Đọc truyện Gợn Gió Đêm – Chương 16: Nỗi lòng Tạ Điệt (2)
Chiều ngày hôm sau, hội nghị ra mắt sản phẩm mới do YR Group và Tea Party phối hợp tổ chức đã được diễn ra tại sảnh tiệc lớn gần công ty.
Sẽ có nhiều minh tinh và những hiện tượng mạng tham dự tối nay, thậm chí còn có tin tức rằng Phó Chủ tịch Tập đoàn YR Trung Quốc Lâm Cảnh Thước và Giám đốc điều hành Tập đoàn Trạch Ưu Giang Trạch Dư cũng sẽ đến.
Lâm Cảnh Thước vừa mới nhậm chức phó chủ tịch tập đoàn YR. Anh ấy từ Mỹ trở về, đây là lần đầu tiên anh ta xuất hiện ở Trung Quốc; trước giờ Giang thần Giang Trạch Dư sẽ để Phó Chủ tịch Kỷ Du Chi tham dự những bữa tiệc như vậy và chưa bao giờ trực tiếp xuất hiện.
Kể từ lần phỏng vấn trước với Tạp chí Times, Giang Thần đã biến mất khỏi tầm mắt của các phương tiện truyền thông lớn, lần này anh cuối cùng cũng xuất hiện và là điểm nhấn của sự kiện.
Rất nhiều phóng viên đã đến hiện trường, tất cả đều đợi ở bên ngoài trước buổi trưa, muốn chộp được những tin tức đầu tay độc quyền.
Tạ Điệt đến phòng nghỉ nơi tổ chức tiệc vào buổi trưa, có vẻ buồn ngủ. Cô bị làm phiền bởi cuộc điện thoại của Tạ Xuyên đêm qua, mãi đến gần ba giờ sáng mới chìm vào giấc ngủ.
Cô được đội ngũ phục trang đưa vào phòng thử đồ và khoác lên mình một bộ lễ phục màu đen mới nhất của tuần lễ thời trang năm nay.
Tạ Điệt đang mặc lễ phục ngồi trong phòng trang điểm, hệ thống sưởi đã được bật lên, cô mệt cực kỳ, có chút mơ màng sắp ngủ.
Nhà tạo mẫu thiết kế kiểu tóc cho cô rất kiên nhẫn, ông ta cẩn thận tết cho cô một bím tóc lười kiểu Pháp theo khuôn mặt và phong cách ăn mặc của cô, sau đó cuộn phần đuôi tóc lại ra sau đầu, lộ ra một chiếc cổ thon dài mảnh mai.
Nhà tạo mẫu trong khi làm tóc cho cô có chút không nói nên lời. Nhiều minh tinh hàng đầu sẽ có đội ngũ tạo kiểu tóc riêng, trong khi những người khác sẽ để ban tổ chức lo việc trang điểm và làm tóc.
Ông ta vừa mới bước ra khỏi phòng thử đồ VIP bên cạnh, bên trong đều là những ngôi sao hạng 2 hạng 3, danh tiếng so với một blogger thời trang thì lớn hơn nhiều, nhưng dường như giữa một giàn người, tiểu thư Sunny vẫn là đẹp nhất.
Vẻ ngoài 100 điểm, khí chất 100 điểm, nếu không phải khí sắc đang không được tốt thì so ra vượt qua rất nhiều những ngôi sao nổi tiếng.
Sau khi làm tóc xong, một chuyên viên trang điểm khác đến trang điểm cho cô.
Chuyên viên trang điểm xách túi mỹ phẩm đi tới, nhìn thấy cô gái xinh đẹp trước mặt đang nhắm mắt nghỉ ngơi, môi mím chặt, vẻ mặt có chút lạnh lùng, lại có vẻ không dễ gần.
