Đọc truyện Gọi Tôi Là Chị Được Không – Chương 37: Dấm là chất xúc tác 1
Editor: Táo đỏ phố núi
“Còn biết đường về à…” Tôi vừa bước vào cửa đã bị trách móc rồi.
Nhìn đồng hồ trên tường một chút, bây giờ mới có tám giờ. Tôi vứt ba lô xuống ghế salon, nhìn Giang Vũ Thần chuyện bé xé ra to hỏi, “Có chuyện gì không?”
“Dĩ nhiên! Tôi sắp thi cuối kỳ rồi, mà chị vẫn không về giúp tôi học bổ túc, thi không tốt thì phải trách ai đây! Hơn nữa, nếu thường xuyên ở cùng với chú đó, sẽ ảnh hưởng tới việc thành thực của chị!”
Thành thực… Giang Vũ Thần cậu ta lại bắt đầu rồi!
“Được rồi, bắt đầu học bổ túc đi, hôm nay học số học đúng không?” Tôi vòng qua ghế salon, ngồi xuống bên cạnh cậu ta, “Đưa sách cho chị.”
Giang Vũ Thần móc cuốn sách từ trong cặp ra, lúc đưa cho tôi không biết từ đâu rớt ra một phong thư, lại còn là màu hồng.
Tôi nhìn thấy lá thư này rơi dưới đất, trong đầu lập tức hiện lên hai chứ: Thư Tình!
Cậu ta vội vàng nhặt lên, cười hi hi ha ha với tôi một tiếng, “Không có gì.” Sau đó lại nhét vào cặp sách.
“…” Mặc dù ngoài miệng tôi không nói gì, nhưng mà trong lòng lại cảm thấy chua chua. Giang Vũ Thần là hot boy của Thất Trung, nhất định là có rất nhiều em gái xinh đẹp thích cậu ta, lần trước lúc đi ăn đồ lạnh ở quán giải khát Tiểu Nịnh cũng đã nhắc nhiều lần rồi, hơn nữa lúc ở trong cửa hàng sushi tôi cũng đã từng nhìn thấy… điễnn dàn nên quýndon.Những cô gái kia so với tôi thì quá trẻ tuổi, đúng là khiến cho người ta hâm mộ mà.
Thấy tôi hoảng thần, cậu ta vỗ vỗ lên bả vai của tôi, “Ngồi thiền à?”
“Chị không phải là Đường Tam Tạng.” Tôi lườm cậu ta một cái, mở sách ra tìm chỗ mà lần trước đã học bổ túc, đang muốn tiếp tục thì Giang Vũ Thần do dự lên tiếng.
“Cái đó, tôi không muốn, nhưng mà không biết bọn họ đã lén lút để vào đó lúc nào. Thật, tôi có thể thề, tôi không muốn nhận. Nhưng mà nếu như ngày nào đó chị thành thật, viết cho tôi…”
“Từ trang số bảy mươi hai tới trang một trăm linh chín,” Tôi lớn giọng cắt ngang lời cậu ta, “Tất cả ví dụ mẫu xem hết đi, sau đó làm bài tập, thời gian một tiếng!”
“Cái gì?” Giang Vũ Thần la hoảng lên, “Chị còn chưa giảng cho tôi đâu, chị kêu tôi làm như thế nào đây? Liêm Di, chị cũng không có chút nhân từ nào rồi, tôi trêu chọc gì chị chứ, mà chị lại chơi tôi như vậy. Lại còn có một tiếng đồng hồ? Nhiều trang như vậy, tôi có thể đọc hết đã không tồi rồi, lại còn làm bài tập nữa!”
“Đây chính là kết quả của lòng tham.” Làm ra bộ dạng ‘chị cũng không có cách nào”, tôi buông tay một cái. “Ai bảo mới vừa rồi cậu ta nói ‘Nếu như ngày nào đó chị thành thực, viết cho tôi…” Cho cậu ta đi vào giấc mộng Xuân Thu đi, tôi sao phải viết thư tình cho cậu ta? Cậu ta có nhiều nữ sinh viết cho tôi, thêm tôi làm gì nữa!
