Gọi Hồn

Chương 44: Quái Ngư


Đọc truyện Gọi Hồn – Chương 44: Quái Ngư


Quái ngư không ngừng xoay loạn đôi mắt tròn trịa, tỏa ra một luồng âm khí khiến người sợ hãi.

Ở ngoài miệng nó còn có sáu cái râu dày như ngón tay nhỏ, liên tục đung đưa giữa không trung.

Nó tạo cho người ta một loại cảm giác vô cùng kỳ dị.
Nhìn thế nào thì tôi cũng cảm thấy nó giống như loại cá nheo mà tôi bắt được trong mương sông lúc nhỏ.

Tôi kinh ngạc trong lòng lại không nhịn được có chút nghi ngờ, bởi vì tôi chưa từng nghe nói cá nheo có thể lớn đến vậy.
Ngay lúc quái ngư khổng lồ rơi xuống, cái đuôi dài mảnh của nó quật mạnh, đánh thẳng lên mái tranh trên chiếc bè tre, ngay lập tức vang lên tiếng nổ bùm bùm.
Trong phút chốc, mái tranh mục nát, những cột tre gãy đoạn đổ ập xuống…
Vào lúc tôi ôm đầu nhìn xuyên qua khe hở giữa hai cánh tay, thì thấy nửa thân trước quái ngư đã lặn xuống nước, mà cái đuôi to lớn mạnh mẽ của nó thì rơi ngay bên cạnh bè tre.

Trong tức khắc lại vang lên một trận tiếng tre nứt toác.
Khi tôi nhấc cái chiếu rách đang che trên đầu ra, thì lại phát hiện một đoạn bè tre đã bị đuôi của con quái ngư đó đập vỡ, dây thừng buộc lại cũng bị đứt rất nhiều, toàn bộ bè tre gần như vỡ nát.
Ngay tại lúc này, tiếng kêu to hoảng sợ của Đường mập vang lên: “A Phụng, A Phụng rơi xuống nước rồi.”
Nghe thấy thế, lòng tôi nhất thời lạnh đi một nửa, vội vàng nhìn theo hướng ngón tay của Đường mập.


Tôi nhìn thấy Thái Phụng bị rơi xuống nước đã ngất đi rồi, thân thể đang từ từ chìm xuống.
Tôi cũng không có thời gian suy nghĩ thêm gì nữa, hai chân đạp mạnh một phát, cơ thể liền nhảy xuống nước, bên tai lại nghe có tiếng căn dặn lo lắng của Đường mập truyền đến: “Người anh em, tôi không thể xuống nước được, cho dù có xuống cũng không lặn được xuống đáy.

Cậu nhất định phải cứu sống vợ tôi lên đó!”
Tôi thầm mắng trong lòng Đường mập thật không biết xấu hổ, cơ thể thì đã rơi vào trong nước, sau đó cả người dùng sức đuổi theo Thái Phụng đang không ngừng chìm xuống dưới.
Khi tôi dùng tay ôm lấy eo nhỏ của Thái Phụng, thì cảm giác được một luồng nước đang lao về hướng tôi, trong lòng không khỏi gấp đến mức mắng to, chắc chắn là con quái ngư đáng chết kia đang bơi đến đây.
Tôi cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, hai chân vẫy đạp lung tung, ôm Thái Phụng vội vàng bơi về phía mặt nước.
Tôi khó khăn lắm mới ngoi được đầu lên trên mặt nước, nhưng lại thấy miệng to mọc đầy răng nanh của con quái ngư kia đang cắn về phía Thái Phụng.
Lập tức dọa tôi sợ không nhẹ, cũng không biết lấy sức lực đâu ra, tôi kéo Thái Phụng ra sau người, đồng thời khống chế cơ thể liều mạng nghiêng về một bên.

Tôi nhấc mạnh hai chân, hai bàn chân đạp ngay miệng quái ngư, kế đó hai chân dùng sức, mượn lực đàn hồi trên chân, tôi và Thái Phụng nhanh chóng lượn về sau.
Ngay sau đó, tôi liền nghe thấy tiếng súng vang lên đoàng đoàng, vừa lúc chặn lại cú tập kích lần nữa của quái ngư.
Cũng may là nơi Thái Phụng rơi xuống cách bè tre cũng không xa, lăn qua lộn lại một phen, chúng tôi đã đến gần mép bè tre.
Ở trong nước căn bản không phải là đối thủ của quái ngư, cho nên tôi chỉ có thể đưa Thái Phụng đang hôn mê bất tỉnh lên bè tre rồi nói sau.
Nhìn thấy A Uy đã sớm đứng bên bè tre tiếp ứng chúng tôi, tôi vội vàng dùng sức đẩy Thái Phụng qua, vừa lúc được cậu ta đưa tay ra tiếp được, sau đó khẽ dùng sức nhấc cô ấy lên bè.
Nhưng khi hai tay tôi bám vào được mép bè tre, ngoi nửa người lên mặt nước, thì nghe thấy những người dân trong thôn đã bị dọa ngốc kêu to lên.

Từ ánh mắt hoảng sợ của bọn họ, đoán chắc là con quái ngư đáng chết kia đang đuổi theo sau người tôi…
Nếu như tôi cứ leo lên bè tre như vậy, khẳng định sẽ giống như xác nữ kia bị quái ngư cắn đứt hai chân.