Cô gái có ngũ quan tinh xảo, đường nét sâu và lớp nền thật tốt, nhưng khuôn mặt của cô có hai quầng thâm lớn và hốc mắt sưng đỏ. Vừa thấy là biết tối qua ra ngoài sóng gió, không thể nói là không làm chuyện gì bậy bạ, những người nổi tiếng trên mạng và các blogger này trước mặt trông sáng sủa, xinh đẹp, thực ra đời tư của họ rất hỗn loạn.
Sắc mặt của chuyên viên trang điểm xấu đi, giọng điệu của cô ta rất hung hăng: “Cô Sunny, cô có phải đang làm khó tôi không? Cô biết rằng hôm nay có một bữa tiệc, tối hôm qua còn đi ra ngoài chơi? Khí sắc kém như vậy, quầng thâm lớn như vậy, tôi trang điểm thế nào được? Đây không phải là cố ý làm khó dễ tôi sao?”
Tạ Điệt tối hôm qua khóc đến mất kiểm soát, vốn dĩ tâm tình đã rất bực bội rồi, cô lập tức sầm mặt khi nghe thấy giọng điệu châm chọc, cau mày nói: “Nếu tôi đẹp và trong trạng thái hoàn hảo thì tôi còn cần cô làm gì nữa?”
Cô nâng cằm, ngây ngốc nói: “Cô ra ngoài đi, tôi sẽ tự làm.”
Tạ tiểu thư chưa bao giờ có thói quen hạ giọng khi phải làm việc với những người không chuyên nghiệp và bất lịch sự như vậy. Chưa kể tâm trạng hôm nay của cô còn rất tệ.
Chuyên viên trang điểm nghe thấy lời nói không chút khách khí nào của cô, nghẹn ngào một lúc rồi ném cọ trang điểm lên bàn trang điểm: “Đây, vậy cô tự làm đi, đừng có mà tìm tôi nếu có vấn đề gì xảy ra trong bữa tiệc!”
Tạ Điệt nghiêng người liếc mắt một cái: “Đi thong thả, không tiễn”.
Cô ngay sau đó liền từ từ chọn ra một vài loại mỹ phẩm thường dùng và kiểm tra chúng cẩn thận. Khó khăn lắm mới vẽ được vài nét, vẻ mệt mỏi biến mất, người trong gương lại lần nữa rạng rỡ trở lại.
———
Từ phòng trang điểm đi ra, Tạ Điệt lấy ra thư mời, cất bước về phía đại sảnh yến tiệc.
Cô tìm thấy chỗ ngồi của mình ở hàng ghế thứ tư của dãy ghế thấp nhất trong sảnh tiệc. Hàng ghế đầu tiên là dành cho các vị trí cấp cao. Tạ Điệt liếc nhìn và nhận ra nhiều người trong số họ có liên hệ với Tạ gia, một số người trong đó thậm chí còn đến Tạ gia để chúc Tết khi cô còn nhỏ.
Chỗ ngồi của Giang Trạch Dư và phó chủ tịch YR nằm giữa, ghế ngồi đang còn trống, họ vẫn chưa đến.
Hàng ghế thứ 2 và thứ 3 dành cho các ngôi sao lớn. Trong một buổi tiệc thời trang như vầy, các minh tinh đều trang điểm rất tinh xảo, ăn mặc lộng lẫy, trang sức trên người đều rất xa hoa.
Minh tinh đúng là minh tinh, dù là khuôn mặt, cốt cách hay tỷ lệ cơ thể đều hoàn hảo thì ngược lại, các blogger và những người nổi tiếng trên mạng sau hàng thứ tư lại kém hơn rất nhiều – vì vậy, ngay khi Tạ Điệt ngồi ở hàng ghế thứ 4 đã thu hút sự chú ý của nhiều người, một số phóng viên báo đài đã lặng lẽ quay camera qua và chụp lại.
Một vài blogger nhỏ và người nổi tiếng trên mạng nhìn cô thì thầm.
Trợ lý Zoe ngồi bên cạnh, kéo váy cho Tạ Điệt, vẻ mặt có chút do dự, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận.
Tạ Điệt cảm nhận được sự không thoải mái của cô ấy, xoay người lại: “Có gì thì nói mau đi.”