“Lòng tham?” Cậu ta suy nghĩ mấy giây, đột nhiên cười gian ghé người lại bên cạnh tôi, “Liêm Di, chị ghen rồi!”
“Ghen? Chị còn chưa uống nước tương đấy?!” Tôi né tránh cậu ta.
“Đúng là chị đang ghen! Cho rằng tôi không biết à, tôi nói cho chị biết, tôi chính là con giun đũa ở trong bụng chị!”
Giun đũa… Quả thực là lực liên tưởng quá phong phú, tôi lập tức liên tưởng tới con giun đũa, hơn nữa đầu của Giang Vũ Thần còn dài… Mắc ói, quái vật!
“Chị cũng mau thành thật một chút đi! Nói với em là chị thích…”
“Thích gì?” Thời khắc mấu chốt, mẹ tôi và cha tôi mở cửa vào nhà.
Ồ! Quá nguy hiểm! điễnn dàn nên quýndon. Nếu như tốc độ nói chuyện của Giang Vũ Thần nhanh hơn một chút nữa, hai chúng tôi sẽ… Âm thầm thở phào một cái, nhân lúc cha mẹ không chú ý, tôi hung dữ trợn mắt nhìn Giang Vũ Thần một cái.
Cậu ta cũng biết mới vừa rồi đúng là rất nguy hiểm, len lén thở ra.
“Hai đứa nói cái gì? Liêm Di thích gì?” Cha cười híp mắt đi lại ngồi gần chúng tôi.
“Không, không có gì.”
“Ha ha ha ha ——” Đột nhiên cha tôi mỉm cười hạnh phúc.
“Cha, hôm nay cha uống rượu à?”
“Ha ha ha a —— không có.”
“Vậy thì chú đang vui mừng cái gì?”
“Ha ha ha a ——” Cha giơ tay lên sờ sờ đầu Vũ Thần, giống như sờ đầu của đứa con trai nhà mình, “Nhìn hai đứa bọn con cãi nhau giống y như là chị em ruột.”
Chị em ruột…
Nghe thấy ba chữ này, sắc mặt của tôi và Vũ Thần không hẹn mà cùng xám xịt lại.
“Bạn yêu dấu —— cậu hãy mau gọi điện thoại cho thượng đế, kêu ông ấy mau làm ra một cơn mưa dao găm, giết chết mình đi!” Bên trong điện thoại, Giang Linh gào khóc lên khiến cho màng nhĩ của tôi muốn thủng luôn.
“Sao vậy, không phải sắp trở về rồi sao?”
“Còn bốn năm ngày nữa! Nói cho cậu nghe, ở đây mình ăn cơm không quen, giường ngủ cũng khó chịu! Cả người mình không được thoải mái!” Những lời oán trách này, lần trước khi nói chuyện điện thoại với Giang Linh, cô ấy cũng đã càu nhàu rồi.
“Ráng chịu một chút, sau khi trở về mình sẽ mua đồ ăn cho cậu ăn, cậu muốn ăn cái gì thì mua cái đó!”
“Không cần ăn, mình muốn đàn ông! Đàn ông!”
“Bạn yêu, cậu không bị bệnh đấy chứ?” Tôi bị lời nói của Giang Linh làm cho sợ hãi.
“Cậu không biết đâu, cô bạn đi học tập cùng với mình đó, bạn trai của cô ta… quá tốt luôn! Ngày hôm trước, bởi vì anh ta nhớ cô ta, cho nên đã ngồi máy bay tới đây! Máy bay đó, người ta cũng ghét bỏ xe lửa, từ từ đã! Đi tới đây rồi còn mang theo rất nhiều đồ ăn ngon, hơn nữa ngày hôm qua bọn họ cùng nhau đi dạo phố, hôm nay cùng nhau đi xoa bóp… Bạn yêu à, bảo mẹ cậu đưa tư liệu của mình tới hội coi mắt đi! Mình thật sự muốn đàn ông rồi…”
Bởi vì giọng nói của Giang Linh quá lớn, cho nên đã hấp dẫn sự chú ý của Minh Chí ở đối diện tôi.
“Điện thoại cầu cứu…”
Điện thoại cầu cứu… Giang Linh kêu lên giống như là sắp đẻ hoặc là bị người xấu bắt cóc?
