Đọc truyện Gỗ Mục Không Thể Đẽo – Chương 27
– “Cọc gỗ, anh đang làm gì vậy? Ăn cơm chưa?”
– “Ừ, em thì sao?”
– “Đang ăn nè, ăn cùng với Chung Tình.”
– “Chỉ có Chung Tình sao?”
– “Ặc… Chung Ý vừa mới tới…” Nghe được bên kia “Ừ” một tiếng buồn bã, An Hảo nghĩ một chút cũng biết hắn đang nghĩ gì, cười nói “Sẽ không hiểu lầm gì chứ? Điện thoại di động em để quên ở công ty, có thể là anh ta thuận tay lấy cho em.”
Thuận tay? Phải bao nhiêu thuận tay mới có thể tỉ mỉ phát hiện nhân viên của mình quên mang theo điện thoại di động? Trong lòng Lí Mộc buồn buồn, nhưng cũng khọng muốn vì chuyện này mà không vui, vì vậy vòng vo đề tài, hỏi: “Hôm nay còn bận rộn không?”
An Hảo nhất thời than thở: “Bận chứ bận muốn điên! Cọc gỗ ơi, em loay hoay đến gầy… Anh trở về bồi thường cho em!”
– “Được, muốn ăn cái gì?”
– “Thịt!”
Lí Mộc ở đầu kia điện thoại nhẹ giọng cười: “Thịt gì?”
– “Tùy, dù sao chính là em muốn ăn thịt!”
– “Ừm, được”
– “Cọc gỗ, chừng nào thì anh về? Tình hình của chú vẫn khỏe chứ?”
Lí Mộc gật đầu: “Ừ, tốt lắm.” Dừng một chút, lại nói: “Có thể là qua thêm tuần nữa sẽ về.”
An Hảo thất vọng, nhưng vẫn cười nói: “Vâng, anh chăm sóc chú dì cho tốt, thân thể của họ không ổn, anh phải quan tâm nhiều hơn mới được.”
– “Anh biết rồi. Em mau vào ăn cơm đi, kẻo lạnh.”
An Hảo kì kèo mè nheo nửa ngày mới không tình nguyện gác điện thoại, lúc trở về, Chung Tình đang dùng điểm tâm ngọt. Chung Ý như không có việc gì đem món ăn trước mặt đẩy đến cho An Hảo, nói: “Nếm thử cái này một chút, nhà hàng bọn họ giới thiệu, cũng không tệ lắm.” An Hảo gật đầu một cái, gắp một đũa tượng trưng, rồi cũng không động đến nữa.
– “Đúng rồi, tôi tùy tiện nhận điện thoại của cô, xin lỗi. Bởi vì ở bãi đậu xe cứ vang mãi, tiếng chuông có chút…”
” À, không sao.” An Hảo cười lắc đầu, dáng vẻ không để ý chút nào, trong lòng lại đang mài dao xoèn xoẹt hướng Chung Ý. Ngươi cũng không biết à. Điện thoại đổ chuông cũng không biết chuyển sang chế độ yên lặng à?!
Sau khi ăn cơm xong Chung Tình có bạn học gọi đến tìm nên rút lui trước, Chung Ý lái xe đưa An Hảo về nhà. Một đường trầm mặc, xa xa nhìn thấy cổng chung cư, Chung Ý đột nhiên hỏi: “Cô An cảm thấy tôi thế nào?”
An Hảo giật mình: “Hả? Làm sao lại đột nhiên hỏi thế này?”
Chung Ý cười khẽ: “Không có gì, chỉ là muốn nghe mọi người ân thầm xem tôi thế nào mà thôi. Không sao, nghĩ sao nói vậy.”
– “Có năng lực, có dáng dấp, bối cảnh gia đình cũng tốt. Điển hình là một con rùa vàng.”
Trong nháy mắt nụ cười khóe môi Chung Ý mở rộng: “Rùa vàng điển hình? Cô An cũng nghĩ như vậy sao? Này… nếu so với Lí Mộc thì thế nào?”
