Giường Trên Ngày Nào Cũng Bị Giường Dưới Chọc Tức Hộc Máu

Chương 67


Đọc truyện Giường Trên Ngày Nào Cũng Bị Giường Dưới Chọc Tức Hộc Máu – Chương 67

Vì đã gần cuối kỳ rồi nên Vương Tiểu Thiên học rất tập trung, chẳng mấy chốc đã quên bẵng Tiêu Ngọc Hoành, đến khi mệt rồi mới cầm điện thoại lên xem giờ, đã hai tiếng đồng hồ trôi qua.

Chương trình học chuyên ngành của học kỳ này đều đã kết thúc, Vương Tiểu Thiên cũng định hàng ngày đều rúc trong thư viện đến tận khi kỳ thi cuối kỳ xong xuôi, vì thế cậu ngẩng đầu vươn vai, định nghỉ một lát rồi tiếp tục, kết quả liền trông thấy Tiêu Ngọc Hoành đang bò ra đó nhìn chằm chằm vào cậu.

Vương Tiểu Thiên sửng sốt, sau đó cau mày không vui cho lắm, không thèm để ý đến hắn mà cúi đầu nghịch điện thoại.

Chân bỗng bị chạm nhẹ một cái, Vương Tiểu Thiên không hề đổi sắc mặt, rụt chân mình lại, người đối diện cậu vẫn không thôi, cậy chân mình dài mà lại thò sang trêu cậu.

Vương Tiểu Thiên cáu, ngước mắt lên lườm hắn, thấp giọng cảnh cáo: “Không muốn học thì đi ra ngoài.”

Tiêu Ngọc Hoành cười, gọi cậu một tiếng: “Tiểu Thiên~”

Giọng ngọt ngào lấy lòng.

Vì là cuối kỳ nên rất nhiều sinh viên lên thư viện tự học, người ngồi cách hai người không xa nghe thấy tiếng Tiêu Ngọc Hoành gọi, lập tức nhìn về phía hai người bằng ánh mắt quái dị.

Vương Tiểu Thiên đương nhiên cũng nhận ra những người xung quanh đang dồn mắt lại, má lập tức đỏ lên, nghĩ đến ánh mắt khác thường của cậu béo khi nhìn cậu, Vương Tiểu Thiên thầm rùng mình, không muốn bị người thứ hai dùng ánh mắt đó để đối đãi, thế là không dám nói chuyện với Tiêu Ngọc Hoành nữa, chỉ lo hắn não giật lại nói ra cái gì khiến người ta hiểu lầm.

Nhưng cậu im lặng lại khiến Tiêu Ngọc Hoành được đằng chân lân đằng đầu, lại càng dùng chân đi cọ cọ chân Vương Tiểu Thiên ngay trước mặt rất nhiều sinh viên, mang vẻ nghịch ngợm và khiêu khích, Vương Tiểu Thiên không nhịn được nữa, bèn nhìn Tiêu Ngọc Hoành bằng ánh mắt âm u một lúc rồi bình thản đứng dậy.

“Đi theo tôi.” Vương Tiểu Thiên nói, ngoắc ngoắc tay về phía Tiêu Ngọc Hoành.

Mắt Tiêu Ngọc Hoành sáng lên, biết cậu cuối cùng cũng chịu không nổi mà muốn nói chuyện với mình rồi, bèn đứng dậy cắp mông theo sau Vương Tiểu Thiên, chờ hai người ra khỏi thư viện rồi, Tiêu Ngọc Hoành bèn vươn tay kéo Vương Tiểu Thiên, mặt cũng lộ vẻ cười.

“Tiểu Thiên…”

“Câm miệng.” Vương Tiểu Thiên cau mày lạnh lùng nói nhỏ, Tiêu Ngọc Hoành bèn ngoan ngoãn không nói gì nữa.


Chỉ thấy Vương Tiểu Thiên dẫn Tiêu Ngọc Hoành đi thẳng vào phòng vệ sinh nam, Tiêu Ngọc Hoành tưởng cậu định nói chuyện với mình ở đây, nào ngờ Vương Tiểu Thiên lại tiện tay đẩy cửa một phòng riêng ra.

Thư viện trường là khu nhà mới xây, phòng vệ sinh cũng khá sạch sẽ, phòng riêng không chỉ xịn hơn ký túc nam, thậm chí còn là kiểu bồn cầu bệt, cũng tiện cho Vương Tiểu Thiên trốn trong đó làm đủ loại chuyện.

Ví dụ như lúc trước học trang điểm, đậy nắp lại lau một cái rồi ngồi lên, Vương Tiểu Thiên có thể cầm gương rúc trong đó ba bốn tiếng liền.