Tôi che điện thoại di động lại nói với Minh Chí, “Là chị gái của Vũ Thần, không phải cầu cứu.”
“À, vậy hả, giọng nói lớn thật.”
“Đúng vậy.”
“Này này này… Diễng đáng ele quiý don. Bạn yêu à bạn vẫn còn đang nghe đấy chứ? Làm phiền cậu nói dì đem tài liệu của mình tới hội xem mắt nhá!”
“Đang nghe đây, mình biết rồi, mình sẽ đưa đi giúp cậu, nhưng mà tới lúc đó gặp được đàn ông cực phẩm, cậu cũng đừng có trách mình.”
“Dĩ nhiên sẽ không! Được rồi, cậu làm việc của cậu đi, mình cũng bận rồi.”
“Được!”
Sau khi cúp điện thoại, tôi lấy bản thiết kế đồ đồng phục ở trên bàn sắp xếp lại thứ tự, sau đó hít sâu một hơi, đi vào phòng quản lý.
“Mời vào.”
“Quản lý, thiết kế đồ đồng phục lần trước, em đã làm xong rồi.” Tôi đưa bản thiết kế ở trên tay tới.
Quản lý nhận lấy, cẩn thận mở từng tờ ra xem. Tôi càng lúc càng khẩn trương đứng tại chỗ, hai tay để ở sau lưng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Rốt cuộc quản lý cũng đã xem hết toàn bộ, anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt nặng nề, “Liêm Di à.”
“Vâng.”
Thấy tôi khẩn trương như vậy, quản lý cười, “Cô cứ thả lỏng một chút, không cần phải khẩn trương, thiết kế không tệ. Hấp dẫn học sinh, nhưng mà lại không khoa trương, chỗ đặt logo trường cũng rất sáng tạo.”
“Mới vừa rồi quản lý nghiêm túc như vậy…”
“Tôi chỉ đang nhìn cô, áo cưới Minh Chí cũng đã thiết kế xong rồi, thiên kim của tổng giám đốc vẫn còn chưa về nước, không có cách nào mặc thử, cô hãy giúp một tay đi thử đồ đi.”
“Hả?” Tôi kinh ngạc nói, “Cái này vẫn nên tự mình thử mới ổn, em mặc vào nhỏ hơn thì làm thế nào?”
“Không sao, tôi liếc mắt nhìn qua, vóc người của cô và thiên kim tổng giám đốc cũng không khác nhau lắm.”
“Dạ?”
“Đi đi, vậy cũng là làm việc của công ty mà.”
“Dạ, vậy cũng được ạ.”
“Xế chiều, tôi sẽ cho người đón cô và Minh Chí. Không sao, cô cứ tiếp tục công việc thôi.” Diễng đáng ele quiý don.
…
“Thật sự xin lỗi, bởi vì có một vị tiểu thư rất thích bộ áo cưới đó…” Cô gái ở cửa hàng để tạm chiếc áo cưới nói xin lỗi rồi giải thích với chúng tôi, “Cho nên cô ấy đang mặc thử, mong anh chị tha lỗi…”
“Thôi, cũng đã mặc thử rồi, chúng tôi còn có thể làm gì được nữa, nói cô ấy nhanh lên một chút.” Minh Chí mỉm cười với cô gái kia, lúc đó cô ấy mới thở phào một hơi.
Tôi đã nói thiết kế áo cưới của Minh Chí khiến cho người ta có dục vọng muốn mặc nó vào mà. Sau khi ngồi xuống ghế sofa, cô gái kia bưng trà đến cho hai chúng tôi.
Ánh đèn của cửa hàng áo cưới này rất đẹp, có cảm giác nồng nàn hạnh phúc, cách trang trí bên trong cửa hàng áo cưới, từng món từng món cũng tản ra mùi vị hạnh phúc. Trong lúc bất chợt, tôi vẫn chưa bao giờ tưởng tượng ra ngày mình kết hôn lúc này lại bắt đầu nghĩ tới ngày mình mặc áo cưới.
Nhìn thấu tâm tư của tôi, Minh Chí ở bên cạnh cười khúc khích thành tiếng, “Không vội, một lát nữa em cũng có thể mặc.
