Đọc truyện Gõ Ba Tiếng Nói Yêu Em – Chương 37
Ngày hôm đó, sếp Khánh như bị ma đuổi, vội vã quay đầu bỏ đi.
Lan Chi còn cố nói với theo: “Ơ kìa bác ơi, đợi cháu.
Cháu lên tầng hai tư chơi với, chậm thôi bác Khánh ơi.”
“Ờ ờ…” Sếp Khánh tái mặt, cũng không ngoái lại.
Ánh mắt Phương tối tăm, cô ấy quay vào bàn làm việc, không nói thêm lời nào.
Sếp Hạnh không đồng ý để tôi về phòng giao dịch Bát Tràng làm việc.
Bởi theo sếp thì Trung tâm tác nghiệp tín dụng hiện tại vẫn còn thiếu nhân lực, hơn nữa năng lực của tôi bây giờ khó người nào dễ dàng thay thế được cả.
Đúng là trước đây sếp có ý định để tôi về phòng giao dịch thật, nhưng là phòng bán lẻ của chi nhánh chính, chứ không phải là các phòng giao dịch thông thường.
Cái gì cũng phải cân nhắc đặt công việc lên đầu tiên, không nên vì chuyện riêng tư cá nhân mà ảnh hưởng tới ngân hàng.
Nói những lời này, sếp Hạnh cũng liếc Phương một cái.
Mặc dù không tỏ thái độ gì khác thường, nhưng có lẽ sếp Hạnh cũng biết chuyện mọi người đồn đại về sếp Khánh cùng Phương.
Nhi có vẻ khoái trí lắm.
Tối đó nằm cạnh tôi, em vui vẻ gác cằm lên ngực trần của tôi, thủ thỉ: “Trang, em cảm thấy con Chi nó biết chuyện của bọn mình rồi hay sao ý.”
Tôi chỉ cười cười, không đáp.
“Nhưng em vẫn chưa biết làm sao để đối mặt với mẹ, nếu mẹ biết em yêu chị.
Chắc hẳn sẽ khó khăn lắm…”
Thấy em thở dài, tôi dịu giọng nói: “Đừng nghĩ ngợi nhiều.
Mình yêu thương nhau thì sẽ có cách mà.
Chỉ cần em không buông tay chị là được, chị sẽ cố gắng vì hai chúng ta.”
Em cười rộ, nhướn người hôn lên môi của tôi.
Bởi vì em, nên tôi mới thấy được tương lai mờ mịt của mình có điểm sáng.
Dù tôi biết sếp Hạnh sẽ không chấp nhận chuyện của hai chúng tôi, thế nhưng chỉ cần em không buông tay, tôi nhất định sẽ nắm giữ em thật chặt, sẽ cố gắng vì tương lai của cả hai đứa sau này.
Khoảng hơn hai tuần sau đó, bỗng nhiên một buổi sáng, khi tôi và Nhi vừa bước chân tới văn phòng, bà tám xuyên lục địa đã hớt hơ hớt hải chạy tới thông báo: “Hai đứa check mail gấp đi, có biến đấy.”
“Làm sao vậy?” Tôi kinh ngạc hỏi.
“Nhanh nhanh, về chỗ rồi mày biết.”
Tiến nhanh về khu phòng hạch toán, thấy bàn bên cạnh trống trơn, tôi kinh ngạc nhìn em không thốt nên lời.
Em cũng giống tôi, chưa hiểu đầu đuôi thế nào, đã lại bị bà Yến lôi lôi kéo kéo sang để đọc mail.
“Mày nhìn đi, là mail của HR đấy.
Khối Quản trị và Phát triển nguồn nhân lực đưa ra thông báo về việc quyết định sa thải con Phương rồi.
Hiệu lực bắt đầu từ hôm nay.”
Tôi rơi vào chấn động, nhìn gương mặt quen thuộc trong ảnh trên màn hình máy tính mà không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.
Hai mắt Nhi sáng rực, vội vàng đẩy chị Yến sang một bên, hùng hồn cầm lấy con chuột kích loạn xà ngầu.
“Đâu, để em xem nào.
Ôi đúng cái mặt mụ ấy đây rồi còn gì.
