Gọi Tôi Là Chị Được Không

Chương 8: Không muốn nhìn thấy em 3


Đọc truyện Gọi Tôi Là Chị Được Không – Chương 8: Không muốn nhìn thấy em 3

“Mẹ, Vũ Thần tới, đang ăn cơm với bạn ở bên ngoài.”

Bởi vì tôi chơi thân với Giang Linh nên mẹ tôi và mẹ Giang Linh cũng trở thành chị em tốt. Vừa nghe con trai bảo bối của bạn thân tới tiệm của mình, mẹ lập tức cởi tạp dề “Thật sao? Mẹ đi ra ngoài xem một chút.”

“Mẹ, Vũ Thần còn chưa trưởng thành lại muốn uống bia, mẹ phải dạy thằng bé cho tốt.” Tôi nói giống như một người chị gái quan tâm em trai, thật ra thì tôi muốn mẹ đi mắng cậu ta, muốn cậu ta mất mặt với bạn bè. Thật là âm hiểm, Liêm Di tôi vẫn luôn thiện lương không nghĩ tới thay đổi tính của mình vì Giang Vũ Thần…..

“Bia? Thằng bé này có phải học tính xấu rồi không, mẹ phải dạy bảo nó một chút!” Nói xong mẹ gánh vác trọng trách đi ra khỏi phòng bếp.

Tôi cũng đi theo ra ngoài lén nhìn.

Lúc mẹ đi tới bên cạnh Giang Vũ Thần, cậu ta còn tưởng rằng tôi đưa bia tới nhưng vừa thấy là mẹ tôi lập tức nhảy dựng lên “Dì.”

Mẹ tôi cười ha ha “Vũ Thần tới sao không nói dì một tiếng, nếu không phải Liêm Di nó dì cũng thật là không biết.”

Cậu ta ngượng ngùng sờ gáy “Vốn dĩ không có ý định quấy rầy dì.”

“Quấy rầy cái gì, hôm nay dì mời mấy đứa…..nhưng mà cháu không thể uống bia.” Nói xong mẹ vỗ vỗ vai Giang Vũ Thần.

Hành động này khiến các bạn của cậu ta cười to khiến những người xung quanh giật mình, vì vậy liền nhịn cười giống như cái bánh bao.

Mẹ đảy Giang Vũ Thần ngồi xuống tiếp tục giảng đạo: “Uống rượu sẽ khiến choáng váng đầu khiến tư tưởng con người đần độn, đầu óc không rõ, thậm chí tổn thương não cùng hệ thần kinh, thanh thiếu niên đang thời kỳ phát triển khiến cho bắp thị nhão, chiều cao cũng bị ảnh hưởng. Cho nên rượu rất độc hại với cơ thể chúng ta, nhất là đối với thanh niên thì càng nguy hại hơn.” Gần đây mẹ rảnh rỗi nên giúp thành ủy của chung cư đi tuyên truyền, học được rất nhiều thứ.

“Dạ, là cháu không đúng.” Bộ dáng khiêu khích của Giang Vũ Thần khi đối mặt với tôi hoàn toàn biến mất, bây gờ cậu ta như một đứa trẻ rất nghe lời.

“Được, được, không uống rượu là được, vậy mấy đứa tiếp tục ăn đi, dì ra sau làm việc.”


“Vâng!” Các bạn học nhìn Giang Vũ Thần ỉu xìu, sau đó rối rít gật đầu với mẹ tôi “Cảm ơn dì đã mời chúng cháu ăn.”

“Đừng khách khí, đừng khách khí.” Mẹ tôi cười phất tay một cái tạm biệt mấy đứa nhóc kia.

Mẹ tôi vừa đi đám học sinh liền vỡ òa, bạn Giang Vũ Thần ôm vai cậu “Oa, cậu quen với chủ quán này sao? Hôm nay được hưởng phúc của Vũ Thần rồi.”

“Nhưng mà dì này như cô giáo ấy!”

“Bộ dáng của Vũ Thần vừa rồi quả thật quá đáng yêu!”

“……” Giang Vũ Thần cúi thấp đầu không lên tiếng.

Tôi đứng trong góc nhìn lén không khỏi cười ra tiếng, không nghĩ tới Giang Vũ Thần cũng biết nhận sai! Chỉ là vừa rồi mẹ rất hào phóng, lại cho bọn trẻ kia ăn miễn phí……

Tin nhắn điện thoại của tôi vang lên.

“Ác độc.”

Ơ, Giang Vũ Thần tức giận, cậu ta cho rằng tôi sợ cậu ta sao? So với Giang Linh cậu ta không đáng sợ bằng.

“Đừng gửi tin nhắn cho chị, chị không muốn gặp em, cũng không muốn thấy tin nhắn của em!” Tôi ấn gửi tin nhắn.

Tôi là người rất dễ vui vẻ, nếu như vui liền có thể vui liên tục đến ba ngày. Bởi vì ngày hôm qua trả thù Giang Vũ Thần thành công, hôm qua tôi ngủ mơ một giấc mơ rất đẹp, hôm nay ăn mì cũng cảm thấy ngon, xem phim kinh dị cũng không có cảm giác sợ. Trên đường đi họp lớp tâm tình càng thêm thoải mái.

“Tất cả mọi người đã đến, sao cậu còn chưa tới?” Giang Linh lần thứ ba gửi tin nhắn cho tôi.


“Bởi vì kẹt xe.” Sau khi gửi tin tôi còn gửi kèm một icon mặt cười.

“Kẹt xe sao còn vui vẻ như vậy?”

“Không còn cách nào khác.” Lại một cái mặt cười vui vẻ.