“Em đâu có vội.”
“Đúng, đúng, không có.”
Đang lúc chúng tôi nói chuyện thì có một cô dâu từ trong phòng thử áo đi ra. Cô ấy chính là cô gái thích thiết kế áo cưới của Minh Chí. Vóc người cao gầy, da thịt trắng nõn, một đôi mắt to tròn, bản thân đã là mỹ nữu, lúc này lại mặc chiếc áo cưới, thật là đẹp!
Tôi nhìn cô dâu ở trước mặt, nhịp tim cũng tăng nhanh, còn thiếu chút nữa chảy máu mũi, nhưng Minh Chí rất bình tĩnh nói một câu, “Quả nhiên, bản thân thiết kế này phải dành cho người thích hợp mặc mới có hiệu quả tốt nhất.” SSdienng dànlew quy9on.
“Hiệu quả tốt nhất?” Tôi quay đầu nghi ngờ nhìn anh, “Cô gái này mặc vào không đẹp sao?”
“Nhìn đẹp sao?” Anh hỏi ngược lại.
Vốn là lần đầu tiên mặc thử áo cưới, tôi đã rất hồi hộp rồi, bây giờ nghe Minh Chí nói như thế, trong lòng bàn tay tôi lập tức rịn mồ hồi, “Nếu như cô gái này mặc vào không đẹp như vậy, em có cần mặc không?”
“Phải mặc chứ.”
“Không đẹp thì làm thế nào?”
“Không sao.” Minh Chí cười lắc đầu mà nói.
Cô gái trong cửa hàng áo cưới bước nhanh về phía cô dâu, vẻ mặt xin lỗi giải thích một lúc, cô dâu lập tức gật đầu đồng ý thay áo cưới ra. Tôi ở bên cạnh nhìn lại càng khẩn trương. Loại cảm giác lúc này giống như là đi hưởng ứng lệnh triệu tập, mà lúc này người hưởng ứng lệnh triệu tập phải lập tức đi ra. Rốt cuộc cửa phòng thử đồ mở ra một lần nữa, cô gái cửa hàng áo cưới cười cười đi tới nói với tôi, “Thưa chị, bây giờ chị có thể mặc thử rồi, thật ngại vì đã làm mất nhiều thời gian của chị như vậy.”
“Không sao, không sao.” SSdienng dànlew quy9on.
“Ha ha ha.” Minh Chí nhìn ta khẩn trương tới mức cà lăm, chợt bật cười.
Không có cách nào kháng nghị anh, vì tôi đã bị cô gái cửa hàng áo cưới đưa vào phòng thử quần áo.
Thành phẩm áo cưới… Lần trước tôi chỉ mới chạm vào thiết kế của nó, mà bây giờ, tôi lau mồ hôi trên tay đi, cẩn thận từng li từng tí nhấc áo cưới lên. Lúc tôi mặc nó vào, xoay người soi gương, tôi không phát hiện ra mình đẹp hơn bình thường, nhưng mà tôi cảm nhận được một loại hạnh phúc, giống như là một lá cây bay ở trên không trung, cuối cùng cũng chạm xuống mặt đất.
Có lẽ đối với phụ nữ mà nói, trăm ngàn giấc mơ cũng không bằng mặc chiếc áo cưới gả cho một người tốt.
Quả nhiên tôi mặc nó vào không xinh đẹp bằng cô gái vừa rồi, tôi lấy dũng khí, trên mặt là nụ cười lúng túng, đẩy cửa phòng thử đồ ra. Cửa phòng thử đồ vang lên một tiếng ‘két’ thì cửa chính của cửa hàng cũng vang lên một tiếng ‘cạch’ có người đẩy ra. Chắc lại có đôi tình nhân tới xem áo cưới, nếu vậy thì lại có thêm nhiều người nhìn thấy bộ dạng của tôi…
“Minh Chí, em…” Đi ra khỏi phòng thử quần áo, tôi đang xấu hổ muốn ngẩng đầu nhìn về phía Minh Chí. Nhưng mà, người đầu tiên nhìn thấy lại là Giang Vũ Thần.
