết đang lê bước, vẫn đang hy vọng rằng mình sẽ nhận được thông báo về một điều gì đó khác – rằng tạp chí cần tôi lúc này hơn bao giờ hết – đúng vậy! Đó sẽ là một lời nói động viên, một bài diễn thuyết kêu gọi sự cống hiến! Nhưng không, ông chủ của tôi chỉ nói: Tôi đoán là anh đã biết, rất không may là, tại sao tôi lại gọi anh vào đây. Rồi ông ấy dụi đôi mắt bên dưới cặp kính để thể hiện rằng ông ấy đã mệt mỏi và chán nản đến mức nào.
Tôi muốn có cảm giác của một kẻ chiến thắng điềm tĩnh và bóng bẩy, vì thế tôi đã không kể cho sinh viên nghe về thất bại của mình. Tôi nói với bọn họ rằng gia đình tôi gặp khó khăn và cần sự chăm sóc của tôi, điều này đúng, vâng, tôi tự dặn lòng mình vậy, hoàn toàn đúng sự thật, và mới anh hùng làm sao. Rồi Andie xinh đẹp với những nốt tàn nhang ngồi cách vài bước chân ngay trước mặt tôi, đã mở to đôi mắt xanh biếc phía bên dưới những lọn tóc màu chocolate kia, với đôi môi mềm mại he hé mở, bộ ngực thật và lớn một cách lố bịch, đôi chân và đôi cánh tay thon dài – một cô gái gợi tình khủng khiếp, tôi phải thừa nhận như vậy, và hoàn toàn khác với người vợ thanh lịch cao quý của tôi. Từ Andie tỏa ra hơi nóng của cơ thể và mùi hoa oải hương khi đang gõ gõ những dòng ghi chú vào máy tính xách tay của mình, rồi đặt câu hỏi bằng chất giọng khàn khàn “Làm thế nào để người cung cấp thông tin đặt niềm tin và cởi mở với thầy ạ?” Và ngay tức thì, tôi đã nghĩ: Cô gái này từ nơi chết tiệt nào rơi xuống vậy? Đùa à?
Bạn tự hỏi mình rằng Tại sao? Tôi lúc nào cũng chung thủy với Amy. Tôi là kiểu đàn ông sẽ sớm rời quán bar nếu có một người phụ nữ tán tỉnh quá mức, nếu sự đụng chạm của cô ta mang lại cảm giác quá tuyệt vời. Tôi không phải là kẻ bội tình. Tôi (đã từng?) không thích những kẻ bội tình: dối trá, đáng khinh, tầm thường và hư hỏng. Tôi chưa từng bị quyến rũ. Nhưng đó là khi tôi còn hạnh phúc. Tôi ghét khi phải nghĩ rằng mình có câu trả lời dễ dàng đến thế, nhưng cuộc sống của tôi đã từng rất hạnh phúc, và giờ không còn như vậy nữa. Trong khi Andie ở đó, nán lại sau giờ học, đặt những câu hỏi về tôi mà Amy chưa từng hỏi, ít nhất là gần đây. Điều đó khiến tôi có cảm giác mình là một người đàn ông quan trọng, chứ không phải một tên ngốc bị mất việc, một gã đần độn quên không hạ nắp bệ toilet, một gã khờ không bao giờ có thể làm đúng, bất cứ một điều gì.
Có một hôm Andie đã mang cho tôi một quả táo. Quả Táo Mọng Đỏ (đó sẽ là tựa đề cho cuốn hồi ký về cuộc tình vụng trộm của chúng tôi, nếu tôi có ý định viết một cuốn như thế). Cô ấy nhờ tôi xem qua câu chuyện của cô ấy. Đó là sơ lược tiểu sử của một vũ công thoát y ở câu lạc bộ St. Louis, và nó giống như một mẩu tin trên Diễn đàn Phòng gác mái vậy. Khi tôi đang đọc thì Andie bắt đầu ăn quả táo của tôi, nhoài người qua vai tôi, và nước táo đọng lại một cách ngớ ngẩn trên môi cô ấy. Tôi đã nghĩ Khỉ thật, cô gái này đang cố quyến rũ mình, rồi sửng sốt một cách ngốc nghếch, như thể một Benjamin Braddock đã già nua.