Gì đây, vi phạm nguyên tắc đạo đức theo quy định của Ngân hàng mình à? Sao không nói xừ ra là cặp kè với người có vợ luôn đi.”
“Mày cũng hóng chuyện này hả em? Thế tức là sếp Khánh với con đấy có gì thật á?”
“Chứ sao nữa, mụ đó không phải dạng vừa đâu.”
“Thế mà chị tưởng chúng mày thân nhau lắm.”
Tôi không tham gia vào câu chuyện rôm rả của hai chị em.
Nhìn chiếc bàn trống bên cạnh, chỉ khe khẽ thở dài.
Cuối cùng, cô ấy vẫn lựa chọn hủy hoại bản thân mình, chỉ vì muốn tôi đau khổ.
Có đáng vậy không, Phương à.
Dù trong lòng có chút thương cảm, nhưng tôi nghĩ mình cũng chẳng còn gì để nói với cô ấy, vậy nên tôi không gọi điện hay nhắn tin hỏi han gì cả.
Hôm nay Nhi về trước cùng sếp Hạnh để còn sang bên ngoại ăn cơm.
Trước khi đi, em không quên chạy sang chỗ tôi, theo thói quen gõ ba tiếng lên vách ngăn bàn, chỉ đợi tôi ngẩng mặt là sẽ trộm hôn tôi một cái.
“Phải ngoan đấy, nhớ về sớm nghe chưa?” Em nói.
Trong lòng tôi ấm áp, mỉm cười xoa xoa đầu em: “Dạ, chị biết.
Chị về tới nhà sẽ nhắn tin cho em luôn.”
Ngồi làm thêm một lúc, tôi vươn vai thu dọn đồ chuẩn bị ra về.
Chuông điện thoại đột ngột kêu vang.
Tôi nhìn tên người gọi đến, kinh ngạc bắt máy.
“Chi hả? Sao thế em?”
Cô bé cười khúc khích, giọng vô cùng háo hức: “Sao nào? Thấy món quà em tặng chị được không?”
“Hả? Quà nào?” Tôi nghi hoặc nhíu mày.
“Bà Nhi bảo con mụ kia bị đuổi việc rồi phải không?”
Trong đầu tôi chợt thoáng qua nụ cười kỳ lạ của Lan Chi ngày hôm đó.
“Em đã làm gì?” Tôi hỏi.
Cô bé bật cười vui vẻ.
“Em thì làm được gì chứ? Em cũng không nghĩ đến mức đuổi cả việc chị ta.”
“Kể chị nghe xem nào.”
“Thì em với đứa bạn bám theo rình rập, chụp được kha khá ảnh của đôi nam nữ.
Em viết thư nặc danh, gửi hết ảnh đến cho vợ bác Khánh.
Mụ Phương đấy còn không hiểu đàn ông sao? Bọn họ trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài cỡ nào, cũng không bao giờ bỏ gia đình mình đâu.”
Ra là như vậy.
Tôi thở dài, day day thái dương.
“Này bé con, em làm vậy nguy hiểm lắm biết không hả? Em cũng biết Phương không đơn giản rồi, ngộ nhỡ để cô ấy phát hiện ra em chính là người đứng sau, cô ấy sẽ lại dùng thủ đoạn để chơi lại đấy.
Hơn nữa, người em đụng tới còn có chức có quyền hơn cả mẹ em.
Để sếp Khánh biết được, nhất định không để yên cho mẹ em đâu.”
Tuy ở bên Phương đã lâu, nhưng cho đến hiện tại tôi mới dần chấp nhận được sự thay đổi đến tiêu cực của cô ấy.
Những điều mà tôi trước giờ có nằm mơ cũng không nghĩ cô ấy sẽ đáng sợ như vậy.
Lan Chi bật cười.
“Sợ gì chứ? Em là người dễ động vào đến vậy hả?”
“…!Không.” Tôi thành thật đáp.
“Cùng lắm em câu dẫn lại chị ta, khiến chị ta đau khổ là đến kiệt quệ là được chứ gì? Nghĩ mình là ai chứ?”
“Lại linh tinh rồi đấy.”
Nói chuyện thêm một lúc, Lan Chi hạ giọng thì thầm: “Thôi nhé chị, em tắt đây.
Mẹ với mụ Nhi về rồi.