Chỉ chỉ bên trong, Vương Tiểu Thiên mặt lạnh tanh ra hiệu cho Tiêu Ngọc Hoành: “Đi vào.”

Tiêu Ngọc Hoành hơi đần ra, nghĩ thầm Vương Tiểu Thiên chắc không định khóa hắn ở trong đó chứ? Có điều phòng riêng chỉ có thể khóa từ bên trong, Vương Tiểu Thiên không thể chặn ở ngoài được, hay là lấy cây lau nhà chống như trong phim? Kiểu đó cực kỳ không hiện thực, Tiêu Ngọc Hoành đạp phát bay luôn.

Vì cho dù nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy cậu không làm gì được mình, thế nên Tiêu Ngọc Hoành đi vào luôn.

“Em muốn vào không?” Tiêu Ngọc Hoành mời trêu, không ngờ Vương Tiểu Thiên vào thật, còn đóng cửa lại, nhất thời Tiêu Ngọc Hoành tim đập thình thịch, không còn lòng dạ nào mà trêu nữa, thay vào đó là căng thẳng nhìn cậu, trong đầu nghĩ đến một số chuyện không lành mạnh lắm.

Vương Tiểu Thiên thấy hắn đỏ mặt, lòng cũng đoán được ít nhiều suy nghĩ của hắn, bèn tức giận liếc xéo một cái rồi mở miệng ra lệnh: “Cởi quần ra.”

Tiêu Ngọc Hoành nhìn chằm chằm vào mặt cậu, tim lại đập nhanh hơn mấy phần, dù rất muốn rất muốn làm thịt người đẹp trước mắt này, nhưng khi thực sự phải đối mặt, hắn lại cân nhắc cho Vương Tiểu Thiên.

“Tiểu Thiên… Tuy tôi thực sự rất thích em, nhưng không phải ý đó đâu.” Tiêu Ngọc Hoành nói, hắn luôn bình thản tự tin trong mọi trường hợp lại câu nệ bất an, đút tay vào túi, lặng lẽ siết chặt áo khoác của mình.

Đôi mắt đen thui của Vương Tiểu Thiên liếc xuống dưới, nhìn chằm chằm vào nơi Tiêu Ngọc Hoành đang dùng vạt áo khoác che đi, cười lạnh một tiếng: “Không có ý đó? Hử?”

Tiêu Ngọc Hoành biết bị cậu nhìn ra rồi, không khỏi quẫn bách trước nụ cười lạnh của cậu: “Ừm… được rồi, thực ra tôi rất có ý đó, nhưng tôi muốn trân trọng em…”

Dừng lại rồi nói tiếp: “Chờ đến ngày chúng ta kết hôn rồi làm cũng rất tốt.”


Vương Tiểu Thiên bợp đầu hắn một cái, chửi: “Kết hôn? Ai kết hôn với cậu cơ? Quen cậu cả năm rưỡi trời rồi, giờ còn giả vờ làm chàng trai ngây thơ trong sáng à? Bố mày không cần mày trân trọng! Mau cởi quần ra cho bố!”

Tiêu Ngọc Hoành bị Vương Tiểu Thiên bợp đầu, lại bị chửi một trận, dù to con tận mét chín hai cũng không dám phản kháng, giờ mới ngoan ngoãn cởi quần ra, còn vừa cởi vừa nhìn Vương Tiểu Thiên, biểu cảm vô cùng tủi thân, nhưng mắt lại sáng long lanh tỏ rõ sự chờ mong khôn cùng.

Vương Tiểu Thiên biết người này rất giỏi giả vờ, là đại diện phái khẩu thị tâm phi, là nhân tài trong giới giả vờ giả vịt, thế là suốt quá trình đều trưng vẻ mặt lạnh lùng, chờ Tiêu Ngọc Hoành cởi quần xong bèn lanh lẹ cướp lấy, xoay người đi ra ngoài.

Tiêu Ngọc Hoành sửng sốt, theo bản năng định đuổi theo ra, kết quả chân vừa mới giẫm giày đi ra khỏi phòng riêng liền rụt lại.

Ừm, hắn không có quần mặc…

Tiêu Ngọc Hoành lập tức ngẩn ngơ, như đứa trẻ ranh bị đùa ác mà vẫn ngơ ngác chưa hiểu gì, đến khi nghĩ ra là chuyện gì rồi thì lại cười, cảm thấy Vương Tiểu Thiên không hổ là Vương Tiểu Thiên, là anh Vương hắn khâm phục từ tận đáy lòng.

Vương Tiểu Thiên đứng ở cửa nhà vệ sinh nam, bình thản gập quần của Tiêu Ngọc Hoành lại rồi nhàn nhã nói: “Phật tổ nói, trên đầu chữ sắc có một con dao, hôm nay tôi cho cậu một bài học, cho cậu biết người nào có thể chọc vào, người nào không thể chọc vào, cậu cứ ở lại đây mà ngẫm nghĩ đi, chờ tôi học xong rồi sẽ trả quần cho cậu.”