Và nó có hiệu quả. Tôi bắt đầu nghĩ về Andie như một lối thoát và một cơ hội. Một sự lựa chọn. Tôi về nhà và thấy Amy đang cuộn tròn trên ghế sofa, đăm đăm nhìn vào tường, im lặng, và không bao giờ mở lời trước với tôi, mà luôn chỉ chờ đợi một trò chơi để phá tan bầu không khí sống sượng vô tận đó. Một thách thức tâm lý không thôi – điều gì có thể khiến Amy hôm nay vui vẻ được nhỉ? Tôi nghĩ: Andie sẽ không làm thế. Cứ như thể tôi hiểu Andie lắm. Andie sẽ cười vào trò đùa đó, Andie sẽ thích câu chuyện đó. Andie là một cô gái Ireland với bộ ngực lớn, xinh đẹp, tốt bụng, và là đồng hương với tôi, một người khiêm tốn và vui vẻ. Andie ngồi ở hàng ghế đầu trong lớp, trông cô ấy lúc nào cũng nhẹ nhàng và luôn chú ý.
Khi nghĩ về Andie, ruột gan tôi không thắt lại như khi nghĩ về vợ mình – một nỗi sợ hãi khôn nguôi khi phải trở về chính ngôi nhà thân yêu, nơi mà tôi không được chào đón.
Tôi bắt đầu hình dung chuyện có thể diễn ra như thế nào. Tôi bắt đầu thèm khát sự đụng chạm của cô ấy – chính thế đấy, như vậy đấy, giống như lời một bài hát ngớ ngẩn từ thập niên 80 – tôi thèm khát sự đụng chạm của cô ấy, nói chung tôi thèm khát được đụng chạm, bởi vợ tôi đã lảng tránh tôi: Ở nhà cô ấy chỉ lướt qua tôi như một chú cá, rồi trôi tuột vào một khoảng xa cách dù ở trong nhà bếp hay trên cầu thang. Chúng tôi ngồi lặng im trên hai chiếc sofa xem tivi, tách biệt như thể đó là những chiếc bè cứu sinh vậy. Khi ở trên giường, cô ấy quay lưng về phía tôi, đẩy chăn và ga trải giường ngăn cách ở giữa. Có lần tôi tỉnh dậy trong đêm, biết rằng cô ấy đang ngủ, nên tôi đã tuột dây áo ngủ của cô ấy sang một bên, rồi áp má và đặt lòng bàn tay của mình lên bờ vai trần của cô ấy. Đêm đó tôi không tài nào ngủ tiếp được. Tôi quá ghê tởm bản thân mình. Tôi đã ra khỏi giường và thủ dâm trong phòng tắm, tưởng tượng ra Amy với ánh mắt cuồng dại mà cô ấy từng nhìn tôi, đôi mắt với bờ mi đầy sáng trong đó đã kích thích tôi, khiến tôi cảm thấy mình như được tận thấu. Khi đã xong, tôi ngồi vào bồn tắm và nhìn chăm chăm vào đường ống nước dẫn qua chiếc vòi xịt. “Cậu nhỏ” của tôi nằm vật sang một bên dọc theo đùi trái một cách thảm hại, như thể một con vật nhỏ bé nào đó vừa mới trôi dạt vào bờ. Tôi ngồi bệt xuống đáy bồn, bẽ bàng và cố không khóc.
Vậy là chuyện đã xảy ra. Vào một trận bão tuyết kỳ lạ và đột ngột đầu tháng Tư. Không phải tháng Tư năm nay, mà là tháng Tư năm ngoái.Tôi làm việc một mình trong quán bar vì Go đang phải chăm mẹ. Chúng tôi thay phiên nhau nghỉ làm, ở nhà với mẹ và cùng xem vài chương trình tivi ngớ ngẩn. Mẹ chúng tôi đã ra đi quá nhanh, bà đã không gắng gượng được cho đến hết năm, thậm chí còn không được gần đến mức như thế.
