Đọc truyện Gợn Gió Đêm – Chương 42: Sau này em còn phải dựa vào anh đấy
— “Điệt Điệt, đâu có cô gái nào giống như em vậy?”
Nghe giọng điệu có chút phàn nàn của anh, Tạ Điệt chớp chớp mắt không hiểu.
Cô cảm thấy cô là một cô gái rất chu đáo và lãng mạn nha, vào ngày đầu tiên quay lại với nhau cô liền tặng anh một bó hoa, anh còn điều gì không hài lòng nữa?
Chẳng lẽ đưa thiếu?
Tạ Điệt đã suy nghĩ cẩn thận rồi, trước kia lúc cô và Giang Trạch Dư ở bên nhau 3 năm, với bản tính của mình cô luôn nghĩ rằng tương lai còn dài, vẫn luôn sửa hoài không xong tật xấu kiêu ngạo, lúc nào đối xử với anh cũng vênh mặt, hất hàm sai khiến, keo kiệt trong việc thể hiện tình yêu. Phương thức ở bên nhau và địa vị của 2 người giống như làm nghiêng cán cân, Tạ Điệt nhìn ra Giang Trạch Dư thích mình như thế nào, ỷ được cưng chiều mà kiêu ngạo, diễu võ dương oai, trước nay chưa từng hạ mình mà đối xử tốt với anh.
Tầm mắt cô xuyên qua sườn mặt thanh tuấn của người đàn ông, dừng ở ngoài trời đầy băng tuyết phía ngoài cửa sổ. Dự báo thời tiết ở Yellowknife luôn không chính xác, đôi khi công ty du lịch địa phương thề thốt rằng đêm đó sẽ có bão tuyết và không thể nhìn thấy cực quang, nhưng trời còn chưa tối thì cực quang kia đã treo lơ lửng trên bầu trời; có đôi khi bọn họ lại vỗ ngực bảo đảm rằng ngày có cực quang đẹp nhất là khi nó ẩn sau những tầng mây thật dày.
Khoa học tiên tiến ngày nay còn chưa thể giải thích được các hiện tượng khác nhau của vũ trụ và thiên nhiên, nói gì đến chuyện nhân sinh. Thế sự thay đổi thất thường, ai có thể đoán trước ngày mai lại phát sinh chuyện gì? Có lẽ trên đời không chỉ có sinh, lão, bệnh, tử, mà còn có sự chia xa với người mình yêu.
Vì vậy chỉ có hiện tại, chỉ có mỗi giây mỗi phút còn hít thở chung một bầu không khí, mới là đáng giá và quý trọng nhất.
Tạ đại tiểu thư tự cho là cảnh giới về triết học nhân sinh của mình đã lên một tầm cao mới, cô nghiêng đầu, đặt dao nĩa trong tay xuống, nhẹ nhàng duỗi tay qua, dùng mu bàn tay cọ cọ vào gò má người đàn ông, mỉm cười nói: “Không sao cả, nếu anh thích, về sau ngày nào em cũng mua cho anh”.
Giang Trạch Dư: “……..”
Anh luôn biết rằng mạch não của cô khác những cô gái bình thường.
Rõ ràng anh nên quen với điều đó từ sớm.
Cũng may, Tạ Điệt không chấp nhất với chủ đề tặng hoa này nữa, cô cầm dao nĩa lên lần nữa và chầm chậm dùng bữa, các tế bào não đang đói khát cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động bình thường sau bữa ăn: “A Dư, anh có nghĩ tiếp theo nên làm gì chưa? Ý em là, Chu gia —“
Vài nhân viên trong đoàn làm phim lần lượt đi vào nhà hàng, Tạ Điệt hạ giọng nói: “Năm đó là em nóng vội, sau khi Chu Tử Tuấn vào tù 2 tháng liền đem bản án của anh lật lại. Hắn mới vừa vào tù không lâu, anh lại đảo ngược vụ án, cách thức chứng minh lại là nặc danh. Về mặt thời gian hay hình thức đều thật sự quá trùng hợp, cho nên em đoán rằng trong 5 năm này, Chu Dịch vẫn luôn chú ý tới anh”.
