Đọc truyện Gọi Hồn – Chương 76: Nhắc Nhở
Chắc chắn không phải vô duyên vô cớ mà cô bé nói những lời như vậy, không khỏi khiến tôi cảm thấy cảm động, trong lòng xuất hiện một cảm giác ấm áp.
“Được rồi, Tiểu Tiểu, tôi tin lời cháu nói được chưa? Đừng khóc, nhìn cháu khóc trong lòng tôi cũng chịu không nổi.
”
Tiểu Tiểu nín khóc mỉm cười khi nghe tôi nói, ôm cổ tôi, vậy mà lại mở cái miệng nhỏ nhắn hôn nhẹ lên mặt tôi một cái, trong lúc nhất thời khiến tôi có chút rối loạn và ngượng ngùng.
Sau đó cô bé trốn sang một bên cười, không ngừng dặn dò tôi: “Ba nuôi, chú nhất định phải cẩn thận, những người đó rất xấu xa, không biết sẽ dùng biện pháp quái quỷ gì để đối phó với chú.
” Khuôn mặt Tiểu Tiểu lộ ra vẻ tức giận.
Tôi vừa mới gật đầu, cô bé dường như nhớ ra điều gì đó, nói tiếp: “Đúng rồi, chỗ cháu có một lá bùa hộ mệnh, đây là vật duy nhất mà ba cháu để lại cho cháu, ông ấy nói rằng nó có thể linh nghiệm và có thể phù hộ cháu cả đời bình an.
Bây giờ cháu đưa nó cho ba nuôi, cháu hy vọng chú có thể bình an thoát khỏi âm mưu của những kẻ xấu xa kia.
”
Tiểu Tiểu cởi cúc áo trên cùng của chiếc áo bông, lấy từ trong cổ ra một sợi dây chuyền nhỏ, sau đó đeo nó vào cổ tôi.
Tôi vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé và liên tục từ chối: “Không được, không được, đây là bùa hộ mệnh ba cháu để lại cho cháu, làm sao chú có thể lấy nó được? Hơn nữa, chú cũng hy vọng bùa hộ mệnh sẽ bảo vệ cháu bình an!”
“Ba nuôi, chú đừng tranh luận với cháu nữa, cháu có ông và các chú bác bảo vệ sẽ không có việc gì, trước hết chú mang nó theo đi, chờ khi thoát khỏi nguy hiểm chú trả lại cho cháu, coi như cháu xin chú, được không?” Nói xong cô bé lộ ra vẻ mặt tủi thân, hơn nữa đôi mắt thì đỏ bừng, một dáng vẻ làm người khác cảm động.
Tôi thực sự không thể phụ nỗi khổ tâm của cô bé, cũng không muốn làm chậm trễ thời gian làm người ngoài chú ý, lúc này tôi đành miễn cưỡng gật đầu.
Cô bé thấy tôi không còn từ chối nữa liền vui vẻ nở nụ cười ngọt ngào: “Được rồi, ba nuôi, cháu trốn đến đây, không thể để ông nội phát hiện, cháu đi trước đây, chú nhất định phải bảo trọng! Sau này cháu còn muốn được chú cõng trên lưng, để cháu có thể cảm nhận hương vị của người ba lần nữa.
” Nói xong cô bé cười hi hi, mở màn lều liếc mắt xem xét bên ngoài, cảm thấy không có ai chú ý, cúi thấp người chui ra ngoài.
Chờ tôi tôi mở màn lần nữa, cô bé đã chạy rất xa nhưng vẫn quay đầu lại và làm một khuôn mặt hề đáng yêu với tôi.
Tôi mỉm cười và quay lại nằm trong lều, không nghĩ đến bản thân chỉ tiện tay cứu được một cô bé say rượu, vậy mà hôm nay cô bé lại mạo hiểm đến báo tin cho tôi và cho tôi lá bùa hộ mệnh mà cô bé đeo.
Xem ra người ta nói người tốt sẽ được báo đáp là không sai.
Nói đến bùa hộ mệnh, tôi nhanh chóng cầm lấy mặt dây chuyền trên tay quan sát cẩn thận, thật ra thì mặt dây chuyền này cũng không quá nhỏ, nó rộng hơn phích nước nóng một chút, nhưng lại là một hình bầu dục, so với nắp chai bia cũng không dày lắm, có một lỗ nhỏ ở phía trên, không biết bên trong buộc một sợi dây đỏ như thế nào.
Mặt dây chuyền đen sẫm, tôi cũng nhìn không ra đây là chất liệu gì, ngọc cũng không phải ngọc, cũng không giống đá, sờ vào rất cứng, cũng không giống làm bằng gỗ, phía trên cũng không có khắc hoa văn, nhưng bên trong dường như có một hình ảnh mờ nhạt, có thể là đã pha tạp chất, cầm trong tay hơi ấm hơn so với nhiệt độ cơ thể người một chút.
Nếu đây đã làm tấm lòng của cô bé, tạm thời tôi sẽ đeo nó, chờ sau này trả lại cho cô bé là được.