Thực ra tại thời điểm đó tôi cảm thấy rất ổn, khi mẹ tôi và Go đang ngồi bên nhau xem một bộ phim về bãi biển Annette Funicello, còn Quán Bar đã có một đêm náo nhiệt và bận rộn, một trong những đêm tuyệt vời khi mọi người đến đây. Những cô gái xinh đẹp đều tử tế với các anh chàng chất phác. Mọi người mời rượu những người xa lạ chỉ vì họ thích thế. Cứ như một ngày hội vậy. Và rồi kết thúc buổi tối, đến lúc đóng cửa, mọi người đều ra về. Tôi đang chuẩn bị tra khóa vào ổ thì Andie đẩy cánh cửa bật mở và bước vào, gần như nhảy lên người tôi, và tôi có thể ngửi thấy vị ngọt ngào thoang thoảng mùi bia trong hơi thở của cô ấy, mùi của khói bếp củi trên mái tóc của cô ấy. Tôi đã sững lại trong khoảnh khắc choáng váng ấy, đó là khi bạn đang cố hình dung một người mà bạn chỉ gặp gỡ trong một bối cảnh duy nhất, giờ lại xuất hiện trong một khung cảnh khác. Andie ở Quán Bar. Được rồi. Cô ấy cười phá lên, tiếng cười của một nữ cướp biển và đẩy tôi lùi lại vào trong.
“Em vừa có một cuộc hẹn tồi tệ khủng khiếp, và thầy phải uống với em.” Những bông tuyết vương trên từng nếp tóc gợn sóng tối màu của cô ấy, những đốm tàn nhang bừng lên thật ngọt ngào, đôi má ửng hồng như thể ai đó đã tát cô ấy đến hai lần vậy. Cô ấy có chất giọng tuyệt vời đó, thứ âm thanh nghe mơ hồ như tiếng vịt con, mới đầu thì dễ thương vô cùng, sau lại cực kỳ gợi cảm. “Thầy Nick, làm ơn đi, em phải đẩy ngay mùi vị của cuộc hẹn tồi tệ này ra khỏi miệng mình.”
Tôi nhớ là chúng tôi đã cười vang, và tôi cảm thấy thật thoải mái khi ở bên một phụ nữ và được nghe tiếng cười của cô ấy. Andie mặc quần jeans và áo cashmere cổ chữ V, cô ấy là một trong những cô gái mặc jeans đẹp hơn mặc váy. Nét mặt, thân hình đều tự nhiên đến hoàn hảo. Tôi đứng sau quầy bar, cô ấy thả mình lên chiếc ghế trước quầy rồi đưa mắt dò xét những chai rượu ở phía sau tôi.
“Cô muốn dùng gì, thưa quý cô?”
“Hãy làm em ngạc nhiên xem nào.” Cô ấy nói.
“Phản đối.” Tôi chu môi nói như đang gửi một nụ hôn.
“Giờ thì hãy làm em ngạc nhiên bằng một ly rượu đi.” Cô ấy ngả người về phía trước,
tựa phần thân trên của mình vào quầy bar khiến bầu ngực bị đẩy lên. Cô ấy đeo một sợi dây chuyền mảnh bằng vàng có mặt đá quý, chiếc mặt đá lọt vào giữa khe ngực, ẩn sâu bên dưới chiếc áo len chui đầu. Đừng có trở thành gã đàn ông đó, tôi tự nhủ. Gã đàn ông đang khao khát nơi chiếc mặt đá kia đang ngự trị.
“Em thích mùi vị thế nào?” Tôi hỏi.
“Bất cứ thứ gì thầy đưa, em đều thích.”