Cô bé này bước vào Tea Party với tư cách là trợ lý ngay sau khi tốt nghiệp đại học, đây là công việc đầu tiên của cô nàng. Cách đây vài ngày, cô bé đã khóc và nhờ cô đưa đến bữa tiệc này, nói rằng mình là fan hâm mộ số một của Giang Thần, việc cô bé có thể nhìn thấy Giang Thần hay không là đều nhờ vào cô.
Nhưng biểu hiện như táo bón bây giờ của cô bé là sao đây?
Zoe rụt rè liếc nhìn cô và nói với đôi má phồng lên: “Chị Sunny, chuyên viên trang điểm vừa rồi nói chị là người kiêu ngạo, khinh thường người khác. Em đã cãi với cô ta vài câu mà cãi không lại…..Bây giờ chắc nhiều người đã biết chuyện rồi. Em đoán là giờ họ đang nói xấu chị”.
** người kiêu ngạo, khinh thường người khác: nguyên văn đoạn này là “chơi đại bài”, dùng để chỉ những người nổi tiếng mà kiêu ngạo, khinh thường người khác.
Tạ Điệt hờ hững ngồi xuống, thẳng sống lưng, cười nói: “Chỉ có vậy thôi sao?”
Zoe sững người một lúc, tức giận nói: “Chị Sunny, chị không tức giận sao? Họ chắc chắn là ghen tị vì chị đẹp hơn họ!”
Tạ Điệt không nói nên lời, từ nhỏ đã có quá nhiều người nói cô tính khí đại tiểu thư, nếu lần nào cũng phải tức giận thì chỉ làm bản thân chịu thiệt.
Zoe tiếp tục lẩm bẩm: “Rõ ràng là chuyên viên trang điểm kia ăn nói hung hăng như vậy, chị Sunny cũng đâu nói gì, chỉ là nói tự mình trang điểm thôi, là cô ta không đủ chuyên nghiệp.”
Nói xong, cô đỏ mặt mà vỗ về nịnh nọt Tạ Điệt, ghé tai nói nhỏ: “Chị Sunny, chị trang điểm trông đẹp quá. Em nghĩ so với Phùng Tiêu ngồi ở hàng đầu tiên thì đẹp hơn nhiều.”
Phùng Tiêu là một ngôi sao đã tham gia chương trình thử giọng cách đây một thời gian và hiện là một minh tinh đình đám. Khi ra mắt, cô ấy đã có một vẻ ngoài xinh đẹp.
Tạ Điệt nghe vậy thì cười nhướng mày: “Trước khi trang điểm thì không đẹp sao?”
Dưới ánh đèn rực rỡ trong sảnh tiệc, cô mặc một chiếc váy đen khoét lưng lớn, lộ ra chiếc cổ thon thả và thung lũng bướm tinh xảo, khe hở xinh đẹp phía sau kéo dài đến thắt lưng, khi cô quay đầu lại híp mắt cười, sự rạng rỡ bên trong cùng sự tự tin và kiêu ngạo như đang che giấu một số câu chuyện không rõ ràng.
Cô ăn diện lộng lẫy, xinh đẹp đến mức cô trợ lý bé nhỏ ngồi kế bên cũng phải đỏ mặt.
Tối hôm qua cô gọi cho anh, anh ôm điện thoại cả đêm không ngủ, còn cô bây giờ nét mặt vẫn đang toả sáng.
Giang Trạch Dư đứng ở bên hông cửa sảnh tiệc, ánh mắt ngưng trụ, thật lâu vẫn không thể cất bước.
Thành Chí Dũng giơ tay quơ quơ trước mặt anh, cho là anh vẫn không nhìn rõ: “Giang tổng, chỗ ngồi của anh ở hàng ghế đầu, tôi dẫn anh qua”.
Giang Trạch Dư thu hồi ánh mắt, đi thẳng một đường đến chỗ ngồi.