Vì vậy, tôi không còn chút xíu can đảm nào để leo lên bè tre nữa, chỉ có thể hạ quyết tâm nhảy lại vào trong nước.
Mà ngay tại lúc này, tôi nhìn thấy cô gái Lệ Hoa kia khom người đưa lưng về phía tôi.

Vì vậy, tôi giơ tay sờ một cái lên bờ mông căng mẩy của cô ấy, cô ấy sợ tới mức kêu loạn lên.
Tôi mỉm cười bất lực, cơ thể liền chìm vào trong nước.
Thực ra tôi căn bản không phải là muốn sàm sỡ người phụ nữ điên kia trước khi chết.

Mà là vào lúc bàn tay tôi chạm vào mông cô ấy, cũng đã rút con dao nhỏ trên đó ra.


Có trách thì cũng chỉ có thể trách nơi giấu dao của người phụ nữ điên kia không tốt mà thôi.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, những suy nghĩ này chẳng qua chỉ chợt lóe lên trong đầu tôi rồi thôi.

Sau đó tôi liền nhìn thấy miệng to mọc đầy răng nanh kia cắn về hướng tôi.
Tôi hạ quyết tâm, vào lúc cơ thể đột ngột hụp xuống, con dao nhỏ tinh xảo trong tay đã được tôi duỗi ra.
Tôi liền cảm thấy con dao cắm vào một nơi căng phồng lại còn cực kỳ cứng rắn.
Tôi cũng không để ý được nhiều như vậy, dù sao chỉ cần con dao cắm vào trên người quái ngư là được.

Sau đó hai chân dùng sức, cơ thể không ngừng bơi về phía trước.
Con dao đã đâm đi tôi cũng không rút về lại, mà thay vào đó là trượt về trước theo cánh tay của tôi.

Ngay sau đó, dòng nước bị khuấy điên cuồng khiến tôi không khống chế được thân người, cánh tay duỗi ra cũng bị lệch đi.
Tôi liên tục vẫy đạp lung tung trong nước, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là mau mau tránh xa con quái ngư đáng chết kia, an toàn về lại mặt nước.
Ngay lúc tôi thở không nổi nữa, mới cảm nhận được dòng nước khuấy trộn xung quanh đã yên ổn được một chút.

Vì vậy tôi vội vàng điều chỉnh cơ thể, hai chân đạp mạnh, cánh tay không ngừng bơi hướng lên trên…
Cuối cùng tôi cũng ngoi được đầu lên mặt nước, sau đó há to miệng hít thở từng ngụm không khí.

Nhưng tôi lại thấy mặt nước xung quanh đã trở thành một mảng đỏ tươi, mà không biết từ khi nào chiếc bè tre kia đã cách xa tôi hai ba chục mét rồi.
Tôi không ngờ rằng mình giãy dụa một phen trong nước, vậy mà lại bị dòng nước chảy cuồn cuộn đẩy ra xa đến vậy.

Nhìn thấy tôi an toàn, người trên bè bắt đầu kêu to lên, mà tại nơi cách người tôi không xa đang có một chiếc thuyền đánh cá chạy nhanh đến.
Tôi thở dài một hơi, giơ tay lau bọt nước trên mặt, nhưng phát hiện lại lần nữa mất đi dấu vết của con quái ngư kia.
Nhưng mà trong lòng tôi lại biết khẳng định là nó đang núp ở một chỗ nào đó trong nước, nhìn chằm chằm tôi như hổ đói, tìm thời cơ thích hợp để nuốt chửng tôi, biến tôi thành thức ăn ngon trong bụng nó.
Tôi dùng hết sực lực toàn thân nhanh chóng bơi về hướng ngược lại với hướng bè tre.

Bởi vì vừa nãy tôi bỗng nhiên cảm giác được dòng nước trước người hơi dao động, chắc chắn là con quái ngư khổng lồ kia đang ẩn náu ở nơi bị nhuộm máu, ngăn trở tầm nhìn của tôi.
Đúng như tôi dự đoán, còn chưa bơi ra được bao xa, liền thấy một cái đầu cá đầy răng nanh bơi về phía tôi.
Đối mặt với tình cảnh nguy hiểm như vậy, một điều duy nhất làm cho tôi cảm thấy được một chút an ủi là chiếc thuyền đánh cá kia, đang không ngừng chạy nhanh đến gần tôi.
Tôi từ từ cảm thấy sức lực trên người đã hao hết, khắp toàn thân đều đau nhức.

Đặc biệt là hai cánh tay, giống như là không thể dùng thêm được một chút sức lực nào nữa.
Mắt thấy mình sắp bị chôn thây trong miệng cá, tôi không nhịn được mà nở nụ cười khổ trong lòng.

Không nghĩ tới mình vậy mà phải bị một con quái ngư cắn xé thành thịt nát.
Tôi không cam lòng! Không cam lòng, phải biết rằng cha mẹ ở nhà còn đang đợi tôi về phụng dưỡng tới cuối đời, Kha Phàm xinh đẹp động lòng người còn đang đợi tôi về tìm cô ấy, bạn cùng chơi tốt nhất cũng đang đợi tôi cùng nhau rời nhà lập nghiệp…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.