Câu nói ấy đã thu hút tôi, chỉ bởi sự giản đơn của nó. Rằng tôi có thể làm một điều gì đó và nó khiến cho một phụ nữ cảm thấy hạnh phúc, và điều đó thật dễ dàng làm sao. Bất cứ thứ gì thầy đưa, em đều thích. Tôi có cảm giác nhẹ nhõm ngập tràn trong lòng mình. Và rồi nhận ra tôi không còn yêu Amy nữa.
Tôi không còn yêu vợ tôi nữa, tôi vừa nghĩ vừa quay sang cầm lấy hai chiếc bình lắc. Thậm chí không còn một chút nào nữa. Tôi đã lau sạch dấu vết tình yêu, hoàn toàn sạch sẽ. Tôi làm thứ đồ uống ưa thích của mình có tên là Buổi sáng Giáng sinh, được làm từ cà phê nóng và rượu schnapps bạc hà lạnh. Tôi uống với cô ấy một ly, và khi cô ấy khẽ rùng mình và bậ̣t cười – một tiếng cười giòn tan – tôi rót cho chúng tôi một lượt nữa. Chúng tôi uống với nhau thêm chừng một tiếng đồng hồ sau giờ đóng cửa, và tôi nhắc đến từ vợ ba lần, bởi tôi đang nhìn Andie và mường tượng cô ấy không một mảnh vải che thân. Một sự cảnh báo rằng đó là điều tối thiểu tôi có thể làm: Tôi có vợ rồi. Em làm gì thì làm.
Cô ấy ngồi trước mặt tôi, tay chống cằm và mỉm cười.
“Đi bộ cùng em về nhà chứ?” Cô ấy nói. Andie đã có lần nhắc đến việc cô ấy sống gần trung tâm thành phố, rằng cô ấy muốn một tối nào đó sẽ ghé qua Quán Bar và chào tôi, mà cô ấy đã nhắc đến việc cô ấy sống gần trung tâm thành phố đến thế nào chưa nhỉ? Trí óc tôi như đã được chỉ dẫn: Rất nhiều lần trong tâm trí mình, tôi đã dạo qua một vài khu nhà để đến trước khu chung cư bằng gạch xây không trát đó, nơi cô ấy đang sống. Chính vì vậ̣y, kể cả khi bỗng nhiên bước chân ra khỏi cửa và đưa cô ấy về nhà, với tôi dường như điều đó chẳng có gì xa lạ – không hề có tiếng chuông cảnh báo nhắc nhở tôi rằng: Điều này thật không bình thường, chúng ta không làm thế này.
Tôi đi bộ cùng cô ấy về nhà, ngược chiều gió và tuyết bay ngập không gian. Tôi giúp cô ấy cuốn lại chiếc khăn len màu đỏ, một vòng, hai vòng, rồi đến vòng thứ ba, tôi cài chiếc khăn cho cô ấy thật gọn gàng, và khuôn mặt chúng tôi gần sát nhau, hai má cô ấy ửng hồng rạng rỡ như trong ngày Giáng sinh, và đây là điều có thể không bao giờ xảy ra trong hàng trăm những đêm khác, nhưng đêm hôm đó lại có thể. Trò chuyện, chếnh choáng say, gió bão, và chiếc khăn quàng.
Cùng lúc, cả hai chúng tôi ôm chầm lấy nhau. Tôi đẩy cô ấy tựa vào một thân cây để giữ thăng bằng, cành cây khẳng khiu làm rơi một ụ tuyết lên người chúng tôi, một
khoảnh khắc tuyệt đẹp và khôi hài chỉ khiến tôi càng muốn được chạm vào cô ấy, chạm vào mọi thứ cùng một lúc, một tay luồn vào trong phía bên trên chiếc áo len chui đầu, tay còn lại ở giữa hai chân cô ấy. Và cô ấy đã để tôi làm vậy.
Rồi cô ấy giằng mình ra khỏi tôi và hai hàm răng va vào nhau lập cập. “Lên nhà với em.”
Tôi sững người.
“Lên nhà với em đi.” Cô ấy nhắc lại. “Em muốn được ở bên anh.”