———
4:30 chiều họp báo chính thức bắt đầu, lần này YR Group và Tea Party cùng nhau sản xuất một số sản phẩm mới, bao gồm áo phông, váy, túi xách, còn nghiên cứu phát minh một số sản phẩm son môi và nước hoa.
Sân khấu chữ T được dựng ngay tại chỗ để tạo điều kiện cho người mẫu trình diễn quần áo và túi xách, ngoài ra còn có một số gian hàng bằng kính trong suốt trưng bày một số sản phẩm làm đẹp mới.
Hai giờ sau, họp báo kết thúc, các phóng viên rời đi, mọi người cầm thư mời đi tới phòng ăn bên cạnh dùng bữa tối.
Tiệc tối sau hội nghị kiểu này thường theo phong cách phương Tây. Khách dự tiệc không cần phải ngồi xuống, chỉ đi loanh quanh với ly sâm panh trên tay, điều này giúp mọi người giao tiếp dễ dàng hơn.
Zoe uống một ngụm nước trái cây, mắt cô bé đảo quanh một cách vụng trộm, đôi mắt sáng lên đột ngột sau khi nhìn thấy người cô muốn thấy, cô kéo váy Tạ Điệt: “Chị Sunny mau nhìn kìa, hướng chín giờ, là Giang Thần yêu dấu của em. Hồi nãy trong lúc họp báo em chỉ thấy được sau gáy, bây giờ cuối cùng được nhìn thấy người thật rồi, thật là đẹp trai a a a a!”
Tạ Điệt nhìn theo hướng cô bé nói, Giang Trạch Dư trong bộ âu phục đĩnh đạc, tay cầm ly rượu nói chuyện phiếm với người đối diện, chất lỏng màu sâm panh nhạt đang đong đưa sóng sánh.
Một dáng vẻ quý tộc, dịu dàng nhưng cũng lưu manh.
Tạ Điệt nghĩ đến câu nói tức giận tối hôm qua của anh, “Cô muốn tôi giúp cô? Nghĩ cũng đừng nghĩ”, cô không khỏi cười nhẹ. Người đàn ông này trước mặt người khác thì bày ra bộ dạng bình tĩnh lý trí, quay lưng một cái liền trở mặt, nói câu nào nghẹn họng câu đó.
Zoe thấy cô cười thì tỏ vẻ phấn khích: “Chị Sunny, chị cũng thấy Giang Thần rất đẹp trai đúng không? Sắp tới chị và em có thể cùng “đẩy thuyền”. Để em nói chị nghe bí mật này nha, em “đẩy thuyền” CP Giang thần và Kỷ tổng lâu lắm rồi”.
**CP: couples
Tạ Điệt nghi ngờ hỏi: “Kỷ tổng?”
Zoe gật đầu: “Đúng rồi, người sáng lập khác của Trạch Ưu đó, Kỷ Du Chi, Kỷ tổng. Anh ấy cũng rất đẹp trai, tuy rằng không bằng Giang thần nhưng cũng rất soái khí. Em thấy hai người bọn họ chính là một công một thụ, đặc biệt xứng đôi”.
Tạ Điệt như nuốt phải ruồi, hồi lâu sau mới khẽ hỏi: “… vậy trong CP của em, ai công ai thụ?”
Zoe thật sự suy tư một lúc lâu: “Cái này cũng khó nói. Xét về ngoại hình thì Giang thần khẳng định là thụ rồi, nhưng xét về tính cách, em nghĩ Giang Thần bá đạo hơn, dù sao thì những năm đầu lúc Trạch Ưu còn trong điệu kiện thô sơ cũng là một mình anh ấy gánh vác”.
Zoe nói xong, vẻ mặt có chút trầm xuống: “Em nghe mấy người trên Tieba nói là thị lực của Giang Thần cả hai mắt hình như đều bị tổn thương. Ánh sáng quá sáng hoặc quá tối đều không thể nhìn rõ được. Bọn họ đều suy đoán là do công việc của anh ấy quá bận. Chậc, tuổi còn trẻ như vậy vất vả quá làm gì.”
