Bạn đang đọc Gọi Tao Là Anh Yêu: Chương Phần 2: Chương 1: Có một nỗi nhớ.
Cô dắt chiếc xe đạp chậm chạp rời khỏi con hẻm nhỏ, trong lòng có một chút tủi thân. Từ ngày anh đi đã xảy ra biết bao nhiêu là chuyện, mẹ cô vì bà ngoại bệnh nên phải về quê chăm sóc, để lại cô một mình trong căn nhà tự bươn chải kiếm sống.
” Chú Năm ơi, bơm giùm con cái bánh xe”
” Mi đó hả, sao hôm qua mới bơm mà hôm nay đã xì hơi nhanh thế”
” Dạ con cũng không biết nữa ạ, chắc nó già cũ kĩ quá rồi” cô kiếm đại một lí do lấp liếm cho việc cứ tối đến là lại mở cho hơi xì ra hết để sáng mai có thể tới ủng hộ chú. Chú Năm hoàn cảnh còn khó khăn hơn cô rất nhiều, chú là bộ đội bị khiếm khuyết một chân, từ ngày được tự do đến giờ vì không có bằng cấp nên chú đành phải hành nghề này để kiếm sống, chú có nói thà chết đói chứ không bao giờ đi xin ăn, chú nghèo khổ là thế nhưng chân lí sống của chú luôn khiến nó phải khâm phục khẩu phục.
” Xong rồi, mai mốt đừng có mà đi mở cho hơi xì hết ra nghe không”
” Ơ sao chú biết hay thế?” Cô giật thót, hai mắt tròn xoe.
” Có mở thì cũng làm ơn vặn lại cái nắp cho đàng hoàng người ta mới không phát hiện ra chứ, thiệt là thua cô luôn” chú chắc lưỡi.
” Ờ ha” cô xoa xoa đầu ” Để khi nào mở con sẽ nhớ vặn cho thật kĩ”
” Cô mà mở thì sáng mai đừng nhờ tôi bơm xe nữa đấy nhé”
” Chú này…”
” Không có chú cháu gì ở đây hết, mau đi học nhanh lên”
Cô nhìn cái cây chú đang cầm trên tay thì hốt hoảng chạy ra đằng trước, cười đùa.
” Hì hì, chú Năm là No.1 “
….
….
” Mi ” Minh chạy tới, cậu lúc nào cũng rạng rỡ như thế.
” Hi, cậu ôn bài hết chưa?”
” Ôn hết rồi, hôm nay kiểm tra mà”
” Ừ ” cô cười hiền ” Có gì lát nhớ chỉ tớ nhé, tớ sợ quên”
” Tất nhiên rồi, nhưng hôm qua cậu lại đi làm việc đến khuya phải không?” Minh gắt.
” Đâu có, hôm qua tớ về sớm hơn những 5 phút ấy nhé” cô chu miệng cãi.
” Thật là, 5 phút có nhiều hơn là bao nhiêu đâu, thôi lên ôn bài tiếp đi”
Cả hai cùng bước vào lớp.
” Này, cậu là học sinh mới hả”
Cô nhìn vào cậu bạn to cao đang trùm khẩu trang y tế kín mít kế bên.
” Này, cậu có nghe tớ nói gì không đấy?”
” Thật là bất lịch sự mà” cô đặt đít ngồi phịch xuống ghế, bực mình quay mặt qua chỗ khác.
Cô giáo bước vào, trên tay là một xấp bài kiểm tra.
” Hôm nay không đổi chỗ giống hôm trước nữa, các em ngồi ở vị trí ban đầu”
Mi quay xuống nhìn Minh, hai mắt cứ y như thể là sắp lòi ra đến nơi. Minh hơi giật mình, cũng nhìn cô bằng ánh mắt tội lỗi.
” Mi, quay lên đi em” cô giáo nhắc nhở
Từng tờ bài kiểm tra dần dần được truyền xuống, cô nuốt nước bọt ừng ực nhận lấy bài của mình, cẩn thận ghi đầy đủ họ tên, mắt liếc ngang liếc dọc, bất chợt nhìn thấy tên bàn kế đang rất cắm cúi nhé, chắc hắn không phải dạng vừa đâu.
