Bạn đang đọc Gọi Chú Là Anh Nhé: Chương 3
– Chỉ cần sờ trán là được rồi… việc gì phải áp vào thế chứ!
– Áp trán kiểm tra sẽ đúng hơn, bàn tay nhiều khi thân nhiệt nóng làm sao chính xác được!
– Nhưng… dù sao cũng không được!
– Rãnh, thì cũng kiểm tra rồi, đã đỡ hơn hôm qua, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đã, không được đi ra ngoài gió. Tôi sẽ gọi điện xin phép cho Linh nghỉ học hôm nay!
– Ơ… Không cần đâu, cháu khỏe hẳn rồi.
– Đừng có cãi!
Luân nghiêm mặt nói ngắn gọn rồi xuống nhà nấu cháo. Chỉ khoảng 10 phút sau đã đem lên một tô cháo nóng hổi thơm lừng, nhưng thấy nhanh quá nên cũng hơi nghi ngờ, không biết ăn vào có bị làm sao không. Luân như đọc được ý nghĩ đó liền nói:
– Đừng lo, cháo tôi nấu hôm qua rồi. Giờ chỉ hâm lại và nêm nếm cho vừa ăn thôi… Có cần tôi ăn trước để kiểm chứng độ an toàn không?!
Một tô cháo hành với thịt bò bầm và trứng gà, trông không đẹp mắt nhưng lại ăn rất ngon. Không ngờ anh “chú” này cũng nấu ăn được lắm, hóa ra là giấu nghề, bắt Linh phục vụ đây mà.
– Đã gần 8 giờ rồi, chú không đi làm sao?
– Hôm nay tôi được nghỉ…
– Ờm… Thôi chú làm gì làm đi. Cháu ăn xong nằm nghỉ một lát là khỏe ngay thôi!
– Ăn cho hết tô cháo đi rồi uống thuốc.
– Thôi không uống đâu!
– Bắt buộc!!!
Vẫn lại kiểu nói ngang hông đó rồi xuống nhà đem thuốc lên, cô bé nhìn vào là đã muốn nôn ra hết cháo…
– Cháu không uống thuốc đâu. Đắng lắm! Ăn cháo nóng một hồi là khỏe hẳn thôi mà! – Linh nhăn nhó khổ sở.
– Bây giờ muốn tự uống hay để tôi “móm” cho đây?!
Trời ạ, đến bây giờ Linh mới biết cái anh chàng này không chỉ lãnh đạm vô tình mà còn cực kì ác độc nữa, dám đe dọa cô. Mặt cô bỗng đỏ lựng khi nghĩ tới cảnh hắn ta sẽ áp môi hắn vào môi mình, thật ngượng không chịu nổi. Ăn xong tô cháo, Luân lấy tô để sang một bên rồi đưa thuốc và ly nước ấm cho Linh uống.
– Đã nói là không uống rồi mà!!!
– Đếm từ một tới ba, hoặc tự uống hoặc sẽ bị ép uống nhé! Một…
Tên “ác ma” bắt đầu đếm, khi tiếng thứ hai vừa cất lên, Luân trong tư thế sẵn sàng đưa viên thuốc vào miệng mình để móm cho Linh. Cô bé sợ hãi liền ngăn lại và uống hết thuốc, anh chàng nhìn cô uống trong khổ sỡ mà vẫn cười tinh quái. Uống hết cả đống thuốc này quả là một kỳ tích, trước giờ mẹ Linh cũng chưa thuyết phục nổi cô uống đến ngần ấy thuốc như vậy (dù chỉ có 4 viên bé tẹo). Linh đẩy mạnh ly nước vào ngực Luân, nhìn anh chàng với vẻ mặt đầy uất hận:
– Xong rồi đó, bấm nút biến để cháu nghỉ ngơi dùm. Đồ độc tài!!!
– Ngon ha, dám nói vậy với chú mình luôn. Muốn bị ăn đòn hả?
– Chú mà thô bạo với người bệnh, cháu sẽ về méc lại ba!
– Ghê ghê, uy hiếp luôn. Thôi nghỉ ngơi đi nhá, có cần gì thì gọi cho tôi!