**Baidu Tieba: mạng xã hội trực tuyến của TQ.
Tạ Điệt nghe được những lời này thì bỗng rùng mình, suýt chút nữa làm rơi cả ly rượu.
Suy giảm thị lực hai bên? Sao có thể như thế được?
Cô cẩn thận nhớ lại từng chút một, mấy lần gặp mặt trước đều tốt, tối hôm qua anh còn lái xe về nhà. Nếu anh ấy bị suy giảm thị lực cả hai bên thì chắc chắn không thể lái xe vào ban đêm đúng không?
Đây có phải chỉ là tin đồn hư cấu thôi không?
Tạ Điệt chưa kịp suy nghĩ thì đột nhiên có người gọi cô: “…..Sunny tiểu thư?”
Tạ Điệt quay đầu lại, người đàn ông trước mặt khá cao lớn, trông anh ta hơn cô vài tuổi, khuôn mặt tuấn tú, khí chất tiêu sái, nhìn hơi quen mắt.
Người đàn ông thấy cô không nhận ra mình cũng không khó chịu, cười nói đùa: “Chắc chắn rồi, một người ưa nhìn thì rất dễ nhớ. Tôi nhớ tiểu thư Sunny đây, nhưng em lại không nhớ tôi, thật là uổng phí 5 năm trước, cùng nhau làm bạn trên bãi biển Venice”.
Tạ Điệt bây giờ mới bừng tỉnh nhận ra anh ta là ai, cô mỉm cười xin lỗi: “Max? Đã lâu không gặp, sao anh lại ở đây?”
Max chìa tay ra và nói: “Tôi vừa thăng chức nên quay về đây làm việc”.
Tạ Điệt nhìn huy hiệu của anh ta, từ từ khôi phục tinh thần, cô ngạc nhiên: “Anh là phó chủ tịch mới được bổ nhiệm của tập đoàn YR Trung Quốc, Lâm Cảnh Thước?”
Năm năm trôi qua quá nhanh, phải không? Khi họ gặp nhau cách đây 5 năm, anh ta chỉ là một biên tập viên nhỏ trong bộ phận thời trang của tạp chí Vogue, Tạ Điệt trong lòng suy tư, xem ra anh ta chắc chắn là phú nhị đại được chuyển đến cơ sở để đào tạo”.
Lâm Cảnh Thước, tên tiếng Anh là “Max”, chớp mắt nhìn cô: “Ừ, thật ngạc nhiên, không ngờ lại gặp được em ở đây. Thực ra, tôi đã xem video của em trên Internet, và tôi rất thích!”
Sau khi nói xong, anh nhìn lên nhìn xuống Tạ Điệt, đột nhiên hai mắt sáng lên, như đang suy nghĩ điều gì, anh nắm lấy cổ tay cô vừa đi vừa nói. “Perfect! Sunny, tôi có chuyện muốn nói. Công ty chúng tôi năm nay sẽ cùng Tea Party tuyển chọn một người phát ngôn trong nước, đích thân tôi tự mình xét tuyển. Những sao nữ đi thử vai trước đây đều bị tôi từ chối, tôi vẫn thấy tư chất họ không đủ. Hôm nay gặp được em mới biết được họ kém chỗ nào. Đi, tôi sẽ giới thiệu em với những người bên Tea Party, nếu không có vấn đề gì thì hôm nay chúng ta cùng quyết định.”
Zoe bên cạnh Tạ Điệt há to miệng ngạc nhiên.
Chị Sunny và Lâm Cảnh Thước, phó chủ tịch YR là người quen? Cùng nhau làm bạn ở bãi biển Venice? Chết tiệt, điều này là quá điên rồ, phải không?
Lâm Cảnh Thước luôn là nỗi ám ảnh trong giới thời trang, chưa bao giờ tiết kiệm lời khen khi thấy đồ đẹp nhưng cũng rất kén chọn. Hầu hết các sao nữ đến thử vai trước đây đều bị những lời lẽ đanh đá của anh chế nhạo đến phát khóc.