Đừng nói với bà chị em là do em quậy nhé.”
“Được rồi, chị không nói với ai đâu.”
Tắt máy, tôi biết lần này Lan Chi dù có ý muốn giúp, nhưng sự tình nghiêm trọng hơn cô bé nghĩ nhiều.
Về đến căn hộ nhỏ đã hơn bảy giờ tối.
Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc chính là ánh điện đang rọi ra từ khung cửa nhà mình.
Cửa ra vào cũng chỉ khép hờ.
Tôi cảnh giác đẩy nhẹ cửa.
Một mùi thức ăn thơm lừng sộc vào trong cánh mũi, khiến tôi suýt nữa thì lầm tưởng rằng mình bị ảo giác.
“Chị về rồi hả? Sao lâu vậy, em chờ sốt ruột.”
Phương trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng của tôi, nút áo gài hờ hững, làm tuột xuống hẳn một bên vai.
Cô ấy ngồi trên ghế gỗ cạnh bàn ăn, đung đưa đôi chân thon thả, trên môi thi thoảng nhả vài vòng khói thuốc.
Tôi thở dài, đi đến bên Phương, cầm lấy điếu thuốc trên tay cô ấy mà ném vào chậu rửa bát.
“Sao em vào được đây?” Tôi hỏi.
“Thói quen để chìa khóa sơ cua ở tủ giày hàng thứ hai của chị đâu có thay đổi?” Cô ấy chống cằm nhìn tôi.
Im lặng thật lâu, cuối cùng tôi vẫn không chịu được mà lên tiếng: “Em muốn gì?”
“Muốn chị.” Cô ấy đơn giản đáp.
“Chúng ta kết thúc lâu rồi.
Bây giờ chị muốn em ra khỏi nhà của chị, đừng để chị cảm thấy khó chịu.”
Phương không những chẳng tức giận, mà còn cầm đũa lên, lặng lẽ gắp thức ăn.
“Ngồi xuống ăn đi, em đã mất công chuẩn bị rồi mà.”
“Em thôi đi được không? Chị thực sự mệt lắm rồi.”
“Hôm nay em đã bị đuổi việc, chị không thấy nên an ủi em một chút hay sao?”
“Đó là sự lựa chọn của em.”
Cô ấy nâng mi nhìn tôi, ánh mắt ảm đạm.
“Em sẽ dọn tới đây sống với chị.”
Lần này thì tôi đã thực sự bị chọc giận.
Tôi nắm lấy tay cô ấy, kéo ra phía cửa.
“Em đi ra khỏi nhà của chị.
Chị không muốn nói chuyện với em vào lúc cả hai cùng mất bình tĩnh thế này.”
Phương không phản ứng, nhưng khóe môi đã nhếch lên, lãnh đạm nói: “Chị xem trên mặt bàn trước đã.”
Tôi khựng lại, mắt nhìn tới đống ảnh lộn xộn đang bày trên mặt bàn từ lúc nào chẳng hay.
“Tới đó nhìn đi.” Cô ấy cười cười.
Lòng đầy bất an, tôi buông cô ấy ra, tiến tới bên bàn phòng khách.
Chỉ là trong giây lát nhìn vào những tấm ảnh kia, cơ thể tôi dường như lạnh lẽo đi mấy phần.
“Sao hả, chụp đẹp chứ? Toàn ảnh thân mật của chị cùng con Nhi đấy.
Không phải con em nó cũng chơi em một vố hay sao?”
Phương đẩy tôi xuống ghế sô pha, thản nhiên leo lên đùi tôi ngồi.
Tôi cứng ngắc né tránh vòng tay của cô ấy, đáy mắt mờ mịt nhìn người con gái trước mặt mà mình từng yêu thương, giờ chỉ toàn thấy phản cảm.
“Em muốn thế nào?” Tôi hỏi.
Cô ấy ghé sát tai tôi, nhả từng hơi thở nóng nảy.
“Ngủ với em đi, trở lại bên em vĩnh viễn.
Nếu không, em sẽ gửi số ảnh này đến cho sếp Hạnh đấy.”
Bàn tay tôi siết lại, tức giận đến mức phát run.
Tôi biết, mình đã trúng bẫy rồi.