– Cám ơn chú, không làm phiền cháu là được rồi.
– Đã bảo lúc không có ai thì cứ xưng hô như trước rồi mà!
– Sao được chứ. Chính chú mới phải đổi đấy! Cứ xưng tôi gọi tên cháu hoài, kỳ quá đi!
– Tôi đã nói chưa bao giờ xem Linh là cháu mình còn gì?!
– Tại sao lại như thế? Nếu vậy chú quan tâm tới cháu làm gì?!
Nét mặt Luân cáu bẳng, tiến tới rất gần Linh, nói với vẻ nghiêm túc:
– Chẳng lẽ tôi đối với em thế nào, bản thân em không rõ hay sao?
Từ sâu trong ánh mắt ấy, Linh đang cảm nhận được một sự nồng nàn, một tình cảm khác mà cô đang đợi chờ và mong ước bấy lâu, chẳng lẽ Luân đối với cô cũng là…
Nắng bình minh len lỏi qua ô cửa nhỏ, Linh bước ra hít một hơi sâu để cảm nhận sự tươi mát dịu nhẹ của một ngày bình yên. Cô sửa soạn đồ đạc, sách vở rồi xuống nhà làm bữa sáng. Luân đã ngồi chờ sẵn ở phòng khách, đọc báo uống cà phê. Ăn uống xong thì Luân chở Linh đi học, một cảm giác im lặng đến đáng sợ bao trùm. Suốt hôm qua đến giờ kể từ khoảnh khắc anh nói với cô câu nói lấp lửng ấy, cả hai bỗng trở nên gượng gạo hơn, khó mở lời với nhau hơn. Nhưng không thể cứ như thế này mãi được, Linh đành chủ động lên tiếng:
– Chiều chú có thể đến đón cháu sớm chút được không? – Vẫn không chịu đổi cách xưng hô.
– Để làm gì?
– Trường có buổi họp phụ huynh. Ba mẹ cháu đi rồi nên…
– Mấy giờ?
– 4 giờ chiều.
Luân khẽ gật đầu rồi rồ ga chạy tiếp. Anh chàng chạy vào cổng rồi gửi xe nhờ trong bãi để vào lớp cùng với Linh.
– Được rồi chú, cháu tự vô được mà, chiều chú hãy tới. – Linh nghĩ Luân lo lắng cho cô nên đi vào cùng.
– Hôm qua xin phép, cô giáo chủ nhiệm của Linh bảo phải trực tiếp vào gặp thì mới chấp nhận cho nghỉ.
– Thế ạ? – Thì ra là tưởng bỡ.
Hai người cùng bước vào phòng giám hiệu. Trên suốt đường đi, rất nhiều ánh mắt hiếu kì hướng về họ. Mấy cô nữ sinh ai cũng trầm trồ, bàn tán về cái anh chàng cao lớn, đẹp trai đang đi cùng với Linh, làm cô cũng cảm thấy ngượng ngùng. Luân vào trong nói chuyện ngắn gọn với cô giáo rồi đi ra, bảo Linh lên lớp học rồi chiều sẽ tới họp.
Chiều. Linh đứng đợi dưới sân. Buổi họp diễn ra ngắn gọn, nhưng sau khi xong thì cô giáo chủ nhiệm yêu cầu gặp riêng Luân nói chuyện một chút. Linh thấy tò mò liền theo dõi…
– Anh là gì của em Linh thế?
– Tôi là chú của Linh.
– Ồ, chú mà còn trẻ dữ vậy sao?
– Chỉ là vai vế thôi.
– Cho mạn phép hỏi… anh nhiêu tuổi rồi ạ?
– Tôi được 28 tuổi rồi.
– Ồ, vậy chỉ nhỏ hơn tôi có 2 tuổi thôi (quá chuẩn). Thế… đã có gia đình chưa?
– Chưa.
– Vậy còn người yêu? – Những câu hỏi bắt đầu chệch hướng.
– Cũng chưa.
– I da, đẹp trai, phong độ như anh mà từng tuổi này nói chưa có người yêu. Chắc kén chọn lắm hả?