Vừa nhìn thấy chị Sunny anh ta đã đưa ra quyết định ngay, vậy không phải chị Sunny sẽ là người phát ngôn lần này sao? Zoe sau đó cảm thấy rằng chính mình đang được ôm một cái đùi.
Trong bữa tiệc, một số blogger và những người nổi tiếng trên mạng đã nhìn thấy Lâm Cảnh Thước kéo cổ tay Tạ Điệt từ xa, họ đã bị sốc trong giây lát, sau đó mỉa mai chua chát: “Well, tôi nói mà, kiêu ngạo như vậy còn không phải là có hậu phương sao, hóa ra trong danh sách lại có cả phó chủ tịch YR.”
“Cũng là ỷ vào mình xinh đẹp nên làm những chuyện xấu xa…..”
———
Bên đây Tạ Điệt bị hành động nghĩ cái gì làm cái đó của Lâm Cảnh Thước làm cô dở khóc dở cười. Lúc gặp anh ở LA 5 năm về trước, Tạ Điệt đã biết người đàn ông này hành xử rất khác người thường.
Khi 3 tuổi anh cùng gia đình di dân từ Thượng Hải sang Mỹ. Mặc dù anh chàng có một làn da phương đông, nhưng bên trong thực sự là một người Mỹ – là người thuộc cung Nhân Mã điển hình.
Anh sống với tấm lòng tràn ngập tình yêu thương, có tiền nhàn rỗi, lớn lên với tinh thần vô lo vô nghĩ, nên anh đã cau có giáo huấn cô khi thấy cô ngồi khóc trên bãi biển.
Lúc ấy tiếng Trung của anh không được tốt lắm, ngữ điệu còn pha chút giọng Thượng Hải quê nhà: “Một cô gái tuổi còn trẻ, lại xinh đẹp, có chuyện gì mà nghĩ không ra? Mua một cái túi là có thể giải quyết mọi chuyện. Không thì mua double”.
Tạ Điệt không thể nhịn cười khi nghĩ đến điều này, nhưng cô chưa nhận ra rằng Lâm Cảnh Thước đã đưa cô đi qua gần hết sảnh tiệc.
Lâm Cảnh Thước cuối cùng cũng dừng lại, nắm lấy cổ tay Tạ Điệt, nhiệt tình nói với người trước mặt: “Giang tổng, đây là bạn tôi, tiểu thư Sunny, anh xem có phải cô ấy rất xinh đẹp và khí chất không? Tôi nghĩ cô ấy phù hợp với hình ảnh người phát ngôn mà chúng ta đang tìm kiếm lần này. Anh thấy sao?”
Rượu trong ly của Giang Trạch Dư đung đưa trong nửa phút, ánh mắt của anh dần dần rời khỏi khuôn mặt của hai người họ, cuối cùng ngưng tụ trên cổ tay mà Lâm Cảnh Thước đang nắm chặt.
Thứ ánh sáng chết tiệt trong đại sảnh sáng đến mức anh có thể nhìn rõ một màn này bằng đôi mắt bị suy giảm của mình.
Hầu kết lên xuống, anh híp mắt vẻ mặt vô cảm: “……Hai người biết nhau?”
Tạ Điệt hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng rút cổ tay ra khỏi tay Lâm Cảnh Thước và giấu nó ra sau lưng. Cô đang định giải thích nhưng lại nghe thấy Lâm Cảnh Thước cười nói: Đúng vậy, lúc trước ở bãi biển Venice ở Los Angeles, tiểu thư Sunny và tôi đã có một mối tình một đêm, đến nay tôi còn nhớ mãi không quên”.
Tạ Điệt: “……….”
Mẹ nó cái gì mà tình một đêm, chết tiệt, tên người Mỹ này ra ngoài mà không chịu học tốt tiếng Trung.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay bình luận dưới chương này đều có hồng bao ~~