Vương Tiểu Thiên nói xong bèn nghĩ nghĩ, để quần của Tiêu Ngọc Hoành lên bồn rửa tay rồi tháo khăn quàng trên cổ mình xuống, gấp lại.

Cửa phòng riêng vẫn đang mở, Tiêu Ngọc Hoành nửa người trên mặc áo khoác dày, nửa người dưới chỉ có cái quần boxer, xuống dưới nữa chính là tất trắng và giày da, hai cái chân dài để tồng ngồng.

Vương Tiểu Thiên thoải mái liếc một cái rồi ném cái khăn choàng cổ của mình cho hắn, để hắn ấm áp hơn một tí, Tiêu Ngọc Hoành cầm lấy, đang định nói cảm ơn thì nhìn thấy Vương Tiểu Thiên đá một phát vào cửa phòng, không thèm quay đầu lại mà bỏ đi mất hút.

“…” Tiêu Ngọc Hoành ôm khăn của Vương Tiểu Thiên im lặng một hồi, bị dáng vẻ lãnh khốc vô tình của cậu làm mê mẩn, tim đập thình thình, thật lâu sau mới cười thật ngọt, cầm khăn của Vương Tiểu Thiên lên vùi mặt vào, ngửi mùi hương chỉ thuộc về một mình cậu.

Mấy giây sau, Tiêu Ngọc Hoành khóa cửa phòng riêng lại.


Vương Tiểu Thiên nói dạy dỗ là dạy dỗ, không lưu cho Tiêu Ngọc Hoành một chút tình nào, ngồi học đến tận giờ cơm tối mới cầm cái quần còn chẳng thèm cất đi vào nhà vệ sinh, cũng không gọi người bị ép chờ ở trong đó mà ném thẳng một cái, để quần mắc trên cửa phòng rồi xoay người đi luôn, còn chẳng thèm đánh tiếng một câu.

Như thế chắc từ bỏ thôi nhỉ? Vương Tiểu Thiên nghĩ, đeo ba lô thong thả đi xuống cầu thang, xuống khỏi tầng bốn rồi bèn đi vào thư viện khoa học địa chất ở tầng ba, sau đó ra chỗ cửa sổ bình thản nhìn xuống dưới.

Không lâu sau, bóng dáng Tiêu Ngọc Hoành liền xuất hiện ở cửa thư viện, chỉ thấy cậu trai cao gầy kia nhìn xung quanh một vòng rồi lấy điện thoại từ trong túi áo ra.

Mấy giây sau, điện thoại Vương Tiểu Thiên đổ chuông.

Được rồi, xem ra vẫn chưa từ bỏ. Vương Tiểu Thiên ấn tắt luôn.

Tiêu Ngọc Hoành không gọi được cho cậu, đành dựa theo suy đoán của bản thân, nhanh chân đi về phía nhà ăn số hai của trường, còn Vương Tiểu Thiên chờ hắn đi khuất mới thở ra một hơi, sau đó ra khỏi tầng ba của thư viện, đi thang máy xuống tầng một.

Vương Tiểu Thiên đương nhiên là ăn tối ở nhà ăn số một, ăn xong cũng không về ký túc luôn mà đi lên thư viện học tiếp, kết quả vừa vào thư viện khoa học thông tin trên tầng bốn, cậu liền trông thấy Tiêu Ngọc Hoành đang ngồi nghịch điện thoại ở chỗ đối diện chỗ ngồi cố định của cậu.

“…” Nếu không phải sách bài tập vẫn để ở đó, Vương Tiểu Thiên sẽ xoay người đi luôn.

Tiêu Ngọc Hoành cũng nhạy cảm, rõ ràng ngồi quay lưng về phía cậu nhưng vẫn phát hiện ra là Vương Tiểu Thiên đến rồi, thế là quay người vui vẻ vẫy tay liên tục về phía Vương Tiểu Thiên, cười như đứa thiểu năng.

Vương Tiểu Thiên bất lực đi đến trước sự chú mục của những người khác.

“Học bài nghiêm túc đi, không được quấy rầy tôi.” Vương Tiểu Thiên ngồi xuống rồi lạnh lùng nói một câu, sau đó cầm sách bài tập của mình để bên cạnh lên, tiện tay mở ra cái liền nhìn thấy chiếc bút máy sáng lấp lánh nạm vàng dát kim cương.

Tiêu Ngọc Hoành thấp thỏm nhìn cậu, nhưng khi Vương Tiểu Thiên mặt không cảm xúc mà để chiếc bút máy về trước mặt hắn, ánh mắt hắn ảm đạm đi mấy phần, nhưng nhanh chóng khôi phục lại nụ cười xán lạn.