Chỉ là chưa bao giờ nghĩ rằng chàng trai nghèo tội nghiệp này có thể có một nghị lực lớn như vậy, cũng không ngờ rằng cô bạn gái cũ giàu có của anh, người đã bỏ rơi anh từ lâu để bay sang Mỹ, lại tận hết sức lực để làm một việc mạo hiểm như vậy cho anh.
Tạ Điệt nói với ánh mắt đầy lo lắng: “Vài ngày nữa chúng ta trở về Trung Quốc, nếu vẫn thân mật như bây giờ, Chu Dịch chắc chắn sẽ phát hiện, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi. Một thế kỷ trước Chu gia là doanh nghiệp khổng lồ trong nước, còn Chu Dịch cha của Chu Tử Tuấn lại là một thương nhân khiến người khác phải kinh sợ. Ông ta không chỉ có đầu óc kinh doanh, còn biết cách bồi dưỡng tâm phúc. Khi còn trẻ, ông ta là giáo sư Trường Kinh tế và Quản lý của Đại học B. Hiện tại, nhiều nhà lãnh đạo doanh nghiệp ở Bắc Kinh đều là sinh viên đã được ông ta nâng đỡ qua. Em nhớ rằng trong số những nhà đầu tư đầu tiên của Trạch Ưu, một số người trong đó có quan hệ mật thiết với Chu gia, nếu Chu gia làm khó dễ, anh làm sao bây giờ?”
Cô nói một hơi những lo lắng trong lòng trong khoảng thời gian này, lại thấy vẻ mặt người đàn ông ngồi đối diện không chút biến đổi nào. Anh đặt bó hoa hồng lên bàn, rồi thản nhiên xắn tay áo, lộ ra cánh tay trắng nõn và cường tráng.
Giang Trạch Dư nhấp một ngụm cà phê, hiển nhiên vị đắng của cà phê espresso khiến anh cau mày hơn cả lời nói trang nghiêm của cô, anh đành phải cầm dao nĩa lên ăn một miếng bánh muffin kiểu Anh nhân thịt xông khói.
Thấy anh im lặng, Tạ Điệt xoay tròn mắt, giống như thám tử lừng danh Conan dẫm phải công tắc điện, nảy ra một ý tưởng tự cho là thông minh tuyệt đỉnh: “Nếu không…..chúng ta phát triển tình cảm trong bí mật, từ nay ở trên phố em có thể mang khẩu trang hôn anh”.
Nửa miếng bánh muffin nhỏ mà Giang Trạch Dư đưa lên miệng rơi xuống đĩa kèm theo một tiếng “cạch”: “…………..”
Anh có chút bất đắc dĩ đặt nĩa xuống, xoa xoa đầu Tạ Điệt, nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của cô, cuối cùng anh cũng cảm thấy cô đúng là nhỏ hơn anh ba tuổi: “Ăn đi, đừng nghĩ lung tung.”
Tạ Điệt có chút nhụt chí mà “oh” một tiếng.
Mặc dù sinh ra trong Tạ gia, từ nhỏ đã thấy Tạ Xuyên bận rộn duy trì một thương nghiệp lớn, nhưng thành thật mà nói đối với các chi tiết của hệ thống quản lý hoàn chỉnh, cô thật chẳng khác gì người đã ăn thịt lợn nhưng chưa từng nuôi lợn.
Hơn nữa bây giờ Tạ Xuyên đã nói tận tình tận nghĩa, ông buông tay mặc kệ mà trốn chạy, nên thật ra cô cũng không thể giúp gì được nữa.