Cuộc làm tình không tuyệt vời cho lắm, nhất lại là lần đầu tiên. Cơ thể của hai chúng tôi vốn đã quen với những nhịp điệu khác nhau, chưa từng hiểu về nhau cả, trong khi đã từ lâu rồi tôi không gần gũi một phụ nữ. Tôi đạt cực khoái trước, rất nhanh, nhưng vẫn tiếp tục chuyển động, trong ba mươi giây quyết định thì tôi bắt đầu mềm dần bên trong cô ấy, chỉ đủ lâu để cô ấy cảm thấy được quan tâm trước khi tôi hoàn toàn kiệt sức.
Thật thích, nhưng vẫn đáng thất vọng khi không lên được tới đỉnh, đó hẳn là cảm giác của các cô gái khi từ bỏ sự trinh trắng của mình: Đây là tất cả những gì mà người ta vẫn hay nói sao? Nhưng tôi thích cách cô ấy quấn mình quanh tôi, và tôi thích thú nhận ra cô ấy quả là mềm mại như tôi đã hình dung. Làn da mới mẻ. Tươi trẻ, tôi nghĩ một cách hổ thẹn khi hình dung đến Amy và cách thoa kem dưỡng da thường ngày của cô ấy, ngồi trên giường và vỗ đều những lớp kem một cách giận dữ.
Tôi bước vào phòng tắm của Andie, tiểu tiện và nhìn mình trong gương, rồi buộc bản thân phải lên tiếng: Mày là một thằng phản bội. Mày vừa mới thi trượt một trong những bài kiểm tra căn bản nhất của bọn đàn ông. Mày không phải là một thằng tử tế. Và khi ngay cả điều đó cũng không hề khiến tôi thấy khó chịu, tôi đã nghĩ: Mày thực sự không phải một thằng đàn ông tử tế chút nào.
Điều kinh hoàng nhất là, nếu cuộc làm tình không mê mẩn quá mức đến thế, thì có thể đó chỉ là hành động vô ý của mình tôi mà thôi. Nhưng mọi thứ chỉ ở mức ổn, mà giờ thì tôi đã là một tên phản bội mất rồi. Tôi không thể hủy hoại danh tiếng thủy chung của mình vì một thứ gì đó chỉ ở tầm trung bình thế này. Vì vậy tôi biết là sẽ có lần tiếp theo. Tôi không hề hứa với bản thân mình rằng sẽ không còn lần nào nữa. Và rồi lần tiếp theo quả thực rất, rất tuyệt, và lần sau đó nữa thì vô cùng tuyệt vời. Andie đã nhanh chóng trở thành một sự đối lập dễ chịu về thể xác với mọi thứ của Amy. Cô ấy cười với tôi và làm tôi cười, cô ấy không ngay lập tức phản bác hay nghi hoặc tôi. Cô ấy không bao giờ cau có với tôi. Cô ấy thật dễ chịu. Mọi thứ đều vô cùng dễ chịu. Và tôi nghĩ: Tình yêu khiến bạn muốn trở thành một người đàn ông tốt hơn – điều đó đúng, rất đúng. Nhưng có lẽ tình yêu, tình yêu thật sự, còn cho phép bạn sống đúng với bản thân mình.
Tôi đã định nói với Amy. Tôi hiểu rằng sẽ phải có việc đó. Nhưng tôi đã tiếp tục không nói với Amy, hết tháng này qua tháng khác. Và rồi thêm nhiều tháng nữa. Chủ yếu là vì hèn nhát. Tôi không chịu nổi cuộc nói chuyện đó, để phải phân bua về bản thân mình. Tôi không thể tưởng tượng sẽ phải bàn luận vấn đề ly hôn với Rand và Marybeth, bởi chắc chắn họ sẽ tham gia vào cuộc tranh cãi. Nhưng một phần nữa, thực lòng mà nói, đó chính là bởi bản chất chủ nghĩa thực dụng của tôi – khá là lố bịch khi tôi thực dụng đến thế nào. Tôi chưa đề nghị Amy ly hôn một phần vì Amy đã bỏ vốn vào Quán Bar. Về cơ bản, cô ấy sở hữu nó, và lẽ dĩ nhiên cô ấy sẽ lấy lại nó. Và tôi sẽ không thể chịu nổi khi phải nhìn cô em gái sinh đôi của mình sẽ phải tỏ ra can đảm khi phải mất thêm vài năm nữa trong cuộc đời mình. Vì vậy tôi đã để cho mình bị cuốn vào tình thế khổ sở này, mong rằng đến một lúc nào đó Amy sẽ chủ động, sẽ đòi ly hôn, và khi đó tôi sẽ đóng vai một gã đàn ông tử tế.