Cô đọc từng câu, làm các câu đơn giản trước nhưng sao cũng cảm thấy khó đến thế. Đang thương xót cho bản thân mình thì bỗng giọng đọc của tên kế bên vang lên, dù rất nhỏ thôi nhưng cũng đủ cho cả hai nghe thấy.
Cô chép lia chép lịa những gì hắn đọc, nhưng hắn đọc cái kiểu mắc cười lắm nhé, đọc rất chậm rãi, lúc cô nghe hụt và chép không kịp cứ tưởng tiêu luôn rồi thì hắn đọc lại đoạn ấy nữa cơ chứ. Nhưng thôi, cứ quan tâm đến tính mạng của mình trước cái đã.
” Hết giờ ” tiếng cô giáo vang lên như một lời báo tử đến từng đứa học sinh. Nhưng thật may mắn vì cô không ở trong số đó, cô đã chép xong những gì hắn đọc từ 10 phút trước rồi.
….
” Xin lỗi nhé, tớ đã không giúp gì được cho cậu” Minh buồn rầu.
” Không sao đâu, tớ làm được hết rồi”
Cô hứng khởi kể cho Minh nghe về chuyện tên bàn kế bên, mặt của cậu lúc đầu cũng bất ngờ y chang mặt của cô vậy đó. Nhưng sau cùng hai đứa cũng đã đưa ra một lời kết luận rằng tên đó bị bệnh RẢNH RỖI SINH NÔNG NỖI.
” Mi à ” một giọng nói ngọt ngào vang lên.
Nó nhìn qua, một cậu bạn cũng rất bảnh trai đang ngại ngùng nhìn nó.
” B…bạn tìm tớ “
” Ừ ” cậu ta gãi đầu ” Tớ…tớ có chuyện muốn nói, tớ…tớ rất thích Mi”
Cậu bạn ném cho cô một cành hoa hồng cùng bức thư rồi chạy biến.
Minh nhìn cô cười cười, chuyện này cậu cũng quá là quen rồi. Từ lúc vào học lớp 10 đến giờ cô đã xinh đẹp và trưởng thành đến nỗi được biết bao nhiêu là chàng trai để ý, cũng vì thế nên có rất nhiều đứa con gái ghen tị với Mi, đó là lí do cậu luôn muốn ở bên để bảo vệ cho cô.
” Bức thứ mấy rồi?”
” Thứ 302″ cô nhẹ nhàng gấp bức thư bỏ vào trong cặp ” Chiều cậu đi trả với tớ nhé”
” Ừ “
Từ đằng xa có một người không hiểu chuyện phừng phừng sát khí.
….
” Chú Năm, con về rồi nè” cô dựng chiếc xe đạp sát vào tường rồi cầm hai hộp cơm đi tới.
” Hôm nay làm bài được không con?”
” Làm được lắm chú, thế hôm nay chú sửa được nhiều không?”
” Cũng khá, ăn gì thế?”
” Dạ thịt kho trứng với canh cải” cô lấy một hộp cơm ra đưa cho chú.
” Hôm nay lại đi làm thêm nữa phải không? Thôi ăn nhanh lên rồi còn đi làm sớm để về nghỉ ngơi học bài nữa”
” Dạ ” cô vui vẻ ăn, âm thầm cảm ơn ông trời vì đã mang cho cô một người ba thứ hai đến với cuộc đời mình.
….
” Mi đến rồi đó hả? Mau vào thay đầm phục đi, bà chủ mặt bả đang như cái mâm nãy giờ đó” Bích Uyên đứng trước quán cà phê nhắc nhở nó.
” Cảm ơn bồ nha” cô nhanh nhẹn chạy vào nhà vệ sinh ” Không biết khi nào thì mình có lương nhỉ?”
” Mình cũng không biết nữa, bộ bồ có việc cần gấp hả, có gì thì mình ượn”
” Đâu có đâu, mình chỉ hỏi vậy thôi” cô mở cửa bước ra, bộ đầm phục nửa hở nửa kín ôm chặt cơ thể khoe ra những đường cong hoàn hảo.
” Chu choa, dạo này bồ hơi bị đẹp quá mức qui định rồi đấy nhé”
” Hì hì” Cô cười trừ, khoác thêm một cái áo khoác ngoài vào rồi chạy đi làm việc.