– Không… Chắc lại tôi vô duyên thôi!
Dù hơi bị choáng với cách trả lời cộc lốc tỉnh rụi của anh chàng, nhưng cô giáo vẫn quyết lấn tới.
– Vậy… mẫu người yêu lý tưởng của anh thế nào? Anh thấy tôi có đạt tiêu chuẩn không?!
Luân bắt đầu thấy lúng túng, không biết phải trả lời thế nào thì Linh từ ngoài bước vào nói:
– Chú ơi, họp xong chưa ạ? Cháu còn có giờ học thêm nữa đấy!
– Ừ, xong rồi! – Quay sang bà cô – Thôi xin phép cô tôi về.
– Ơ, khoan đã…
Chưa dứt hết câu Luân đã đứng dậy cúi chào rồi vọt lẹ, không ngờ hôm nay lại gặp phải bà cô “ống chề” mê trai. Cả hai bước đi chậm rãi, Linh thấy vẻ mặt tĩnh lặng như hồ của Luân càng khó chịu hơn nên hỏi:
– Thấy cô giáo của cháu thế nào?
– Thế nào là sao?
– Thì người ta đã chủ động ngỏ lời rồi đó. Có chịu không sao không nói đi!
– Chưa kịp nói thì Linh đã vào rồi còn gì?!
– À, hóa ra lúc nãy cháu làm kì đà cản mũi hả? Vậy chú có cần quay lại để nói tiếp chuyện tình còn dang dở không?
– Thôi, không cần đâu. Linh tới đúng lúc mà!
Dù Linh biết chắc là Luân không chịu rồi, nhưng khi nghe từ chính miệng anh nói ra câu đó, lòng cô cũng thấy thoải mái hơn hẳn. Tất nhiên, người như Luân đào hoa cũng không có gì là lạ, nhưng đến mức có thể “rù quến” được cả cô giáo lẫn mấy cô nữ sinh thì cũng tài ghê, hình như lúc nào cũng có đem sẵn theo bùa hay sao ấy.
Tuy nhiên, bản thân Linh cũng không hề bị lép vế, cô nàng cũng thu hút đám con trai kinh khủng, từ những cậu bạn cùng lớp, đến mấy anh năm cuối lẫn mấy cậu em mới vào lớp 10 cũng vẫn hay bám riết để rũ đi chơi. Tất nhiên, hôm nay cái đuôi “tàu xe lửa” ấy đã gặp xui xẻo, khi đụng độ phải “cận vệ” quá oai hùng này. Vừa nhào nhào xáp xáp tới gần Linh là đã hoảng hồn xanh mặt với dáng vẻ uy nghiêm, cực “khủng” chắn ngay phía trước, làm cả đám chạy mất dép…
– Người ta tới nói chuyện thôi chứ có gì đâu mà chú làm họ sợ thế?
– Nhìn vào là biết ý đồ của tụi nói rồi, không làm thế tụi nó cứ tưởng được mà lấn tới hoài đó!
– Cứ làm như là chú thánh thiện lắm vậy á! Cháu đã 16 tuổi rồi, có cặp bồ cũng có sao đâu?!
– Cái gì? Tuổi này vẫn phải chỉ lo học thôi, không được yêu đương trong trường đâu đấy!
– Chú ở nước ngoài mà sao còn cổ hủ hơn trong nước thế?
– Ừ, thế đấy, tóm lại, cấm được yêu!!!
Linh len lén nhìn vào mặt anh chàng, cái vẻ hầm hầm này trong lạ quá, không biết có phải đang ghen không… Dù sao thì được “anh chú” này bảo vệ cô cũng thấy rất vui.
– Tôi sẽ chở Linh qua chỗ làm của tôi.
– Để chi vậy chú?
– Ngồi đó chơi thôi. Vì tôi bận chút việc phải giải quyết, có thể về trễ!
– Vậy chú cứ chở cháu về nhà đi, có sao đâu, khi nào chú về thì về.
– Ở nhà một mình, không sợ bị “sói lạ” đột nhập vào ăn thịt sao?
– … – Dù biết là hù nhưng vẫn sợ.