Niềm khao khát đó – được thoát khỏi tình thế này mà không phải gánh chịu trách nhiệm – quả thực đáng khinh. Càng trở nên đáng khinh, tôi càng thèm khát Andie, người biết rằng tôi không xấu xa như vẻ bề ngoài, giả như câu chuyện của tôi có được phát hành trên báo để những người xa lạ chiêm ngẫm. Amy sẽ ly hôn với mày thôi, tôi luôn nghĩ như vậy. Cô ấy không thể để tình hình này kéo dài lâu hơn nữa. Nhưng khi xuân qua và hè đến, rồi thu sang, và đông tới, tôi trở thành thằng đàn ông phản bội ở tất cả các mùa – quan hệ vụng trộm với một cô nhân tình lúc nào cũng nôn nóng một cách dễ thương – tình thế rõ ràng đã đến lúc một việc nào đó sẽ phải được giải quyết.
“Ý em là, em yêu anh, Nick.” Giọng nói của Anide, đang ở đây, thật không thể tin nổi, trên chính chiếc sofa này của em gái tôi. “Dù chuyện gì có xảy ra đi nữa. Em thực sự không biết phải nói gì khác, em thấy khá là…” Cô ấy giơ hai tay lên. “Ngớ ngẩn.”
“Đừng cảm thấy ngớ ngẩn.” Tôi nói. “Anh cũng không biết phải nói gì. Chẳng có gì để nói cả.”
“Anh có thể nói anh yêu em cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.”
Tôi thầm nghĩ: Anh không thể thốt ra những lời đó được nữa rồi. Tôi đã nói điều này một hay hai lần, lầm rầm bên cổ cô ấy, khi đó tôi có cảm giác nhớ nhà vì một điều gì đó. Nhưng những lời ấy thì đã nói rồi, và có nói nhiều hơn nữa thì cũng thế mà thôi. Rồi tôi nghĩ đến những dấu tích chúng tôi đã để lại, một cuộc tình vụng trộm luôn bận rộn và sơ hở, mà tôi đã không bận tâm đầy đủ đến nó. Nếu tòa nhà của cô ấy có máy quay an ninh, tôi sẽ bị ghi hình. Tôi đã mua một chiếc điện thoại có thẻ dùng một lần chỉ để gọi cho Andie, nhưng thư thoại và tin nhắn đều được gửi đến điện thoại cố định của cô ấy. Tôi đã viết cho cô ấy một tấm thiệp tục tĩu nhân ngày lễ Tình yêu, đến mức tôi có thể hình dung nó phủ kín trang nhất trên các tờ báo, khi tôi gieo vần mê muội với âm hộ. Và nữa: Andie mới hai mươi ba tuổi, nên tôi cho là những lời nói của mình, thư thoại, và thậm chí là những bức ảnh của tôi đều được ghi lại bằng những thiết bị điện tử khác nhau. Một đêm nọ, tôi đã xem lướt qua những bức ảnh trong điện thoại của cô ấy, bởi cảm giác ghen tuông, muốn sở hữu, và tò mò. Rồi tôi thấy rất nhiều ảnh của một hay hai anh bồ cũ đang hãnh diện cười trên chiếc giường của cô ấy, và tôi nghĩ đến một lúc nào đó tôi cũng gia nhập nhóm này thôi – tôi khá là muốn gia nhập nhóm này – và vì lý do nào đó tôi không cảm thấy lo lắng, cho dù những bức ảnh đó có thể được tải về và gửi tới một triệu người trên thế giới này chỉ trong một giây phút muốn trả thù.