Bởi vì có sự nhắc nhở của cô bé trước khi đi nên đêm nay tôi ngủ cũng không ngon, hình như vào lúc nửa đêm, tôi mơ hồ nhìn thấy một bóng đen đang đi ngang qua bên ngoài, vì vậy tôi vội vàng trở mình và đứng dậy, xuyên qua khe hở tôi nhìn thấy bóng đen đó có một chút quen mắt.
Đúng lúc này, từ cửa lều truyền đến vài tiếng hú, tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng tôi có thể nghe thấy rõ ràng, không nhịn được liền giật cả mình.
Khi tôi mở màn cửa, tôi thấy một vật lông lá nhỏ đang nằm trên mặt đất, vẫn còn ngẩng đầu kêu lớn một tiếng.
Tôi đem vật nhỏ này vào trong lều, cầm đèn pin chiếu vào, thì phát hiện hóa ra đó là một con chó con chưa đầy tháng.
Vật nhỏ cứ như thế chui rúc trong vòng tay tôi, hình như nó sợ lạnh và muốn tìm một nơi ấm áp.
Tôi không thể không bối rối đứng dậy, ở vùng núi hoang dã này tại sao lại có một con chó con? Chẳng lẽ là do ai mang đến đây rồi nó tự mình chạy ra ngoài?
Nhưng khi tôi nhìn kỹ lại lần nữa tôi liền hoảng sợ, vật nhỏ trong tay tôi rõ ràng là một con sói con.
Bởi vì mấy năm trước khi tôi lên núi với người chú thứ hai của tôi, tôi đã từng nhìn thấy một bầy sói con vừa mới cai sữa.
Chỗ chúng tôi cắm trại rõ ràng tôi đã kiểm tra cẩn thận, nơi này không có phân hay nước tiểu của sói, chứng tỏ rằng nơi đây không phải là hang sói, như thế nào vô duyên vô cớ lại có một con sói con cơ chứ?
Càng nghĩ về điều đó, trong lòng tôi càng cảm thấy có gì đó không ổn, tôi nhớ ra lúc nãy Tiểu Tiểu đã cảnh báo tôi rằng có người muốn hãm hại chúng tôi.
Đột nhiên, một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu tôi, có thể nào con sói con này là một mồi nhử, phía sau còn có…
Tôi không dám nghĩ đến chuyện tiếp theo nữa, vội vàng đội mũ da, ôm con sói con lao ra ngoài.
Dựa vào ánh lửa bên ngoài vẫn chưa cháy sạch, tôi nhận ra nơi nhà họ Đường đang ngủ, vì vậy tôi chọn một nơi tối tăm để che giấu bóng dáng của mình, tiếp tục đến gần nơi đó.
Tôi nhẹ nhàng chạm vào phía sau dãy lều của nhà họ Đường, rón rén đặt con sói con trên mặt đất, sau đó theo đường cũ trở về, tất cả những việc này đều không bị người gác đêm phát hiện.
Tôi không khỏi cười nhạo vì đã vạch trần được những thủ đoạn mà nhà họ Đường sử dụng, bây giờ tôi muốn các người phải gánh chịu hậu quả, sau đó sẽ chờ xem kịch vui.
Tôi nhặt một bó lớn những cành cây trên mặt đất và đốt lửa để đề phòng những chuyện sẽ xảy ra sau này.
Khi thêm củi, ông lão nhỏ con cũng bước ra khỏi lều, chắc là ông ta đã bị những tiếng động của tôi đánh thức.
Sau đó A Uy, Thái Phụng và những người khác cũng lần lượt đi ra.
Thái Phụng dụi mắt có chút quan tâm hỏi: “Anh Hổ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôi cũng không định nói cho họ biết sự thật, nhưng dặn dò họ đừng ngủ nữa, trốn vào lều và đừng ra ngoài.
Mọi người nhìn thấy tôi ra vẻ thần bí hơn nữa dáng vẻ cũng không giống đang đùa, biết rằng chắc chắn sắp có chuyện sẽ xảy ra, lập tức mọi người cũng không có ý nghĩ sẽ ngủ tiếp.
Tôi lấy ba lô mang theo bên người ra tìm thấy một vài cây dao và các loại vũ khí linh tinh phân chia cho mọi người.
Khi mọi người nhìn thấy dáng vẻ của tôi, họ càng thận trọng hơn, từng người một quay trở lại lều của mình và chuẩn bị sẵn sàng.
Ông lão nhỏ con không những cẩn thận trong công việc mà còn có kinh nghiệm phong phú cùng vào lều với tôi mà không nói một lời.
“Thằng nhóc, cậu nói thật cho tôi biết, cậu biết chuyện gì đúng không?” Giọng nói của ông lão nhỏ con không khỏi nghi ngờ.
Tôi không thể gạt được ông ta, vì vậy tôi đã chọn những điều quan trọng nhất nói một lần, nhưng tôi không đề cập đến chuyện của Tiểu Tiểu…