Vì hồi chiều mới bị Vương Tiểu Thiên dạy dỗ, thế nên Tiêu Ngọc Hoành buổi tối đã ngoan hơn hẳn, không những không ầm ĩ cũng không lấy chân lén lút chạm vào cậu, thỉnh thoảng Vương Tiểu Thiên ngẩng đầu lên còn có thể nhìn thấy hắn đang tập trung đọc sách, vẻ mặt chăm chú.

Sau đó Tiêu Ngọc Hoành cũng vừa lúc nhìn về phía cậu, hai người bắt gặp ánh mắt nhau, Vương Tiểu Thiên không chột dạ cũng chẳng tránh né, Tiêu Ngọc Hoành càng ngọt ngào nhìn cậu.

“Tôi khi học bài có phải trông rất đẹp trai không?” Tiêu Ngọc Hoành vuốt tóc mình một cái, dùng hành động để nói cho tất cả các sinh viên xung quanh biết cái gì gọi là không biết xấu hổ.


Vương Tiểu Thiên nói như thật: “Cũng tương đương như lúc cậu chơi game.”

Tiêu Ngọc Hoành thế là không nói gì nữa, nhớ lại Vương Tiểu Thiên đã từng khinh thường người chơi game như nào, lại thêm đợt trước dứt khoát bỏ game, đều khiến Tiêu Ngọc Hoành ý thức được điểm mình thích chơi game không thể thêm điểm cho mình, có lẽ còn thành chướng ngại vật trên con đường theo đuổi Vương Tiểu Thiên.

Thế là im lặng một hồi, sau khi Vương Tiểu Thiên đã cúi đầu học tiếp, Tiêu Ngọc Hoành mới thấp giọng nói thẳng với cậu: “Tôi thích chơi game, tôi nghĩ yêu một người và người đó có sở thích như thế nào hoàn toàn không hề mâu thuẫn, thực ra… tôi đã có kế hoạch phát triển về phương diện game từ lâu rồi.”

Vương Tiểu Thiên hơi sững ra, ngẩng đầu nhìn hắn, hơi bất ngờ, cậu vốn tưởng Tiêu Ngọc Hoành học chuyên ngành này chỉ để kiếm cái bằng đại học, tốt nghiệp rồi chắc chắn sẽ vào làm trong công ty của mẹ hắn, đằng nào thì hắn cũng là người thừa kế duy nhất của Tiêu gia.

Tiêu Ngọc Hoành thấy cậu nhìn mình bèn nói tiếp: “Tôi muốn tự xây dựng sự nghiệp, cùng tôi được không?”

Tiêu Ngọc Hoành nói rất nghiêm túc, Vương Tiểu Thiên nghe mà ngẩn người, hai người nhìn nhau một lúc rồi Vương Tiểu Thiên cúi đầu: “Có ước mơ là rất tốt, nhưng trước mắt cậu nên giải quyết kỳ thi cuối kỳ đi đã.”

Vương Tiểu Thiên lảng tránh rõ ràng, Tiêu Ngọc Hoành cũng không định bắt cậu trả lời ngay bây giờ, nhưng nói ra suy nghĩ của mình với cậu là đủ rồi.

Tiêu Ngọc Hoành bèn cúi đầu đọc sách tiếp, còn Vương Tiểu Thiên sau khi hắn cúi đầu xuống lại len lén ngước lên nhìn hắn một cái, đáy mắt phản xạ lại ánh đèn sáng ngời, và cả dáng người cao lớn đang chăm chú học bài dưới ánh đèn.

Hắn có ước mơ…

Lòng Vương Tiểu Thiên có gì đó là lạ, có lẽ vì từ “ước mơ” đối với cậu khá là xa lạ, cũng có thể vì đột nhiên phát hiện điểm bắt mắt của người này còn nhiều hơn cả cậu nghĩ.

Ước mơ à… Ước mơ của mình là gì? Vương Tiểu Thiên ngẩng đầu cao lên, mắt nhìn chằm chằm vào ánh đèn trên đỉnh đầu, cảm thấy hơi chói mắt.

Có một công việc lương hơn vạn tệ, vất vả một chút cũng không sao, sau đó trả hết nợ nhà, xong sửa lại nhà, nếu như có năng lực thì sẽ mua một căn nhà trong thành phố, cưới một cô vợ có thể chung sống được, sau đó nuôi bố mẹ nuôi con nhỏ, chắc là vậy.

Nhưng… đây có thể coi là ước mơ không?

Vương Tiểu Thiên cúi đầu, lại nhìn Tiêu Ngọc Hoành, mắt ươn ướt.

Có lẽ vì ánh sáng quá chói mắt rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.