“Tình thế hiện giờ cực kỳ rối, Andie à. Anh cần em nhẫn nại thêm một chút.”
Cô ấy đẩy người ra khỏi tôi. “Anh không thể nói anh yêu em cho dù có chuyện gì xảy ra hay sao?”
“Anh yêu em, Andie. Anh yêu em mà.” Tôi nhìn vào mắt cô ấy. Nói Anh yêu em lúc này khá mạo hiểm, nhưng không nói thì cũng thế mà thôi.
“Vậy thì làm tình với em đi.” Cô ấy thì thầm và bắt đầu giật mạnh thắt lưng của tôi.
“Lúc này chúng ta phải thực sự thận trọng. Anh… Đây là nơi rất, rất không hay đối với anh, nếu cảnh sát mà biết chuyện của chúng ta. Xem ra còn hơn cả không hay ấy chứ.”
“Đó là điều mà anh đang lo lắng à?”
“Anh là người đàn ông đang có vợ mất tích và còn có một… cô bạn gái bí mật nữa. Quả thực, nghe có vẻ tệ thật. Cứ như là tội phạm vậy.”
“Điều đó có vẻ như trái đạo đức vậy.” Ngực cô ấy vẫn lộ ra ngoài.
“Mọi người không hiểu chúng ta, Andie. Họ sẽ nghĩ đó là trái đạo đức.”
“Trời ạ, cứ như bộ phim đen tệ hại nào ấy.”
Tôi cười. Tôi là người đã chỉ cho Andie về phim đen – về Bogart và Giấc ngủ sâu, Bồi thường gấp đôi, tất cả đều là những tác phẩm kinh điển. Đó là một trong những điều tôi thích nhất về quan hệ của hai chúng tôi, rằng tôi có thể cho cô ấy xem mọi thứ.
“Tại sao chúng ta không nói với cảnh sát?” Cô ấy hỏi. “Không phải như vậy sẽ tốt hơn…”
“Không được. Andie, đừng có nghĩ đến việc đó. Không được.”
“Họ sẽ phát hiện ra…”
“Tại sao? Làm sao họ có thể biết được? Em đã kể với bất kỳ ai về chúng ta chưa đấy, em yêu?”
Cô ấy nhìn tôi tức tối. Tôi thấy thật tệ: Đây không phải điều mà cô ấy nghĩ sẽ diễn ra đêm nay. Cô ấy đã rất hào hứng khi gặp được tôi, cô ấy đã hình dung một sự đoàn tụ đầy đam mê, một sự an tâm về ham muốn thể xác, còn tôi chỉ bận che đuôi mình.
“Anh xin lỗi, em yêu, anh chỉ muốn biết thôi.” Tôi nói.
“Họ không biết tên anh.”
“Không biết tên, ý em là sao?”
“Ý em là…” Cô ấy nói, và rốt cuộc cũng kéo quai váy lên. “…Bạn bè em, mẹ em, họ biết em đang hẹn hò với ai đó, nhưng không biết tên anh.”
“Và không có bất cứ mô tả gì về anh đấy chứ, đúng không?” Giọng tôi thúc giục hơn tôi muốn, có cảm giác như tôi đang chống đỡ trần nhà sắp đổ sập xuống vậy. “Chỉ có hai người biết chuyện này thôi, Andie nhé. Em và anh. Nếu em giúp anh, nếu em yêu anh, thì sẽ chỉ có hai chúng ta biết mà thôi, và khi đó cảnh sát sẽ không bao giờ phát hiện ra được.”
Cô ấy đưa ngón tay dọc theo quai hàm của tôi. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như – nếu như họ không bao giờ tìm được Amy?”