Hình ảnh một cô gái trẻ đáng yêu chạy qua chạy lại bưng nước, mặt lấm tấm mồ hôi thu hút biết bao nhiêu là ánh nhìn. Cũng vì vậy mà khách kéo vào quán nườm nượp nên bà chủ quán rất ưu ái cho cô.
” Đây là lương của cưng tháng này” bà ta đặt lên bàn một sấp tiền gồm 5 tờ 500 nghìn mới cứng.
” Dạ con cảm ơn, sẵn đây cô cho con xin phép nghỉ làm được không ạ?” Nó cẩn thận bỏ tiền vào túi.
” Sao vậy?” Hai hàng lông mày rậm rạp của bà chủ nheo lại.
” Dạ tại con muốn chuyên tâm vào chuyện học hành”
” Thôi được rồi, nhưng khi nào muốn thì cứ quay lại đây làm nhé, chị sẽ chừa chỗ cho cưng”
” Dạ con cảm ơn”
Cô bước vào trong cửa hàng Thế giới di động, nhìn một lượt rồi tiến tới chỗ quầy để di động từ 500 nghìn đến 1 triệu đồng.
Tất cả các mẫu mã đều rất đẹp và mới lạ làm cô bối rối không biết phải chọn cái nào. Bỗng từ đâu một cô nhân viên xinh đẹp đi tới.
” Chị muốn mua điện thoại của hãng nào ạ?”
” Hãng á?”
” Dạ vâng, ở đây tụi em có rất nhiều hãng cho chị lựa chọn. Ví dụ như Iphone, Sony, Samsung hay Blackberry gì cũng đều có hết”
” Oaa, bây giờ người ta làm điện thoại bằng trái dâu được luôn hả?” Cô trầm trồ.
” Dạ không, đó chỉ là nhãn hiệu thôi chị” cô nhân viên cười làm Mi đỏ cả mặt.
” Vậy em coi thử cái nào hợp với chị đi, chị không biết rõ lắm”
Cô nhân viên lôi từ trong tủ kính ra một chiếc điện thoại iphone 5.
” Hãng điện thoại này nổi tiếng lắm đó chị. Điện thoại cũng được thiết kế nhỏ gọn và bắt mắt, đặc biệt cực kì hợp với dáng người sang trọng của chị luôn đó”
Cô cầm chiếc điện thoại mân mê trên lòng bàn tay, quả thật là nó rất đẹp và đáng yêu.
” Điện thoại này bao nhiêu vậy em?”
” Dạ là 10 triệu rưỡi thưa chị”
Cô nhẹ nhàng hết sức đặt cái điện thoại xuống, tay bất giác run lên bần bật, miệng mấp máy không nên lời.
” C…cảm ơn em, nhưng em có điện thoại nào cỡ 1 triệu trở xuống không vậy”
Cô nhân viên khinh bỉ nhìn Mi rồi lôi từ trong một cái tủ có vẻ cũ kĩ hơn các tủ khác ra một chiếc điện thoại.
” Đây, điện thoại này cũng cảm ứng được đấy, có 900 nghìn thôi”
Nó nhìn cái điện thoại màu trắng to bằng lòng bàn tay, kiểu dáng cũng không đến nỗi tệ.
” Vậy em lấy cho chị cái này đi”
” Ra quầy tính tiền nhận điện thoại” cô nhân viên cầm điện thoại rồi đủng đỉnh bỏ đi trước.
….
Cô dắt nhanh chiếc xe đạp vào trong nhà, cẩn thận khóa lại rồi nhảy cẫng lên giường, lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại mới mua, tiếp tục công cuộc ” sàm sỡ”.
30 phút trôi qua, dù cho có bấm như bê đê thì cái điện thoại chai lì vẫn không chịu mở làm cô với một sự kiên trì khủng khiếp vốn có cũng phải bỏ cuộc.
Khẽ khàng cất điện thoại vào một hộc tủ, mặt thoáng buồn nhìn tờ giấy ghi số điện thoại của anh, đến bao giờ, cô mới được gặp lại hình bóng đó, đến bao giờ cô mới nghe được giọng nói ngọt ngào trìu mến ấy đây
Mãi suy nghĩ, Huyền Mi lăn quay ra ngủ lúc nào không hay.