“Bạn yêu, hôm nay cậu không bình thường cho lắm, lát nữa họp lớp xong mình đưa cậu đến bệnh viện.”

“Tại sao? Mình phải khám bệnh gì?”

“Bệnh tâm thần!”

Giang Linh à cậu không hiểu sao mình lại vui đâu…..hơn nữa tốt nhất cậu không cần biết chuyện của mình và Giang Vũ Thần, nhất là nguyên nhân trở thành kẻ thù. Cất điện thoại di động tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, tình hình kẹt xe vẫn rất nghiêm trọng, đoán chừng nửa tiếng sau, tôi mới có thể tới nơi họp lớp.

……

Tôi có tiềm năng bói toán, quả nhiên nửa tiếng sau tôi mới tới nơi họp lớp.

Tôi vào nhà vệ sinh trang điểm lại cùng với chỉnh sửa quần áo xong mới đi tìm phòng hợp lớp.

Đi tới sảnh đang lúc muốn hỏi nhân viên phục vụ phòng họp lớp của chúng tôi thì có một người gọi tên tôi.

“Liêm Di?”


Giọng nói có chút quen thuộc. Tôi nhìn về phía phát ra âm thanh, kết quả không phải là bạn học đi trễ giống tôi mà là Lý Minh Vũ đi chung với một đám người nước ngoài.

Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, không phải anh ta xuất ngoại sao?

Lý Minh Vũ vui mừng bước nhanh về phía tôi “Thật sự là em!” Nói xong dang tay ôm tôi.

Tôi ngơ ngẩn, đây là thói quen khi ở nước ngoài sao? Tôi không thích ứng được.

“Anh buông em ra có được không, ở đây có rất nhiều người.”

Một cái ôm nhiệt tình khiến chúng tôi trở thành tiêu điểm của mọi người.

Lý Minh Vũ mặc kệ có bao nhiêu người anh ta kích động nói “Người đầu tiên anh muốn gặp sau khi về nước chính là em nhưng không liên lạc được, em đổi số sao.”

Tôi gật đầu “Đúng vậy.” Thật ra tôi đổi số vì không muốn anh ta tìm được. Vì muốn đổi chủ đề để anh ta không hỏi số điện thoại, tôi hỏi anh ta “Sao anh lại về nước?”

“Anh quay về giúp công ty ký hợp đồng, phải ở lại khoảng một tháng.”

“Vậy sao.”

“Liêm Di em tới đây làm gì?”

“A, em đi họp lớp đại học.” Nói xong tôi xoay người chỉ về phía phòng họp lớp, sau đó muốn nói “Em đi tước, đã trễ rồi.”

Nhưng khi quay đầu nhìn lại thì lại bị thay thế bằng “Giang Linh”

Cách đó không xa Giang Linh thấy tôi cùng Lý Minh Vũ, vẻ mặt cô ấy rất không tự nhiên, trong đôi mắt không che giấu khổ sở, không nói chuyện, xoay người bỏ đi.

“Chị!” Giang Vũ Thần hung tợn trợn mắt nhìn chúng tôi sau đó chạy đuổi theo chị gái.


Tôi đứng im tại chỗ như bị người khác đánh vào huyệt thái dương, cả người bối rối. Lát sau mới phản ứng được. Giang Linh, đừng hiểu lầm!

“Xin chào, số điện thoại quý khách gọi hiện không liên lạc được.” Liên tục ba ngày Gianh Linh không mở điện thoại.

Tôi cúp máy nằm trên ghế sa lon như một vũng bùn.

“Sao vậy?” Mẹ từ phòng bếp đi ra.

“Hả? Mẹ không tới tiệm sao?” Tôi rầu rỉ vì Giang Linh nên không chú ý tới mẹ.

“Ừ, hôm nay không đông khách, ba con bảo mẹ không cần tới.” Mẹ ngồi bên cạnh tôi đưa cho tôi một quả táo “Con không vui sao?”

Tôi ngồi thẳng dậy cắn quả táo một miếng “Không có.”

“Đúng rồi.” Mắt mẹ đột nhiên sáng lên “Hôm nay ở trên phường mẹ nghe thấy ở vườn hoa quảng trường chuẩn bị diễn ra buổi xem mắt lớn, sẽ có rất nhiều người tham gia, con nên đi xem thế nào.”

“Khụ khụ khụ” Tôi bị sặc “Mẹ, con chưa muốn kết hôn!”

“Không kết hôn đi làm quen mấy người đàn ông cũng được.”

“Sau này hãy nói.” Tôi ôm tài liệu cầm từ công ty về ảo não quay về phòng mình.

Đi tham gia hoạt động nhàm chán đó không bằng vẽ mấy bản thiết kế, có lẽ quản lý thấy tôi chăm chỉ lại có thực lực sẽ sớm áp dụng thiết kế của tôi!

Tôi ấn nút mở máy nhưng đợi một lúc lâu máy tính vẫn không mở.

Sao vậy? Tôi lại ấn nút mở máy nhưng vẫn không có phản ứng. Đưa tay ấn công tắc điện trong phòng tôi mới phát hiện nhà tôi bị cúp điện! Khó trách mẹ ở nhà nhưng không xem ti vi. Rầu rỉ nhìn usb trên tay ngày mai phải giao bản thiết kế ở bên trong.

Ra tiệm internet làm việc? Hình như rất kỳ quái…..Vậy, đi tìm Giang Linh? Được! Phải đi tìm Giang Linh! Tôi muốn giải thích rõ ràng với cô ấy, thuận tiện hoàn thành bản thiết kế của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.