“Em và anh, Andie à, chúng ta sẽ ở bên nhau cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Nhưng chỉ khi chúng ta thận trọng. Nếu chúng ta không thận trọng, có thể – tình thế đủ xấu đến mức anh có thể phải ngồi tù.”
“Có thể chị ấy đã bỏ trốn cùng ai đó.” Andie vừa nói vừa kề má vào vai tôi. “Có thể…”
Tôi có thể cảm nhận được những suy nghĩ kiểu con gái của cô ấy đang rì rầm, biến sự mất tích của Amy thành một câu chuyện tình lãng mạn phù phiếm và tai tiếng, lờ đi bất cứ thực tế nào không phù hợp với câu chuyện đó.
“Cô ấy không bỏ trốn. Chuyện nghiêm trọng hơn thế.” Tôi đặt một ngón tay dưới cằm để cô ấy phải nhìn lên tôi. “Andie? Anh cần em nhìn nhận một cách nghiêm túc về chuyện này, được chứ?”
“Đương nhiên là em nhìn nhận sự việc một cách nghiêm túc rồi. Nhưng em cần được nói chuyện với anh thường xuyên hơn. Được nhìn thấy anh. Em sợ, Nick ạ.”
“Lúc này chúng ta chỉ cần ngồi yên là được.” Tôi nắm chặt hai vai cô ấy, buộc cô ấy phải nhìn mình. “Vợ anh đang mất tích, Andie.”
“Nhưng anh thậm chí còn không…”
Tôi biết điều cô ấy định nói gì – anh thậm chí còn không yêu chị̣ ấy – nhưng cô ấy đủ khôn ngoan để ngừng lại.
Cô ấy vòng tay ôm lấy tôi. “Xem này, em không muốn tranh cãi. Em hiểu là anh quan tâm đến Amy, và em biết anh thực sự đang lo lắng. Em cũng vậy. Em biết anh đang bị… Em không thể tưởng tượng nổi áp lực đó. Vì vậy em không thấy vấn đề gì với việc phải cư xử kín đáo hơn trước đây, nếu có thể. Nhưng anh phải nhớ là sự việc này cũng ảnh hưởng tới em nữa. Em cần được biết tin tức của anh. Mỗi ngày một lần. Hãy gọi khi nào anh có thể, thậm chí chỉ trong vài giây thôi, để em có thể nghe được giọng nói của anh. Mỗi ngày một lần, Nick nhé. Hàng ngày. Không thì em sẽ phát điên lên mất. Em sẽ phát điên đấy.”
Cô ấy mỉm cười với tôi và thì thầm. “Giờ thì hôn em đi.”
Tôi hôn cô ấy rất nhẹ nhàng.
“Em yêu anh.” Cô ấy nói, và tôi hôn lên cổ của cô ấy, miệng lầm rầm đáp lại. Chúng tôi ngồi trong im lặng, tivi vẫn nhấp nháy sáng.
Tôi nhắm mắt lại. Giờ thì hôn em đi, ai đã từng nói điều đó vậy?
Tôi lơ mơ tỉnh dậy khi mới hơn năm giờ sáng. Go dậy rồi, tôi có thể nghe thấy tiếng con bé vọng lại qua hành lang, đang xả nước trong phòng tắm. Tôi lay Andie – Năm giờ, năm giờ rồi – với những lời hứa hẹn yêu đương và sẽ gọi điện, tôi vội vàng xô cô ấy về phía cửa như thể người tình một đêm đáng xấu hổ.
“Anh nhớ nhé, hàng ngày phải gọi cho em đấy.” Andie thầm thì.
Tôi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm bật mở.
“Hàng ngày.” Tôi đáp lại, nấp sau cánh cửa khi hé nó mở ra và Andie rời khỏi.
Khi tôi quay lưng lại, Go đang đứng ở phòng khách. Con bé há hố́c mồm sửng sốt, nhưng tất cả những phần còn lại trên cơ thể đều đang trong trạng thái đầy phẫn nộ: tay chống nạnh, lông mày cau lại hình chữ V.
“Nick, anh là đồ ngu.”