An Hảo ngớ ngẩn, rồi sau đó cười nói: “Chuyện này không thể so sánh. Lí Mộc ngốc nghếch lại khô khan, chuyện mình thì kiên trì mặc người khác nói thế nào cũng không dao động, không thông hiểu nhiều việc, sao có thể so với Chung tổng đây?”
Chung Ý chau chau mày, nụ cười đáy mắt sâu hơn một tầng: “Với trí tuệ, cô thấy tôi so với Lí Mộc được chứ?”
– “Ặc, chuyện này… Ha ha, dĩ nhiên Chung tổng cực tốt. Mặc dù Lí Mộc có nhiều khuyết điểm, chỉ là đối với tôi mà nói, anh ấy là tốt nhất.”
Chung Ý chau mày, trầm giọng nói: “Không phải mới vừa rồi còn nói, Lí Mộc có rất nhiều khuyết điểm sao?”
An Hảo gật đầu: “Đúng, nhưng dù cho anh ấy có nhiều khuyết điểm hơn nữa, đối với tôi mà nói, cũng không ai sánh nổi. Người khác có tốt hơn thì cũng là người khác, chẳng quen hệ tới tôi. Đối với tôi mà nói, anh ấy chính là tốt nhất, không ai sánH nổi, ai cũng không thể so sánh được. Dĩ nhiên đây chủ là do tôi có chút lòng riêng mà thôi.”
*Quyên Quyên: *đập bàn* An Hảo là ai? An Hảo là ai chứ?!?! Hahaha…
*An tỷ: *ngượng ngùng*
Trong không gian kín bưng, giọng nói An Hảo giống như những hạt ngọc rơi xuống bàn, từng cho từng chữ giòn tan, nói băng có khí phách.
Xe thắng lại, một lát sau, Chung Ý mở khóa cửa, An Hảo cười nói cảm ơn rồi xuống xe, đi qua khúc quanh chung cư rồi biến mất.
Đèn đường ánh vào sườn mặt Chung Ý, như bao phủ một tầng sương, mơ hồ trong đôi mắt, đôi môi đột nhiên nâng nhẹ: “Một chút lòng riêng sao? Cô nhưng một chút cũng không ngốc, hừ.”
Đêm cuối xuân còn chút hơi lạnh, sau bữa cơm chiều, rất nhiều người trong chung cư xuống bên hồ tản bộ. An Hảo chậm rãi đến dưới lầu, thời điểm vừa muốn vào tháng máy, một đôi tình nhân nhỏ đi vào, cô gái làm nũng muốn chàng trai cõng lên lầu, chàng trai thề chết không nghe lệnh, cuối cùng bị vũ lực giải quyết, ngượng ngùng cúi đầu cõng bạn gái nhỏ `đăng đăng đăng´* đi lên lầu.
*tiếng người như đang cưỡi ngựa.
An Hảo đột nhiên nhớ đến hè năm ngoái, mÌnh cũng đã từng mặt dày nhất định bắt Lí Môc phải cõng lên lầu. Khi đó cô nằM trên tấm lưng của hắn, trong lòng tà ác mà hài lòng.
Cọc gỗ, cọc gỗ em nhớ anh lắm, chừng nào thì anh trở lại đây? An Hảo đột nhiên cảm thấy, người luôn muôn sống không tim không phổi như mình đây giờ lại thấy cả không gian thành phố này đung đưa rồi. Lời này nều đễ Phương Nam biết, cô ấy nhất định sẽ dùng sức huơ huơ cánh tay bắp thịt vô cùng phát đạt, dùng một loạt các hành động khó phân biệt rồi phòng khoáng rống giận: “An công chúa tịch mịch mất mát? Quả nhiên vé tàu Nặc Á Phương Chu không phải là truyền thuyết nha!*”
*cái vấn đề vé tàu này trong bộ [Oan gia ngõ hẹp] đã đề cập đến
Nhìn trộm sang Lí Mộc, hắn cũng đã không biết tay chân nên để chỗ nào, mặt đỏ sắp nhỏ nước.
Hết chương 27.