“Nếu thật sự có một ngày anh phá sản, còn tất cả sản nghiệp trong nước mà Tạ Xuyên để lại cho em cũng bị Chu gia lấy đi, cùng lắm là —“, Tạ Điệt trầm tư trong chốc lát, cặp lông mày dài tinh xảo loé lên, hơi đau lòng những cũng hiên ngang lẫm liệt: “Em làm blogger cũng kiếm được không ít tiền. Hơn nữa em còn có rất nhiều chiếc túi phiên bản giới hạn, còn có cả phòng đựng túi ở nhà anh, cái da cá sấu Himalaya đó, nếu đem đi bán thì chắc chắn có thể bán được………”
Mấy lời lải nhải bị một miếng bánh mì nướng làm nghẹn lại, đầu lưỡi Tạ Điệt nếm được vị ngọt độc đáo của mứt cây phong (1), nhà hàng mở cửa trên sân thượng, hương vị của tuyết mùa đông bị gió lạnh cuốn vào.
**(1): maple syrup: là loại syrup có vị ngọt dịu làm từ nhựa cây phong
Tiếng gió mỏng manh bên tai, hương hoa hồng thoang thoảng, mối tình đầu từng uống canh trứng rong biển trong cantin để tiết kiệm chi phí đang ngồi đối diện cô thì hơi nhếch mép.
“Điệt Điệt, em có tin anh không? Túi không cần bán, những năm về sau mặc kệ phiên bản giới hạn hay kiểu dáng cao cấp, chỉ cần em thích, anh đều sẽ mua”.
Tạ Điệt sững sờ hai giây, sau đó dùng đầu lưỡi liếm miếng mứt béo ngậy. Cô thu hồi nét mặt cau có và buồn bã, cúi đầu nguỵ trang che giấu đôi mắt, gật đầu 2 cái: “Ừm”.
Từ đôi mắt của anh, cô nhìn thấy hoài bão và sự tự tin trước kia mà chàng trai giấu kín trong lòng, cô nhận thấy bờ vai rộng lớn và đôi lông mày cương nghị của anh, anh giống như trước, nhưng cũng lại không giống.
Thời gian đã đem anh trở thành dáng vẻ tôt nhất.
Trong suốt cuộc đời của mình, Tạ Điệt hiếm khi nếm trải mùi vị được dựa dẫm vào người khác.
Cô nhớ lại cuộc sống lúc nhỏ với mẹ ruột Lưu Mộng ở ngoại ô Bắc Kinh. Để kiếm sống, Lưu Mộng mở một quán ăn sáng ở đầu ngõ, bà là tiểu thư Thượng Hải được nuông chiều từ bé, vậy mà mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm nhào nặn bột, làm đủ loại nhân bánh bao để phục vụ khẩu vị của người miền Bắc.
Tạ Điệt thường nghe thấy tiếng khóc của bà trong bếp khi đang nhào bột vào lúc nửa đêm.
Khi đó Tạ Điệt sẽ rời giường, vào phụ nhào bột và làm bánh. Lúc đó cô chỉ khoảng 5-6 tuổi, còn chưa thể đứng vững trên ghế cao, nhưng cô vẫn nhớ các nếp gấp của bánh cần phải nắn ra sao, thịt cần được băm nhuyễn như thế nào.
Khi về lại Tạ gia cũng vậy, không có ai để cô có thể tâm sự những tình cảm ngây thơ thời niên thiếu, thậm chí kì kinh nguyệt đầu tiên cô cũng tự mình lên mạng tìm hiểu, sau đó lén ra siêu thị gần nhà để mua miếng lót — Lúc đó, cô không biết sự khác biệt giữa băng vệ sinh và miếng lót, cô mua nhầm miếng lót và làm hỏng hai chiếc quần, lại phải bí mật giặt sạch chúng.
Vì vậy, cô trở thành như ngày hôm nay, không cần thổ lộ ra hết cũng không cần cái gọi là nơi trú ẩn an toàn, nhìn như không sao cả nhưng thật ra tâm tư cô nặng nề hơn ai hết, và cũng rất khó để hoàn toàn dựa dẫm vào bất cứ ai trên thế giới này.
Nhưng có lẽ, Tạ Điệt nuốt xuống miếng bánh mì nướng ngọt ngào với hương vị mứt cây phong, ấn đầu lưỡi vào răng, đem nửa miếng còn lại để vào bát của người đàn ông, cong đôi mi: “Ăn nhiều một chút, sau này em còn phải dựa vào anh đấy”.
Tác giả có lời muốn nói: Dư muội trở mình