“Chú…” Nghe thấy giọng nói của tôi, đột nhiên cậu ta quay đầu về phía tôi, “Liêm…”
“…” Tôi ngây ngẩn cả người, nhất thời không biết nói gì, cũng không biết nên làm gì mới ổn. Die~nn ddan leê Quy ido nn.
Giang Vũ Thần cũng ngây người đứng tại chỗ, cậu ta kinh ngạc và nghi hoặc nhìn tôi. Giờ phút này không biết dừng lại bao lâu… Cho tới khi có một nữ sinh mặc đồng phục Thất Trung đi tới.
“Vũ Thần, sao cậu lại đi vào trong này vậy? Làm mình tìm cậu rất lâu!” Nữ sinh với bộ dạng làm nũng xen vào giữa chúng tôi.
“Bây giờ đang là thời gian lên lớp, tại sao em lại trốn học vậy hả?” Sau khi suy nghĩ một lúc, rốt cuộc tôi tìm được một câu nói có thể nói với cậu ta.
“Vậy còn chị thì sao?” Sắc mặt của cậu ta tối xuống, “Không phải chị cũng đi làm sao? Tới đây làm gì?”
“Chị cũng đang đi làm mà.” Tôi giải thích, “Quản lý kêu chị và Minh Chí tới thử mặc áo cưới.”
“Công việc của hai người đúng là rất hay.” Vẻ mặt Giang Vũ Thần không tin.
“Công việc của bọn chị hay? Chị thấy trong giờ học mà một nam sinh và một nữ sinh cùng nhau đi ra ngoài dạo phố. Lúc chị học trung học sao lại không có khóa học này?” Lời nói hoàn toàn không hề trải qua suy nghĩ, tôi còn nói ra mấy lời chua như giấm, cuối cùng còn chất vấn một câu, “Đây chính là cô gái xinh đẹp đã viết lá thư màu hồng cho em sao?”
“Công việc mặc thử áo cưới cũng không tệ! Lại còn có chú đi cùng nữa mới ghê!” Giang Vũ Thần kéo nữ sinh kia qua bên cạnh, “Cô ấy chính là người viết lá thư màu hồng kia cho em, thì sao nào?”
“Thì sao nào… Vù vù, ngọn lửa nhỏ trong lòng tôi cứ thế phun ra, ngày hôm qua vẫn đuổi theo sau mông tôi la hét tôi mau thành thật, hôm nay lại cùng với cô gái viết thư tình kia ra ngoài hẹn hò! Giang Vũ Thần cậu nói yêu thích tôi rốt cục có phải là thật hay không? Tại sao bây giờ tôi lại cảm thấy không an toàn? Đây là do tôi nghĩ quá nhiều hay là tình cảm của cậu vốn không có gì…
“Váy rất vừa người, bây giờ em đi thay ra đây.”
“Vừa cái gì mà vừa.” Lúc tôi xoay người, Giang Vũ Thần phát ra một tiếng khinh thường.
Vốn đã không có lòng tin với mình, tôi nghe thấy cậu ta nói như vậy, lòng tôi cũng lạnh hơn rồi. Giả vờ như không nghe thấy gì cả, tôi đóng cửa phòng thay đồ lại.
“Vũ Thần, chúng tôi thật sự đang làm việc.” Bên ngoài vang lên giọng nói của Minh Chí. Die~nn ddan leê Quy ido nn.Die~nn ddan leê Quy ido nn.
“Chúng cháu cũng đi học.” Giọng nói khó chịu.
“Đừng có lộn xộn, làm gì có chuyện đi học mà ra đường.”
“Vậy có chuyện đi làm ở cửa hàng áo cưới sao? Được rồi, chúng cháu còn có việc, đi trước.”
‘Cạch’ một tiếng, cửa kiếng bị đẩy ra.
Bọn họ đi, bên ngoài yên tình không có tiếng nói chuyện của ai, nhưng bên tai của tôi vẫn còn vang lên câu nói khinh thường kia của Giang Vũ Thần ‘Vừa cái gì mà vừa’.
Tôi so với nữ sinh trung học chính là thua kém rất nhiều. Chênh lệch chín tuổi chợt phơi bày rõ ràng ra ở chỗ này.
Đấy.